Minh Tâm từ xa nhìn thấy mấy người Tiểu Phàm bị truy đuổi, lập tức quát lớn, lao nhanh đến đám người đang dây dưa với Lạc Nhạn.
- Là Lam Long!
Một tên trong 11 người đang đuổi theo Lạc Nhạn, quát lên cảnh giác.
Minh Tâm nghe đối phương gọi biệt hiệu của mình, trong lòng cao hứng vạn phần, hữu thủ vẩy nhẹ, thiết phiến lập tức xòe ra.
Tiểu Phàm chạy một vòng, cũng vừa lúc trở lại nhìn thấy Lạc Nhạn và Minh Tâm đang chạy đến, nghe thấy đối phương quát: “Là Lam Long!”, trong lòng không khỏi có phần hơi ganh tỵ với hai người Lạc Nhạn và Minh Tâm. “Thanh danh của họ không ngờ một năm qua đã lớn như vậy…”, hắn thầm than. Dù họ là bằng hữu với hắn nhưng trong lòng không khỏi cũng coi họ là đối thủ, hơn nữa hắn là nam nhân. Nam nhân rất trọng sĩ diện a!
- Chuyện gì vậy?
- Sao hai người phát trung cấp cảnh báo?
Bỗng nhiên hai người nữa gần như đồng thời chạy nhanh tới, hỏi lớn.
Xoát… Xoát… Xoát…, tiếp theo đó, liên tục những Giám sát viên khác xuất hiện. Chẳng mấy chốc 12 thành viên Giám sát đội đã tụ họp đầy đủ.
Tiểu Phàm cười ha ha, giọng nói vang vang:
- Giải thích sau. Tóm lại, bọn chúng không phải thí sinh! Đánh!
Mấy người đến sau không hỏi nhiều, lập tức lao vào chiến đấu.
Toàn trường nhất thời hỗn loạn…
…
- Bính. Làm sao giờ?
Nam tử Thập Nhất vừa nhìn thấy đám người Giám sát viên xuất hiện, khẩn trương hô lớn.
Bính đang đuổi sát Tiểu Phàm, tất nhiên nhận biết được tình hình, trong lòng khó chịu vô cùng. Lần này bọn hắn tới đây, yêu cầu chính là cố gắng tránh trực diện giao phong với Giám sát viên, đảm bảo bí mật, nào ngờ bây giờ lại chạm mặt đủ cả bộ 12 tên. Hắn là chỉ huy của kế hoạch, giờ thực sự không biết làm sao. Hắn quát ngược về sau:
- Nhất, ngươi giúp bọn họ xử lí mấy tên Giám sát viên. Ta xử tên này trước rồi sẽ phối hợp cùng các ngươi.
Nam tử đeo mặt nạ phía sau Bính chỉ khẽ gật đầu, lập tức thay đổi phương hướng.
Tiểu Phàm liếc nhìn về sau, cười khẩy, thầm nghĩ: “Giải quyết nhanh? Còn phải xem bản lĩnh ngươi thế nào?”
Trong đáy mắt Bính hiện lên cực độ nhanh chóng một thanh thái đao đang không ngừng phóng to. Lông tóc y dựng đứng lên, thần kinh phản ứng cực nhanh. Một kiếm lập tức xuất ra… Xéo, kiếm ảnh lóe lên.
Đinhhhh….
Tiếng ngân va chạm của vũ khí rít lên chói tai.
Bính lập tức cảm thấy từ thân liễu kiếm truyền đến một cỗ lực lượng xoáy rất mạnh mẽ khiến kiếm muốn tuột khỏi tay. Hổ khẩu y gồng lên, siết chặt lại. Đồng thời thoái lui ba bước, bóng hình như ma mị, thân pháp cực diệu!
Khóe miệng Tiểu Phàm khẽ nhếch lên… Đệ nhị Sát kĩ – Toàn, kể từ ngày sử dụng đấu với Quan Lã Kì, sau một năm huấn luyện tại Vô Định Chi Địa đã mạnh hơn nhiều. Lực lượng cơ thể hắn đã tăng một bậc, Đệ nhị sát kĩ này cũng uy lực hơn. (Đệ nhị sát kĩ này có được miêu tả tại chương 54: Kì Phùng Địch Thủ).
Tuy rằng không phải Tiểu Phàm trực tiếp sử dụng đầu đao đâm trúng kiếm của Bính, chỉ là Bính sử dụng kiếm gạt thái đao đi, nhưng lực lượng cũng đủ khiến Bính kinh ngạc.
Bóng kiếm hoa lên dường như hóa thành một chùm lửa bao phủ lấy Tiểu Phàm.
- Hừ. Chút tài mọn.
Tiểu Phàm hừ lạnh, hai mắt hắn hơi nheo lại, trong tâm trí dường như vẽ lại toàn bộ quỹ tích kiếm ảnh của đối phương! “Tốc độ của ngươi còn chậm lắm…”, Hắn lẩm bẩm.
Đinh.Đinh.Đinh…
Ba tiếng kim loại va chạm ngân lên.
Liễu kiếm của Bính oằn xuống, lực lượng truyền đến khiến cánh tay y bật ngược trở lại.
“Không thể nào!”, Bính khó tin nhìn thanh niên trước mắt. Y thật sự không ngờ một tên từ đầu tới cuối chỉ biết chạy trốn lại lợi hại như vậy.
Ba kích liên tiếp! Là ba kích liên tiếp điểm lên liễu kiếm của y!
Phải biết rằng hắn thi triển là một dạng huyễn kiếm. Thế nào là huyễn kiếm? Chính là lấy ảo ảnh làm chính, kiếm phải nhanh, quỹ tích phải khó đoán mới thi triển được một chiêu Hoa Đăng Mị Quang này. Vậy mà tên kia lại có thể một khoảnh khắc ba lần dùng mũi đao chém thẳng vào liễu kiếm của y. Như vậy không phải nói đao của Tiểu Phàm còn nhanh hơn kiếm của y, quỹ tích kiếm của y đã bị nhìn thấu hay sao.
- Có tuyệt kĩ gì thì dùng đi, đừng dùng mấy trò xảo thuật như vừa rồi…
Tiểu Phàm lạnh nhạt nói.
- Được. Ngươi mạnh hơn ta tưởng nhiều. Nhưng mà… Ta mới dùng sáu thành tu vi mà thôi!
Bính đang nhàn nhã đứng đó, đột nhiên lướt tới. Tốc độ nhanh gấp đôi!
Tiểu Phàm lập tức bật lùi lại, hai tay hơi thu lại, dường như đang vận lực.
Khoảng cách còn hai trượng.
Véo… véo…
Hai luồng hàn quang nhoáng lên. Thái đao phá không phi thẳng tới ngực Bính.
- Cái gì? Hắn phi đi thái đao?!
Đồng tử Bính co lại, kinh hoàng xuất kiếm, nghe…
Đinh. Xoạt…
Một tiếng binh khí va chạm, một tia tiên huyết văng lên giữa không trung…
Tuy rằng sát na cuối cùng, Bính kịp tung ra một kiếm cản phá phi đao, đồng thời nghiêng người né tránh nhưng một thanh đao vẫn nhẹ lướt qua vai trái hắn, xé rách y phục, khiến hắn bị thương.
Xoạch!
Bính nhìn như đóng đinh vào Tiểu Phàm.
Trên tay Tiểu Phàm bây giờ đã xuất hiện một thanh trường thương.
Thanh trường thương dài 1 bộ 1 xích, toàn bộ kiến tạo bằng hợp kim bóng loáng, đầu thương sắc nhọn cùng tua thương trắng xóa như tuyết. Ở giữa thân thương có một đoạn hơi nhô lên, cũng chính là một 1 khớp nối, đây là điểm đặc biệt nhất của nó. Tháo ra có thể thu gọn thành hai đoạn, mỗi đoạn hơn 3 xích, mang đi mang lại vô cùng thuận tiện. Tiểu Phàm vốn mang theo một cái bọc nhỏ sau lưng từ khi theo dõi Trầm Thiên Khải, bên trong chính là cây thương này đã tháo rời…
Âm thanh vừa rồi chính là âm thanh phát ra khi Tiểu Phàm lắp ghép hai đoạn thương với nhau.
Cảm nhận khí lạnh tỏa ra từ thân thương, Tiểu Phàm hỏi:
- Ngươi có biết vì sao tua thương của ta màu trắng không?
Bính vẫn lặng im, hai mắt đề phòng, chằm chặp dán vào thân hình đối phương.
Tiểu Phàm vuốt ve thân thương, nói:
- Vì đang chờ được nhuộm đỏ…
Lời vừa dứt, cước bộ lập tức bộc phát, dũng mãnh sốc tới.
Xé…, Tiêm Hỏa Thương (1) cực tốc đâm tới. Không khí rít lên tiếng ngân tốc độ.
Bính nghiêng người né tránh, thân hình lóe lên, hai bước liền tấn sát tới Tiểu Phàm. Thương – một tấc dài một tấc mạnh – muốn đấu với thương chỉ có thu hẹp khoảng cách, ép sát mà loại bỏ lợi thế của đối phương. Bính dĩ nhiên minh bạch điểm này. Một kiếm đâm mạnh ra, y nhắm ngay trung lộ của Tiểu Phàm.
- Lui!
Tiểu Phàm quát lớn.
Chân lùi nửa bước, song chưởng tụ lực, cơ nhục nơi eo gồng lên. Trường thương cuồng mãnh quất ngang.
Keng.
Bính kiếm xuất nửa chửng, lập tức bị ép phải thu về. Song thủ kê kiếm, miễn cưỡng đỡ lấy một thương đang gào thét quét tới. Nhưng…
Ầm!
Bính chỉ cảm thấy lồng ngực cực độ bức bối, không khí trong phổi như muốn nổ tung. Bphụt…, cổ họng không thể khống chế, lập tức dịch vị bị bức ra ngoài, thậm chí còn kèm theo chút máu.
“Không thể nào!”, y kinh hãi hét lên trong lòng.
- Muốn dùng liễu kiếm đỡ một thương của ta? Nực cười!
Tiểu Phàm cười to chế giễu, tiến liền ba bước.
Thương ảnh lại bung ra, muốn đánh cho Bính không lực hoàn thủ.
Tay trái Bính ôm lấy ngực, không ngừng vận chân khí xoa dịu thương thế. Cước bộ hoảng loạn, nhanh chóng lui về sau. Y hiện tại quả thực vẫn sợ hãi. Một cú quét thương đó ép cho liễu kiếm dán sát vào thân thể, lại xuyên qua một lớp nội giáp, vậy mà vẫn khiến nội phủ y chấn động cực độ. Lực lượng đó y thực không sao lí giải nổi. Tâm thần rối loạn, y hét lên:
- Nhất, cứu ta!
Nam tử đeo mặt nạ phía xa đang hiệp lực với một tên khác tấn công Lạc Nhạn, lập tức giật mình, không do dự, trở thân quay ngoắt lại, lao nhanh về phía Tiểu Phàm. Trạng thái cực kì khẩn trương, chỉ là lại khiến cho người đang liên thủ với y bị Lạc Nhạn lần nữa chèn ép tới không thở nổi…
- Ha ha ha…
Tiểu Phàm thừa thắng đánh tới. Hắn nhảy lên nửa trượng, vươn người, trường thương thế như xẻ núi, từ trên đập xuống, dường như không đập chết đối phương thì không thôi.
Bính vào lúc lâm nguy cũng không phải hoàn toàn vô dụng, chân khí từ đan điền điên cuồng vận chuyển, lập tức thi triển thân pháp, xảo diệu thực hiện ba bước dịch chuyển trong một sát na. Thân hình rừng rực khói đỏ tựa như vừa lướt ngang gần nửa trượng.
Bang…
Thân thương ép sát mặt đất, bạt bùn đất tung téo, thậm chí còn khiến thân thương ngập xuống hơn hai thốn!
Bịch… bịch… bịch…, Bính nghiêng ngả chật vật ổn định lại thân hình. Dường như ba bước vừa rồi là quá cực hạn của y. Hẳn là bộ thân pháp này y phải cố gắng lắm mới thi triển được, dù chỉ là trong giây lát.
- Chạy đâu!
Hữu thoái đá mạnh vào thân thương, eo đồng thời xoay một cái, mũi thương của Tiểu Phàm bật khỏi mặt đất, cực nhanh vẽ ra một đường cong, chém thẳng tới eo của Bính.
Mắt trông thấy lưỡi thương chém tới tựa như lưỡi hái sắc lẹm, Bính chợt cảm thấy sống lưng phát lạnh.
Choeng…
Xoạttttt…
Ngay lúc này nam tử đeo mặt nạ phi thân đến chắn trước người Bính, trủy thủ cầm ngược lại, hai tay đan thành hình chữ thập, chắn ngang thân thương của Tiểu Phàm.
Bính lập tức phản ứng, thoái lui liền mấy bước.
Tuy nam tử đeo mặt nạ đã “mua” được chút thời gian cho Bính nhưng bản thân cũng bị lực kích lực của thương ảnh đánh văng đi, hai chân trượt một đoạn trên nền đất.
Hai người chậm rãi lùi lại, kéo dãn khoảng cách với Tiểu Phàm.
Tiểu Phàm thấy đối phương có thêm người, nhất thời cũng không lỗ mãng lao vào, chỉ là cũng chậm rãi tiến mấy bước, không để đối phương cách quá xa.
- Nhất, lực lượng tên này mạnh quá. Ta và ngươi liên thủ thì mới có cơ hội giết hắn.
Bính nói nhỏ sau lưng Nhất.
Nhất lần đầu tiên mở lời, giọng hắn trầm trầm:
- Bính. Tên này có lẽ là luyện thể giả.
Nhất nói:
- Nhưng hắn… thân hình hắn rất bình thường.
Nhất im lặng vài giây, rồi nói:
- Nhưng ngươi có thấy hắn dụng chân khí không? Hơn nữa, không phải luyện thể giả làm sao lực lượng một thương lại mạnh như vậy được, cũng chẳng có đặc điểm chân khí.
Bính nhíu mày:
- Vậy làm sao?
Nhất đáp ngắn gọn:
- Ba chọi một! Hoặc là…
Mày nhíu càng sâu, Bính hỏi:
- Bí kĩ!
Nhất gật đầu.
Bính dường như hơi do dự. Sau đó y nói:
- Được rồi.
Nói đoạn, y rút ra ba cây châm, không do dự cắm mạnh vào mấy chỗ trên cơ thể. Một cây cắm vào đỉnh đầu. Một cây cắm vào ngực trái. Một cây chính tại đan điền.
Đột nhiên…
Phùng.
Làn khói đỏ rực quanh thân Bính bành trướng cực mạnh, thậm chí lan xuống cả mặt đất, tạo thành từng đoàn vụ khí lượn lờ. Vụ khí đi tới đâu, nhiệt lực tỏa ra, cây cối mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khô héo, khô rồi lại chầm chậm chuyển màu đen: lửa không ngờ nhen nhóm bắt đầu cháy lên!
- Lên!
Tiếng quát của Bính còn vang, thân ảnh y trước mắt Tiểu Phàm đã tiêu thất!!!
Lập tức xuất hiện ba đám xích vân, hư hư ảo ảo, dùng một tốc độ cực kì khủng bố, bay về phía Tiểu Phàm.
Tiểu Phàm trợn mắt, lập tức thu thương, chạy!
“Con mẹ nó! Tốc độ gì đây!”
Nhưng hắn chạy thoát được ư?
Xéo. Xéo. Xéo…
Tiếng gió rít rợn tóc gáy cùng nhiệt lực bỏng rát đã đuổi tới.
Kiếm của Bính là liễu kiếm, nhanh, hiểm, khó lường…
- Hết Chương 73 -
Chú thích:
(1): Tiêm Hỏa Thương: Vốn Thương thương chia làm hai loại là Tiêm Hỏa Thương và Phá Không Thương. Phá Không Thương có đầu thương thiết kế bản rộng, thiên về chém. Còn Tiêm Hỏa Thương thiết kế đầu thương nhọn, bản nhỏ, có rãnh máu, sinh ra để đâm, chọc.