Tâm Ma - Tiếu Kì

Chương 38: Chính Là Hắn

Lúc này, có khoảng năm mươi người đang tụ tập tại vườn hoa của Lưu sư phụ. Trong gian nhà lớn, những chiếc bàn của đám học trò đã được dọn đi, thay vào bằng những chiếc ghế đẩu không có lưng tựa.

Ba mươi người ngồi bên trong gian nhà có vẻ hơi chật chội, hơn hai mươi người còn lại ngồi ở phần sân bên ngoài phơi nắng chiều, nhưng không có gương mặt nào tỏ ra khó chịu.

Những người này, đa phần ăn mặc sang trọng, một số khác thì trang phục nho nhã, chỉ có vài người mặc vải bố áo thô. Bọn họ ngồi xen kẽ lẫn nhau, nhìn thì giống như không có quy luật nào cả, nhưng thực chất là theo thứ tự thời gian đi học ở đây.

Không kể xa gần, những học trò cũ này của Lưu sư phụ đều có mặt từ sáng sớm. Thậm chí, có người ở cách xa cả ngàn dặm cũng không quản ngày đêm để về thăm hắn.

Lưu sư phụ ngồi ngay ngắn tại vị trí của mình, phong thái ung dung như một vị thầy đồ già nua, ôn tồn giảng giải những bài học tâm đắc. Phía trên sư phụ say mê nói, bên dưới học trò lẳng lặng nghe, vô cùng trang trọng.

Thời gian cứ thế trôi qua, nhưng lại tựa như đang quay ngược trở về lúc trước. Những bài học từ rất lâu, nhiều người đã quên, hoặc có nhớ thì cũng chưa hiểu, nhưng khi được Lưu sư phụ giảng giải lại lần nữa, vài ánh mắt chợt lóe sáng lên.

Vẫn còn những ánh mắt mê man như chưa hiểu, nhưng không quay sang hỏi người bên cạnh. Lưu sư phụ đã từng nói với họ rằng, đạo nên do bản thân tự ngộ ra, nó mới là của mình. Đạo chính là đường đi, mỗi người đều có con đường riêng, không thể giống nhau.

Mặt khác, bọn họ, với tất cả sự tôn kính, không muốn gây ra tiếng động vào lúc này.

Lưu sư phụ cứ thế thao thao bất tuyệt, dường như không muốn ngơi nghỉ. Mãi cho đến khi ánh nắng chiều đã tắt đi, hoàng hôn dần tàn lụi, Lưu sư phụ mới ngừng lại, ánh mắt dịu dàng nhìn từng gương mặt bên dưới.

“Cuối cùng, ta muốn tặng cho các con một bài thơ, hi vọng các con có thể hiểu được ý nghĩa ẩn chứa trong đó:

Thế thượng hoàng lương nhất mộng dư

Giác lai vạn sự tổng thành hư

Như kim chỉ ái sơn trung trú

Kết ốc hoa biên độc cựu thư.” *

(Dịch nghĩa:

Đời người là cái thừa của một giấc mộng vàng

Tỉnh lại thì mọi việc đều hóa thành hư không

Vì thế nên giờ ta chỉ thích trú ẩn bên trong núi

Làm nhà bên vườn hoa rồi đọc sách của người xưa.)

Sau khi đọc xong bài thơ, Lưu sư phụ khẽ nhắm hai mắt, để cho các học trò của mình chút thời gian suy ngẫm, ghi nhớ. Một lát sau, hắn mở mắt ra, mỉm cười hiền hòa nói:

“Đạo có thể ngộ, không thể cầu. Nếu như các con vẫn chưa hiểu, vậy thì từ từ mà suy ngẫm, dục tốc bất đạt.”

“Giờ cũng không còn sớm nữa, các con không ngại đường xá xa xôi về thăm ta, ta cũng không thể bạc đãi được. Hôm nay tiết trời nắng ráo, ta đã thuê người bày tiệc rượu ở ngoài sân, các con có thể ăn uống trò chuyện thỏa thích.”

“Cảm ơn sự phụ!” Đám người đồng thanh.

Lý Vũ cùng Nhược Hà đã đến từ trước đó, nhưng không lên tiếng mà chỉ đứng bên ngoài nghe ngóng. Lúc này, khi không khí bớt trang nghiêm thì cả hai mới cùng tiến lên, tặng món quà mà Tiêu dược sư chuẩn bị.

Trông thấy Lý Vũ đến, Lưu sư phụ vô cùng vui vẻ, nhận lấy chiếc hộp gấm rồi mở ra xem.

“Đây là?” Trước mắt Lưu sư phụ là năm viên thuốc tròn trịa nằm ngay ngắn thành hàng, tỏa ra mùi hương nồng đậm.

“Đây là thuốc mà cha làm riêng cho sư phụ.” Nhược Hà đáp. “Cha bảo sư phụ gầy gò ốm yếu, trông như người sắp…”

“Là thuốc tăng cân ạ!” Lý Vũ vội nắm lấy tay nàng, ngăn câu nói kia lại. “Tiêu thúc thấy sư phụ dạy học vất vả, đặc biệt điều chế thuốc này để người bồi bổ sức khỏe.”

“Vậy cho ta gửi lời cảm ơn đến dược sư.” Lưu sư phụ cảm thấy ngứa ngáy da đầu, rất muốn đưa tay lên gãi nhưng vẫn cố nhịn. Hắn xoay người đặt chiếc hộp ở sau lưng, bên cạnh rất nhiều những chiếc hộp khác, hiển nhiên trước đó đã nhận được không ít quà.

“Tiểu đệ đệ tặng thuốc tăng cân cho sư phụ là thừa rồi.”

Đúng lúc này, một nam tử khoảng ba mươi tuổi tiến đến bên cạnh Lý Vũ, vỗ vai hắn. Nam tử thân hình vạm vỡ, mặc một chiếc áo vải bố sờn vai, quần không dài quá đầu gối, đi chân trần, trông có phần cục cằn thô lỗ.

Trong khi người khác đều đã ra ngoài hết, nam tử này vẫn còn ngồi lại để ngẫm nghĩ lời nói của Lưu sư phụ. Nhưng khi biết Lý Vũ muốn tặng thuốc tăng cân, hắn liền không kiên trì được nữa.

“Sư huynh nói vậy là có ý gì?” Lý Vũ bất ngờ bị vỗ vai nên giật mình, đứng tránh qua một bên nhìn nam tử.

“Chắc tiểu đệ đây không biết, trong số các sư huynh của ta, có một người là tiên nhân.” Nam tử nói với vẻ tự hào.

“Cách đây vài chục năm, huynh ấy đã tặng cho sư phụ một viên tiên đan, có tác dụng kéo dài tuổi thọ, bảo tồn dung mạo. Vì vậy, đừng nhìn vẻ bề ngoài của sư phụ ta mà đánh giá, thật ra người đã hơn bảy mươi tuổi rồi.”

“Như vậy thì có liên quan gì ạ?” Nhược Hà nghe xong vẫn chưa hiểu, tò mò hỏi lại.

“Tiên đan tuy thần kỳ, nhưng cũng đem đến tác dụng phụ, đó là khiến cho cơ thể của sư phụ trở nên gầy gò như thế này. Tác dụng phụ của tiên đan, đan dược bình thường sao có thể chữa được.”

“Ấy, Vỹ Nhi đừng nói vậy.” Chờ cho nam tử giải thích xong, Lưu sư phụ mới lên tiếng. “Dù sao cũng là tấm lòng của học đệ, học muội, sao có thể chê trách được? Mà không biết chừng thuốc này lại có tác dụng cũng nên.”

Thật ra, làm gì có học trò nào của hắn làm tiên nhân, càng không thể tặng đan dược quý giá đến thế. Chẳng qua là hắn dạy học mấy chục năm nhưng quên thay đổi dung mạo, đến khi có người thắc mắc thì mới bịa ra một câu chuyện rồi âm thầm truyền đi.

“A! Thì ra là học đệ, học muội.” Nam tử chợt mở miệng cười vang.

“Ta còn tưởng vị dược sư kia mới là học trò của sư phụ, không đến tham dự ngày vui mà chỉ gửi quà, cảm thấy tức giận thay cho người nên nói vậy, mong đệ đệ, muội muội bỏ qua.”

“Không sao đâu.” Lý Vũ nói. Những chuyện nhỏ như thế này hắn cũng không để bụng làm gì.

“Ài, Vỹ Nhi.” Lưu sư phụ khẽ thở ra một hơi. “Ta biết tính tình con thẳng thắng, nhưng cũng nên kìm chế lại, hiểu rõ đầu đuôi rồi thì mới đánh giá người khác.”

“Sư phụ dạy phải.” Nam tử ôm quyền cúi đầu, sau đó khoác vai Lý Vũ, nở một nụ cười thân thiện. “Học đệ, học muội cũng đã đến đây, hay là ở lại uống rượu ngâm thơ với các sư huynh một chút rồi hãy về. Nào, cùng ta cùng đi ra ngoài, để huynh giới thiệu mọi người với đệ.”

“Nhưng đệ không uống được rượu.”

“Không sao, vẫn còn có trà. Chúng ta vừa uống vừa nghe các sư huynh đối thơ, xem như là mở mang tầm mắt.” Nam tử vừa nói vừa kéo Lý Vũ ra ngoài sân. “Ta tên Thạch Vỹ, xuất sư mười ba năm trước, đang ở kinh thành làm nghề kéo xe. Còn đệ?”

“Đệ là Lý Vũ, vừa xuất sư được hai năm, đang làm dược sư ở trong thôn.”

“Hả? Đệ chính là Lý Vũ sao? Không ngờ lại còn trẻ đến thế.”



Lưu sư phụ nhìn theo bóng lưng ba người đang tiến về phía bên ngoài sân, gật gù đưa tay lên vuốt râu. Nhưng hắn không có râu, đành lấy ngón tay vân vê cằm vài cái.

Trời dần về đêm, nhưng khoảng sân của Lưu sư phụ được treo đầy đèn lồng, không hề thiếu ánh sáng. Bốn bề là hoa, hương đưa thoang thoảng trong gió, khiến cho khung cảnh càng thêm ngây ngất lòng người.

Hơn năm mươi người ở đó, cười cười nói nói. Mỗi người đều mang trên mình một phong thái nho nhã, thanh âm phát ra vừa đủ, không ai cướp lời của ai. Vì vậy, nơi đây tuy đông đúc nhưng lại không hề ồn ào.

Thạch Vỹ dắt Lý Vũ cùng Nhược Hà vòng quanh đám người, tìm một chỗ còn trống rồi đi tới. Hắn đứng đó, chờ khi những ánh mắt kia chú ý đến mình thì mới bắt đầu lên tiếng:

“Thứ lỗi vì đã cắt ngang nhã hứng của các sư huynh, sư đệ, nhưng Thạch mỗ nhất định phải giới thiệu với các vị một người.”

“Tiểu Vỹ, ta biết đệ vốn thích nói thẳng, sao hôm nay lại trở nên dài dòng như vậy?” Một nam tử trung niên mặc áo gấm lên tiếng.

“Người khiến Thạch huynh cũng phải úp úp mở mở, chắc chắn không phải bình thường.” Một thanh niên thư sinh mỉm cười. “Thật khiến cho người khác hiếu kỳ.”

Mặc dù Thạch Vỹ là người gây chú ý, nhưng những cặp mắt ở đây không nhìn hắn lâu mà nhanh chóng chuyển sang Lý Vũ cùng Nhược Hà. Không lẽ, hắn lại muốn đem con trai, con gái ra giới thiệu?

“Các sư huynh, sư đệ đừng nóng. Chắc hẳn mọi người đều biết đến phương pháp học chữ cấp tốc vừa được truyền bá rộng rãi trong vài năm trở lại đây đúng không?”

“Ý của Thạch đệ là?” Một người mặc quan phục dường như nghĩ ra được gì đó, liền hỏi.

“Không sai, đệ muốn với thiệu chính là người đã sáng tạo ra thứ này.” Thạch Vỹ quay sang người mặc quan phục nói. “Có nhiều sư huynh, sư đệ ở xa nên không biết, người này sống ngay tại Tiểu Trúc thôn, là học trò của sư phụ giống như chúng ta.”

“Người này sinh ra là đã biết nói chuyện, hai tuổi thì biết đọc biết viết, năm tuổi thuộc làu kinh thư sử sách, mười tuổi thông tường thiên văn địa lý, có thể nói là kỳ tài trong kỳ tài, từ cổ chí kim không có người thứ hai.”

“Không những học thức uyên bác, người này còn là một dược sư có tài năng thiên bẩm, danh tiếng lan truyền đến tận ba mươi bảy thôn, mười bốn huyện lân cận, được mọi người yêu mến gọi là Tiểu Thần Y.”

Thạch Vỹ nhích người qua một bên, đẩy Lý Vũ tiến lên phía trước.

“Chính là đệ ấy.”
Chú thích:
  • Bài thơ “Ngẫu thành” của Nguyễn Trãi.