Tâm Ma - Tiếu Kì

Chương 21: Nó Là Chim Của Ta

Trong khu rừng bên ngoài Tiểu Trúc thôn, Mộng Liên ngồi trên một tảng đá lớn, hai bàn tay ôm lấy gương mặt của mình, đôi mắt chăm chú nhìn nắng chiều đang đổ xuống.



Kể từ sau cái ngày Tiêu thúc đến nhà làm loạn, Lý Vũ bị gia gia bắt phải cõng Tiểu Hà đi học, cho đến khi chân cô bé khỏi hẳn mới thôi. Sau buổi học, hắn cũng không được về nhà ngay, mà phải ở lại dược quán của Tiêu thúc phụ việc đến tận chiều tối.

Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Để Lý Vũ với Tiểu Hà gần nhau thì tình cảm càng dễ vun đầy, xem như là chuẩn bị cho hôn sự tám năm tới. Lý lão suy tính rất kỹ, chỉ là không hề nghĩ rằng đứa cháu của mình thực sự giúp được việc.

Nước đi này của lão, Tiêu thúc tất nhiên là không phản đối, thậm chí còn giận bản thân đã không nghĩ ra sớm hơn. Lý Vũ không chỉ nhanh nhẹn, lại còn rất thông minh, so với một Tiểu Hà hậu đậu thì có ích hơn rất nhiều. Một tháng trôi qua, Tiêu thúc càng nhìn càng thấy vừa mắt đứa con rể tương lai của mình.

Tuy nhiên, không phải ai cũng vui vẻ được như Tiêu thúc. Người buồn nhất, và có lẽ là duy nhất buồn trong chuyện này, chính là Mộng Liên. Cô bé cho rằng Lý Vũ sẽ không còn là ca ca của mình như trước nữa, và những thứ đang diễn ra vô tình chứng minh điều đó.

Mộng Liên mới bảy tuổi, làm sao biết được tình cảm nam nữ là gì. Cô bé chỉ cảm thấy thất vọng vì đột nhiên bị mất đi một người quan tâm và cưng chiều mình mà thôi.

Mà cũng từ sau chuyện này, Mộng Liên mỗi ngày đều bị mẹ bắt ở nhà học thêu thùa may vá, giặt giũ nấu cơm từ chiều đến tối. Đối với một đứa trẻ không chịu ngồi yên một chỗ, những việc đó chẳng khác nào là cực hình.

Vì vậy, nhân lúc Mộng Hoa có việc phải vắng nhà, Mộng Liên liền trốn ra ngoài chơi. Khu rừng mà cô bé hay lui tới nằm ở phía bắc Tiểu Trúc thôn, nên con đường ngắn nhất dẫn đến đó là đi ngang qua nhà Tiêu thúc.

Không biết vì sao, khi trông thấy cái dược quán nhỏ, Mộng Liên lại trốn vào một góc rồi nhìn vào trong. Giữa sân, Lý Vũ đang cặm cụi phơi thuốc, thỉnh thoảng còn lấy một chiếc lá khô lên ngửi rồi quay sang nói gì đó với Tiêu thúc ở bên cạnh một cách đầy hứng thú.

Từ trong nhà, Tiểu Hà tập tễnh bước ra với một khay trà ở trên tay. Thấy thế, Lý Vũ liền buông nắm thuốc xuống rồi chạy tới đỡ cô bé. Hắn chỉ cảm thấy cô bé đi lại không tiện nên muốn giúp mà thôi, nhưng người khác lại không nghĩ đơn giản như vậy.

Tiêu thúc khẽ gật gù cười mỉm, mi mắt híp lại cũng không giấu nổi ánh sáng phát ra từ bên trong. Mộng Liên giẫm giẫm chân, vung vẩy hai nắm tay trong không khí rồi quay đi, tiến về khu rừng bên ngoài Tiểu Trúc thôn.

“Ca ca đáng ghét! Miệng thì lúc nào cũng nói thương muội muội nhất, vậy mà có bao giờ chịu chơi cùng ta đâu, nhưng sang nhà Tiêu thúc thì cái gì cũng làm, đúng là lừa con nít.”

Thường ngày, Mộng Liên có rất nhiều trò để chơi, nhưng hôm nay lại chẳng mấy hứng thú, bởi những thứ đó không giúp Mộng Liên vui lên được. Thả diều thì diều bị đứt dây, muốn trèo cây thì vô tình gặp cái cây hôm trước, lội xuống suối bắt cá thì cũng bị rơi mất chiếc giày.

Cuối cùng, Mộng Liên đành quay lại chỗ tảng đá hay ngồi ngắm hoàng hôn cùng ca ca và Tiểu Hà. Tuy có chút nhàm chán nhưng ít ra cũng không khiến tâm trạng cô bé tồi tệ hơn.

Bầy chim bảy màu hôm trước lại bay qua, thêu dệt nên một dải cầu vồng vắt ngang qua bầu trời, dưới ánh nắng chiều càng trở nên rực rỡ. Cái cổ dài của chúng giống như những ống sáo, phát ra những âm thanh réo rắt êm tai.

“Một, hai,…” Mộng Liên ngả người ra sau, một tay chống xuống tảng đá, tay còn lại giơ lên, bắt đầu đếm. “Chín, mười một,… mười chín, hai mươi mốt,… bảy mươi sáu. Hả, sao lại nhiều ra một con?”

Sợ đếm sai, Mộng Liên liền đếm lại lần nữa, với vẻ chú tâm hơn rất nhiều. Cô bé không biết rằng mình đã đếm sai ngay từ đầu rồi. Cứ đếm đến số tròn chục là cô bé lại nhảy qua, nhưng vì sót vài chỗ nên cuối cùng được con số bảy mươi sáu.

Tuy nhiên, bằng cách thần kỳ nào đó, Mộng Liên đếm bao nhiêu lần vẫn cho ra cùng một kết quả. Điều này càng khiến cho cô bé khẳng định rằng mình không đếm sai, thay vào đó là nghĩ đến một khả năng khác. Nhìn nhìn bầy chim một hồi, ánh mắt cô bé đột nhiên như phát sáng.

“Đúng rồi, có một con non! Bọn chúng mới đẻ ra thêm một con!” Mộng Liên nhảy cẫng lên, reo hò với chính mình. “Phải nói cho ca ca với Tiểu Hà biết mới được. Hừ, cuối cùng thì ai mới là người không biết đếm.”

Nghĩ như thế, Mộng Liên định chờ cho bầy chim bay đi là sẽ chạy ngay về để kể cho Lý Vũ nghe. Nhưng đúng lúc này, một vệt hồng quang không biết từ đâu xuất hiện, hướng về phía dải cầu vồng đang trôi giữa bầu trời.

Roạt!

Một đám lông vũ bảy màu bắn ra tung tóe, hiển nhiên là bầy chim đã bị một thứ gì đó tấn công. Chúng trở nên hoảng sợ, bay tán loạn khắp nơi. Âm thanh êm tai lúc trước không còn nữa, thay vào đó là những tiếng kêu quang quác khó nghe.

Từng đôi cánh bắt đầu quạt mạnh, dùng tốc độ nhanh nhất để bỏ trốn. Từ giữa sự hỗn loạn, một bộ lông bảy màu mất thăng bằng, hướng về phía mặt đất rơi xuống. Chính là con chim nhỏ mà Mộng Liên vừa phát hiện ra.

Không kịp suy nghĩ gì nhiều, Mộng Liên thoắt cái liền chạy về phía con chim đang rơi xuống. Cô bé nhảy qua bên kia con suối, tiến vào bên trong những tàn cây rậm rạp, cái bóng nhỏ màu hồng cứ thế nhấp nhô rồi biến mất.

Mộng Liên nhảy lên một cành cây cao để quan sát, nhìn thấy ở không xa là hai thân ảnh một cao một thấp. Cô bé nhún người, lộn vài vòng trước khi chạm hai chân xuống mặt đất rồi tiếp tục chạy về phía đó.

“Đứng lại!”

Tiếng quát khiến cho hai thân ảnh dừng bước, quay lại nhìn Mộng Liên. Bên trái là một người đàn ông trung niên có thân hình cao lớn, mặt mày bặm trợn, râu ria lởm chởm, trông vô cùng hung dữ. Người còn lại là một thiếu niên tầm mười ba, mười bốn tuổi, bàn tay đang nắm cổ con chim bị rơi khỏi đàn.

“Chuyện gì?” Người đàn ông mở miệng, giọng nói ồm ồm như tiếng hổ gầm.

“Mau thả nó ra!” Mộng Liên chỉ vào con chim và nói.

“Tại sao chứ?” Thiếu niên kia hỏi lại.

“Nó không phải chim của ngươi!”

“Ta bắt được nó, không phải của ta thì là của ngươi chắc?” Thiếu niên giơ cao con chim lên, lắc lắc vài cái.

“Nó… nó đúng là chim của ta!”

“Của ngươi?” Thiếu niên trông có vẻ không tin tưởng lời của Mộng Liên lắm. “Thế lấy gì chứng minh đây?”

“Ta… Ta… Trên người nó có bảy màu, nên nó là chim của ta!” Mộng Liên không biết giải thích thế nào, nhưng vẫn hùng hồn nói.

“Ha ha ha. Thất thải linh hạc không bảy màu thì chẳng lẽ lại là một màu. Về nhà mà ngang ngược với mẹ đi tiểu cô nương.” Thiếu niên ôm bụng cười nắc nẻ, không biết vô tình hay cố ý mà đập con chim nhỏ xuống đất liên hồi, khiến nó kêu lên quang quác.

“Không được làm đau nó!” Mộng Liên nghiến răng, hai nấm đấm cuộn chặt lại, cả người run lên.

Vốn đang có chuyện không vui, giờ lại bị thiếu niên chọc tức thêm nữa, khiến cho Mộng Liên vô cùng tức giận. Cô bé cúi xuống, nhặt lấy một viên đá to bằng nắm tay, dồn hết sức lực của cơ thể vào đó rồi ném về phía trước.

Viên đá xé gió bay đi, nhanh đến mức chỉ để lại một vệt màu xám nhạt trong không khí, dưới ánh chiều tà thì càng khó để thấy được quỹ đạo của nó. Mộng Liên hai mắt như lửa đốt, nhìn chằm chằm vào thiếu niên, chắc chắn là gương mặt đáng ghét đó sẽ phải ăn trọn cú ném vừa rồi.

Nhưng không! Thiếu niên vẫn đứng im một chỗ cười cợt, còn viên đá kia thì đã nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn từ khi nào. Tốc độ của viên đá đã rất nhanh rồi, nhưng tốc độ của thiếu niên càng nhanh hơn.

“Tại sao lại như vậy?” Mộng Liên há hốc mồm, không tin vào mắt mình. Cô bé nhặt thêm vài viên đá ném về phía thiếu niên, nhưng đều không trúng.

“Xem ra không dạy dỗ ngươi một chút không được.” Thiếu niên giơ viên đá lên trước mặt, ánh mắt như nhìn xuyên qua lòng bàn tay của mình, hướng về phía Mộng Liên.

“Nơi này là địa phận của Chân Quang Tự, tốt nhất không nên giết người.” Người đàn ông vạm vỡ đứng bên cạnh nhắc nhở.

“Long thúc yên tâm, ta tự biết chừng mực. Đường đường là thiếu chủ Bích Linh Môn, giết một bé gái thường nhân chẳng phải khiến người khác chê cười hay sao.” Thiếu niên híp đôi mắt, cười nhạt một tiếng. “Nhưng nếu đánh cho tàn phế thì không vấn đề gì chứ?”

“Ừm, không vấn đề gì.” Long thúc suy nghĩ rồi khẽ gật đầu.

“Đa tạ Long thúc chỉ điểm.”

Nói xong, thiếu niên khẽ vung tay về phía trước. Viên đá trong tay hắn bay đi với tốc độ nhanh hơn gấp nhiều lần so với khi được ném ra bởi Mộng Liên, khiến cho cô bé nhìn còn không kịp nhìn, nói gì đến việc né tránh.

Lúc này, trong một căn phòng tại Lý gia, Lý lão ngồi đả tọa trên giường, trông hệt như một bức tượng. Nếu một người bình thường nhìn thấy lão, chắc chắn sẽ nghĩ đó là một bức tượng thật. Bởi mắt thường không thể nhìn ra được bất kỳ dấu hiệu của sự sống trên người lão.

Lão đã ngồi bất động như vậy rất lâu, rất lâu rồi, và không có dấu hiệu gì là sẽ hoạt động trở lại. Tuy nhiên, ngay khi thiếu niên vừa có ý định đả thương Mộng Liên, lão chầm chậm hé mở hai mắt của mình ra, sau đó biến mất khỏi căn phòng.