Vô Cực Viện vốn là một trường nội trú hay nói cách khác chính là hoạt động như một môn phái. Học viên luôn phải sống trong khu vực của Học viện, một năm chỉ có thời gian nghỉ hè kéo dài từ đầu tháng sáu tới giữa tháng bảy là được về nhà. Vì lẽ đó, trong khuôn viên của Học viện cần phải có đủ mọi thứ cần thiết để thỏa mãn cho nhu cầu thiết yếu cũng như giải trí lành mạnh của học viên. Lại nói quần thể kiến trúc của Vô Cực viện vô cùng rộng lớn, phạm vi danh giới thuộc Học viện kéo dài hết toàn bộ dãy núi Vô Cực, cho nên vấn đề diện tích để xây dựng đủ công trình kiến trúc phục vụ học viên là vô cùng đơn giản. Đó là còn chưa kể tới tài lực hùng hậu của Học viện. Chính lượng tài lực này đã giúp Học viện xây dựng nên một môi trường sống vô cùng phồn hoa bên trong Vô Cực Sơn. Tổng thể kiến trúc ấy không hề kém một chút gì so với bất cứ thành thị nào trong Thương Lan Quốc về độ phồn hoa cả. Mỗi năm tuy lượng học viên nhận vào chỉ là một trăm năm mươi người nhưng tiền học phí mỗi một tháng của học viên đều vô cùng đắt đỏ, và phải tính bằng đơn vị triệu kim tệ! Ngoài ra, một số thương gia, thương nghiệp lớn, nhỏ đặt cơ sở kinh doanh trong Học viện cũng phải đóng một loại tiền gọi là “thuê chỗ” cho Học viện nữa. Và số tiền ấy thì không hề nhỏ một chút nào. Nhưng đó chỉ là khoản thu phụ của Học viện mà thôi. Khoản thu lớn nhất của Học viện chính là tiền thu được khi Học viện tổ chức các đợt thực hiện nhiệm vụ. Thế tức là sao? Học viện không chỉ đào tạo học viên bằng cách dạy dỗ họ trong khuôn khổ của Học viện mà còn tổ chức một hình thức thực nghiệm cho học viên. Và hình thức ấy chính là thực hiện nhiệm vụ. Vô Cực viện mở rất nhiều chi nhánh thu thập nhiệm vụ trong cả Thất Thải giới, và thậm chí là một ít chi nhánh ở những giới khác nữa. Học viện đồng ý thực hiện những ủy thác của tất cả các hạng tu đạo giả, sau khi nhiệm vụ được kiểm duyệt theo những nguyên tắc nhất định, Học viện sẽ giao lại những nhiệm vụ ấy cho học viên của mình đi thực hiện. Tất nhiên học viên cũng được thưởng phần thưởng xứng đáng sau khi hoàn thành nhiệm vụ nhưng chủ yếu tiền kiếm được đều trút vào ngân khố của Học viện. Nghe thì không ổn cho lắm, nhưng thực chất việc thực hiện nhiệm vụ này chính là tạo ra môi trường thực chiến cho học viên, giúp học viên có được những kinh nghiệm thực tế mà nếu chỉ ở trong sự bao bọc của Học viện họ sẽ không thể có được. Đồng thời nó lại giúp Học viện có được nguồn thu khổng lồ bởi vì mỗi ngày số nhiệm vụ được thực hiện cũng lên tới hàng nghìn. Chính vì có nhiều điểm lợi như vậy cho nên hình thức giao nhiệm vụ thực tế này cũng rất phổ biến tại các môn phái, học viện, thế lực khác trong Thất Thải giới...
Học viên trong Vô Cực viện vì sống trong môi trường phồn hoa như thế cho nên họ cũng có những địa điểm giải trí rất đặc sắc. Và… Ảo Nguyệt Lâu chính là địa điểm số một trong đó. Ảo Nguyệt Lâu thực chất không phải chỉ là tên của một căn lâu các, mà nó là danh tự của cả một chuỗi những lâu các cùng danh tự như vậy nằm trong sự quản lí của một tổ chức thương nghiệp nổi tiếng trong Thất Thải Giới - Ảo Nguyệt Thương hội. Ảo Nguyệt Lâu trước hết thu hút khách nhân chính là bởi vì thiết kế của mỗi căn lâu các trong chuỗi lâu các tuy rằng khác nhau nhưng đều có một điểm chung là vô cùng đặc sắc. Ảo Nguyệt Lâu tại Vô Cực Viện tất nhiên cũng cùng chung một đặc điểm ấy. Ảo Nguyệt Lâu này thiết kế theo hình trụ ngũ giác đều, mỗi góc của lầu chính là tương ứng tượng trưng cho một nguyên tố trong ngũ hành: Kim – Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ. Lầu được chia làm ba tầng, mỗi tầng chỉ nhằm để phục vụ cho những đẳng cấp khách nhân khác nhau và mỗi tầng thì lại có những đãi ngộ riêng biệt. Khách nhân bình thường thì chỉ được phép ở tầng một mà thôi, nếu đẳng cấp cao hơn một chút thì mới được lên tầng thứ hai. Có điều đa phần khách nhân chỉ dừng lại ở hai tầng lầu này mà thôi. Còn tầng thứ ba ư? Đó là cả một sự khác biệt. Không một học viên nào thấy tận mắt trên tầng ba có cái gì, bởi lẽ chưa có một học viên nào đủ điều kiện để lên tới đó cả. Cho nên tầng thứ ba của Ảo Nguyệt Lâu chính là một bí ẩn, hoặc nói là một huyền thoại truyền miệng trong giới học viên Vô Cực viện cũng không sai. Dù rằng ba tầng lầu của Ảo Nguyệt Lâu chính là cách biệt như thế về quy định khách nhân, nhưng chúng lại được “kết nối” với nhau bằng một phương thức hết sức đặc biệt. Đó cũng là đặc điểm nổi bật nhất trong kiến trúc của nơi này. Ảo Nguyệt Lâu chính là một chiếc giếng trời! Đúng vậy, nói sở dĩ nơi đây lấy hai chữ Ảo Nguyệt làm tên hiệu không phải chỉ bởi vì danh tự của thương hội thành lập ra nó mà còn bởi vì kết cầu đặc biệt kiểu giếng trời này. Ảo Nguyệt – danh tự ấy chính là để tả cảnh quan của nơi đây vào những đêm có trăng trên bầu trời. Bởi vì căn lầu này có giếng trời cho nên khách nhân khi ở nơi đây vào những đêm trăng có thể thoải mái mà thưởng nguyệt, đối ẩm và thỏa hứng ngâm thơ nho nhã. Nhưng đó chỉ là chữ “Nguyệt” trong “Ảo Nguyệt” mà thôi. Sở dĩ có thêm chữ “ảo” chính là vì ngay giữa lâu các, dưới giếng trời người thiết kế kiến trúc đã cho xây một cái toàn nguyệt đàm (cái đầm nước hình tròn như trăng rằm) khá lớn, gọi là Ảo Nguyệt Đàm! Chính vào đêm trăng, giếng trời thông thẳng lên thiên không, khiến cho ánh trăng tuyệt mĩ có thể dễ dàng hạ xuống ngay vùng trung tâm – cũng chính là ngay trên mặt đàm tĩnh lặng, trong suốt như gương. Và thế ấy, “ảo nguyệt” được tạo ra! Thiên không có một mặt trăng tỏa sáng, dưới mặt đàm, một ảo nguyệt tương ứng cùng rọi lên những dải ngân quang lấp lánh, lúc lúc lại có gió nhẹ thoảng gợn qua mặt đàm khiến từng gợn sóng nhấp nhô… Cảnh tượng ấy – vẻ đẹp ấy – ngôn từ sợ rằng chẳng thể nào hoàn mĩ diễn tả cho được!
Đó là còn chưa kể đến những dịch vụ giải trí nơi đây nữa. Mỗi buổi tối, bắt đầu từ cuối giờ Hợi (khoảng mười rưỡi, mười một giờ) đến hết đêm, trên sân khấu được xây dựng gần Ảo Nguyệt Đàm, các nhạc sư, vũ sư tài ba sẽ liên tiếp biểu diễn những tiết mục đặc sắc và mới lạ. Tiếng nhạc du dương, vũ điệu điêu luyện, đẹp mắt kết hợp với cảnh tượng ảo mĩ khiến cho địa phương này càng thêm phần thi vị, thoát tục… Ngoài ra Ảo Nguyệt Lâu còn có một tổ chức nhân lực đặt tên Bách Hoa Hội tập hợp rất nhiều mĩ nữ nữa. Những mĩ nữ thuộc tổ chức này không chỉ xinh đẹp mà còn rất giỏi cầm – kì – thi – họa. Nhìn theo một góc độ nào đó, họ chính là những tiểu thư đài các tuyệt mĩ. Các cô nương ấy có nhiệm vụ là hầu khách nhân uống rượu nếu được trả giá một cách hợp lí. Và tất nhiên giá cả cho một đêm tiếp rượu của mỗi thành viên trong Bách Hoa Hội là vô cùng đắt đỏ. Đó không bắt buộc phải là tiền tệ, nhưng phải là một vật phẩm hay một thứ gì đó có giá trị đặc biệt mà có thể lay động được các cô nương ấy. Ảo Nguyệt Lâu hoàn toàn không có quyền ép buộc họ phải tiếp khách nhân nào nếu họ không muốn, cũng tức là các cô nương trong Bách Hoa Hội có toàn quyền quyết định cái giá mà khách nhân đưa ra có hợp lí hay không, có đáng để họ hầu rượu hay không. Điểm này chính là không những không cản trở việc kinh doanh của Ảo Nguyệt Lâu mà ngược lại còn khiến cho Ảo Nguyệt Lâu thu hút được nhiều khách nhân hơn, bởi vì cách tính phí này khiến cho các cô nương thuộc Bách Hoa Hội trở thành một tiểu thư kiêu kì đúng nghĩa – một hình tượng thu hút nam nhân vô cùng! Cũng vì cách tính phí này mà dịch vụ thuê các cô nương trong Bách Hoa Hội trở thành một loại hình dịch vụ rất lành mạnh, không hề có một chút “ô uế” nào cả. Khách nhân sử dụng dịch vụ của Bách Hoa Hội chỉ được phép đối ẩm, ngâm thơ với những mĩ nữ của hội mà thôi. Họ tuyệt đối không được phép động chạm gì tới thân thể của các cô nương, hay buông lời khinh bạc họ. Cũng tức là nói khách nhân phải tuyệt đối tôn trọng các cô nương của Bách Hoa Hội. Nhờ những quy định ấy, mà các cô nương của Bách Hoa Hội đều vô cùng trong sạch, không bao giờ bị vấy bẩn cả. Có thể nói họ chính là những thánh nữ của Ảo Nguyệt Lâu. Hơn nữa, những vị cô nương ấy lại hết sức tự do, Ảo Nguyệt Lâu không hề can thiệp vào quan hệ riêng của mỗi người họ. Điều ấy cũng chính là nói các cô nương đó hoàn toàn có thể trao thân gửi phận cho bất cứ nam nhân nào mà họ muốn. Điểm này, không hề sai đã gợi lên ước muốn “trinh phục thánh nữ” của nam nhân. Vì lẽ đó, Ảo Nguyệt Lâu lại càng thu hút thêm được nhiều khách nhân, hơn nữa, còn là những khách nhân thường xuyên tới lui nơi đây…
Ảo Nguyệt Lâu vốn ngay khi thành lập không phải là một nơi để tổ chức biểu diễn, hay là nơi tổ chức đàm đạo, đối ẩm, mà thực chất nó là một “thực lâu” – một căn lầu chuyên phục vụ ăn uống. Vì lẽ đó, linh thực của Ảo Nguyệt Lâu chính là thuộc hàng đệ nhất hảo hạng. Từ món ăn bình dân, cho đến món ăn cao cấp, nơi đây đều có, và tất nhiên mỗi món ăn đó đều vô cùng tuyệt vời – dùng hai chữ “mĩ thực” để miêu tả cũng là không ngoa! Ảo Nguyệt Lâu có một đội ngũ trù sư (đầu bếp) đẳng cấp cực cao. Mỗi người trong đó đều có khả năng làm vô vàn những món ăn khác nhau, họ thậm chí có thể làm món ăn liên tiếp trong một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày mà không một món nào bị trùng lập lại tới lần thứ hai! Họ là những con người đạt tới đẳng cấp của danh hiệu “trù sư” đúng nghĩa nhất…
Với những đặc điểm tuyệt vời như vậy, Ảo Nguyệt Lâu luôn là một trong những lựa chọn hàng đầu của học viên Vô Cực viện khi họ muốn tổ chức ăn mừng hay những sự kiện lớn…
Đêm nay, Tiểu Phàm và đám người Tiền Minh Tâm cũng là quyết định chọn nơi này để tổ chức một buổi dạ tiệc nhằm ăn mừng sự kiện họ đã chính thức trở thành học viên của Vô Cực Học viện. Ngoài ra, những tân sinh đã được Tiểu Phàm cứu trong Truy Phong Hội dự định sẽ lấy dịp này để tỏ lòng cảm tạ với hắn… Đám người Tiểu Phàm ban đầu gặp vấn đề vì không biết nên chọn địa điểm tổ chức dạ tiệc chúc mừng này ở đâu. Nhưng may mắn là họ có Hà Anh đi cùng. Sau khi nghe y kể về Ảo Nguyệt Lâu một hồi, đám người Tiểu Phàm liền chọn ngay nơi đó làm địa điểm cho tối nay. Hà Anh là một học viên năm hai cho nên địa phương nào ổn, nơi nào “bèo bọt” trong Học viện y đều nắm rõ như lòng bàn tay. Đám người Tiểu Phàm biết rõ điều này cho nên đều nhất nhất nghe theo lời khuyên của y. Cuối cùng trước khi Tiểu Phàm về kí túc xá, bọn họ đã thống nhất giờ Hợi sẽ tổ chức dạ tiệc tại Ảo Nguyệt Lâu. Sở dĩ chọn giờ như vậy cũng là để mọi người có thời gian nghỉ ngơi, chuẩn bị sau khi mới ở Tài Các trở về…
Tiểu Phàm vừa tiến vào cửa trước một căn lầu ba tầng trên đường lớn, liền có một người nam tử quen thuộc chạy ra, vẫy tay, nói lớn:
- Tiểu Phàm, vào đi, mọi người chỉ còn chờ ngươi thôi đó!
Người này không ai khác chính là Tiền Minh Tâm. Tối này, y cũng mặc đồng phục Học viện giống như Tiểu Phàm. Tuy cả hai người họ đều tuấn tú nhưng Minh Tâm có phần gì đó “ngây ngô”, còn ở Tiểu Phàm thì người ta lại nhìn thấy đôi chút “tinh quái” ẩn dấu trong đôi mắt sâu thẳm của hắn.
Tiểu Phàm thấy Minh Tâm ra đón mình liền mỉm cười vẫy tay, đáp lại:
- Ta không phải đến rồi hay sao?
Minh Tâm tiến đến vỗ vai Tiểu Phàm, rồi kéo xềnh xệch đi, vừa đi vừa nói:
- Mọi người đến cả rồi. Ngươi đúng là biết làm người quan trọng mà… Nhanh lên thôi.
Tiến vào đại sảnh tầng một, Tiểu Phàm liền bị choáng ngợp bởi không khí nhộn nhịp ở đây. Một đại sảnh rộng tới năm mươi trượng vuông (khoảng năm trăm năm mươi mét vuông) với một cái tiểu toàn nguyệt khá rộng ở giữa và vô số bàn ghế đã có người ngồi đập vào mắt hắn. Mọi người cười nói, uống rượu, ca hát, hò hét sôi nổi vô cùng. Tiền Minh Tâm dẫn Tiểu Phàm xuyên qua đám đông, tiến tới chỗ một toán người vô cùng nổi bật trong đại sảnh. Ba bốn mươi người này nổi bật bởi vì… tất cả bọn họ đều mặc đồng phục hắc bạch sắc của Học viện – họ chính là học viên năm nhất.
Tiểu Phàm vừa tiến đến, đám học viên năm nhất liền đồng loạt bảo nhau đứng dậy, cúi người nói lớn:
- Chào mừng Lâm sư huynh!!!
Tiểu Phàm lập tức giật bắn mình vì một cái “đại hành động” này. Hắn thật không ngờ họ phải làm ra một cái mạnh mẽ đại lễ như vậy để chào mừng hắn. Dù rằng hắn là người có ơn cứu mạng họ nhưng Tiểu Phàm hoàn toàn không thể đoán được tất cả bọn họ đều kêu hắn một tiếng “sư huynh” như vậy. Có điều, không chỉ có một mình Tiểu Phàm là giật mình, mà toàn trường xung quanh mấy người họ, ai ai cũng phải quay lại nhìn sang. Nếu nói việc thể hiện sự cung kính của một đám người với một vị sư huynh thì không hề hiếm có trong Ảo Nguyệt Lâu này, nhưng hai tiếng “sư huynh” lại được một nhóm đông tân sinh dành tặng cho một tân sinh khác thì trong Học viện chưa từng có!
- Tên tiểu tử đó là ai vậy?
- Ồ… “sư huynh”?
- Ta không nghe nhầm chứ?
Mọi người xung quanh không ngừng bàn tán. Thực chất những người ở đây chủ yếu đều là học viên năm hai trở lên cả, cho nên bọn họ cũng đã biết khá nhiều chuyện về Học viện. Vì thế mà họ mới bị cái sự tình này khiến cho bất ngờ tới như vậy.
Tiền Minh Tâm thấy Tiểu Phàm đứng đờ mặt ra, liền huých nhẹ khuỷu tay vào người hắn, nhắc khẽ:
- Nói gì đi chứ…
Tiểu Phàm được nhắc nhở mới chợt tỉnh lại từ cơn choáng ngợp kia, liền “hậm hự” vài tiếng lấy giọng, rồi ngại ngùng nói:
- Trước tiên, xin mọi người hãy ngồi xuống đã…
Mọi người liền làm theo, ngồi xuống ghế. Tiểu Phàm ngại ngần, nói:
- Đa tạ mọi người đã chiếu cố Tiểu Phàm, có điều mọi người có lẽ làm hơi quá rồi. Ta không dám nhận hai tiếng “sư huynh” vậy đâu, tuổi của tiểu đệ còn kém nhiều vị sư huynh, sư tỉ ở đây mà…
Một người nam tử to lớn, trông qua có phần thật thà, khẳng khái đứng dậy, nói lớn:
- Lâm sư huynh nói sai rồi. Tu chân giới đâu phải lấy tuổi tác làm trọng. Từ xưa tới nay chúng ta đều lấy tu vi, đạo hạnh làm gốc để phân ra cách xưng hô phù hợp, không phải sao? Đó là còn chưa kể tới việc sư huynh đã dũng cảm liều mạng đối mặt với Lang Vương để cứu đám người chúng tôi. Làm sư đệ đi theo một người trí – dũng – đức đều có cả như huynh chính là một vinh dự của chúng ta… - đoạn, y quay lại nhìn mọi người, hỏi lớn - … ta nói đúng chứ mọi người?!
- Đúng vậy…
- Không sai…
Đám học viên năm nhất đều đồng loạt hô lớn ủng hộ.
Mọi người còn lại trong đại sảnh lại lần nữa bất ngờ. Họ thật không thể nào hình dung nổi trong đám tân sinh năm nay lại có kẻ suất sắc tới như vậy. Trí – dũng – đức đều có đủ cả ư? Thực tên tiểu tử kia ư? Hắn đã thực sự làm được những gì mà đám tân sinh kia khâm phục hắn tới vậy? Toàn đại sảnh đều bắt đầu chuyển chủ đề bàn tán sang Tiểu Phàm…
Tiểu Phàm ấp úng không biết nói sao. Hắn thực ra không hề muốn có tiếng tăm quá lớn trong trường làm gì, bởi lẽ bản thân hắn bây giờ cơ sở để dựa vào còn quá yếu, từ thực lực bản thân cho tới hậu thuẫn hắn đều còn rất kém. Nếu bây giờ có tiếng tăm, có thể sẽ lôi kéo được đồng mình, tạo dựng hậu thuẫn, nhưng đồng thời hắn cũng sẽ tự tạo ra cho mình rất nhiều đối thủ, thậm chí là kẻ thù cũng không chừng – đó là điều không thể tránh được. Lại nói so với hậu thuẫn, thực lực bản thân vẫn là quan trọng hơn, vì thế hắn chính là muốn bản thân mạnh mẽ trước hẵng rồi mới bắt đầu xây dựng hậu thuẫn sau. Có điều, bây giờ hoàn cảnh xem ra là ép hắn làm ngược lại rồi.
Tiền Minh Tâm thấy bộ dáng khó xử của Tiểu Phàm, liền nói khẽ vào tai hắn:
- Nè, người đừng cố tìm cách chối từ sự kính phục của mọi người với ngươi. Hai chữ “sư huynh” chẳng qua là hình thức mà thôi. Cho dù ngươi có bảo được họ không gọi ngươi như vậy, thì trong lòng họ vẫn sẽ coi ngươi là sư huynh vậy thôi…
- Nếu mọi người đã chiếu cố ta như vậy, thì… Tiểu Phàm xin nhận. Sau này mong mọi người giúp đỡ…
Đám tân sinh liền hò hét vỗ tay, vui mừng.
Tiểu Phàm cười tươi nói:
- Còn bây giờ… chúng ta bắt đầu mở tiệc thôi…
Mọi người liền bắt đầu chuẩn bị gọi món, thì một giọng nói lanh lảnh vang lên phía sau Tiểu Phàm:
- Mọi người định tổ chức tiệc mà thiếu ta sao?
Tiểu Phàm vui vẻ, quay lại nói:
- Sao nàng tới muộn vậy?
Hỏa Phượng chun chun mũi nói:
- Nữ nhân phải trang điểm chứ bộ. Đâu có nhanh gọn như nam nhân mấy người…
Minh Tâm nhìn Hỏa Phượng, rồi lắc đầu, thở dài, giả bộ đau thương nói:
- Tiểu Phàm à, ngươi đúng là số hưởng mà. Người như Triệu cô nương cũng theo ngươi nữa…
Hỏa Phượng cười, nói:
- Minh Tâm, ngươi cứ gọi ta là Hỏa Phượng đi. Không phải giờ chúng ta là bằng hữu sao?
Minh Tâm gật đầu, lại làm bộ lau nước mắt:
- Phải, bằng hữu, bằng hữu… Hu hu hu… ta với Hỏa Phượng chỉ là bằng hữu…
Hỏa Phượng không nhịn được phải che miệng cười khúc khích không ngừng.
Hai người Hỏa Phượng và Tiểu Phàm sau đó cùng nhau đi đến từng bàn chúc rượu mọi người…
- Ê… còn ta thì sao hả? Ta chưa đến mà dám bắt đầu tiệc sao?
Bỗng một nam nhân cười ha hả, nói lớn từ ngoài cửa vào…
Đám người tân sinh cùng Tiểu Phàm và Hỏa Phượng đang cười nói, liền đồng loạt đứng dậy, chắp tay:
- Hà sư huynh…
Lời chào đồng thanh vừa dứt, những khách nhân trong Ảo Nguyệt Lâu lại một trận huyên náo.
- Ế, đó không phải Bạch Hổ - Hà Anh sao?
- Ồ, hắn sao lại đến bữa tiệc của đám tân sinh này vậy?
- Tên tân sinh kia có thân phận gì vậy? Sao đến Hà Anh cũng đến nữa?
- Thú vị đó. Tân sinh mới vào mà lại có thể khiến cho Bạch Hổ đích thân tới mừng tiệc?
Mọi người cứ bàn tán không ngừng, nhưng ai cũng nhỏ giọng, cho nên đám người Tiểu Phàm không có để ý cho lắm.
Minh Tâm chạy nhanh tới phía Hà Anh, cười nói:
- Không phải hẹn trước rồi sao. Huynh đến muộn vậy?
Hà Anh khó xử nói:
- Chuyện này… do muội muội của ta đó. Ài… con nhỏ này khó thuyết phục lắm. Ta phải nói mãi nó mới chịu đi đó.
Minh Tâm nhíu mày, hỏi:
- Muội muội của huynh? Có phải là Băng tâm nữ lang đó không? (Băng tâm nữ lang – người con gái có trái tim băng giá)
Hà Anh thở dài, gật đầu:
- Chính là nó.
Tiền Minh Tâm liền ngó đông, ngó tây, hỏi:
- Sao sư tỷ ấy không thấy đâu vậy?
Hà Anh lắc đầu, nói:
- Nó đến rồi! Có điều nó bảo không thích Tiểu Phàm nên…
- … Nên ta không muốn hắn nhìn thấy ta là nữ nhi!
Một giọng nói vang lên từ phía sau Hà Anh.
Một người “nam tử” vô cùng tuấn tú, nhưng có phần mảnh khảnh nấp phía sau Hà Anh đi ra.
Tiền Minh Tâm nhìn thấy Hà Tiểu Mễ liền ngẩn ra, miệng lẩm bẩm:
- Cái này…
Tiểu Mễ nheo mắt nhìn Minh Tâm:
- Ngươi có ý kiến gì về việc ta giả nam trang sao?
Tiền Minh Tâm nhìn ánh mắt băng lãnh của Tiểu Mễ, liền toát mồ hôi lạnh, lắp bắp nói:
- Khô… không… ta không dám…
Đúng lúc này, Hỏa Phượng và Tiểu Phàm cũng tiến đến chào hỏi. Hai người cùng chắp tay:
- Hà sư huynh hảo.
Hà Anh vui vẻ chắp tay đáp lễ.
Tiểu Phàm thấy có thêm một người đứng bên cạnh Hà Anh, thấy lạ liền hỏi:
- Sư huynh, vị này là?
Hà Anh đáp:
- Đây là muộ… À, đệ đệ của ta. Tên là Tiểu Mễ. Nó cũng là học viên năm hai.
Tiểu Phàm ngạc nhiên, nói:
- Ồ, vậy mà trước giờ chưa có nghe huynh nói qua. Hẳn vị huynh đệ đây cũng là người bất phàm không kém gì sư huynh rồi.
Đoạn Tiểu Phàm chắp tay quay sang:
- Sư huynh hảo.
Hà Tiểu Mễ khinh khỉnh nhìn Tiểu Phàm, nói nhạt:
- Ta không dám nhận đại lễ từ một kẻ nịnh nọt như ngươi!!!
Hà Anh, Hỏa Phượng, Minh Tâm mấy người đứng đó lập tức giật mình kinh hãi.
Tiểu Phàm miệng đang nở nụ cười liền giập tắt ngay tức thì. Hai chân mày nhíu lại. Sau rồi hít sâu một hơi, dùng ánh mắt bình lặng như nước nhìn thẳng vào Tiểu Mễ. Hắn hỏi:
- Huynh nói vậy là ý gì?
Tiểu Mễ hơi bất ngờ khi thấy ánh mắt của Tiểu Phàm. Nó bình lặng tới đáng sợ. Có điều nó làm nàng cảm thấy rất khó chịu. Thường ngày chẳng có kẻ nào dám nhìn nàng với ánh mắt như vậy cả.
- Ngươi hiểu thế nào thì nó là thế ấy…
Tiểu Mễ cười cười đáp.
Hỏa Phượng đứng bên cạnh bắt đầu cảm thấy chịu không nổi, liền đang định lên tiếng thì đã bị Tiểu Phàm lén ra hiệu cản lại.
Tiểu Mễ tất nhiên nhìn ra việc đó. Thấy một tiểu mĩ nhân mặc đồng phục của Học viện đứng bên cạnh Tiểu Phàm, đang định mở lời vì hắn, Tiểu Mễ liền cảm thấy khó chịu bội phần hơn nữa. Nàng đang định tiếp tục mở lời khích bác thì Hà Anh liền xen vào:
- Tiểu Phàm, ngươi thông cảm, đệ đệ này của ta tình tình có phần hơi… quái đản. Ngươi hãy nể mặt ta mà bỏ quá cho nó đi…
Hà Tiểu Mễ nghe đại ca nói vậy liền định nổi xung lên, nhưng Hà Anh lập tức quay lại lườm nàng một cái, nhẹ nói:
- Im lặng…
Tiểu Mễ sững người. Trước giờ đại ca nàng đều yêu chiều nàng vô điều kiện, chẳng từng vì một kẻ người ngoài nào mà khiển trách nàng cả. Vậy mà lần này…
- Đại ca, huynh…
Tiểu Mễ tức giận tới nghẹn lời.
Tiểu Phàm nhìn Tiểu Mễ, sau lại nhìn sang đại ca của nàng. Cuối cùng hắn thầm nghĩ: “Bằng hữu của ta là Hà sư huynh, chứ cũng chẳng phải đệ đệ của huynh ấy. Thôi thì bỏ qua đi.”
Trong sự căng thẳng của mấy người Tiểu Phàm, bỗng nhiên một giọng nói vang lên sang sảng trong đại sảnh phá vỡ không khí đó.
- Xin mọi người chú ý. Đã đến giờ tiến hành Phách Mại Bách Hoa (đấu giá Bách Hoa)…
Lời này vừa dứt, cả đại sảnh lập tức sục sôi, ầm ầm hoan hô.
Mấy người Tiểu Phàm dù đang căng thẳng, song thấy biểu hiện của mọi người, cả đám liền bị thu hút nhìn lên sân khấu cạnh Ảo Nguyệt Đàm…
Tiểu Phàm nghi hoặc, quay sang hỏi Hà Anh:
- Hà huynh, Phách Mại Bách Hoa này là cái gì vậy?
Hà Tiểu Mễ nghe thấy Tiểu Phàm hỏi, liền làm bộ khinh thường, nói:
- Cái này là gì mà cũng không biết. Kém cỏi…
Nàng chờ đợi phản ứng tức giận của Tiểu Phàm, có điều… Tiểu Phàm vẫn một mực bình thường, dường như chưa hề nghe thấy nàng nói gì vậy. Ánh mắt hắn vẫn chăm chú nhìn về phía Hà Anh chờ y giải thích.
- Ngươi…
Hà Tiểu Mễ tức giận tới nghẹn lời, không biết nên nói gì để đả kích Tiểu Phàm nữa.
Hà Anh đáp:
- Đây là màn chính của tối hôm nay đó. Hôm nay là chủ nhật nên mới có cái này. Đệ cứ chờ xem…