Hai mắt Lạc Thời đỏ hoe, cô không trả lời, một giây sau mới thấp giọng nói: "Không còn thời gian, cuộc thi sắp bắt đầu rồi."
Giọng vừa khàn vừa nghẹn.
"Cuộc thi quan trọng hay thân thể em quan trọng? Lạc Thời, em có biết chuyện gì nặng nhẹ không?"
Lạc Thời trầm mặc, dùng ngôn ngữ thân thể để phản đối lời anh.
Sắc mặt Chu Trạch Đình xụ xuống trong nháy mắt, nét mặt anh cứng lại, toàn thân phóng ra khí thế sắc bén đè thẳng lên người cô, loại áp bức này làm cô không thở nổi, hai tay cô nắm thành quyền, giọng nói nhỏ không thể nghe thấy,
"Em sẽ đi gặp bác sĩ, có điều phải chờ sau cuộc thi, lát nữa em uống thuốc, một hồi chỉ biểu diễn năm phút, năm phút sau em sẽ ngoan ngoãn đi gặp bác sĩ, không cần anh Trạch Đình lo lắng."
Nói xong, Lạc Thời lách qua Chu Trạch Đình muốn đi đến phòng thay đồ.
Chu Trạch Đình ít khi tức giận ra mặt, nhưng giờ này, khi nghe cô nói, biểu cảm trên mặt anh rất khó coi, chân mày đen đè nặng đôi mắt, đôi mắt đẹp đẽ ken kịt, một cỗ uy áp hoàn toàn được phóng thích, anh giật giật môi, khắc chế nói: "Bây giờ đi gặp bác sĩ!"
Giọng điệu nặng nề mang theo tia nguy hiểm.
Lạc Thời hơi ngửa đầu, kiềm chế nước mắt, cô cũng cứng rắn đáp lại, "Chờ cuộc thi kết thúc em sẽ đi gặp bác sĩ."
Vòng thi này cô có lý do nhất định phải thắng.
Hai người trầm mặc trong một phút, dạ dày cô còn đang cuồn cuộn, cô dừng một chút, tiếp đó nâng bước đi về phía trước.
Ngay sau đó, Chu Trạch Đình đưa tay nắm lấy cổ tay cô, dùng sức kéo cô đến thang máy, cô vốn đang khó chịu, không có nhiều sức lực, lảo đảo bước theo anh.
Thang máy ở tầng cao nhất, đi xuống từng tầng.
Anh xụ mặt, trực tiếp kéo cô đi đến cầu thang thoát hiểm bên cạnh.
Lạc Thời ngẩng đầu nhìn anh, "Anh Trạch Đình, vòng thi này em nhất định phải tham gia."
Giống như Lạc Mi Mi đã từng nói, Lạc Thời là người bướng bỉnh.
Chu Trạch Đình không trả lời, ngũ quan anh tuấn chẳng động mảy may, cô sốt cao đến mức này, nhẹ thì tổn thương thần kinh não bộ, nặng thì chết người, anh không muốn cùng cô đấu võ mồm.
Lạc Thời đứng trước khung cửa, tay cô kiên cường bám lấy cánh cửa.
Anh không thể kéo cô đi nên ngoảnh đầu nhìn lại, con ngươi đen nhánh yên tĩnh dần dần sâu thêm, trầm không thấy đáy, toàn thân nổi lên báo động nguy hiểm.
Lạc Thời không nhìn thẳng vào anh mà nghiêng đầu qua một bên.
Chu Trạch Đình chậm rãi đến gần cô, buông tay đang cầm cổ tay cô ra, một tay cắm vào trong túi quần, ở trước mặt cô khom nửa người, bình tĩnh, chậm rãi nói: "Lạc Thời, tôi không thích lặp lại những gì tôi đã nói, nhưng bây giờ tôi nói lại lần cuối, em phải lập tức đi gặp bác sĩ."
Khóe mắt Lạc Thời còn hồng, nhưng đôi mắt không còn rươm rướm nữa, sốt cao làm gương mặt cô hồng hồng, phấn nền dày không che được làn da ửng đỏ, đôi mắt to xinh đẹp vì phát sốt nên không còn thần thái như trước, sự mệt mỏi uể oải hiện lên trên mặt, nhưng đôi mắt bướng bỉnh mở to, nỗ lực làm cho mình thêm tỉnh táo, lấy tinh thần để đối mặt với cuộc thi.
Bướng bỉnh, cũng rất..... Nghiêm túc.
Nhưng anh không thể mặc kệ cô.
Thân mình Lạc Thời thật mong manh, trên hành lang có máy sưởi nhưng thang lầu thì không, gió lạnh từ cửa thông gió ùa vào, thân thể cô run lên, bỗng nhiên cô cong người, Chu Trạch Đình cho rằng cô khó chịu, định nói chuyện, thì thấy tay cô vén làn váy dài, váy lụa màu hồng nhạt rối bù, bên trong là thân váy, cô thả xuống, vải thân váy rất mỏng, lộ ra cẳng thân tinh tế như ẩn như hiện, lực chú ý của anh không ở mặt trên, mà là ở làn váy bị hỏng nghiêm trọng.
Lạc Thời: "Anh xem, váy dự thi của em bị người khác phá hư rồi, cô ta không muốn em thắng, em đây phải cố tình thắng cho cô ta xem, anh trai nói cách làm kẻ địch không thoái mái nhất là người đó muốn cái gì, mình sẽ phá hư cái đó, cho nên anh Trạch Đình, vòng thi này em muốn tham gia, có lẽ ngay từ đầu vì chiến thắng nên em mới đến vòng thi này, nhưng hiện tại có nhiều lý do để thắng, em cũng rất quý trọng mạng sống, em sẽ không để cho mình xảy ra chuyện gì đâu, anh không cần lo lắng cho em."
Chu Trạch Đình an tĩnh nghe cô nói xong những lời này, thần sắc giữ kín như bưng, tay cắm trong túi quần, lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt không còn áp lực như trước.
Lạc Thời cong cong môi, khóe môi khô khốc, buông làn váy trên tay xuống, xoay người đi về phía hành lang.
Đi được hai bước, tấm lưng lộ ra của cô được một chiếc áo khoác phủ lên, mang theo mùi hương của Chu Trạch Đình, cô còn chưa kịp kinh ngạc thì tay lại bị nắm lần nữa.
Âm thanh trầm ổn của anh cất lên: "Lạc Thời, em không cần thử khuyên tôi, tình trạng của em bây giờ nhất định phải đi bệnh viện."
Nói xong, anh dùng sức.
Anh thật sự dùng sức, thậm chí Lạc Thời còn không giãy giụa được, cô nhìn nửa khuôn mặt kiên nghị của anh, lông mày đen rậm, khóe môi mím nhẹ, nguy hiểm hơn bình thường.
Lạc Thời bị kéo đi xuống hai bậc thang, giày cao gót bị rớt một chiếc, một chân trần đứng trên mặt đất lạnh lẽo, mũi ê ẩm, chua xót, cô kêu tên anh, giọng nói mang theo chút tủi thân, "Chu Trạch Đình."
Cô chưa từng gọi cả họ tên của anh, đặc biệt là bằng giọng điệu tủi thân như vậy, Chu Trạch Đình nắm tay cô, dừng bước quay đầu lại nhìn cô.
Lạc Thời đứng sau anh, cao hơn hai bậc cầu thang, tầm mắt anh tự nhiên dừng ở mắt cá chân cô.
Một bàn chân trắng nõn dính bụi đứng trên nền đá cẩm thạch cầu thang.
Anh dừng lại, ngồi xổm xuống, ngửa đầu ra sau, đôi mắt nhìn thẳng vào cô chăm chú: "Ngồi xuống."
Lạc Thời nghe lời ngồi xuống, anh mới buông cổ tay cô, một tay khác nâng chân cô lên, lấy chiếc khăn màu champagne từ trong túi áo vest, đặt dưới lòng bàn chân lau bụi cho cô, sau đó lướt qua cô cầm chiếc giày cao gót xuống, động tác không nhuần nhuyễn mang vào cho cô.
Lạc Thời nhìn toàn bộ động tác của anh, ngây ngẩn cả người.
Sau khi mang giày xong, Chu Trạch Đình cũng không đứng dậy, mà nâng mắt lên nhìn đôi mắt đỏ rực, chóp mũi đỏ au, thấp giọng nói:
"Chúng ta đi gặp bác sĩ trước, chuyện cuộc thi tôi sẽ báo cho ban tổ chức, để cho bọn họ lùi thời gian lại một chút, em trở về thì có thể tham gia, đã biết chưa? Cho nên, đừng khóc."