Tam Gia

Chương 14: Chương 14 Thiếu Niên (Năm)


Lúc Lăng Hiểu đi vào nhà Tam gia, Tam gia đang tiếp khách, tuy có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng làm cho Lăng Hiểu thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Được người hầu dẫn vào phòng chờ dành riêng cho tiểu thư, trên đường Lăng Hiểu đúng lúc gặp Chu Tuyên Hoa cầm văn kiện đi đến.
Chu Tuyên Hoa chính là người mà ban đầu lúc khi Lăng Hiểu gặp Tam gia, là người đàn ông đeo kính đứng bên cạnh Tam gia, hình như anh ta là trợ lý của Tam gia, thay mặt Tam gia xử lý các loại công việc, cũng coi là một nhân vật bận rộn. Lăng Hiểu cũng đã gặp anh ta nhiều lần, nhưng mà cơ hội nói chuyện với nhau không nhiều, chẳng qua hai ngày trước được anh ta chỉ bảo một chút, thế nên mới phát hiện tuy là anh ta có bộ dáng khôn khéo của người đàn ông, nhưng mà trình độ của anh ta về đàn dương cầm cực kỳ cao, thực tế làm cho Lăng Hiểu lắp bắp kinh hãi.
"Anh Chu!" Nhìn thấy vị phụ tá đắc lực này cả Tam gia, Lăng Hiểu khéo léo chào hỏi một tiếng, Chu Tuyên Hoa cũng dừng bước, đẩy đẩy mắt kính, gật đầu mỉm cười chào cô: "Sao rồi, lần trước chỉ em bí quyết nhỏ đó có tác dụng gì không?”
"Có tác dụng ạ, nhờ phúc của anh Chu, em rốt cuộc cũng không cần tốn quá nhiều thời gian chuẩn bị cho tiết mục buồn chán này!” Lăng Hiểu cười trả lời.
" Đúng là Tam gia yêu cầu em có hơi cao thật, nhưng mà thật ra rất quan tâm đến em " Chu Tuyên Hoa có chút cảm khái. Khác với Gernot alf người ngoại quốc, sớm muộn gì cũng phải trở về nước, hơn nữa bộ dáng người Tây phương kia Tam gia cũng không thích lắm, còn Lăng Hiểu bộ dạng đang lớn lại cực kỳ hợp ý với thẩm mỹ của Tam gia, cho dù tính tình lúc trước là thế nào đi nữa, nhưng nhìn ở bên ngoài nhìn vào thì là thục nữ hiền lương thục đức của Trung Quốc, hơn nữa ở trước mặt Tam gia lại lanh lợi, nhu thuận, thông minh, quả thực có thể gọi là bảo vật trong lòng của Tam gia. Bởi vậy mới nuôi một đứa nhỏ từ 8 tuổi đến 14 tuổi, nhìn qua còn phải tiếp tục nuôi lớn nữa, chỉ cần Tam gia là một cái cây đại thụ ăn sâu bén rể không ngã, Lăng Hiểu giống như một đóa hoa được che chở dưới bống cây đại thụ to lớn, tất nhiên tiền đồ sẽ vô cùng sáng lạng.
Về điểm này, Lăng Hiểu đương nhiên cũng biết, cô mím môi cười khẽ, cũng không phụ họa nhiều hoặc khoe ra.
"Lúc trước em bị thương, nhưng làm Tam gia tức giận, về sao không được xúc động như vậy nữa”. " Chu Tuyên Hoa nghiêm túc dặn, lập tức dò hỏi, "Như thế nào, thân thể đã khỏi hắn chưa?”

"Bình phục hẳn rồi ạ, hôm nay lại đây là để huấn luyện." Lăng Hiểu cười yếu ót, mang theo mấy phần ưu sầu, mang theo mấy phần ưu sầu, "Tam gia nói muốn huấn luyện thêm về võ thuật cho em, anh nói có phải em sẽ giống như Gernot hay không, phải đi theo anh Hổ tử để học võ?”
"Cái này phải xem Tam gia sắp xếp thế nào, anh cũng không biết đâu!" Chu Tuyên Hoa cười lắc lắc đầu, chế nhạo nói, "Sao nào, học với ai thì có gì khác sao?”
"Đương nhiên là có!" Lăng Hiểu quyết đoán gật đầu, "Tốt xấu gì anh hổ tử cũng là anh kết nghĩa của em đó thôi! Nói không chừng còn có thể ‘thủ hạ lưu tình’ với em….”
"Em đừng mơ tưởng!” Giọng nói của Tam gia vang lên từ phía sau, cũng không biết đã đứng đó bao lâu rồi. Lăng Hiểu bất ngờ quay đầu nhìn lại, trợn mắt há hốc mồm nhìn tam gia, sau đó lại mạnh mẽ quay đầu nhìn người đang đi về phía cửa, rõ ràng Chu Tuyên Hoa có thể nhìn thấy Tam gia đang đi đến, ánh mắt chỉ trích của Lăng Hiểu có thể bắn thủng Chu Tuyên Hoa.
Chu Tuyên Hoa cười vỗ nhẹ đầu Lăng Hiểu, làm ra biểu cảm "Đây đều là tại em, họa từ miệng mà ra, còn anh thì lực bất tòng tâm”, sau đó đi về phía Tam gia, đưa văn kiện trong tay cho Tam gia.
Tam gia cúi đầu nhìn lướt qua, liền gật gật đầu với chu tuyên hoa, thuận tay đặt ở một bên, sau đó đi tới chỗ Lăng Hiểu.
"Như thế nào, ở trường học nhàn hạ không đủ, còn muốn đem thủ đoạn ‘bằng mặt không bằng lòng’ này áp dụng trên người ta sao?" Tam gia nửa trách cứ nửa trêu chọc điểm điểm mi tâm của Lăng Hiểu, sau đó xoay người bế cô lên.

Lăng Hiểu mười bốn tuổi vóc dáng đã cao 1m5, nhưng mà ở chỗ Tam gia lại giống như đứa bé vậy, ôm thoải mái vô cùng, Lăng Hiểu cũng theo thói quen đưa tay ôm cổ Tam gia, cực kỳ yên tam thoải mái.
Lăng Hiểu từ nhỏ đã bị tam gia ôm lớn lên, cho dù hiện tại đã qua tuổi được người lớn bế rồi, nhưng bộ dáng của tam gia là bất kể làm gì cũng không thể xem vào, khí thế làm cho người ta không thể chỉ trích cũng hoàn toàn ngăn cản quyết tâm kháng nghị của Lăng Hiểu, chỉ có thể tùy hắn cao hứng.
Nghe tam gia lạnh nhạt giáo huấn, Lăng Hiểu đưa mắt nhìn về Chu Tuyên Hoa ở ngoài cửa còn chưa đi. Chu Tuyên Hoa cho cô một ánh mắt, Lăng Hiểu hiểu ý gật nhẹ đầu, lúc này Chu Tuyên Hoa mới yên tâm cười khích lệ, xoay người rời đi.
Xem ra, người mà tam gia mới gặp cũng không đem lại tin tức nào tốt lành, Chu Tuyên Hoa biết điểm này, cho nên mới cùng Lăng Hiểu náo loạn một chút, dời đi lực chú ý của Tam gia, mà bây giờ nhiệm vụ chính của Lăng Hiểu là làm theo lời đề nghị vừa rồi, làm nũng một chút, làm cho tâm tình của Tam gia tốt lên.
... Tuy rằng, không ai có thể biết được rõ ràng Tam gia tâm tình thế nào mới là tốt, như thế nào là không tốt.
Ở bên cạnh tam gia lâu như vậy, khiến cho Lăng Hiểu biết điểm mấu chốt của Tam gia, nũng nịu càng quấy một chút chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Ngồi ở trên đùi tam gia, ôm cổ hắn, Lăng Hiểu nũng nịu nói từ tập võ bị thương đến những chuyện nhỏ thú vị xảy ra ở trường học, ánh mắt của Tam gia rõ ràng cũng hòa hoãn hơn nhiều, có chút không để tới Lăng Hiểu đang nói thao thao bất tuyệt, nhìn qua không giống như là có hứng thú gì, nhưng cũng không có ngắt lời.
Lúc Lăng Hiểu nói đến thái độ đường yên nhiên đối với mình rõ ràng có chút thay đổi, giọng điệu có chút cố ý giả vờ kiêu ngạo, giống như một con khổng tước vừa mới trưởng thành cũng không được xinh đẹp lắm.
Tam gia bật cười, giơ tay nhéo cái mũi của Lăng Hiểu, có chút không đồng ý trách cứ: "một ít chuyện nhỏ này, bất quả chỉ là đối phó được với mấy đứa nhỏ thôi , còn cần em phải huy động nhân lực rầm rộ như vậy sao, cả mình cũng nhập cuộc? Có chút giết gà dùng dao mổ trâu."
"Cũng là bởi vì chỉ là việc nhỏ, đối thủ cũng chỉ là đứa nhỏ, mới có thể thành công đó thôi!" Lăng Hiểu thật ra rất lý trí, "Loại thủ đoạn này nếu dùng trên người những nhân vật có kinh nghiệm dày dạn, đó chỉ là trò trẻ con."
Tam gia nhìn Lăng Hiểu, khẽ gật đầu, ước chừng là khen ngợi, lập tức chuyển sang chuyện khác: "Nói đến chuyện này, vết thương của em chắc là khỏi hẳn rồi hả?”
Lập tức biểu cảm trên mặt của Lăng Hiểu trở nên đau khổ, yên lặng quay đầu gật nhẹ: "Vậy,Tam gia, em đi theo anh Hổ tử học phải không?”
"Không phải” Tam gia để Lăng Hiểu xuống đất, đứng lên, ý bảo cô đi theo mình, "Là ta dạy em."
"Ngài? !" Lăng Hiểu lắp bắp kinh hãi. Tuy rằng lúc ban đầu cô và Gernot đều được tam gia tự tay dạy bảo, nhưng sao đó liền giao bọn họ cho người khác, nay lại một lần nữa tiếp nhận, thật sự là làm cho Lăng Hiểu có chút ‘thụ sủng nhược kinh’ - - hơn nữa cũng có chút lo lắng không yên.

Làm thuộc hạ của Tam gia, đừng có nghĩ đến chuyện lười biếng, tất nhiên là phải xốc lại 120% tinh thần rồi.
" Đúng, là ta." Tam gia ý cười nhẹ nhàng nhìn vẻ mặt phức tạp của Lăng Hiểu, có loại tâm tình xấu xa muốn xem náo nhiệt, “thể lực và điều kiện cũng như ưu khuyết điểm của con trai và con gái hoàn toàn khác nhau, đương nhiên không thể dùng phương thức vậy mà huấn luyện. Lưu Minh đã từng vượt qua thử thách này, thích hợp huấn luyện cho Gernot, nhưng không thích hợp huấn luyện cho em, nếu em cũng theo học, chỉ có thể học nhiều được ít mà thôi, nói không chừng còn làm tổn thương thân thể.”
Lăng Hiểu gật gật đầu, tỏ vẻ nguyên nhân này cô có thể hiểu được, nếu tam gia là vì tốt cho cô, hơn nữa các quyết định từ trước tới giờ vô cùng chân thật, đáng tin, Lăng Hiểu cũng lười nói thêm nữa, cười cười nịnh bợ một chút, nịnh bợ đến mức Tam gia cười bí hiểm, cơ bản coi như là hoàn thành nhiệm vụ.
Lăng Hiểu cảm thấy tam gia thật sự là cực kỳ cổ quái, hắn không thích người khác dùng lời nói hoa mỹ để ca ngợi hắn, không thích người khác nịnh nọt hắn, lại rất thích nhìn Lăng Hiểu biểu diễn kỹ năng này (nịnh bợ), giống như một con cún con không ngừng quẩy đuôi xung quanh mình, xoay xung quanh cho đến khi bản thân ngã trên đất, một bên lại cảm thấy thật sự là quá ngốc nghếch, nhưng lại cảm thấy quả thực là vô cùng đáng yêu.
Lăng Hiểu đi theo tam gia đến phòng luyện công , thay đổi quần áo, liền bắt đầu bị tam gia chà đạp cuộc sống.
Tam gia dạy cho cô rất nhiều, lấy nhu thắng cương, tá lực đả lực, thuận thế mà làm... những chiêu thức này Lăng Hiểu cũng tự tìm tòi hơn phân nửa, nhưng mà tự mình tìm tòi tất nhiên không bằng dạy học có hệ thống, chỉ mới nửa ngày, Lăng Hiểu đã thu được kha khá lợi ích rồi.
Bởi vì sớm đã có chút hiểu biết, cho nên tốc độ học tập của Lăng Hiểu đặc biệt mau, quả thực có thể xưng là loại suy, từ một suy ra ba. Tam gia dạy cũng hứng khởi, dù sao hắn đối với thứ gì đó chỉ có thể gọi là chơi đùa, mà từ trước đến nay những hứng thú đó đều không được lâu, lúc trước dạy Lăng Hiểu và Gernot chẳng qua chỉ là nhất thời hứng trí, rất nhanh liền phiền chán vứt bỏ một bên, nhưng mà Lăng Hiểu phản ứng nhanh chóng vừa học còn thực hành, đã dạy cô điều gì thì chưa từng lặp lại lần thứ hai, làm cho Tam gia có cảm giác thỏa mãn, cũng sẽ không bởi vì cảm thấy không thú vị mà phiền chán, làm sao Tam gia nỡ buông tay chứ!
Lúc cả người Lăng Hiểu đầy mồ hôi, toàn thân đau nhức, tam gia rốt cục mở lòng từ bi mà tỏ vẻ hôm nay tạm thời học đến đây thôi. Đương nhiên, đây cũng không có nghĩa là Lăng Hiểu có thể trở về nhà nghỉ ngơi, cô còn có hạng mục kế tiếp phải học ----- súng ống.