Tiểu Phàm vẫn còn ngỡ ngàng vì những gì mình nhận được sau khi gặp Si Thực Lão Quái. Hắn đã thành công nấu được món Cung Bảo Kê Đinh, tuy rằng theo lời Lão Quái thì vẫn chưa hoàn hảo, đặc biệt là về mặt hiệu ứng linh khí, nhưng ông cũng đã công nhận sự thành công của hắn...
Hắn vừa đi vừa ngoác miệng cười, trong lòng như có “cờ sí tung bay”, vui vẻ vạn phần.
“Từ giờ, ngươi chính là đệ tử chân truyền của Đinh gia đao pháp. Đệ tử đời thứ hai mươi bảy, Lâm Tiểu Phàm còn không mau quỳ xuống!?”, hình ảnh và khí thế tỏa ra từ cơ thể gầy gò của Lão Quái lúc đó thực là không tưởng tượng nổi. Một người suốt ngày mang bộ dáng lười nhác, quái gở, thật không ngờ lại có lúc thể hiện thái độ nghiêm nghị tới như vậy. Dù Tiểu Phàm đã biết Lão Quái rất mạnh nhưng khi đó, ông ấy đã phát tán ra khí thế mà hắn có một vạn lần hình dung cũng không thể đoán trước được: Không giận mà uy, khủng bố mà không khó chịu, vốn tưởng bùng nổ mà lại tĩnh lặng, tiềm ẩn!
- Từ giờ ta đã trở thành đệ tử chân truyền của lão đầu rồi! Chà... Bao giờ mới có được một nửa sức mạnh như vậy đây?
Tiểu Phàm vừa đi vừa lẩm bẩm. Trong lòng ngập chàn vui sướng.
Mười ngày sau đó, chẳng rõ phải làm gì, hắn một bước cũng không ra khỏi tiểu viện 406.
...
Hiện tại, Tiểu Phàm đang đi nhanh tới đại bản doanh của Liệp Lang Bang. Nơi này là một căn lầu ba tầng rất lớn, được đặt tại viền ngoài phía Tây của khu vực trung tâm, sát với khu vực tu luyện của Vô Cực Viện. Hắn vừa tiến đến cửa, lập tức có hai người chặn lại, hỏi:
- Ngươi là ai? Tới đây có việc gì?
Tiểu Phàm mỉm cười nói:
- Xin chào hai vị. Tại hạ là Lâm Tiểu Phàm. Xin hỏi có vị đường chủ nào ở đây không?
Hai người kia nhìn nhau, đều tự hỏi kẻ trước mắt này là ai? Một người nhíu mày, hỏi:
- Ngươi tìm ba vị đường chủ làm gì? Hiện tại chỉ có Nhị thiếu gia ở đây thôi.
Tiểu Phàm đáp:
- Ta có quen biết với họ. Xin huynh chuyển lời với Lạc... À không. Chuyển lời với Nhị thiếu gia là có Lâm Tiểu Phàm tới tìm. Y sẽ lập tức cho ta vào thôi.
- Vậy được. Ngươi chờ ở đây.
Chẳng đến ba phút, lập tức đã thấy Lạc Nhạn vội vã chạy xuống lầu, tiến về phía Tiểu Phàm. Nàng lập tức nói:
- Vào đi. Vào đi. Trời ạ. Đến mà không báo trước. Ta chẳng kịp chuẩn bị gì cả.
Tiểu Phàm xua tay nói:
- Có gì mà phải chuẩn với chả bị. Tới tìm ngươi là có chút chuyện muốn hỏi thôi.
- Có gì vào rồi nói.
Lạc Nhạn vui vẻ dẫn Tiểu Phàm vào cửa trước sự kinh ngạc của đám người xung quanh.
- Hắn ta? Nhị thiếu gia?...
Hai người gác cửa ngơ ngác nhìn nhau, nói không nên lời.
...
Lạc Nhạn đóng cửa lại, ngồi xuống ghế rồi nói:
- Ngươi chờ một chút. Sẽ có người mang điểm tâm tới ngay.
Tiểu Phàm cười, nói:
- Có gì phải cầu kì vậy? Ta chỉ hỏi ngươi chút chuyện rồi ta sẽ đi ngay thôi mà.
Lạc Nhạn nghe thế mới nhận ra phản ứng hơi thái quá của mình, bỗng nhiên cảm thấy ngượng nghịu. Hai má nàng hơi ửng hồng, Mình làm sao vậy? Tự nhiên thấy hắn đến lại hấp tấp thế này.
Ậm ừ vài tiếng trong cổ họng, Lạc Nhạn mới lấy lại bình tĩnh.
- Thế có chuyện gì vậy?
Tiểu Phàm đi thẳng vào vấn đề:
- Ta muốn hỏi về chiến bảng của niên khóa chúng ta.
- Hử? Không lẽ ngươi muốn...
Tiểu Phàm gật đầu, mỉm cười xác nhận:
- Phải! Ta muốn đạp nhập chiến bảng!
Lạc Nhạn vỗ bàn cái bộp, vui mừng nói:
- Hảo! Cuối cùng ngươi cũng chịu lên đàn lộ diện rồi. Ngươi cần gì?
Tiểu Phàm nói:
- Ta muốn toàn bộ thông tin của mười lăm người trong chiến bảng hiện tại. Kể cả là thông tin cũ hay mới, ta đều muốn hết. Nếu có hình ảnh trong Thủy Tinh Cầu thì càng tốt.
- Không thành vấn đề. Nhưng mà...
- Nhưng mà sao?
- Sau đó, ngươi có định lộ diện với thân phận bang chủ Liệp Lang Bang không?
Tiểu Phàm hơi suy nghĩ, rồi gật đầu, đáp:
- Ừ. Được. Chỉ cần ta đạt danh hiệu Thập Nhị địa chi thánh tướng thì thanh danh địa vị cũng đủ rồi. Không thể coi là làm mất mặt của hai chữ “bang chủ” mà bấy lâu nay mấy người đã dựng lên...
Lạc Nhạn vui sướng, tiếp:
- Vậy tốt quá. Chỉ cần ngươi lộ diện, chúng ta sẽ không cần phải dấu dấu diếm diếm nữa. Cũng khá nhiều người bắt đầu nghi ngờ rồi. Ngươi ở lại đây đi. Lúc nữa là thông tin sẽ tới thôi.
Tiểu Phàm đứng dậy, nói:
- Thôi khỏi đi. Ta thực sự còn có việc. Thu thập thông tin xong, ngươi cứ cho người đưa đến cho ta là được rồi.
- Vậy... Lạc Nhạn tự nhiên cảm thấy thất vọng vô cớ, nhưng không biết nói gì hơn.
Tiểu Phàm vui vẻ vẫy tay chào, rồi vội vã mở cửa, rời khỏi đại bản doanh của Liệp Lang Bang.
Lạc Nhạn đứng trên lầu ba, ngó xuống thì thấy hắn đã ra khỏi cửa, không khỏi bực mình, lẩm bẩm:
- Làm như ta đuổi ngươi không bằng. Tên chết tiệt này...
...
Chiến bảng của Vô Cực Học viện thực chất không phải là một danh sách chính thức do Học viện thông qua, mà là do chính học viên tự tổ chức với nhau. Ban đầu nó chỉ để chứng minh thực lực và giành lấy hư vinh của học viên, nhưng sau này, nhằm tăng thêm tính cạnh tranh giữa các học viên và cũng như để bồi dưỡng nhân tài, Vô Cực Viện thực hiện quy định “chăm sóc” đặc biệt cho những người thuộc Chiến bảng. Mỗi niên khóa lại có một chiến bảng riêng gồm có mười lăm cái tên. Vì Vô Cực Viện xây dựng chương trình dạy bốn năm cho nên tổng cộng có 4 Chiến bảng. Trong một Chiến bảng, mười hai người đứng trên gọi là Thập Nhị Địa Chi Thánh Tướng (thường gọi là Thập Nhị Tướng), mỗi người dựa vào đặc điểm bản thân, cách hành xử, thậm chí là hình dáng (gọi chung là đặc trưng nhận biết) mà nhận biệt hiệu Địa chi tương ứng. Ba người xếp dưới tuy không nhận được xưng hiệu nhưng lại được coi là ứng cử viên có khả năng vượt lên và thay thế một trong Thập Nhị Địa Chi Thánh Tướng.
Một học viên muốn đạp nhập Chiến bảng thì có hai phương pháp. Thứ nhất là vào thời điểm mới vào Học viện, học viên có thể tham gia một đại hội tỷ thí của niên khóa mình và tiến vào Chiến bảng của niên khóa. Phương pháp thứ hai chính là phải chờ tới khoảng thời gian một tháng đầu mỗi năm học tiếp theo. Lúc này thời gian nghỉ hè đã hết, học viên cũng đã có thời gian nghỉ ngơi đầy đủ để đạt trạng thái tốt nhất. Mỗi niên khóa lại tiếp tục tổ chức Chiến bảng chi tranh, học viên lại có cơ hội thay thế những người thuộc chiến bảng và ghi danh mình vào đó.
Tuy nhiên đó cũng chỉ là quy định mang tính hình thức mà thôi. Thực chất, học viên bình thường còn có một cách khác để gia nhập chiến bảng. Đó là thách đấu. Nếu ngươi có thể đánh bại nhân vật thuộc chiến bảng, tất nhiên sẽ được học viên niên khóa công nhận, bởi dẫu sao Chiến bảng chính là của niên khóa, là của học viên. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là học viên thuộc chiến bảng phải đồng ý ứng chiến thì mới được. Mặc dù vậy, phần thưởng và đãi ngộ của học viện thì chỉ thay đổi sau mỗi năm học mà thôi, cũng tức là dù ngươi có đạt danh hiệu giữa năm học hay đánh mất danh hiệu giữa năm học thì đãi ngộ cũng không thay đổi...
Ngoài ra, sau một thời gian Chiến bảng lập ra thì xảy ra một vấn đề: đó là nhiều người có cùng đặc tính nhận biết lại cùng xuất hiện trong Thập Nhị Tướng, điều này xảy ra khi ít nhất hai người có chung hoặc có đặc trưng nhận biết gần giống nhau lại đi thách đấu hai người khác nhau trong Thập Nhị Tướng. Cuối cùng thành ra không biết sắp xếp xưng hiệu như thế nào. Lấy một ví dụ dễ hiểu thế này: Có hai người cùng mập mạp, phong cách chiến đấu lại chậm chạp, có thể gọi là mang đặc tính của Hợi trong Thập Nhị Tướng đi. Một người đi thách đấu với Thánh Tướng nắm xưng hiệu Hợi của hiện tại, một người lại đi đánh với Thánh Tướng nắm xưng hiệu Thân, và hai người đều giành chiến thắng. Như vậy, cuối cùng hai người đó lại đều là Thập Nhị Tướng mà lại có đặc điểm gần giống nhau. Thế cuối cùng ai mới là Hợi? Có người đưa ra giải pháp là đánh bại Thánh Tướng nào thì lấy danh hiệu đó đi. Nói vậy không phải không có lí nhưng thực sự chưa thỏa đáng. Bởi vì nếu giải quyết theo cách trên thì thành ra người đạt xưng hiệu Thân lại không có một chút đặc tính nào của danh hiệu đó cả. Như vậy không phải sẽ loạn hết lên hay sao? Cho nên, học viên lập ra một luật như vậy: Học viên muốn khiêu chiến Chiến bảng ba vị trí cuối cùng thì không nói làm gì, nhưng nếu muốn khiêu chiến Thập Nhị Tướng thì phải chọn Thánh Tướng có đặc điểm giống hoặc gần giống với đặc điểm của mình. Hoặc, người khiêu chiến phải chứng minh được đặc điểm nhận biết của mình tương ứng với hiệu xưng của Thánh Tướng mà mình khiêu chiến. Như vậy thì cuối cùng mới không gây ra lộn xộn...
Tiểu Phàm đọc qua thông tin chung về Chiến Bảng thì thực sự cảm thấy rất thú vị. Hắn không ngờ xoay quanh cái gọi là Chiến Bảng này lại có nhiều chuyện tới vậy. Đọc tới đây, hắn cũng bắt đầu nghĩ, rốt cuộc hắn có đặc tính nhận biết thế nào? Từ phong cách chiến đấu, hình dáng, chiến lực, địa vị... đều có thể coi là thuộc vào khái niệm “đặc điểm nhận biết” này. Hắn suy nghĩ một chút rồi đột nhiên cúi xuống lật tung đống tài liệu lên, tìm thông tin về hai vị Thánh tướng: Uất Trì Lác Nhạn và Tiền Minh Tâm.
“Tiền Minh Tâm.
Đạp nhập Chiến bảng ngày 12 tháng 4 năm 1025, Thương Lan lịch
Đặc điểm nhận biết:
Chân khí thuộc hành Thủy
Sử dụng Thiết Phiến làm vũ khí
Tướng mạo khôi ngô, khí chất quân tử
...
Nắm Địa chi Thìn: lấy xưng hiệu Lam Long – Tiền Minh Tâm”
“Uất Trì Lạc Nhạn
Đạp nhập Chiến bảng ngày 12 tháng 4 năm 1025, Thương Lan lịch
Đặc điểm nhận biết:
Chân khí Phong hành lãnh tính (lạnh)
Là kiếm tu
Tướng mạo anh tuấn, sắc sảo
Thường có tính hiếu thắng
...
Nắm Địa chi Ngọ: lấy xưng hiệu Thiên Lý Mã – Đích Lư – Uất Trì Lạc Nhạn”
Tiểu Phàm gật gù. Xem xong phần phân tích này, hắn cũng phải công nhận sự sắp xếp xưng hiệu này thật chính xác. Đối với trường hợp của Tiền Minh Tâm, Long vốn đã là ở dưới nước, lại là thần thú tượng trưng cho sự tôn quý, mạnh mẽ của người quân tử, quả thực hợp với chân khí Thủy hành và tính cách của Minh Tâm. Ngoài ra còn cái tính cao ngạo nữa – Long chính là loài có ngạo khí hơn tất cả.
Còn Lạc Nhạn, gió một nháy mắt thổi qua cả sơn hà, ngựa một ngày đi cả ngàn dặm, riêng điểm này đã trùng khớp lắm rồi. Người ta lại hay nói “ngựa non háu đá”, tính hiếu thắng của nàng ta quả thật cũng rất giống với câu nói này.
Tiểu Phàm tiếp tục đọc thông tin về Thập Nhị Tướng, đồng thời so sánh với tính cách, đặc điểm của bản thân...
Hắn gấp quyển trục cuối cùng lại, tự mỉm cười, mắt ánh lên vẻ hưng phấn, Hà, chính xác rồi...
Đêm nay hắn quyết định không tu luyện, mà leo lên giường nghỉ ngơi. Hắn muốn chuẩn bị kĩ càng cho trận đấu ngày mai.
...
Sáng ngày 07 tháng 1 năm 1026, Thương Lan lịch
Tiểu Phàm hiện đang ngồi trong phòng VIP tại đại bản doanh Liệp Lang Bang. Đối diện hắn là tam đại đường chủ...
Tiểu Phàm hỏi:
- Thư gửi rồi chứ?
Hỏa Phượng gật đầu, nói:
- Chàng yên tâm. Hoắc Cái Y đã công khai chấp nhận thách đấu rồi. Hơn nữa... Hừ, lấy danh nghĩa Liệp Lang Bang của chúng ta thách đấu, hắn có thể từ chối sao?
Minh Tâm nhấp một ngụm trà, quay sang Tiểu Phàm, hỏi:
- Tiểu Phàm. Ngươi có mấy phần nắm chắc? Không phải ta xem thường ngươi, nhưng mà... tên này...
Tiểu Phàm đáp:
- Chưa biết nữa. Sau khi huấn luyện trở về, ta chưa từng thử sức với học viên của Học viện. Cho nên cũng khó nói. Nhưng mà, thật sự chỉ có xưng hiệu của y là hợp với ta thôi.
Minh Tâm gật gù, nói:
- Ngươi nói cũng phải. Quả thật xưng hiệu đó rất hợp với ngươi.
Lạc Nhạn đột nhiên nói:
- Nè. Theo thông tin mới nhất của chúng ta. Tên Hoắc Cái Y đó đã đạp nhập Dẫn Khí Đỉnh Phong từ bốn tháng trước rồi, so với ta còn sớm hơn một tháng đấy. Không phải kẻ tầm thường đâu.
Tiểu Phàm thoải mái ngửa người ra ghế, nói:
- Tu vi đâu phải tất cả. Không phải khi ngươi và Minh Tâm tiến nhập Thập Nhị Tướng vẫn là Dẫn Khí Trung kì hay sao? Chiến lực mới là quan trọng.
Lạc Nhạn ậm ừ, nói:
- Nhưng mà ta có Uất Trì Kiếm Pháp, Minh Tâm thì theo học trận pháp, nhờ trận pháp mà chiến thắng. Còn ngươi... Ta, thật sự không có ý coi thường ngươi. Chỉ là chiến kĩ của ngươi... Còn tên đó... Song trảo của hắn cũng có tiếng lắm đó.
Tiểu Phàm ăn một miếng bánh, rồi nói:
- Vấn đề này ta cũng nghĩ rồi. Các ngươi yên tâm. Từ trước tới giờ ta đâu phải kiểu người làm mà không suy nghĩ chứ. Phải không?
Ba người kia nhìn nhau, không biết nói gì, có lẽ trong lòng vẫn còn lo lắng.
Tiểu Phàm lại hỏi:
- À phải rồi. Tin này đã được loan báo chưa vậy?
Lạc Nhạn gật đầu, đáp:
- Rồi. Chắc chắn trưa nay tại Tu Luyện khu sẽ đông nghịt cho coi.