- Khách quan thiếu gia ắt mới từ phương xa đến? Muốn hỏi người hay hỏi đường? Nhưng thiếu gia đến đây là đúng rồi vì khắp trấn thành này chỉ duy nhất ở đây do mệnh danh là đệ nhất tửu lâu nên mới xứng đáng nghênh đón những khách nhân như thiếu gia. Những thức ăn này sao thiếu gia vẫn chưa dùng? Nếu không hợp khẩu vị hay là để tiểu nhân đổi lại? Và sao thiếu gia không gọi rượu? Mỹ tửu ở đây toàn là loại thượng hảo hạng, chỉ nhấp một chút là có ngay vị giác. Ằt vì thiếu gia quên gọi rượu thảo nào thức ăn chẳng được ngon, cơ hồ chỉ mới nhúng đũa sơ qua mà thôi. Thiếu gia dùng loại nào? Rượu Bồ Đào hay Trúc Diệp Thanh? Hoặc Nữ Nhi Hồng, loại nào ở đây cũng có. Chỉ trừ phi thiếu gia chưa từng nếm qua rượu thì không kể vì nếu là vậy, mong lượng thứ, hóa ra tiểu nhân mãi huyên thuyên vô ích.
Giang Cửu Linh càng nghe càng tươi tỉnh, cuối cùng thì phì cười bảo :
- Nhân huynh nói rất đúng, ắt chỉ vì chẳng có rượu nên chưa lần nào tại hạ cảm giác ăn chẳng ngon miệng như lần này. Vậy phiền nhân huynh lấy giúp cho vài hồ mỹ tửu, thứ nào cũng được, miễn sao hợp với thức ăn tại hạ đang gọi nhưng quả thật chỉ mới nhúng đũa sơ qua. Và đây là một ít quà cho nhân huynh, đừng ngại hãy cứ nhận đi.
Bỗng dưng được thưởng cả một thỏi bạc nặng trĩu, gã tửu bảo bèn trổ hết tài nghệ :
- Đa tạ thiếu gia, còn cách dùng rượu thì xin cho tiểu nhân mạo muội nêu vài ý thô thiển thế này, thoạt tiên với món canh thiếu gia đã gọi, chỉ dùng với nữ nhi hồng là hợp nhất. Nhưng đến món thứ hai thì cần phải có trúc diệp thanh để vừa thay đổi khẩu vị vừa xua tan mùi tanh đắng của món ăn thứ nhất. Và nếu chưa no hoặc thiếu gia vẫn đủ chỗ chứa cho món thứ ba thì phải cần đến một loại rượu mà chỉ có ở đệ nhất tửu lâu này mới có thể tự cất lấy, đó là Thiết Bố Sam hảo danh tửu, một loại rượu rất mạnh, cho dù là lưu linh có tái sinh thì chỉ sau ba chén cũng phải gục ngã. Sở dĩ tiểu nhân đề cập đến loại danh tửu ấy vì rất hợp với món thứ ba thiếu gia đã kêu. Tuy nhiên cũng tùy tửu lượng của thiếu gia, xin đừng miễn cưỡng, kẻo thiếu gia sau lại trách tiểu nhân không bảo trước khiến một phen say túy lúy càn khôn.
Giang Cửu Linh lại cười :
- Nhân huynh quả sành sỏi, khiến tại hạ chỉ mới nghe qua cũng đã có cảm giác ngon miệng. Dù vậy nghe và dùng là hai việc hoàn toàn khác, biết đâu hoặc sẽ được thưởng thức một bữa thật ngon hơn hoặc vỡ lẽ tất cả đều do nhân huynh quá bày vẽ, cứ lấy cho tại hạ mỗi thứ một hồ. Nếu thực sự hợp và ngon nhất định nhân huynh sẽ được thưởng thêm.
Gã tửu bảo khựng lại :
- Nữ Nhi Hồng là để khai vị chỉ cần một hai chén là đủ, Trúc Diệp Thanh thì mới lấy cả hồ. Nhưng nếu muốn thưởng thức thêm hảo danh tửu Thiết Bố Sam như đã nói là loại rượu rất mạnh thì thiết nghĩ thiếu gia nên dành mọi tửu lượng cho loạt cuối này. Vì thế theo ý tiểu nhân cả ba loại rượu này thiếu gia nên lấy mỗi thứ đúng hai chén là hoàn toàn vừa đủ. Sẽ rất hoang phí nếu gọi như thiếu gia mỗi thứ một hồ.
Chợt Giang Cửu Linh nghe một thanh âm cất lên dường như được xuất phát đâu đó cũng ngay bên trong đệ nhất tửu lâu này.
- Đã dùng rượu thì điều úy kỵ là phải độc ẩm, vì sẽ tự làm giảm tửu hứng. Trong khi đó mỗi hồ rót ra được những sáu chén đầy và nếu thiếu hiệp không chê huynh đệ mỗ đây vì bần hàn nên bất xứng thì lập tức sẽ có ngay người đối ẩm, cũng chẳng ngại sẽ hoang phí bao chỗ rượu còn lại. Thật không biết ý thiếu hiệp thế nào?
Giang Cửu Linh nhìn phía cuối phòng, ở một góc khuất cơ hồ chỉ dành cho những ai hoặc là chẳng muốn bị quấy rầy hoặc vì mặc cảm với thân phận chẳng bằng người mới chọn chỗ đó, thì thấy hai nhân vật thoạt nhìn cũng biết là người võ lâm với một người đã ngoài tam tuần và một còn lại chưa đến đối mươi. Tuy nhiên dáng cách và phong thái của cả hai lại khiến Giang Cửu Linh dễ phát sinh hảo cảm, vì thế Giang Cửu Linh lập tức đứng lên và dặn gã tửu bảo :
- Hãy cứ lấy mỗi thứ một hồ như vừa bảo, tiện đây cũng xin phiền nhân huynh chuyển hết mọi thức ăn này đến bàn chỗ khuất ấy cho tại hạ, vì quả thật nếu phải độc ẩm thì chẳng có gì tệ hơn.
Sau đó tự Giang Cửu Linh đến chỗ hai nhân vật nọ trước :
- Tiểu đệ họ Giang vì đang cần người đối ẩm, rất mong nhị vị huynh đài nể mặt nhận lời cho.
Hai nhân vật nọ cũng vội đứng lên và nhân vật cao niên hơn vội lên tiếng :
- Đột ngột ngỏ lời và không ngờ lại được đáp ứng, hai huynh đệ mỗ dù hổ thẹn vẫn xin mặt dạn mày dầy thuận theo đề xuất của Giang thiếu hiệp. Phần tại hạ là huynh trưởng ở họ Khúc, còn đây là nghĩa đệ Hứa Thần Chung, xin thỉnh Giang thiếu hiệp an vị.
Không khách khí cũng không mảy may chần chừ, Giang Cửu Linh ngồi ngay :
- Giữa tiểu đệ và nhị vị huynh đài lần hội diện này dĩ nhiên chỉ là bình thủy tương phùng may gặp nhau, vậy nên chăng cần có giới hạn, chỉ dùng những lời đối đáp giúp tăng tửu hứng và đổi lại cứ mượn rượu để dễ đưa đẩy chuyện trò, không để bất kỳ nguyên do nào khác xen vào làm hỏng bữa ăn ngon cho lần duy nhất hội ngộ này.
Tuy nhỏ tuổi hơn nhân vật họ Khúc nhưng vì có cảm nhận cũng cùng niên kỷ với Giang Cửu Linh nên Hứa Thần Chung cơ hồ tự cho phép được reo lên tiếng tán đồng :
- Nói rất hay, chúng ta có cơ hội ngồi đồng bàn thế này hầu như chỉ vì cùng nghe gã tửu bảo nêu những kiến giải về tửu luận thật hợp tai và cũng thật hữu lý, vậy thì cần gì luận bàn về những việc khác, vị tất sẽ cùng hợp với cả ba? Trái lại cứ nói những chuyện liên quan đến các loại mỹ tửu là đủ. Nhân đây đệ xin mạo muội nêu một nghi vấn để xem giữa chúng ta ai sẽ có những lời giải thích thuyết phục hơn, đấy là tại sao loại rượu thứ ba được gã tửu bảo đề cập và chỉ lúc nữa đây ắt sẽ mang ra, lại có danh xưng là Thiết Bố Sam, nghe như một tên một loại công phu võ học?
Họ Khúc cau mày :
- Cũng phải, sao lại lấy một tuyệt kỹ võ học đặt cho một loại rượu? Thiết Bố Sam, hừ... hừ...
Hứa Thần Chung phì cười :
- Khúc đại ca sao chỉ hừ hừ? Hay đó là lời giải thích của Khúc đại ca, cho loại rượu được đặt danh xưng là Thiết Bố Sam chỉ vì hừ hừ?
Giang Cửu Linh cũng cười theo :
- Nếu vậy tiểu đệ xin là người đầu tiên được lên tiếng phản bác, lời giải thích của Khúc nhân huynh là không thể thuyết phục được ai, kể cả thuyết phục một đứa trẻ chỉ mới lên ba cũng không thể. Hà hà...
Họ Khúc nhăn nhó :
- Đấy chỉ là lời trêu đùa của Hứa lão đệ bởi mỗ có một cố tật là luôn hừ hừ mỗi khi gặp điều cần ngẫm nghĩ. Giang thiếu hiệp xin chớ nghĩ là thật. Không tin Giang thiếu hiệp cứ hỏi Hứa lão đệ thì rõ.
Hứa Thần Chung lại phì cười :
- Nhưng cuối cùng thì Khúc đại ca đã có cách giải thích nào chưa? Phần đệ thì tin rằng, gọi loại rượu ấy là Thiết Bố Sam, ý muốn nói rượu quá mạnh, thừa năng lực quật ngã bất cứ ai, kể cả cao thủ luyện được công phu Thiết Bố Sam thì chỉ giữ được da thịt bên ngoài không bị đao thương tổn hại, riêng lục phủ ngũ tạng cũng bị loại rượu ấy thấm nhập và rồi quật ngã như bao người. Ta tạm giải thích như thế có đúng chăng tửu bảo?
Lúc đó vì gã tửu bảo lúc nãy quả thật đã quay lại, gã nghe nên gật đầu :
- Nhưng khách quan chỉ giải thích đúng một phần, vì phần còn lại là thế này...
Họ Khúc chợt xua tay ngăn lại :
- Ngươi đừng nói vội, hay để ta đoán tiếp xem sao, có phải còn một nguyên do nữa là ý muốn nói chỉ những ai luyện được Thiết Bố Sam và có thể làm cho lục phủ ngũ tạng cũng trở nên rắn tợ đá mới đủ bản lĩnh và tư cách uống loại rượu đó?
Gã tửu bảo lắc đầu :
- Phải hiểu ngược lại mới được, là nếu vị khách quan nào đủ tửu lượng dùng cả hồ Thiết Bố Sam và không bị quật ngã thì nhất định lục phủ ngũ tạng ắt đã luyện bằng Thiết Bố Sam công phu. Đấy là tiểu nhân nói theo lời giải thích của một nhân vật đại hiệp khách dường như vài ba mươi năm trước vì tình cờ đặt chân đến đây, chính vì đại hiệp khách ấy mới đổi lại cách gọi khiến từ đó đến nay loại rượu ấy kể như bị dính chặt với danh xưng là Thiết Bố Sam hảo danh tửu.
Giang Cửu Linh bật reo :
- Hay, cách giải thích vừa hay vừa thuyết phục khiến tại hạ cao hứng cũng muốn liều thử một phen, tuy nhiên hãy cứ như tửu bảo nhân huynh lúc nãy đã nêu chủ ý, tùy theo từng món ăn chúng ta sẽ tuần từ dùng từng loại rượu. Nào, rót ra, tiểu đệ xin mạo muội mượn chén rượu đầu tiên này, một là đa tạ nhị vị nhân huynh đã nể mặt nhận lời đối ẩm. Hai là để tỏ lòng ngưỡng mộ vì dù gì nhị vị nhân huynh cũng đã phần nào đoán đúng nguyên do để có một loại rượu được gọi là Thiết Bố Sam, là điều mà đệ ấu trĩ chẳng thể nghĩ ra. Nào, xin mời.
Họ cùng vui vẻ cạn chén và như đã nói, vì đầu xuôi đuôi lọt, với khởi đầu vừa vui vừa thuận lợi nên cứ thế cả ba tuy lần đầu hội diện và chỉ là bình thủy tương phùng gặp nhau nhưng đã có một bữa ăn không chỉ thật ngon miệng mà còn thập phần hứng khởi và hợp ý.
Cuối cùng vì Hứa Thần Chung cam bại, không thể nào đủ tửu lượng nhấp cạn chén Thiết Bố Sam hảo danh tửu đầu tiên nên lập tức thoái thác :
- Chao ôi, với chén rượu quá nóng này, tửu lượng của đệ e không kham nổi.
Thật mong chẳng bị Giang nhân huynh chê cười.
Lúc đó họ Khúc sau khi cạn chén Thiết Bố Sam thứ nhất, khi đặt xuống cũng chấp chới kêu :
- Thiên địa quỷ thần ơi, rượu này sắp thiêu cháy lục phủ ngũ tạng của Khúc mỗ mất. Thật bình sinh chưa bao giờ nếm loại nào nồng và quá mạnh như loại rượu quỷ quái này. Khà...
Riêng Giang Cửu Linh sau khi cũng cạn chén thứ nhất, chợt chép miệng khen :
- Hảo, quả không sai chút nào, đúng là hảo danh tửu Thiết Bố Sam. Ngon, ngon lắm, hà hà...
Bỗng có tiếng hừ lạt mơ hồ vọng đến :
- Có thật rượu ngon như lời tiểu tử ngươi vừa tấm tắc khen chăng? Hay chỉ giả vờ, kỳ thực trong lòng đã sợ, vị tất dám dùng thêm chén thứ hai? Hừ...
Họ Khúc biến sắc :
- Ai dám tùy tiện xen vào? Có biết hễ làm Khúc mỗ này mất hứng thì phải hứng chịu hậu quả như thế nào chăng?
Không có tiếng nào đáp lại nữa, làm Hứa Thần Chung vì cũng bực tức nên cay cú nói với họ Khúc :
- Bỏ đi Khúc đại ca, chấp làm gì hạng chỉ dám nói mà không dám chường mặt?
Nhưng Giang Cửu Linh thì khác, bỗng bật cười vang :
- Bất luận đối phương có dám xuất hiện hay không thì qua lời nói chúng ta vừa nghe, thiển nghĩ tại hạ cũng có thể khiến đối phương dù không muốn vẫn tâm phục khẩu phục, kẻo có người bảo tại hạ chỉ giả vờ. Vì thế đệ thật mong đối phương ắt cũng có cách nhìn rõ đệ sẽ tự mình dùng cạn hồ Thiết Bố Sam này. Xem đây, ha ha...
Giang Cửu Linh với một tay tự nâng lên để dùng cạn chén rượu đã bỏ dỡ của Hứa Thần Chung, tay còn lại thì ung dung chộp vào hồ rượu Thiết Bố Sam như muốn ngay sau đó sẽ ngay lập tức trút cả hồ rượu vào miệng.
Nhưng mới chỉ uống cạn xong chén rượu của Hứa Thần Chung thì ngoài tửu lâu chợt xuất hiện một lão nhân mặc y phục bị rách vài chỗ cứ xăm xăm tiến vào.
Giang Cửu Linh nhìn thấy liền lên tiếng nói với hai huynh đệ họ Khúc :
- Nhị vị nghĩ sao nếu đệ quả quyết đấy chính là nhân vật vừa lên tiếng?
Họ Khúc giật mình và dần tái mặt :
- Phong Trần Cuồng Cái? Hay mỗ nhìn lầm vì nghe nói Cuồng Cái thất lộc đã lâu?
Lão nhân nọ vẫn xăm xăm tiến vào và chỉ lên tiếng khi đến gần để nhìn chằm chằm vào Giang Cửu Linh :
- Ngươi có thể uống cạn hồ rượu đang cầm trên tay thật chăng?
Giang Cửu Linh liền đặt hồ rượu xuống :
- Nếu tiểu bối có thể uống cạn thì sao? Hoặc giả nếu muốn tiểu bối cũng xin thỉnh cầu, mong được lão tiền bối nhận lời hạ cố cùng tiểu bối đối ẩm.
Lão nhân ung dung ngồi xuống :
- Lão phu lâu rồi luôn tìm người đối ẩm và nếu tiểu tử ngươi tự tin có thể uống cạn hồ rượu này thì kể cũng đủ tư cách cùng lão phu một phen đối ẩm, vây hãy mau gọi riêng cho lão phu một hồ.
Giang Cửu Linh lại gọi những hai hồ :
- Tửu bảo nhân huynh mau đem đến cho tại hạ thêm hai hồ, một cho lão khách quan đây, một cho tại hạ.
Lão nhân nọ kinh ngạc :
- Ý ngươi không muốn chiếm tiện nghi ư? Hãy nhớ đây không hề là trận đấu tửu, vì thế chỉ cần ngươi dùng cạn hồ rượu này là đủ. Bởi rượu trong hồ tuy đã vơi và còn có một chén rưỡi do ngươi tự uống nhưng nếu tính thêm hai chén Nữ Nhi Hồng cùng hai chén Trúc Diệp Thanh thì kể như trước sau ngươi cũng đã uống khá nhiều. Lão phu chỉ cần tìm người đối ẩm và đã quá già cho những chuyện tranh hơn thua.
Giang Cửu Linh lắc đầu :
- Tiểu bối lại nghĩ khác, cũng chẳng muốn tranh hơn thua làm gì, huống hồ hơn về tửu lượng cũng đâu đáng để phô trương hoặc hãnh diện. Bất quá, rượu Thiết Bố Sam này quả rất ngon, khiến tiểu bối chẳng những muốn một phen thỏa chí tận hưởng mà còn thử xem rượu có đủ mạnh để quật ngã tiểu bối như lời đồn đại chăng? Mong lão tiền bối không cười.
Và khi tửu bảo mang lại hai hồ rượu, Giang Cửu Linh lễ độ nhận và trao cho lão nhân một hồ :
- Xin kính thỉnh lão tiền bối.
Lão nhân hững hờ đưa tay tiếp nhận :
- Đó là chủ ý của ngươi, lão phu đâu thể miễn cưỡng hoặc ngăn cản. Có chăng chỉ thành thật khuyên ngươi một câu, là kẻ có thể dùng cạn một hồ và chẳng bị quật ngã lăn quay như vẫn chưa được sinh ra. Hãy cẩn trọng và chớ quá tự phụ.
Có vẻ vì phải nói cả câu khá dài nên hồ rượu cứ ở giữa cả hai. Lão nhân chưa thực sự tiếp nhận một khi câu nói chưa hết, phần Giang Cửu Linh thì chưa thể thu tay về vì lão nhân nào đã nói xong.
Tuy nhiên khi đến lúc một bên phải nhận và một bên phải rời tay khỏi hồ rượu thì lạ thay, cả hồ rượu chợt rung lên với sắc diện của Giang Cửu Linh cũng có một chút thoáng hừng đỏ lên.
Phần lão nhân dù đã nhận hồ rượu nhưng lại vội đặt xuống và bảo bằng giọng có phần bị khàn đi :
- Khá đấy, tiểu tử ngươi quả lễ phép có thừa. Nào hãy mở hồ, lão phu ưng thuận cùng ngươi đấu tửu một phen.
Hứa Thần Chung vụt ngăn lại khi thấy Giang Cửu Linh chộp vào hồ rượu :
- Chờ đã, nếu Giang nhân huynh vừa trải qua một phen tỷ đấu nội lực thì tốt nhất đừng vội đấu tửu lúc này. Vì nếu chân nguyên nội lực bị tổn thương thì nhất định cũng bị tác động đến tửu lượng, Giang nhân huynh ắt dễ bị say.
Giang Cửu Linh vẫn thản nhiên tươi cười :
- Dù có như thế cũng chẳng sao vì bất quá ý tứ của lão tiền bối đây như chỉ muốn khảo nghiệm để liệu xem đệ có xứng đáng được cùng đối ẩm hay không. Thế nên thật may, đệ vẫn vô sự, tự tin có thể uống cạn cả hồ và chẳng dễ bị quật ngã. Dù sao cũng đa tạ Hứa nhân huynh quan tâm, còn bây giờ, tiểu bối xin cung kính thỉnh mời lão tiền bối.
Lão nhân nâng hồ rượu lên và chỉ bắt đầu tu khi thấy trước mặt Giang Cửu Linh quả thật đang thản nhiên nâng hồ rượu lên miệng và uống.
Và cả tửu lầu đều nhất loạt xôn xao khi thấy cả hai không những đều uống cạn mà còn cùng lúc chép miệng khen ngon :
- Hảo, quả là rượu ngon.
- Thật chẳng sai chút nào, đúng là hảo danh tửu Thiết Bố Sam.
Và lão nhân chợt đứng lên :
- Kể như lão phu nợ ngươi một lần vì nếu không có ngươi chiêu đãi đâu dễ gì lão phu được một bữa rượu ngon như thế này, hẹn gặp lại sau. Ha ha...
Vù...
Chỉ trong chớp mắt lão nhân đã biến mất khiến khắp tửu lầu ai ai cũng thất kinh, ngỡ vừa gặp ma thì Giang Cửu Linh giật mình vì nghe họ Khúc khẽ kêu :
- Cuồng Phong Tảo Bộ! Thân pháp này phi Phong Trần Cuồng Cái thì quyết chẳng ai biết.
Vì thế Giang Cửu Linh thật chẳng biết đối đáp như thế nào khi thấy họ Khúc đột ngột ngỏ lời cáo từ :
- Đa tạ vì bữa ăn. Huynh đệ mỗ còn có việc cần thực hiện chẳng dám quấy rầy Giang thiếu hiệp, thật không ngờ lại là nhân vật thâm tàng bất lộ.
Hứa Thần Chung cũng đứng lên tương tự đại ca họ Khúc, chỉ khác một điều là Hứa Thần Chung chợt tỏ ra có phần áy náy, nói với Giang Cửu Linh :
- Nhưng Giang nhân huynh liệu có ổn chăng vì đã dùng cạn cả hồ hảo danh tửu Thiết Bố Sam, một việc dễ dẫn đến hậu quả tai hại?
Giang Cửu Linh cười cười :
- Tại hạ tuy có phần chếnh choáng nhưng thiết nghĩ cũng chẳng đến nỗi nào, nhất là so với tâm trạng đang rất vui nhờ may mắn biết nhị vị nhân huynh. Vậy xin như đã nói, tất cả chỉ là bình thủy tương phùng, tình cờ gặp nhau đừng quá để tâm đến một bữa ăn rồi mãi nói lời đa tạ, e quá khách sáo chăng?
Họ Khúc chợt gật đầu và nói thêm một lời trước khi cùng Hứa Thần Chung ly khai :
- Mỗ cũng hy vọng những lời vừa rồi đều xuất phát từ thành tâm vì thú thật nếu sớm biết Giang nhân huynh có thân thủ không như vẻ ngoài, huynh đệ mỗ quyết chẳng dám với cao. Thế nên một lời đa tạ quyết không thể thừa. Xin cáo biệt.
Nhìn cả hai bỏ đi, Giang Cửu Linh chợt có tâm trạng như vừa để mất đi một điều gì đó, đành thở dài và ra hiệu gọi gã tửu bảo lúc nãy lại.
Gã tửu bảo đến thật nhanh :
- Thiếu gia phải chăng đã say? Có cần tiểu nhân giúp gì chăng?
Giang Cửu Linh ngập ngừng một thoáng mới gật đầu :
- Cũng phần nào, vì vậy để không làm phiền bất luận ai, tại hạ chực nhớ có một bằng hữu ở trấn thành này, họ Khưu tên Vân Lâu. Nhân huynh có thể chỉ tại hạ cách tìm Khưu bằng hữu dễ dàng và thuận tiện nhất được chăng?
Gã luôn nhanh nhảu, liền đáp :
- Hỏi đến Khưu thiếu gia thì ở đây ai ai cũng biết, thiếu gia muốn tìm rất dễ, chỉ cần rời tửu lâu đi thẳng về phía nam, ước độ ngoài nửa dặm thì đến nơi.
Giang Cửu Linh hài lòng, trao cho gã vài đỉnh bạc và hỏi :
- Nhờ nhân huynh thanh toán hộ, thừa bao nhiêu thì thưởng cả cho nhân huynh, cũng tính luôn phần rượu thừa trong hồ, vì tại hạ muốn mang theo để không uổng phí hảo danh tửu Thiết Bố Sam, quả thật chẳng loại rượu nào ngon bằng. Được chứ?
Gã tửu bảo hớn hở đáp ứng :
- Xin thiếu gia cứ tùy tiện, nhân đây cũng xin ngỏ lời ngưỡng mộ vì không ngờ tửu lượng của thiếu gia thật lợi hại, chẳng ai bằng.
Giang Cửu Linh đứng lên và mang theo hồ rượu thừa đi thật nhanh, vẻ đang vội.
Và thật lạ, dù Giang Cửu Linh đi về phía nam theo lời chỉ điểm của gã tửu bảo, đồng thời đoạn đường chỉ nửa dặm cũng đã bỏ lại phía sau nhưng sao càng đi càng thấy địa hình cứ càng lúc càng hoang vu vắng vẻ.
Đến lúc toan dừng vì có cảm giác bất ổn thì cùng lúc với thính giác phát hiện nhiều tiếng động khả nghi, Giang Cửu Linh cũng ngẫu nhiên để mục quang chạm vào những điểm lấp lóa tợ hồ xuất phát từ những vật phản chiếu ánh dương quang. Giang Cửu Linh lập tức buông tiếng cười khẩy :
- Chư vị bằng hữu nếu đến vì tại hạ thì cũng đến lúc cung thỉnh chư vị tất cả mau hiện thân, nhưng hãy nhanh lên cho vì tại hạ đang vội, e khó thể chờ đợi lâu hơn.
Đáp lại một giọng nói trịch thượng vang lên :
- Thừa lệnh quan phủ đại nhân, Giang Cửu Linh ngươi là một tội phạm tại đào, quả thật chẳng ai to gan lớn mật bằng ngươi, dù liên tiếp mấy phen gây án vẫn ngang nhiên quay lại và còn ung dung ăn uống no say. Hãy ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, theo bọn ta về quy án, nhược bằng vẫn bất ngộ chấp mê, nếu manh động thì đừng trách bọn ta phải cho ngươi nếm mùi loạn tiễn phân thây.
Giang Cửu Linh giật mình :
- Chư vị là những bộ đầu dưới trướng quan phủ đại nhân? Vậy có trát lệnh chăng? Và tại sao bảo tại hạ mấy phen liên tiếp gây án?
Xung quanh Giang Cửu Linh từ mọi vị thế có thể ẩn nấp được liền lần lượt xuất hiện nhiều nhân vật với toàn là những sắc phục cho biết họ đều là những bộ đầu, và một bộ đầu nói :
- Đối với ngươi từng vượt ngục thì tội lỗi ấy cũng là trát lệnh để bất luận ai nếu có cơ hội vẫn đủ tư cách bắt giữ ngươi. Huống hồ cách đây mười ngày, ngươi lại to gan phóng hỏa thiêu hủy và sát hại toàn bộ Khưu gia. Tội của ngươi ngày càng thêm nặng. Kỳ thực với án tử chỉ xử một mạng ngươi, e chưa đủ xứng. Vậy ngươi quyết định đi.
Giang Cửu Linh vội gật đầu :
- Tại hạ cũng vừa có quyết định xong, nhưng trước khi tỏ bày, xin cho hỏi, toàn bộ Khưu gia đã bị tiêu diệt thật sao? Và nhờ đâu chư vị biết rõ tại hạ đã quay lại, cũng tỏ tường tại hạ vừa được một bữa no say?
Bọn bộ đầu cùng đắc ý :
- Bọn ta là bộ đầu, từ lâu nay luôn được quan phủ đại nhân tín nhiệm vì chưa bao giờ bất thành sứ mệnh. Vậy ngươi đừng hỏi nguyên do, chỉ cần biết ngay từ lúc ngươi đặt chân vào tửu lâu là đã đủ để bọn ta phát giác rõ hành tung của ngươi. Còn về Khưu gia ngươi chớ có giả vờ vô ích, không những thế, bọn ta còn đoán trước sau gì ngươi cũng quay về đây, là hành vi hầu hết các hung thủ đều thực hiện, chí ít để thỏa mãn vì được mục kích các nạn nhân rồi sẽ được an táng như thế nào, họ có chịu kết cục như ngươi mong muốn hay không? Có đúng như thế chăng? Chính vì thế bọn ta tương kế tựu kế mới đón lỏng ở đây chờ ngươi, ha ha...
Giang Cửu Linh vỡ lẽ và bất ngờ tự nhìn quanh :
- Ý chư vị muốn nói những nạn nhân trong thảm án Khưu gia nhất định được an táng đâu đó quanh đây? Nếu vậy thật đắc tội vì tại hạ cũng muốn nhìn họ được an táng như thế nào, đành cáo biệt vậy.
Dứt lời bóng nhân ảnh của Giang Cửu Linh chợt biến mất khiến những bộ đầu nhất thời đều nhốn nháo, sau đó hô hoán và bảo nhau phải mau đuổi theo Giang Cửu Linh.
Vì thế tất cả đều phân khai tản ra nhiều phía, họ lùng sục kỹ từng tấc đất ngọn cỏ quanh vùng hoang vu vắng lặng này.
Đến khi màn đêm dần buông xuống do chẳng phát gì, những bộ đầu thất vọng dần triệt thoái, trả lại mọi tĩnh lặng hoang vắng vốn dĩ từng có ở quanh vùng này.
Mãi sau đó Giang Cửu Linh mới xuất hiện, chỉ còn là bóng đen bởi toàn bộ cảnh quang đều bị màn đêm phủ kín. Và Giang Cửu Linh tự tiến lại gần khu mộ, miệng lẩm bẩm :
- Bọn bộ đầu luôn ẩn phục quanh chỗ này, họ đâu biết họ đã đưa đường cho ta đến đây, là nơi an táng toàn bộ Khưu gia chăng?
Do chẳng thể nhìn rõ từng mộ bia, Giang Cửu Linh sau một lúc đi qua từng ngôi mộ chợt ngừng lại ở một ngôi mộ nằm giữa và lập tức tiến hành việc quật mộ.
Bỗng có tiếng quát phẫn nộ vang lên :
- Ngươi không còn nhân tính ư? Hãy nói mau, ngươi và Khưu gia có oán thù gì? Sao quá độc ác đã sát nhân hại mạng lại còn muốn quật mộ như toan tiếp tục hành vi hủy thi?
Giang Cửu Linh lập tức đứng bật lên :
- Khưu Vân Lâu? May thật, tìm thấy ngươi còn sống quả là may cho ta.
Một bóng đen nữa liền xuất hiện chỉ để cuồng nộ vừa chạy đến phía Giang Cửu Linh vừa gào thét :
- May cho ngươi vì có cơ hội giết nốt ta là kẻ duy nhất còn lại của Khưu gia chứ gì? Vậy hãy giết ta đi, ta cũng chẳng thiết sống nữa. Thật không ngờ chỉ để phục hận sau nhiều lần bị ta vũ nhục, ngươi lại đang tâm sát hại toàn bộ Khưu gia. Kẻ vũ nhục ngươi chính là ta, lẽ ra ngươi chỉ cần hạ thủ một mình ta là đủ. Song thân ta và toàn bộ Khưu gia của ta nào có tội tình gì? Họ có tội tình gì chứ?
Giang Cửu Linh không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ chủ tâm đứng yên và chấp nhận để Khưu Vân Lâu khi đã chạy đến liền quật liên tục hết quyền này đến quyền khác vào khắp người Giang Cửu Linh. Bất quá Giang Cửu Linh chỉ ôn tồn lên tiếng :
- Ngươi đang lúc khích động ta không chấp, chỉ mong ngươi nghĩ lại với bản lĩnh của ta theo ngươi từng biết thì liệu có đủ lực để gây nên thảm trạng như ngươi cứ luôn miệng đề quyết chăng? Huống hồ vừa cách đây chưa đầy năm nếu ta thực sự có bản lĩnh thì lẽ nào can tâm để ngươi cùng nhiều cao thủ mặc tình phóng hỏa thiêu hủy chỗ lưu ngụ tồi tàn của ta? Hãy nghĩ lại đi, đừng mù quáng cũng đừng mãi hồ đồ, vì ta không là hung thủ sát hại toàn bộ Khưu gia của ngươi?
Khưu Vân Lâu vẫn chẳng chịu nghe, cứ càng lúc càng tung nhiều độc thủ chỉ quyết kết liễu Giang Cửu Linh để báo phục gia thù :
- Ngươi đừng nói nữa vì càng nói ngươi càng thú nhận chính ngươi là hung thủ. Không sai, ta từng châm hỏa thiêu hủy chỗ lưu ngụ của ngươi, vì thế để báo thù, chính ngươi chứ chẳng ai khác đã thừa lúc toàn bộ Khưu gia của ta từ trên chí dưới sau một ngày vui say, ai cũng mê mải ngủ không mảy may cảnh giới đề phòng đã lẻn hạ sát từng người và sau đó là châm hỏa thiêu hủy. Không giết được ngươi thì ta giao phó thế nào với liệt tổ liệt tông Khưu gia? Ta phải giết ngươi!
Giang Cửu Linh vì thế tuy vẫn cam chịu đòn nhưng cứ mỗi khi phát hiện Khưu Vân Lâu dụng độc chiêu liền khéo léo tìm cách thoát, miệng thì nói :
- Nói như vậy ngươi thử giải thích xem vì sao đêm đó ta chẳng hạ sát ngươi? Trong khi ngươi luôn nói chỉ ngươi mới là kẻ duy nhất ta phải báo phục sau nhiều lần bị vũ nhục, tại sao vậy? Nhân đây cho ngươi hay, vì muốn minh bạch ai là hung thủ, nếu được ngươi tỏ bày thì ta không cần quật mộ, bởi điều ta muốn biết chính là tử trạng xảy đến với toàn bộ gia thân của ngươi là thế nào? Có phải đều chịu chung một tử trạng là bị thủng ở đỉnh đầu chăng?
Khưu Vân Lâu càng thêm phẫn nộ :
- Ngươi đã tự ra tay thì hiển nhiên chỉ ngươi rõ đã gây ra những tử trạng như thế nào, đừng tìm cách che đậy tâm địa độc ác vô nhân tính của ngươi, bảo muốn xem lại tử trạng, kỳ thực ngươi chỉ toan hủy hoại đến tận cùng thi thể của họ mà thôi. Thà ngươi giết ta còn hơn, nếu không thì phải nạp mạng cho ta.
Ào...
Khưu Vân Lâu bất ngờ tung chưởng khiến Giang Cửu Linh đành phản ứng là bất ngờ ra tay và lập tức đã điểm huyệt chế ngự Khưu Vân Lâu :
- Đủ rồi, mau dừng tay. Vậy ngươi đề quyết những gia thân của ngươi đều có tử trạng như ta vừa nói?
Khưu Vân Lâu ngỡ ngàng kêu :
- Ôi... bản lĩnh của ngươi thật cao minh, vậy sao mãi phủ nhận ngươi là hung thủ?
Giang Cửu Linh thở dài bất như ý :
- Ta chỉ thừa nhận điều thứ nhất, liên can đến thân thủ tạm cho là đủ cao minh của ta lúc này, nhưng tuyệt nhiên ta không là hung thủ, cũng chưa tự tay sát hại bất luận ai bao giờ. Trái lại ngươi phải tin, thúc phụ của ta cũng từng bị sát hại với cùng một tử trạng như vừa nói. Tương tự lão sư thái trụ trì am Thiên Phật tự cũng chung tử trạng và số phận. Tóm lại ta muốn ngươi giúp ta tìm ra hung thủ bởi đó là kẻ thù chung của ta và ngươi.
Khưu Vân Lâu thập phần hoang mang :
- Ngươi không lừa gạt ta chứ? Vì ta vẫn chưa tin ngươi không là hung thủ.
Giang Cửu Linh lắc đầu :
- Ta chỉ bị oan. Dù vậy vì quyết tự minh oan, tuy đang mang thân phận một tội phạm tại đào, ta vẫn mạo hiểm quay trở lại, và thật chẳng ngờ, ta chỉ mới được tin toàn bộ Khưu gia đã bị hủy diệt, lại vào thời điểm kỳ thực ta đang ở cách đây những hai ba trăm dặm. Hãy tin ta và ngươi cũng hãy giúp ta, bởi nếu ta đoán không lầm thì hung thủ phải là ai đó trong số những nhân vật đã tình cờ xuất hiện ở vùng này ngay vào thời điểm chỗ lưu ngụ của ta bị ngươi thiêu hủy. Vì chỉ ngươi mới có thể giúp ta, vậy mau nói đi, ai trong những nhân vật lúc đó là khả nghi nhất? Hoặc ai trong họ lần đầu tiên phát hiện và nhận ra tuyệt kỹ ta từng dùng uy hiếp nhưng chẳng nỡ kết liễu ngươi, có danh xưng là Tam Ma Thám Trảo?
Khưu Vân Lâu sững sờ :
- Ngươi nói cũng đúng vì chí ít đã có một lần ngươi thật không nỡ lấy mạng ta. Riêng vào đêm toàn bộ Khưu gia lâm thảm sát, ta may thoát chết vì đêm đó ta không có mặt. Há lẽ ngươi không là hung thủ thật? Vậy thì ai?
Giang Cửu Linh đáp lại :
- Hung thủ tuyệt đối không phải là ta. Vì nếu vậy lẽ nào ngay lúc này ta vẫn chưa kết liễu ngươi, là điều quá dễ dàng?
Khưu Vân Lâu chợt thố lộ :
- Trong những nhân vật lần đó cùng tình cờ đến đây ta nhớ có một nhân vật bất chợt tự nêu lên một câu hỏi mơ hồ, chẳng rõ là ám chỉ ai hay là dành để hỏi ai.
Giang Cửu Linh động tâm :
- Ai hỏi? Và câu hỏi mơ hồ đó thế nào?
Khưu Vân Lâu thở dài :
- Ta chỉ nhớ mang máng đại loại như: “Sao lão cũng đến đây?” Còn người ư? Đấy là tam sư bá của ta, cũng là tục gia đệ tử phái Thiếu Lâm nhưng vì sa cơ thất thế, sinh ý luôn gặp vận rủi nên từ lâu nay luôn lang bạt kỳ hồ, chỉ khất thực qua ngày tương tự đệ tử Cái bang.
Giang Cửu Linh cau mày :
- Vậy câu hỏi lệnh sư bá ám chỉ ai? Và nếu ta cần thì tìm lệnh sư bá ở đâu?
Khưu Vân Lâu bảo :
- Ngươi không tin cũng chẳng sao vì tam sư bá của ta là hạng người mà dù bất kỳ lời nói nào cũng chẳng ai tin hoặc quan tâm. Quả thật ta chỉ mang máng nhớ có nghe như thế, còn muốn tìm ư? Vô ích. Một là tam sư bá lâu nay do xấu hổ nên chẳng mấy khi dùng đến tính danh thật là Tô Vĩnh Đàm. Thứ hai, như đã nói, tam sư bá luôn lang bạt kỳ hồ chẳng lưu ngụ cố định ở bất cứ đâu, ngươi có tìm cũng chỉ như mò kim đáy bể.
Chợt Giang Cửu Linh giải khai huyệt đạo cho Khưu Vân Lâu :
- Hãy cho ta một hạn kỳ, ta nhất định truy nguyên hung thủ, chí ít để cho ngươi thêm tin ta không là hung thủ, cũng không là kẻ thù của ngươi. Cáo biệt.
Và bất chợt Giang Cửu Linh biến mất nhanh đến độ Khưu Vân Lâu ngỡ bị hoa mắt.
Cũng lúc này xung quanh chợt xuất hiện nhiều bóng đen và qua tiếng họ hô hoán, Khưu Vân Lâu dù nhận ra họ là những bộ đầu đã bất thần xuất hiện thì vẫn vì sợ nên vội kêu :
- Này đừng ngộ nhận nha. Ta là Khưu Vân Lâu không phải tiểu tử họ Giang bọn ngươi đang tìm nhưng đã đến quá muộn.
Có vài ngọn đuốc được thắp lên và khi tất cả vỡ lẽ là suýt nhầm, họ liền vội tản khai quyết tìm Giang Cửu Linh một lần nữa chỉ vừa chạy mất.