Tâm Ma - Tiếu Kì

Chương 36: Tô Phượng Nhi

Trong gian phòng lớn, trên chiếc giường rộng rãi của mình, Lý Vũ cầm một cuốn sách nhỏ trên tay, chăm chú ngồi đọc.

“Lão Đại Đại trận pháp tâm đắc nhập môn.”

Đây chính là cuốn sách mà năm đó cha hắn tặng cho, ngoài một bộ công pháp sơ cấp, còn lại đều là những kiến thức cơ bản về trận pháp, cùng một vài trận pháp đơn giản để luyện tập.

Chướng Nhãn Trận có tác dụng phá tầm nhìn.

Mộc Đằng Trận có tác dụng vây khốn.

Kích Hỏa Trận có tác dụng tấn công.

Ba trận pháp này tuy không cường đại, nhưng nếu khéo léo sử dụng thì vẫn có thể phát huy được sức mạnh ngoài mong đợi. Tuy nhiên, điều đặc biệt khiến Lý Vũ quan tâm, đó là chúng có thể kết hợp với nhau thành một trận pháp lớn hơn.

Để cho dễ hình dung, mỗi trận pháp có thể xem như một sợi dây xích, mà những trận khí trong đó chính là các mắt xích. Chỉ cần tìm ra mắt xích có điểm tương đồng giữa các sợi xích, khiến cho chúng cộng hưởng, từ đó tạo được một sợi xích dài hơn.

Nhưng không giống dây xích, tăng gấp đôi số mắt xích thì sẽ dài gấp đôi. Các trận pháp nếu như kết hợp lại được với nhau thì sẽ sinh ra sự tương hỗ, giúp cho từng trận pháp bộc phát ra sức mạnh gấp nhiều lần ban đầu.

Cực hạn được ghi chú trong sách là mười lần, nhưng cụ thể như thế nào thì không được nhắc đến. Dù sao thì đây cũng là một cuốn sách nhập môn, Lý Đại không ghi chi tiết những kiến thức quá cao siêu.

Lý Vũ lật tới lật lui từng trang sách cũ, đọc mãi không thấy chán. Ban ngày hắn đắm chìm trong y thuật, còn ban đêm là lúc hắn say mê nghiên cứu trận pháp. Đáng tiếc là hắn không thể tu luyện, trong người không có linh lực thì không cách nào khởi trận được.

Thở dài một hơi, hắn ngả lưng xuống giường, thả cuốn sách cũ sang bên cạnh. Đưa con mắt nhìn lên trần nhà, trong lòng Lý Vũ cảm thấy có chút tiếc nuối. Hắn may mắn đầu thai vào một gia đình toàn những người tu chân lợi hại, vậy mà vẫn phải sống một kiếp bình thường.

Làm sao hắn không biết ý đồ của Lý lão chứ. Hắn tìm lão chỉ là để xác minh lại kết luận của mình mà thôi. Dù bị lão đuổi khéo đi, chưa có cơ hội để nhắc đến việc này, nhưng Lý Vũ đã chắc đến chín phần là bản thân không thể tu luyện linh khí.

Xem ra, Lý lão tính toán trước sau kỹ lưỡng, nhưng cuối cùng vẫn tính sai một nước. Lão vẫn còn đánh giá hắn quá thấp.

Lý Vũ nghiêng đầu, nhìn cuốn sách đang mở toang giữa những ngón tay của mình. Tu luyện, trận pháp, ước muốn trở thành thần tiên, cưỡi mây đạp gió, ngao du sơn thủy,… xem ra tất cả chỉ là ảo ảnh không cách nào chạm tới.

Nếu như ngay từ đầu, không phải đêm nào Lý bà bà cũng kể cho hắn nghe truyền thuyết về tu chân giới, không phải Lý Đại tặng cho hắn cuốn sách ghi lại trận pháp tâm đắc này, dù chỉ là kiến thức nhập môn, có lẽ hắn đã không mơ mộng nhiều đến vậy.

Hắn toan ném cuốn sách đi, nhưng nghĩ lại thì đó cũng là món quà của cha hắn, cuối cùng đành gấp lại rồi cất vào trong người.

Trong đêm, tiếng gió mang theo tiếng thở dài bay đi rất xa, đến với những vì sao trên bầu trời. Có một ngôi sao lẻ loi ở đó, sáng lên khi nào không ai biết, vụt tắt lúc nào chẳng ai hay.

Một ngày mới lại đến, Lý Vũ sốc lại tinh thần trước khi rời khỏi phòng. Mọi thứ xung quanh vẫn tiếp diễn, hắn không thể ngừng lại được. Hắn vẫn còn một trái tim cuồng nhiệt với y thuật, còn có Tiểu Liên, Tiểu Hà đang chờ đợi.

Thỉnh thoảng, hắn lại trở nên trầm lắng khi chỉ có một mình, nhưng trước mặt người khác thì luôn vui vẻ tươi cười. Hắn là vậy, chữa bệnh cho rất nhiều người, nhưng không chữa được cho chính mình.

Lý Vũ xuống bếp để tìm chút gì để ăn. Mộng Liên cũng ở đó, nàng vui vẻ gói cho hắn vài cái bánh bột mì, vừa chỉnh lại y phục cho hắn vừa dặn dò đủ điều rồi mới để hắn đi. Trông nàng hệt như một tân nương vừa xuất giá không lâu, tình cảm vẫn còn tha thiết mặn nồng.

Một đường đi đến dược quán, Lý Vũ gặp gỡ rất nhiều người, đều là những gương mặt quen thuộc. Những người này, hoặc thân nhân của họ, từng được Lý Vũ cứu chữa qua nên rất yêu quý hắn.

“Tiểu thần y, đa tạ lần trước đã chữa khỏi bệnh cho con trai ta.” Một đại hán cởi trần, thân hình vạm vỡ, giọng nói oang oang.

“Tiểu thần y, ơn cứu mạng của cậu lão không biết lấy gì để trả, xin hãy nhận lấy con gà này.” Một cụ bà nói bằng giọng nhỏ nhẹ hơn.

“Thần y tiểu đệ đệ, đa tạ đệ đã chữa hết mùi hôi trên người tỷ, tỷ tỷ nguyện lấy thân mình ra báo đáp.” Một nữ tử mặt mày son phấn lên tiếng.

“Tiểu thần y…”

Từng người, tường người cố gắng chen lấn để tặng quà cho hắn, bày tỏ lòng biết ơn. Người thì con gà, con cá, người thì xâu thịt, có người mang đến trái cây, cũng có người tặng cho hắn một túi gạo.

“Cứu người là trách nhiệm của một dược sư, mọi người không cần phải làm như vậy đâu.” Lý Vũ mỉm cười với những gương mặt thuần phác ấy.

Mặc dù có chút phiền phức, nhưng trong lòng hắn lại vô cùng vui vẻ. Kiếp trước, hắn cũng từng cứu vài người mà chẳng một ai nhớ tới. Sự yêu mến của thôn dân khiến hắn cảm thấy bản thân có giá trị hơn rất nhiều.

Bất chợt, bước chân Lý Vũ dừng lại, ánh mắt hướng ra phía bên ngoài vòng người vây kín. Ở đó, một đứa bé đang lặng lẽ đứng nhìn hắn. Đứa bé khoảng năm, sáu tuổi, gương mặt lem luốc, tay chân gầy guộc, quần áo trên người không ít mảnh vá nhưng cũng chỉ che được một nửa cơ thể.

Hắn biết đứa bé này, tên của nó là Tô Phượng Nhi.

Khoảng một tháng trước, trong một chiều mưa to gió lớn, hắn đang gom đống thảo dược phơi ngoài sân thì thấy thân ảnh nhỏ bé của Phượng Nhi chạy đến, ngã nhào ngay trước cổng.

Lúc đó, đứa bé sốt rất cao, gần như mê man, sau khi được Lý Vũ cho uống thuốc thì mới khá hơn. Ngay khi vừa tỉnh lại, đứa bé không chịu nằm im tĩnh dưỡng mà ngay lập tức cầu xin hắn đến cứu mẹ mình.

Tiêu dược sư thì chữa bệnh ở thôn bên cạnh chưa về nên chỉ còn hắn là có thể đi được. Hắn không biết nhà của đứa bé này ở đâu, định sẽ vừa đi vừa hỏi người dân trong thôn.

Nhưng như vậy sẽ mất nhiều thời gian, đứa bé nhất định đòi đi theo để dẫn đường, dù cho cơ thể vẫn còn rất yếu. Nhìn ánh mắt rất kiên quyết, cũng rất mạnh mẽ của Phượng Nhi, Lý Vũ đành phải cõng theo.

Hai thân ảnh chìm trong màn mưa, đi đến cuối khu chợ ở thôn đông. Trong một ngôi nhà lụp xụp đổ nát, một người phụ nữ ốm yếu nằm giữa đống rơm rạ mỏng manh phủ trên mặt đất, đã bị thấm rất nhiều nước mưa ẩm ướt.

Tình trạng của mẹ Phượng Nhi vô cùng xấu, hệt như mái nhà ở phía trên đầu, tùy thời có thể sập xuống bất cứ lúc nào. Nếu như hôm ấy, Lý Vũ chỉ đến trễ một chút, có lẽ người phụ nữ đã không qua khỏi.

Hắn chen qua đám người đang bủa vây xung quanh, tiến đến trước mặt Phượng Nhi, ngồi xổm xuống xoa đầu đứa bé.

“Tiểu Phượng, sao đệ lại đứng đây?”

“Tặng ca ca cái này.” Đứa bé nói, đưa cho hắn một con búp bê bằng gỗ.

“Cảm ơn Tiểu Phượng nhé.” Lý Vũ cầm lấy con búp bê, vui vẻ nói.

Nhìn thấy những ngón tay trầy xước của Phượng Nhi, trong lòng Lý Vũ dâng lên một cảm xúc nói không nên lời. Con búp bê không được đẹp lắm, giá trị cũng không lớn, nhưng đối với hắn thì lại là một món quà rất ý nghĩa.

Phượng Nhi nở một nụ cười ngô nghê, lộ ra hàm răng bị gãy mất vài cái. Đứa bé này, vô tình làm hắn nhớ đến người mẹ kiếp trước của mình. Suy nghĩ một lát, Lý Vũ cất con búp bê vào trong người, đứng dậy nhìn tất cả thôn dân đang có mặt.

“Các vị hương thân phụ lão, ý tốt của mọi người, Tiểu Vũ xin ghi nhận. Những thứ này, Tiểu Vũ cũng xin nhận. Cảm ơn tất cả mọi người.”

Nói xong, hắn đi đến thu lấy từng con gà, con cá, từng giỏ rau, xâu thịt. Trừ nữ tử mặt mày son phấn ra, hắn không chừa bất cứ thứ gì. Đồ đạc của mỗi người mang đến không nhiều, nhưng gom lại một chỗ cũng chất cao gấp đôi người hắn.

Lý Vũ nhờ một vị đại tẩu đến dược quán nhắn với Tiêu thúc một tiếng, sau đó dắt tay Phượng Nhi đi về phía thôn đông.

“Còn trẻ mà đã có tấm lòng lương thiện như vậy, đáng quý a!” Một bà lão cảm thán.

“Phải, đây đúng thật là phúc cho Tiểu Trúc thôn ta.” Một nam tử trung niên đồng tình.

“Ài, tiểu cô nương nhà họ Tiêu quả là may mắn.” Nữ tử mặt mày son phấn than thở.

“Một đôi trai tài gái sắc, có gì mà tiếc nuối chứ.” Một thanh niên gần đó gắt gỏng. “Còn không xem lại mình đi, người như cô chỉ hợp với ta thôi.”



Lý Vũ đã đi xa, không nghe thấy những lời bán tán xôn xao về mình. Dù cho có nghe thấy, hắn cũng không quá để tâm hay lấy đó làm tự cao.

Hắn biết mình cố gắng trên con đường y thuật này để làm gì. Tất nhiên là không phải vì những lời khen ngợi, cũng không phải để được mọi người tôn thờ.

“Sau này Phượng Nhi cũng muốn được như ca ca, trở thành một dược sư giỏi, chữa bệnh cho mọi người trong thôn.”

Đứa bé đi bên cạnh Lý Vũ trên con đường nhỏ, ngọng nghịu nói lên một phần suy nghĩ của hắn.