Âm thanh như tiếng chuông đồng, lấy Nhất làm trung tâm, âm âm vang lên.
Kiếm của Lạc Nhạn chỉ còn cách yết hầu Nhất năm tấc, bỗng nhiên bị hất ngược lại. Lạc Nhạn chỉ cảm thấy có hàng hàng những vô hình kình lực như sóng cuộn ba đào đè tới. Cước bộ của nàng lập tức chệch choạch, liên tục thối lui hơn hai trượng.
Ôngggggg…
Âm thanh kì quái lại vang lên, càng ngày càng cao…
“Ư… Đau quá. Chết tiệt. Thế này thì không thể duy trì được.”, Minh Tâm tinh thần tập trung duy trì trận pháp nhưng tai thì cảm thấy đau nhức như bị kim châm. Hơn nữa cảm giác này lại càng mạnh hơn…
Lầm rầm, lầm rầm,… Nhất dường như thoát khỏi trói buộc của trận pháp do Minh Tâm phát động, hắn chậm rãi đứng dậy, miệng thì không ngừng lẩm bẩm. Âm thanh chuông đồng vang vang, không ngờ tạo thành âm ba đẩy lùi cát bụi xung quanh!
- Thành!
Nhất quát một tiếng. Dưới chân hắn bừng lên ánh sáng như tinh tú, cực kì chói mắt.
“Là cao cấp trận pháp! Không xây dựng trận đồ, làm sao có thể?”, Minh Tâm kinh hãi đến toát mồ hôi lạnh, hai tay run run. Trận pháp do y khống chế lập tức chập chờn như muốn đổ vỡ.
Lạc Nhạn thấy một màn này, tất nhiên không để yên, phóng vụt đến tấn công Nhất.
Ônggg…
Cùng với âm thanh cao vút ngân lên, Lạc Nhạn lập tức bắn ngược về sau!
- Thỉnh trưởng lão…
Âm thanh Nhất chậm rãi thốt ra.
Tinh tú quang quanh hắn mở rộng, sau đó dần định hình thành một hình tròn phẳng dẹt, hình dáng có phần giống với một tấm gương.
Một bóng người mờ mờ hiện lên trên “tấm gương”, ngày một trở nên rõ ràng. Y bước từng bước, dường như ở sâu trong gương và đang tiến lại phía này…
Tiếng chuông ngân đã ngưng lại, nhưng dao động từ tấm gương phát ra so với trước còn mạnh hơn nhiều. Nó thậm chí còn khiến quần áo đám người xung quanh phải bay lên phần phật.
Minh Tâm sợ hãi quát lớn về phía Lạc Nhạn:
- Kích hoạt cao cấp cảnh báo nhanh lên. Đây là truyền tống trận!
Khi tham gia Giám sát đội, đám người Tiểu Phàm được phát cảnh báo vật phẩm, ai cũng có sơ cấp và trung cấp cảnh báo vật, nhưng cao cấp cảnh báo vật thì chỉ có đội trưởng được mang theo. Trước đó, Lưu Vu đã dặn Lạc Nhạn chỉ khi nào tình huống cực độ khẩn cấp, có nguy hại đến tính mạng của Giám sát viên hoặc lợi ích của Học viện, mới được phép kích hoạt cao cấp cảnh báo vật này, lúc đó sẽ có cao thủ tới ứng cứu. Hiện tại Minh Tâm là người duy nhất ý thức được tình hình bởi chỉ có hắn là nghiên cứu trận pháp. Hắn hiểu cao cấp trận pháp truyền tống trận có ý nghĩa thế nào. Không xây dựng trận đồ, muốn một người, thậm chí một nhóm người, thành công lập được loại trận pháp đẳng cấp thế này thì gần như không thể, trừ phi sử dụng một lượng tài lực và nhân lực cực lớn để sưu tập vài loại kì chân dị bảo vô cùng hiếm có trong tu chân giới thì mới có khả năng thực hiện, điều này không phải một thế lực đơn giản có thể làm được. Hơn nữa lại dám mở truyền tống trận trong phạm vi Học viện, nếu không phải có ý đồ xấu thì không còn khả năng nào khác, là kẻ tốt thì đã đường đường chính chính tiến nhập đại môn, việc gì phải cử người bất chấp mở truyền tống trận thế này. Hơn nữa kẻ trong truyền tống trận kia được Nhất gọi hai tiếng “trưởng lão” vô cùng cung kính, chắc chắn thực lực kinh nhân. Lúc này tình thế hai bên đã là không chết không thôi, có cao thủ đến, tính mạng Giám sát viên chắc chắn gặp nguy! Bây giờ không kích hoạt cao cấp cảnh báo thì còn chờ lúc nào!?
Lạc Nhạn bóp nát cảnh báo vật phẩm cao cấp, đồng thời vọt tới túm lấy Tiểu Phàm, rút lui về phía sau Minh Tâm.
Một số Giám sát viên quan sát tình thế, cũng tự động lơi ra khỏi đối thủ, tụ tập một chỗ với đồng đội.
...
- Nhất, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ngươi lại là người kích hoạt trận pháp?
Một giọng nói già nua vang lên từ trong quang kính (tấm gương phát sáng). Liền đó, một bóng người vận hoàng bào bước ra...
Nhất quỳ một gối trên đất, đáp:
- Bính đã bị thương nặng nên tiểu nhân mới thay y.
Bóng người bận hoàng bào càng lúc càng rõ ràng. Đó là một lão nhân cao khoảng một thước bảy (một mét bảy), phía trước trán hơi hói, giữa mi tâm có một nốt ruồi đỏ. Người này nuôi râu quai nón rất rậm, cùng với phần tóc phía sau buông thả đã hao râm, tạo nên cảm giác dữ dằn mà uy vũ. Khuôn mặt vuông vắn, mắt hổ, mày rậm, càng nhìn càng cảm thấy áp bách. Lão nhân nhíu mày, hỏi tiếp:
- Có người có thể làm hắn trọng thương?
Nhất cung kính trả lời:
- Là một tên giám sát viên. Tiểu nhân cùng Bính liên thủ nhưng không những không giết được hắn, mà còn để Bính và hắn lưỡng bại câu thương.
Lão giả nhướn mắt, có vẻ ngạc nhiên, cũng không nói gì nữa, đột nhiên vung tay. Một luồng sáng đỏ rực thoát ra từ hữu thủ của lão, hướng thẳng về phía Minh Tâm.
Luồng sáng tuy bay không nhanh nhưng hừng hực nhiệt lực, còn cách Minh Tâm một trượng đã làm hắn cảm thấy như đang ngồi cạnh miệng núi lửa, không khí bị nung đốt khiến hắn cảm thấy hô hấp rất khó khăn. Minh Tâm lập tức nhảy qua một bên. Trận pháp không còn ai duy trì liền thoáng cái tan vỡ.
Phập...
Như tiếng đao kiếm chém xuống mặt đất, xích quang sắc bén tạo nên một đường cắt đỏ rực ngay tại vị trí Minh Tâm vừa đứng. Nhưng từ trong vệt cắt lại bắt đầu có xích yên bay lên, một lúc sau mới dần tan đi!
“Chân khí li thể!”, Minh Tâm sợ tới ngã bệt xuống, hoảng loạng trao đổi ánh mắt với Lạc Nhạn. Lạc Nhạn cũng cùng một bộ dạng kinh hoảng, hai chân nàng cũng muốn nhũn ra, nếu không phải ý thức được việc đang dìu Tiểu Phàm thì đã ngã xuống rồi. Hai người không nói nhưng trong đầu đều cùng một suy nghĩ: “Là Kim Đan cường giả!”.
Nếu Dẫn khí kì có thể làm thiên địa hưởng ứng sinh ra yên vụ khi vận chân khí, trúc cơ kì có thể tạo ra hộ thể chân khí, thì đặc điểm nhận biết của Kim Đan kì chính là chân khí li thể. Trước Kim Đan kì, tu luyện giả không thể điều khiển chân khí bản thân tách ra khỏi cơ thể mình mà duy trì tồn tại được, căn bản bởi vì chất lượng chân khí trước Kim Đan kì không đủ đậm đặc. Vừa rồi lão giả kia phóng ra một luồng quang mang xích sắc, sau đó luồng quang mang này bổ xuống đất, nhưng bên trong quan mang lại không hề có vật gì để truyền dẫn, hơn nữa uy lực một chiêu đó cực mạnh, cực sắc bén, cực nóng bỏng, không còn nghi ngờ gì, đó chính là thuần chất chân khí. Cuối cùng quang mang tán đi rồi, nhưng xích yên vẫn bay lên. Tuy bề ngoài có phần tương tự, nhưng lượng chân khí đó lại không hề liên kết tới lão giả, nên không thể là hiện tượng thiên địa hưởng ứng, mà chính là tàn dư chân khí. Một đám Dẫn khí kì đối mặt với một cường giả Kim Đan kì? Còn có hi vọng sao?
- Trọng lực trận pháp không tệ. Tuy là sơ cấp, nhưng tuổi tác ngươi còn nhỏ... Nếu ta...
Lão giả cười cười nhìn Minh Tâm, rồi đột nhiên hai mắt lóe lên tia độc ác:
- Nếu ta giết ngươi, Vô Cực viện chắc sẽ đau lòng lắm đây.
Minh Tâm đang ngồi trên mặt đất, hoảng hồn tự động lết ngược về sau một chút.
Lão giả nhếch mép, quay về phía Nhất hỏi:
- Kẻ nào đả thương Bính?
Nhất bình tĩnh chỉ về phía Lạc Nhạn, nói:
- Dạ thưa. Là kẻ đang được dìu kia. Lực lượng của hắn rất đáng sợ. Một chiêu cuối lực lượng bộc phát có lẽ phải ba nghìn cân!
- Hử?
Lão giả kinh ngạc, nhìn kĩ Tiểu Phàm, hỏi tiếp:
- Luyện thể giả?
Nhất do dự đáp:
- Tiểu nhân không rõ. Hắn ta không có thiên địa hưởng ứng khi ra chiêu, nhưng hình dáng thì không giống với luyện thể giả...
- Ồ... Đặc biệt công pháp?
Lão giả hứng thú nhìn Tiểu phàm, dường như đang nhìn thấy một miếng mồi hết sức ngon lành. Đoạn, y nói:
- Ta sẽ giết hết đám này. Ngươi bắt tên đó về cho ta. Sau đó, các ngươi rời đi, việc còn lại để ta lo.
Nhất chắp tay, phục mệnh:
- Tuân lệnh.
...
- Đạo hữu là ai? Sao lại tới Vô Cực viện ta đòi chém đòi giết?
Đột ngột một âm thanh nửa như cười nửa không vang động cả Đông Lâm.
“Làm sao có thể nhanh như vậy?”, lão giả giật mình, ngoảnh mặt về phía Tây. Nhưng ngoài mặt không biến chuyển gì, lão cười lên ha hả:
- Ta giết người của các ngươi. Ngươi quản được sao?
Lời còn chưa dứt đã thấy bóng lão nhoáng lên.
- Aaaaa...
- Không...
Gần như cùng lúc, hai cái đầu bay lên. Hai giám sát viên không chút phản kháng, tử vong đương trường.
- Sao ngươi dám?
Giọng nói kia lại vang lên, rõ ràng là vô cùng tức giận.
Vù...
Một cái bạch sắc thân ảnh mờ ảo như đột nhiên xuất hiện từ phía sau đám người Lạc Nhạn, Minh Tâm. Nháy mắt lướt qua họ, nó lao vào ảo ảnh hoàng sắc lão giả.
Ầmmmmm...
Bát hướng, thập phương cùng rung chuyển vào khoảnh khắc hai cái bóng va chạm. Bạo khí lấy vị trí hai cái bóng làm trung tâm, bạt ra. Cây cối lập tức bật gốc, gãy rạp, cành cây văng tung tóe. Cái bụi, đất đá cuộn lên biến không gian ba mươi trượng thành một mảng bụi mù như bão cái. Đám người Dẫn khí kì xung quanh không ngừng bị đẩy lùi lại. Mấy người đứng đầu cực kì trật vật, không ngừng phải lấy vũ khí để gạt đất đá, cành cây bay đến...
Ầm ầm ầm...
Liên tục các đợt khí lãng bùng nổ trong đám bụi mờ, nháy mắt bên này, nháy mắt bên kia. Bạo tạc khí lãng nổ ra liên tục, chẳng mấy chốc đã thổi bay toàn bộ cát bụi. Đám người Dẫn Khí Kì nhanh chóng có được lại tầm nhìn.
Trước mắt họ là hai thân ảnh vừa di chuyển vừa liên tục quấn lấy nhau, tốc độ cực nhanh. Thực chất đám tiểu tử xung quanh không thể nhìn rõ chuyển động của hai thân ảnh kia, mà chỉ dựa vào âm thanh để đoán biết vị trí giao thủ của hai Kim Đan cường giả. Thành ra, âm thanh cứ vang lên, tất cả lại đồng loạt nhìn về một vị trí, nhưng còn lại chỉ là tàn dư giao kích chân khí. Mỗi lần âm thanh vang lên, hai luồng chân khí, một đỏ rực, một kim sắc lại giao nhau. Hai loại quang mang cùng yên vụ tàn dư va chạm rồi bùng nổ, mạnh mẽ xâm lấn khu vực xung quanh. Xích sắc quang mang cùng yên vụ của nó lan tới đâu, tất cả cháy thành tro tàn, mặt đất tan chảy, vằn vện dung nham! Kim sắc quang mang cùng yên vụ tương ứng tràn sang phía còn lại, cắt vụn tất cả. Dù là đá cũng bị phạt láng như mặt gương. Trên mặt đất xuất hiện cả trăm nhát cắt không có quy luật, dường như diện tích ba trượng vuông đã bị một cây thái đao khủng lồ không ngừng bằm nát!
- Xuống cho ta!
Âm thanh của bạch sắc thân ảnh vang lên.
Hai thân ảnh đột ngột ngưng tụ lại biến thành hai bóng người, một trên một dưới. Người ở dưới tất nhiên là lão giả mặc hoàng bào. Người ở trên là một nam tử diện mục tú lệ, nhìn có vẻ trên dưới 25. Tóc y để ngang vai, đen tuyền, đẹp như tóc nữ tử. Hai chân mày y đang nhăn lại, ánh mắt băng lãnh nhìn xuống đối thủ. Trong tay y là một thanh trường kiếm xanh biếc, trơn nhẵn như mặt gương.
“Là sư phụ!”, Lạc Nhạn vừa nhìn rõ thân ảnh nam tử vận bạch sắc y phục, trong lòng cực độ vui mừng.
Kiếm của nam tử từ trên ép xuống thanh đoản côn của lão giả. Thanh đoản côn của lão dường như làm từ một loại gỗ nào đó, nhưng lại vô cùng cứng rắn, trực tiếp đỡ kiếm chiêu của nam tử kia mà không hề bị tổn hại. Hai người một thượng – một hạ, giây phút như bị đóng băng, rồi đột ngột…
Rắc… rắc… rắc. rắc rắc rắc…
Như một phản ứng dây chuyền, ban đầu âm thanh còn rời rạc, sau càng lúc càng dày đặc – mặt đất nứt toác ra. Các đường nứt càng lan càng xa, không ngờ khi tiến tới các gốc cây xung quanh, dường như nét mực vẽ, lan nhanh lên thân cây. Rốp… Kẽo… Rầm…, âm thanh cây cối vụn vỡ, ngã rạp vang động càng lúc càng nhiều. Bang… vết nứt lan tới một tảng đá cao hơn trượng, tương tự xẻ đôi nó ra. Mặt đất rung lên càng lúc càng mãnh liệt, đám tiểu tử Dẫn Khí kì cảm thấy như thiên tai động đất, không cách nào trụ vững thân thể, liên tục nghiêng ngả, loạng choạng.
Hai cường giả Kim Đan kì giống như hai chiến thần, một xích mang hừng hực, một kim quang chói lòa, không ngừng giằng co. Quang cảnh xung quanh hoàn toàn hóa thành hoang tàn, vụn vỡ.
“Đây chính là Kim Đan cường giả giao chiến sao? Mạnh quá!”, Lạc Nhạn hai mắt tỏa sáng. Thân thủ đó, động tĩnh kinh thiên đó, chính là Kim Đan!
Choang…
Âm thanh chói tai vang lên, nam tử trẻ tuổi không ngờ bị hất ra xa. Nhưng…
Một luồng quang mang xanh biếc đang không ngừng huyền phù quanh thân thể của y! Trên miệng y mang một nụ cười hưng phấn!