Tâm Ma - Tiếu Kì

Chương 49: Nghiền Ép

Bên ngoài Lý gia, phía trên lớp trận pháp phòng hộ, mây đen ùn ùn kéo đến phủ kín bầu trời. Càn khôn biến sắc, đêm tối càng trở nên hắc ám, chẳng còn nhìn thấy được gì khác ngoài một màu đen mù mịt.

Đúng lúc này, mây đen cuồn cuộn rẽ sang hai bên, giống như đang mở ra cánh cửa nối liền thiên địa. Dưới ánh sáng yếu ớt của vầng bán nguyệt, một chiếc áo choàng đỏ tung bay, trôi nổi giữa không trung.

So với mảnh trăng trên cao, tấm áo choàng nhỏ bé chẳng khác nào một dấu chấm đỏ trên tờ giấy. Thế nhưng ngay từ khi vừa xuất hiện, màu đỏ của áo choàng khiến cho cả vầng trăng bị nhuộm thành huyết sắc.

Nguyệt quang thuần khiết đã biến mất, thay vào đó là huyết quang tà dị đến cực điểm. Tuy không tản mát ra mùi máu tanh, nhưng có thể cảm nhận được một hơi thở giết chóc cực kỳ nồng đậm bao trùm nơi đây.

Gió đã không còn thổi, tất cả mọi thứ cũng đều tạm ngừng lại hô hấp của mình, run rẩy trước thân ảnh vừa xuất hiện. Đó dường như là chúa tể của vạn vật, chỉ cần một cái liếc mắt cũng có thể khiến ngươi hình thần câu diệt.

Dưới khí tức này, đám hắc khí lúc trước còn hung hăng dữ tợn là vậy, hiện tại đều đã nằm rạp xuống, ngo ngoe như những con giun đất hiền lành đang triều bái bậc đế vương của mình giáng lâm.

Dưới khí tức này, Lý bà bà lẫn Lý lão đều cảm thấy đứng không vững. Thật sự là quá mạnh mẽ, hơn xa những gì bọn họ đã tưởng tượng. Nhưng cả hai đều không tỏ ra sợ hãi, dựa vào nhau mà ổn định thân hình.

Trước ánh mắt kinh ngạc của hai người, thân ảnh trong áo choàng từ từ hạ xuống, xuyên qua tầng trận pháp phòng hộ. Trận pháp cường đại của Lý gia mảy may không có chút tác dụng nào!

“Đứng lại!” Lý bà bà quát lớn, nhất định phải ngăn cản không cho người này tiến thêm nữa.

Gần như lập tức, bà ta lấy từ trong người một chiếc quạt hình tròn, rộng hơn một gang tay. Quạt có màu trắng, bên trên không có bất kỳ hoa văn nào mà chỉ đơn giản là một chữ “Hồn” màu đỏ sẫm, giống như được viết bởi máu người.

Cắn mạnh đầu lưỡi, Lý bà bà phun ra một ngụm máu tươi lên chiếc quạt, hai tay bấm niệm pháp quyết. Theo từng ấn quyết của bà lão, chiếc quạt mỗi lúc một biến lớn, chớp mắt đã rộng gần một trượng.

Trong khoảnh khắc đó, những nét chữ bằng máu bắt đầu ngọ nguậy, giống như đang muốn thức tỉnh sau một giấc ngủ dài, cuối cùng đem huyết sắc của mình lan ra, nhuộm thẫm toàn bộ chiếc quạt.

Cầm lấy phần cán dài gấp đôi cơ thể mình, hai tay Lý bà bà nắm chặt lại rồi quạt mạnh. Từ trên chiếc quạt, một luồng hồng quang bay ra, mang theo mùi máu tanh tiến về phía huyết y nhân.

Những nơi mà hồng quang đi qua, khí tức hủ hóa liền xuất hiện ở đó, ngay cả không gian cũng lưu lại những vết rạn nứt, chỉ là những vết rạn này khá mờ nhạt, tồn tại không được bao lâu thì biến mất.

Cùng một lúc với Lý bà bà, Lý lão cũng vung tay áo lên, xuất ra một thanh cổ kiếm màu thanh đồng. Bao phủ chuôi kiếm là hình vẽ của một đám mây, che đi phân nửa vầng trăng nằm ở cuối chuôi kiếm.

Lưỡi kiếm dài bảy tấc, trông không hề sắc bén, gần chuôi kiếm có hai chữ “Thái Nguyệt”. Mặc dù có không ít chỗ bị tổn hại, nhưng từ trên thanh kiếm tản mát ra một luồng khí tức thần thánh không nói nên lời.

Phun ra một ngụm tiên huyết vào lưỡi kiếm, Lý lão nắm chặt chuôi kiếm vung lên cao. Theo đó, vầng trăng ảm đạm trên chuôi kiếm dần sáng lên, lớp mây mù ở đó cũng nhanh chóng tán đi.

Không chịu thua kém, hai chữ “Thái Nguyệt” cũng tỏa ra một luồng kim quang. Tuy có phần tang thương, nhưng uy nghi lẫm liệt, dường như muốn nói rằng đây mới là màu sắc thật sự mà thanh kiếm này vốn có.

Trong vầng hào quang của thanh kiếm, vô số kim sắc ti tuyến được hình thành, dần xoay tròn, bao phủ thân hình của Lý lão. Nhìn kỹ, những kim ti này chính là hàng ngàn, hàng vạn luồng kiếm khí vô cùng sắc bén.

Lý lão vung vẩy cổ kiếm trước mặt, ánh mắt lăng lệ ác liệt, chém ra một nhát. Toàn bộ kiếm khí run lên, theo nhát chém này lao thẳng về phía huyết y nhân, ầm ầm như vũ bão, kết hợp với huyết quang của Lý bà bà khiến cho khí thế càng thêm kinh người.

“Thái Nguyệt?” Từ bên trong tấm áo choàng truyền ra một giọng nói thanh thúy như của nữ tử.

Thân ảnh run lên, nhưng rất nhanh liền lắng đọng trở lại, huyết y nhân vươn ra bàn tay trắng nõn nà, hướng về phía dưới. Ngón tay cong lại, khẽ búng một cái, nhẹ nhàng uyển chuyển như đang gảy một sợi dây đàn.

Cảm giác như tất cả chỉ là ảo ảnh trong bóng nước, huyết quang, kiếm khí hùng hồn bỗng chốc dừng lại như va phải một bức tường kiên cố. Bềnh bồng trôi nổi, sau đó vỡ ra, không để lại chút dấu vết nào.

Tinh thần rung động đến tột độ, hai người Lý lão không thể tin được vào thứ mình vừa nhìn thấy. Đây đã là đòn hợp công mạnh nhất của bọn họ rồi, vậy mà không thể tổn thương huyết y nhân dù chỉ là một sợi tóc.

Thậm chí, người ở trước mắt cũng không tốn quá nhiều sức lực để hóa giải công kích này. Rốt cuộc thì phải có sức mạnh khủng khiếp đến mức nào mới có thể làm được như vậy.

“Ngươi là ai?” Lý bà bà kìm nén kinh hãi trong lòng, nhìn huyết ảnh nói.

Bà ta vốn cho rằng người đến tìm mình là cốc chủ của U Linh Cốc, nhưng người này lại không phải. Thậm chí, lục lại toàn bộ ký ức của mình, bà ta cũng không nhớ ra được có người như thế này từng tồn tại trong chân giới.

Lý lão ở bên cạnh cũng nghi hoặc không kém. Thái Nguyệt là bảo vật gia truyền nhà lão, thế nhưng huyết y nhân chỉ cần nhìn một cái liền có thể nhận ra, trong khi chiếc quạt trong tay Lý bà bà mới là bảo vật của U Linh Cốc.

Bên dưới lớp mũ trùm, một vệt âm u màu đỏ lập lòe sáng lên rồi chợt tắt. Nhưng ánh sáng này không khiến cho gương mặt trong bóng tối ấy trở nên rõ ràng, mà càng nhìn lại càng thấy một màn âm u.

Không để ý đến ánh mắt kinh ngạc nhìn mình, cũng không buồn trả lời nghi hoặc của hai người, bàn tay huyết ảnh một lần nữa nâng lên, ngón trỏ và ngón giữa khép lại với nhau.

Không gian dần trở nên đông cứng, thậm chí ngay cả linh lực trong người cũng muốn ngừng chuyển động. Huyết ảnh còn chưa ra tay, hai người Lý lão đã cảm nhận được một áp lực khổng lồ đè nặng lên cơ thể mình.

Bên trong tử sắc quang cầu, hai thân ảnh già nua ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định. Ngay lập tức, tử sắc quang cầu nhạt đi rồi biến mất, bọn họ đồng thời từ bỏ phòng ngự, lao thẳng về phía huyết ảnh.

“Liều mạng!” Lý bà bà cùng Lý lão quát lớn, một lần nữa tung ra đòn phối hợp công kích ban nãy. Huyết y nhân không muốn trả lời, mục đích kéo dài thời gian bằng cách này đã không thành công, vì vậy chỉ có thể liều mạng.

Liên tiếp phun ra hai ngụm tiên huyết, gương mặt già nua càng thêm phần nhợt nhạt. Cả hai người đều biết, nếu như vừa rồi người này thật sự ra tay, bản thân bọn họ chỉ sợ là ngay cả hồn phách cũng không còn tồn tại.

Đánh không lại, thế thì sao chứ, bọn họ nhất định vẫn phải đánh. Càng sống lâu thì càng sợ chết, đây là điều không sai. Nhưng sau khi bọn chết, huyết y nhân chắc chắn sẽ không tha cho những người còn lại.

Bọn họ đã sống đủ lâu rồi, đã nếm trải hết hương vị của nhân gian, đâu còn gì để luyến tiếc. Mà Lý Vũ thì chỉ mới mười bốn tuổi, vẫn còn rất nhiều thứ chưa được tận hưởng trong cuộc đời này.

Tuy sinh mạng của hắn là ngắn ngủi hơn những gì bọn họ mong đợi, nhưng chỉ cần hắn có thể vui sống là được rồi. Vì vậy, bọn họ sẽ làm tất cả để bảo vệ hắn, dù phải hi sinh cả cái mạng già.

Nhìn hai thân ảnh đang lao tới, huyết y nhân cũng lập tức hạ xuống song chỉ của mình. Từ trên song chỉ, một vệt sáng đỏ như máu bắn ra, xuyên qua tầng tầng huyết quang kiếm khí.

Huyết quang lẫn kiếm khí che phủ thiên địa, nhưng lúc này giống như bị rỉ sét, liên tiếp tróc ra từng mảng lớn rồi tan biến như tro tàn. Đồng tử Lý lão co rụt lại, lập tức nghiêng người sang một bên, đứng chắn trước mặt Lý bà bà.

Vô ích! Tia sáng vẫn xuyên qua người lão, rơi vào trên người Lý bà bà. Hai thân ảnh từ trên cao đâm thẳng xuống đất, gương mặt trở nên vô cùng thống khổ, không chống cự được bao lâu liền rơi vào hôn mê.

Víu!

Một vệt sáng bay lên, bị huyết ảnh bắt lấy. Nâng thanh cổ kiếm ở trên tay, hai vai huyết y nhân lại bắt đầu run rẩy, ánh sáng màu đỏ dưới mũ trùm như muốn bùng cháy lên, thiêu đốt hết tất cả.

Bàn tay còn lại khẽ đưa lên, vuốt ve thanh kiếm vô cùng nhẹ nhàng. Thanh kiếm cũng hơi run lên, hai chữ “Thái Nguyệt” tỏa ra chút ánh sáng dịu nhẹ, giống như đang hoài niệm khi gặp được cố nhân.

Một lúc sau, có vẻ đã bình tâm trở lại, bàn tay huyết ảnh khẽ chuyển, cổ kiếm lập tức liền biến mất.

“Vì thanh kiếm này, ta sẽ không giết các ngươi.”

Huyết y nhân không nhìn hai người Lý lão thêm nữa, xoay người về phía đám khói đen dày đặc, bàn tay trắng mịn như ngọc chầm chậm vươn ra. Từ giữa lòng bàn tay, một quả cầu huyết sắc dần thành hình.

Hướng mà người này nhắm tới, chính là Lý Vũ đang nằm im bất động trên mặt đất.