Tam Liệt Chi Đế Tôn Huyễn Thiên

Chương 28: Hiểm Nguy

Cục diện giằng co không bao lâu, ngọn lửa của Hoả Linh nhanh chóng có xu thế yếu dần. Quân Dạ Nguyệt hiểu rõ chính mình nếu không mau chóng hành động thì bộ xương thứ ba nằm dưới đất chính là nàng.

Nhanh chóng triệu hồi Già La, nàng hiểu rõ chính mình không thể di chuyển quá gần Tử Vong khí, cho nên lựa chọn sử dụng chiêu thứ năm trong Cửu Tiêu kiếm pháp "Vạn Ảnh Trùng Thiên". Già La nhanh chóng bay lên, biến thành vô số thanh Già La khác. Nhất thời trên không trung xuất hiện trăm ngàn thanh kiếm, mũi kiếm sắc bén chỉa thẳng đến Tử Vong khí.

Dạ Nguyệt lạnh lùng nhìn Tử Vong khí, trong lòng bắt đầu tính toán làm sao có thể tiêu diệt nó. Ngọn lửa của Hoả Linh càng lúc càng yếu ớt, thời gian đã không còn nhiều, Dạ Nguyệt dứt khoát vung tay. Vô số thanh Già La đâm thẳng vào Tử Vong khí.


Nếu như Già La là pháp bảo bình thường, vốn dĩ sẽ không thể tổn thương Tử Vong khí. Nhưng bởi vì thanh kiếm này là do Hiên Viên Thần Nhi tự tay đặt pháp chú, cho nên ít nhiều cũng gây tổn thương cho Tử Vong khí, nhưng rất rõ ràng tổn thương này không là gì so với nó. Dù sao nó cũng không phải là người.

Dạ Nguyệt tựa như đoán trước được chiêu này không thể tổn thương nó, nàng triệu hồi Hoả Linh nhập vào cơ thể mình, sau đó nhanh chóng đọc chú ngữ, tạo ra hoả cầu liên tiếp tấn công Tử Vong khí.

Nhất thời Tử Vong khí bị tấn công từ xa lại không thể nào tiếp cận Dạ Nguyệt, nhưng tình trạng này giằng co không bao lâu lực lượng trong cơ thể Dạ Nguyệt liền có dấu hiệu suy yếu.

Tuy rằng tinh thần lực của Dạ Nguyệt so với người khác mạnh hơn, nhưng cấp bậc chênh lệch thật sự quá lớn. Huống hồ nàng khi nãy đã tiêu hao một phần linh lực để vận dụng chiêu "Vạn Ảnh Trùng Thiên." Giằng co tới giây phút này gần như đã đến cực hạn của nàng.


Dạ Nguyệt lạnh lùng áp chế cảm giác đau đớn từ bên trong cơ thể truyền đến. Nàng tiến tới hai bước, triệu hồi Già La, thẳng tắp đâm thẳng vào Tử Vong khí.

Có lẽ Tử Vong khí thật sự bị Già La tổn thương, màu đen tà ác của nó nháy mắt bị nhạt đi vài phần. Nhưng điều này cũng chẳng thể ngăn nó áp sát Dạ Nguyệt dự định cắn nuốt lấy cơ thể nàng.

Dạ Nguyệt một chiêu tuy rằng có thể làm bị thương Tử Vong khí, nhưng cũng vô tình tự vây hãm mình trong nguy hiểm, nàng giờ phút này đang vào tình cảnh tiến lùi đều không thể.

Ánh mắt hàn lãnh nhìn làn khói đen kịt từng chút áp sát cơ thể, Dạ Nguyệt tất nhiên sẽ không ngồi chờ chết, tuy rằng cơ thể đã cạn kiệt, nhưng bên trong linh thần Hoả Linh đã trong tư thế chuẩn bị xông ra, cho Tử Vong khí một kích.

Đúng lúc này, tiếng long ngâm vang lên dữ dội, lôi cầu từ bên ngoài nhắm thẳng vào Tử Vong khí mà đến. Căn nhà hoang sớm đã bị lực lượng quá lớn làm cho vỡ vụn.


"Grào...."tiếng long ngâm vang vọng khắp không gian, phía trên bầu trời đêm tối mịch là một con hắc long khổng lồ, thân hình của nó hoà vào trong màn đêm, đôi mắt sáng quắc nhìn Tử Vong khí đầy vẻ giận dữ.

Bỗng nhiên xung quanh gió dao động mỗi lúc một mạnh, không biết từ khi nào Độc Cô Thiên lao đến như cơn gió, ôm lấy cơ thể Dạ Nguyệt tách ra khỏi Tử Vong khí.

"Tiểu Nguyệt, ngươi không sao chứ, thật xin lỗi ta đến trễ. Bên ngoài bày trận pháp, ta cùng tiểu Diễm bị vây hồi lâu mới thoát thân. May mắn chúng ta đến kịp" Độc Cô Thiên không khỏi đổ một thân mồ hôi lạnh, may mắn nàng đến kịp lúc, nếu không Tiểu Nguyệt nhất định xảy ra chuyện.

Dạ Nguyệt lạnh lùng gật đầu, nàng cắn răng chậm rãi từ trên nền đất đứng dậy, lúc này Tử Diễm đang cùng Tử Vong khí chiến đấu.
Có lẽ là do ám hệ thể chất, cho nên thời điểm Tử Diễm đối đầu với Tử Vong khí hoàn toàn không có dấu hiệu bị ăn mòn.

Đuôi rồng quấn lấy Tử Vong khí không cho nó trốn thoát.

Tuy rằng Tử Vong khí không phải thực thể, nhưng nó vẫn sẽ bị ma pháp thương tổn. Lôi cầu của Tử Diễm liên tiếp tấn công vào Tử Vong khí, khiến nó suy yếu.

"Tiểu Diễm thật giỏi, ngay cả Tử Vong khí cũng không sợ. Nếu đổi lại là ma thú khác, sớm đã bị hút thành bộ xương khô." Độc Cô Thiên nhìn tình hình chiến đấu khả quan, lập tức vui vẻ nói.

Dạ Nguyệt đứng bên cạnh quan sát trận đấu, gương mặt chẳng những không vui vẻ mà ngược lại càng thêm ngưng trọng. Diễm nhìn bề ngoài như đang chiếm thượng phong, nhưng nàng biết rõ ai mới thật sự là kẻ thắng sau cùng.

Khi nãy lúc Tử Vong khí cận kề cơ thể nàng đột nhiên phát hiện nó tuy rằng bị tổn thương, nhưng rất nhanh liền được chữa lành, thậm chí so với ban đầu càng thêm mạnh mẽ. Tựa như có một sức mạnh khổng lồ liên tục cung cấp năng lượng cho nó.
Dạ Nguyệt không cần nghĩ cũng biết là ai. Năng lực của "thần" dù chỉ là một tia Tử Vong cũng khiến người khác không thể khinh thường.

"Grào...." tiếng long ngâm lần nữa vang vọng, quả nhiên không ngoài dự đoán của Dạ Nguyệt, Tử Diễm bị thương. Ở trên long thân vô số vảy rồng bị nhiễm hắc khí biến thành màu tím đen.

Độc Cô Thiên cũng ý thức được tình hình không ổn, nàng tạo ra kết giới ngăn chặn Tử Vong khí tấn công, nhưng mọi cố gắng của nàng đều vô ích. Tốc độ ăn mòn của Tử Vong khí nhanh vô cùng, hầu như chỉ trong chớp mắt lá chắn của nàng liền bị nó ăn mòn.

Mọi cố gắng của Độc Cô Thiên đều trở nên vô vọng, vô số lá chắn biến mất chỉ trong tích tắc.

Quân Dạ Nguyệt nhìn một người một thú đang ra sức liều mạng khẽ nhíu mày, nàng nắm chặt Già La, nheo mắt nhìn Tử Vong khí giống như đang chờ đợi cho con mồi một kích chí mạng của mình.
Tử Vong khí tiến tới càng lúc càng gần, Dạ Nguyệt lạnh lùng nhìn nó, đôi mắt thẳng tắp như muốn xuyên thủng nó để thách thức cái gọi là "thần".

"Diễm, lui lại." Đột nhiên Dạ Nguyệt hét lên, Tử Diễm theo bản năng nghe lời nàng mà lùi lại. Sau đó nàng nhanh như chớp vươn tay đẩy Độc Cô Thiên ra xa.

Hoả Linh lập tức từ trong cơ thể Dạ Nguyệt đi ra, theo lệnh của nàng, dùng hoả diễm bao phủ hết thảy cơ thể Dạ Nguyệt.

Cảm nhận cơ thể nóng rực, Dạ Nguyệt tựa như đang thiêu đốt sinh mệnh của chính mình, nàng cầm lấy Già La lao thẳng đến Tử Vong khí.

"Tiểu Nguyệt/ chủ nhân!!!!!" Độc Cô Thiên lẫn Tử Diễm sợ hãi hét lên. Cả hai đều không nghĩ đến Dạ Nguyệt lại dùng cách này để giải quyết Tử Vong khí, rõ ràng dùng mệnh đổi mệnh a.

Độc Cô Thiên cùng Tử Diễm dự định xông vào, nhưng hoả diễm cùng hắc khí bao quanh tựa như kết giới, khiến một người một thú nửa bước cũng khó đi, hoàn toàn không cách nào đi vào.
Tử Vong khí bị hoả diễm bao phủ vô cùng đau đớn, nó giãy dụa muốn thoát khỏi nhưng Dạ Nguyệt sống chết kèm chặt nó. Mặc kệ bên trong cơ thể đau đớn, Dạ Nguyệt liên tiếp dùng Già La dẫn theo Hoả Linh đâm vào Tử Vong khí, liên tiếp tạo thành thương tích cho nó, khiến nó không cách nào trong thời gian ngắn hồi phục.

Tử Vong khí bị nàng tổn thương quá cường liệt, cuối cùng chậm rãi biến mất. Làn khói màu đen từng chút mờ dần, hiểu lộ bên trong đó là một bóng người tay cầm kiếm đứng thẳng tắp, ánh mắt rét lạnh lại vô cùng oai nghi, tựa như thế gian này mình nàng duy ngã.

Độc Cô Thiên cùng Tử Diễm nhìn thấy Quân Dạ Nguyệt, còn chưa kịp vui mừng thì đột nhiên nàng từ trên không trung rơi xuống, may mắn Tử Diễm bắt được cơ thể nàng. Lúc này, Dạ Nguyệt đã rơi vào hôn mê.
Độc Cô Thiên sợ hãi đỡ lấy Dạ Nguyệt, gấp gáp dùng đan dược liên tiếp đút vào miệng Dạ Nguyệt, nhưng nàng một chút phản ứng đều không có.

Tử Diễm lo lắng dụi đầu vào người Dạ Nguyệt, ở trong thần thức của nàng liên tiếp kêu chủ nhân nhưng người kia vẫn bất động.

"Làm sao, làm sao đây? Đúng rồi, đi tìm dược y sư" Độc Cô Thiên lo lắng cuống cuồng, ôm lấy Dạ Nguyệt dự định đi tìm dược y sư cứu nàng.

Tử Diễm lúc này đang bị thương nên không thể duy trì hình dáng nữa, liền biến trở lại thành tiểu hắc xà, lo lắng đi theo chân Độc Cô Thiên cứu chủ nhân của nó.

Nhưng vừa đi được vài bước, Độc Cô Thiên liền cảm nhận được xung quanh bị hắc khí bao trùm, bản năng của linh thú khiến Tử Diễm biến lại hình thể hắc long, cảnh giác nhìn xung quanh.

"Nhân loại to gan, kẻ dám chống lại Thần đều phải chết." Một giọng nói nam âm trầm thấp chậm rãi vang lên trong không gian, âm thanh uy nghiêm khiến người khác không thể phản kháng, chỉ có thể sợ hãi phục tùng.
Độc Cô Thiên cẩn thận dùng ma pháp bảo vệ Dạ Nguyệt, nhãn thần cảnh giác nhìn xung quanh, khẽ quát: "Ngươi là ai? Đừng giả thần giả quỷ mau ra đây!"

"Một con kiến hôi mà cũng đòi thấy dung nhan của Thần, thật sự cuồng ngôn!" giọng nói mang theo châm chọc, trào phúng Độc Cô Thiên không biết tự lượng sức, dám đấu với Thần.

"Ta không cần biết ngươi là thần hay quỷ. Bằng hữu của ta bị thương nặng, nếu như dám chặn đường của ta, ta gặp thần gϊếŧ thần, gặp quỷ gϊếŧ quỷ." Độc Cô Thiên hiện tại vô cùng nghiêm túc, ánh mắt kiên định hoàn toàn khác với thường ngày cợt nhả.

"Nhân loại ngu xuẩn!" âm thanh kia lại vang lên, mang theo giận dữ. Một khắc sau đó, Độc Cô Thiên liền hộc máu, tay chân của nàng đều bị Tử Vong khí buộc chặt, từng chút ăn mòn da thịt nàng, giống như tra tấn.
"Ahhh...Diễm...bảo vệ tiểu....Nguyệt...." Độc Cô Thiên cắn răng chịu đựng đau đớn, dặn dò Tử Diễm.

"Grào..." Tử Diễm gầm lên giận dữ, nó đến gần Dạ Nguyệt bảo vệ nàng. Ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh muốn tìm kiếm kẻ thù.

"Kiến hôi vĩnh viễn là kiến hôi." âm thanh lạnh lùng lần nữa lại vang lên, ngữ khí mang theo mỉm mai cùng châm chọc.

Tử Vong khí bao phủ khắp không gian, Tử Diễm bởi vì đang trong tình trạng suy yếu cũng không tránh khỏi bị nó ăn mòn. Tình trạng của Dạ Nguyệt càng tệ cánh tay nàng đã có dấu hiệu bị hoá đen.

Đúng lúc này, một vầng sáng bao phủ cơ thể Dạ Nguyệt, đem Tử Vong khí tất cả xua đi. Một âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên trong không gian: "Vạn năm trôi qua, không nghĩ đến Thần giới lại suy bại đến mức này."