Tròng mắt Chu Trạch Đình đen kịt, bề ngoài tỏ vẻ lạnh nhạt, nhưng chỉ có anh biết bản thân đã nổi lên một lớp dục vọng. Lúc này cánh tay thơm mát của Lạc Thời vòng lấy cổ anh, mỗi tấc da thịt tiếp xúc như đang khiêu kích lý trí anh, đối với anh mà nói, dục vọng có cũng được không có cũng chẳng sao, nhưng trước mắt, xúc cảm xa lạ bất ngờ dâng lên từ dưới đáy lòng dần dần ăn mòn cơ thể anh.
Hơi thở cô càng lúc càng gần, sự kiên trì của anh từ từ lung lay, khi anh nhẫn nại đến khóe mắt đỏ ửng thì cửa phòng nghỉ bị gõ ba tiếng.
"Ông chủ, có ngài Lạc muốn tìm ngài."
Chu Trạch Đình giật mình, khôi phục lại thần trí, con ngươi còn lập lòe tia nguy hiểm, đưa tay ra đặt giữa môi hai người.
Đôi mắt Lạc Thời nheo lại rồi mở ra, bên trong còn chút mê mang, cô mờ mịt ngẩng đầu nhìn anh.
Khả năng kiềm chế của anh luôn rất tốt, không đến vài giây, trên khuôn mặt anh tuấn đã khôi phục lại sự điềm tĩnh, lạnh nhạt xen lẫn chút cảm xúc phức tạp.
Yết hầu anh hơi khô, khẽ nâng bàn tay để giữa hai người lên, tròng mắt anh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn gần trong gan tấc, từ từ kéo cổ tay cô ra, tay cô không có sức lực, anh không cần dùng sức đã có thể gỡ xuống.
Lạc Thời vẫn còn trong trạng thái mơ hồ, đôi mắt nai con mang hơi nước như ẩn như hiện, một lúc sau, nhiệt độ nóng rực bất thường trên cổ tay đánh thức cô, đáy mắt hiện lên vẻ không thể tin được.
Hai người lẳng lặng đối diện nhau một phút, cô giống như nhận ra điều gì đó, nhiệt độ toàn thân cao hơn cả anh.
Cô "A" một tiếng, mắt không dám nhìn anh, thấp người chui vào chăn.
Bàn tay nắm cổ tay cô bị hất ra, anh không để ý, nghĩ về khuôn mặt như ráng chiều đỏ, nhìn động tác lúng túng trốn vào chăn của cô gái nhỏ, đáy mắt nhè nhẹ nổi lên ý cười, nhưng lập tức biến mất sau một chốc, trên mặt lần nữa thay bằng biểu tình lãnh đạm.
"Anh trai em ở bên ngoài, tôi ra trước, em ở đây nghỉ ngơi cho tốt." Tầm mắt Chu Trạch Đình dừng ở khối nhỏ nhấp nhô giữa giường lớn, bình thản nói. Anh biết nếu anh không đi, đoán chừng dù có chết ngạt trong đó cô cũng không ra.
Cả người Lạc Thời núp dưới chăn, cắn môi không lên tiếng, độ nóng trên mặt có thể luộc được trứng gà, cô nghe tiếng bước chân anh biến mất sau cánh cửa mới kéo chăn xuống, dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc mở to mắt nhìn đèn chùm hoa lệ.
Thiếu chút nữa cô đã hôn anh, nhận thức việc này không nằm trong phạm vi tiếp nhận của cô, cô không biết cảm xúc trong tim là gì.
Dường như trái tim không thấy nơi thuộc về, vô cùng hoang mang.
Cô nhớ lại biểu tình vừa rồi của anh mà nghĩ, liệu anh có tức giận hay không, nhưng không có kết quả gì, ban nãy cô vô cùng kinh hãi nên không có can đảm nhìn anh.
Lạc Thời mơ mơ màng màng xuống giường, ra khỏi phòng nghỉ, cho đến lúc Lạc Mi Mi tìm được cô, đầu óc cô vẫn chưa tỉnh táo.
Lạc Mi Mi và cô trở lại đại sảnh dưới lầu, ngồi trên ghế sô pha, Tần Nhiễm cũng ở đây.
"Em sao vậy?" Lạc Mi Mi nhìn vẻ mặt hơi thất thần của cô hỏi.
Lạc Thời ngẩng đầu, chưa kịp nói gì, bỗng thoáng thấy bóng người bước ra từ thang máy bên cạnh.
Không tới mấy bước đã đi đến chỗ các cô, khi hơi thở kia tới gần, nhiệt độ đã giảm của cô giờ lại tăng lên.
Lạc Mi Mi nhìn gò má vi diệu của Lạc Thời, muốn nói chuyện nhưng Lạc Thịnh đã chặn lời cô.
"Đi ăn bữa cơm trước." Lạc Thịnh nói.
Sau đó năm người đi theo từng cặp đến phòng đặt trước.
Ba cô gái đi sau hai người đàn ông, Lạc Mi Mi muốn hỏi Lạc Thời, nhưng ngại có Tần Nhiễm nên chỉ có thể nghẹn lại.
Ban đầu đặt chỗ cho bốn người, giờ có thêm Chu Trạch Đình nên giám đốc tới hỏi có muốn đổi phòng lớn hơn không, Chu Trạch Đình nhìn về dòng người rộn ràng nhốn nháo ở đại sảnh, thì bảo anh ta cho thêm một chiếc ghế.
Chiếc ghế kia được đặt bên cạnh Lạc Thời, bàn không nhỏ nhưng chỉ có bốn chỗ.
Lúc dùng cơm, Chu Trạch Đình nâng tay thì cổ tay hơi chạm vào cánh tay nhỏ nhắn của Lạc Thời, động tác không lớn, chỉ là va chạm nhẹ, cô căng thẳng, cổ tay run rẩy, cái muỗng để trong canh nấm suýt chút rơi ra.
Động tác của cô rất nhỏ, anh ở bên cạnh không phát hiện, cô lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh nhìn lại mình, cô như ốc sên, tầm mắt từ từ nhìn vào muỗng canh.
Tiếp đó, Chu Trạch Đình lại chạm nhẹ thêm vài lần, thật sự anh không cố ý, nhưng bắt gặp ánh mắt cô nhìn qua đây mấy lần, anh nhanh chóng biết được nguyên nhân làm cho cô khó chịu.
Ban đầu Lạc Thời không định ăn tiếp, nhưng cô phát hiện vài lần động đũa gần nhất không có sự ma sát giữa quần áo, cô ngạc nhiên nhìn qua bên Chu Trạch Đình.
Thấy anh dựa vào ghế, trong tay cầm ly rượu, đang híp mắt uống rượu, đôi đũa được đặt ngay ngắn trên bàn như đã dùng bữa xong.
Nhưng anh không động nhiều vào thức ăn.
Khẩu vị anh không tốt sao? Cô cắn muỗng suy đoán.
Cô không dám nhìn Chu Trạch Đình vì cô sợ ảnh hưởng đến suy nghĩ của mình, khi thấy anh không ăn nữa, bỗng dưng cảm thấy dạ dày mình cũng hơi căng.
Tuy nhiên bàn tay nhỏ nhắn vừa mới chạm vào ly rượu bên cạnh, thì có một ly nước cam được đẩy đến mu bàn tay, cô nghe anh nói: "Cô bé đừng uống rượu."
Giọng điệu anh vốn lạnh lùng, lời dặn dò giống hệt đang dạy bảo người khác, tay cô phân vân giữa hai ly cuối cùng vẫn chọn ly nước cam.
Cô uống một ngụm nước cam nhỏ, liếm liếm khóe miệng, ánh mắt dò xét lại dừng trên người anh.
Không biết anh có luôn nhìn qua bên này không, hay là sao nhỉ, gần như khi tầm mắt cô nhìn qua thì ngơ ngác đối diện với ánh mắt anh.
Rượu vang thấm vào môi anh cực kỳ đẹp, Lạc Thời nhìn chằm chằm, nuốt nước miếng, sau đó nhớ tới nụ hôn chưa thành công trong phòng nghỉ mà ruột gan rối bời.
Cô đột nhiên quay đầu, cầm ly nước cam uống ngụm lớn, cuối cùng ánh mắt không dám nhìn qua bên kia một chút nào nữa.
Bữa cơm kết thúc, Lạc Thời ăn như chỉ có mình cùng Chu Trạch Đình hai người, ba người Lạc Thịnh và Lạc Mi Mi hoàn toàn bị ném ra sau đầu.
Trên thực tế, Lạc Mi Mi và Tần Nhiễm thì không chú ý đến hành động của cô, ngược lại, Lạc Thịnh không phải người ngoài cuộc nhưng lại nắm tình huống rõ ràng, híp mắt nhìn thú vị tựa như quân sư nắm vững đại cục.
Buổi chiều Lạc Mi Mi nói muốn đi biển, Chu Trạch Đình có việc nên không thể đi cùng, thiếu đi anh Lạc Thời hơi thả lỏng, nhưng chơi đến nửa chừng cảm thấy không còn hứng thú.
Lạc Thời muốn về ngủ bù, nhưng cô thấy việc để Lạc Mi Mi một mình giữa Lạc Thịnh và Tần Nhiễm thì không hay lắm, nên nhanh chóng xốc lại tinh thần đi theo sau bọn họ.
Cô nghĩ rằng buổi tối Lạc Mi Mi sẽ không ở nhà, Lạc Thịnh hiển nhiên cũng cho là vậy, cho nên khi Lạc Mi Mi mở cửa xe cô ngồi lên, ngạc nhiên trên mặt Lạc Thịnh nhất thời không thu lại được.
Có điều qua chốc lát, sắc mặt anh trầm xuống, chân mày nhíu lại, mở miệng nói chuyện đầy nguy hiểm, "Mi Mi --"
Tần Nhiễm đứng chờ cách đó không xa, không thấy rõ tình hình bên này.
Lạc Mi Mi thò ra từ cửa sổ xe, cười quyến rũ, lên tiếng nói: "Buổi tối mơ đẹp, ngày mai gặp."
Lạc Thời muốn nói chuyện, nhưng chỉ có thể làm bộ như không biết chuyện hai người, khởi động xe rất nhanh rời khỏi khách sạn.
Nhìn tình hình, có vẻ Lạc Mi Mi và Lạc Thịnh nói chuyện không ổn thỏa.
Nhưng tính cách của anh trai cô cũng hiểu rõ, tính chiếm hữu của Lạc Thịnh rất mạnh, thái độ của anh đối với Lạc Mi Mi từ hồi cấp ba đã nhìn ra được.
Hai người bọn họ dây dưa không ngừng, trừ khi Lạc Thịnh buông tay trước.
Bây giờ cô là người biết rõ tình hình, khi nhìn lại, học kỳ hai lớp mười hai Lạc Thịnh đã bớt phóng túng, ít nhất cô không còn thấy nữ sinh lộn xộn bên người anh nữa, theo như người ta nói là lãng tử quay đầu, người của Lạc gia đều thấy kỳ lạ, nhưng hiện tại có thể giải thích được, là vì anh đã gặp được người mình muốn, cho nên nhanh chóng thu tâm.
Lúc đó cô không hiểu, nhưng bây giờ nhìn là biết.
Có điều giữa Lạc Thịnh và Lạc Mi Mi đã định trước là không thể có kết quả tốt đẹp, cái luân lý gia đình kia, Lạc Thịnh muốn trốn cũng không thoát, nghĩ tới đây cô thở dài.
Chẳng qua vào nửa đêm, cô mơ mơ màng màng nghe được có tiếng nói chuyện trong phòng khách, giọng nói cố gắng thu nhỏ, cô nghe không rõ lắm, đầu óc còn vùi trong giấc ngủ, một lát sau, hình như có một cuộc cãi vả nhỏ, tiếp theo có tiếng quăng ly, rốt cuộc đầu óc cô cũng thanh tỉnh một chút, bật dậy từ trong chăn, mở cửa phòng liếc nhìn, phòng khách tối om, có tiếng động nhẹ ở cửa trước, cô mặc áo ngủ mỏng đi ra mấy bước, thì thấy cánh cửa đang đóng lại, bóng dáng Lạc Thịnh lướt qua.
Lạc Thời đứng ở phòng khách hồi lâu, cửa phòng ngủ Lạc Mi Mi không đóng, bên trong không có ai, chỉ có một ngọn đèn êm dịu chiếu sáng đầu giường, điện thoại của cô ấy đang lóe lên bên cạnh.
Cô cũng không biết mình đang suy nghĩ điều gì, đến khi dưới chân xuất hiện cơn lạnh lẽo, mới phát hiện được phòng khách không mở điều hòa, cô vội vàng chạy về phòng ngủ, chui vào trong chăn.
Con đường kia do chính Lạc Mi Mi tự chọn, cô không thể thay đổi được gì, chỉ có thể cầu nguyện cho bọn họ có được cái kết tốt đẹp, cho dù hợp hay – tan.
Cô mơ màng suy nghĩ, lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Rạng sáng ba giờ, phòng khách truyền đến chút tiếng động nhỏ, cô bị đánh thức lần nữa, cô cau mày vùi đầu vào trong chăn, không thức dậy nữa, cô nghĩ là Lạc Mi Mi đã trở lại.
Một lát sau, Lạc Thời đột nhiên trợn to hai mắt.
Phòng khách truyền đến tiếng kêu đau đớn của người đàn ông xa lạ, chỉ kêu một nửa rồi im bặt.
Trong bóng tối, cô không dám thở mạnh.
Ăn trộm?
Nhận ra được điều này, trái tim cô đập rất nhanh, cô nghĩ đến lúc trước TV đưa tin tên trộm đột nhập bị chủ nhà phát hiện, thậm chí có chuyện đáng sợ hơn là tên trộm giết chết chủ nhà.
Lạc Thời vùi trong chăn, nghe thấy tiếng bước chân di chuyển về hướng này, cổ họng muốn kêu lên, nhưng cô chỉ có thể che miệng ngăn mình kêu thành tiếng.
Cô muốn gọi cho Lạc Mi Mi, vừa mới kết nối thì cô nhớ tới điện thoại đang nằm trong phòng ngủ cô ấy, cô lật đật cúp máy, gọi cho Lạc Thịnh.
Kết quả bên đầu dây bên kia tắt máy.
Không ai nghe máy.
Lạc Thời nghe tiếng bước chân còn đang tiến về phía này, nản lòng, môi cũng trắng bệch, cô run rẩy tìm được cuộc gọi gần nhất, lúc thấy số của Chu Trạch Đình, bản thân như tìm được cứu tinh, vội vàng gọi qua.
Mấy giây chờ kết nối như vật lộn với sinh tử, tay phải cô nắm chặt cây kéo trên tủ đầu giường, dây thần kinh bị kéo căng, cho đến khi anh bắt máy, giọng nói được truyền tới, nước mắt cô không tiếng động rơi xuống.
Anh đẩy ga hết mức, đường phố vào rạng sáng yên tĩnh thông thoáng, anh đeo tai nghe, vươn tay gọi cảnh sát bằng một chiếc điện thoại khác.
Chu Trạch Đình đề phòng vạn nhất, hơn nữa cảnh sát sẽ đến nhanh hơn anh.
Sự thật thì cảnh sát đã đến trước anh, khi tên trộm phát hiện trong phòng ngủ có người, liếc thấy tấm poster Lạc Thời tham gia cuộc thi FONUR được để cạnh TV ở phòng khách, tâm tư không đứng đắn.
Ngay khi anh ta đang chuẩn bị cạy khóa, thì cửa nhà bị mở ra, ba người mặc cảnh phục cảnh sát mở cửa vọt vào.
Lực lượng chênh lệch, tên trộm bị mang ra công lý.
Một cơn gió lạnh thổi đến, người cô run lên, anh không biết nên an ủi cô thế nào, nhìn những giọt nước mắt được kìm nén ở khóe mắt, sợ cô nghẹn hỏng, từ trên sô pha tùy ý cầm lấy chiếc chăn khoác lên vai cô, sau đó bàn tay đè đuôi mắt cô, giọng nói như đang dỗ dành: "Đừng nhịn, nếu sợ thì khóc đi."