Thang máy "Đinh" một tiếng, Lạc Thời lấy lại tinh thần muốn bước vào thang máy, bỗng nhiên dừng lại.
Cô hơi do dự xoay người, thì nhìn thấy Chu Trạch Định đang đứng trước mặt cô.
Lạc Thời cũng không biết trên mặt mình đang có biểu tình gì, cô kinh hỉ hỏi: "Anh Trạch Đình, anh cũng tới bệnh viện hả!"
Nói xong mới phát hiện có chút không đúng.
Anh tới bệnh viện vậy mà cô hưng phấn cái gì chứ?
Nghĩ vậy, vội lè lưỡi, quan tâm nói: "Anh Trạch Đình, anh bị bệnh sao?"
"Bị cảm nhẹ." Chu Trạch Đình thấp giọng nói.
Hai ngày trước vẫn còn nhẹ, sau hai ngày liền trở nặng, anh chưa nói xong.
Lạc Thời nhìn anh như thể anh đang bị rất nặng, do dự chút, liều mạng tiến lên sờ trán anh.
Bởi vì bị bệnh nên Chu Trạch Đình có chút chậm chạp, chờ đến lúc trán được bàn tay nhỏ lành lạnh chạm vào, hơi ngây người.
Cô cũng chỉ chạm một cái rồi rời đi, sau đó đỏ mặt nói: "Anh Trạch Đình, trán anh rất nóng, đoán chừng anh còn đang bị sốt."
Anh để tay trên miệng, thấp giọng "Khụ" một tiếng, rồi mới đáp "Ừ".
Hai người vào thang máy, Chu Trạch Đình ấn lầu ba, Lạc Thời đứng sau anh không hề động.
Đến khi đến tầng của Chu Trạch Đình, cô tự nhiên theo anh ra ngoài.
Anh nghiêng mắt, Lạc Thời cũng đứng lại, mắt cười cong cong nhìn anh,
"Anh Trạch Đình, em không yên tâm."
Có lẽ sau khi bị bệnh, vẻ mặt Chu Trạch Đình không còn lạnh lung nữa, Lạc Thời vẫn cười ấm áp như cũ.
Hai người đứng chung một chỗ rất dễ dàng bị chú ý, trên hành lang các y tá cứ liên tục nhìn về phía họ, anh không nói chuyện, bước chân đi đến phòng khám bệnh.
Cô vội vàng đuổi theo, sau lưng cười như đứa ngốc.
Lúc Chu Trạch Đình vào phòng khám, cô ngồi trên ghế ngồi chờ.
Qua vài phút, Chu Trạch Đình mới đi ra.
Nhìn thấy cô ở cửa, tầm mắt dừng trên hộp giữ ấm trên tay cô, thấp giọng hỏi, "Ai bị bệnh?"
Lạc Thời: "Chị Mi Mi, anh Trạch Đình anh biết chị ấy phải không?"
Chu Trạch Đình gật đầu, "Biết, cô ấy bị sao?"
"Đánh nhau với người khác bị gãy xương."
Anh bước ra ngoài hành lang, Lạc Thời vừa đi theo vừa trả lời.
Có điều hình như Chu Trạch Đình đang đi qua khu nằm viện, cô suy đoán nói:
"Anh muốn đi thăm chị Mi Mi sao?"
Anh đưa lưng về phía cô "Ừm", sau đó lại nói: "Em qua đây."
Lạc Thời nghe lời chạy qua, chớp đôi mắt to hỏi: "Sao vậy anh?"
Phòng bệnh của Lạc Mi Mi nằm ở tầng năm, cô và Chu Trạch Đình ra khỏi thang máy.
Anh bước đi trầm ổn, bởi vì có anh bên cạnh, nên cô đi hơi nhanh, liền thấy phòng bệnh của Lạc Mi Mi ở bên phải.
Vội vàng chạy đến tay nắm cửa, muốn mở cửa cho Chu Trạch Đình.
Không đợi cô thực hiện động tác, trên tay nóng lên, tay anh đặt trên tay cô. Lạc Thời mãnh liệt ngẩng đầu, thì thấy cả khuôn mặt anh cách đỉnh đầu cô mấy tấc, lắc đầu với cô.
Trên cửa phòng bệnh là cửa kính trong suốt, vừa rồi đi qua bên này, với lợi thế về chiều cao, anh đã nhìn thấy tình huống bên trong, trước mắt là không nên đi vào.
Lạc Thời thấy ánh mắt anh nhìn vào trong phòng, cô cũng nhón chân lên, muốn xem bên trong.
Chu Trạch Đình chưa kịp ngăn lại thì cô đã thấy chuyện đang xảy ra.
Khuôn mặt nhỏ đỏ lên.
Rốt cuộc tình huống bên trong là thế nào vậy!
Lạc Thịnh, người đang ở thành phố C, vì sao lại xuất hiện ở đây?
Hơn nữa cô vừa nhìn thấy Lạc Thịnh đè Lạc Mi Mi ra hôn..... Hôn!
Lạc Thời quay đầu, nhìn chằm chằm Chu Trạch Đình, dường như muốn xác nhận một chút.
Anh nhàn nhạt thu tay, lùi về sau mấy bước, thấy cô còn đứng đờ đẫn trước cửa phòng, vẫy vẫy tay với cô.
Suy nghĩ trong đầu cô đều loạn cả lên, đang muốn đi qua, thì trong phòng truyền ra tiếng la của Lạc Mi Mi, sau đó im bặt.
Lạc Thời đi đến trước mặt Chu Trạch Đình, anh hạ giọng nói: "Hôm nay không thích hợp để thăm, tôi về trước."
Lạc Thời ngốc ngốc gật đầu.
Trong lòng Chu Trạch Đình rất kinh ngạc khi bạn thân làm ra chuyện này, càng đừng nói là em gái cậu ta.
Anh xoay người muốn đi, Lạc Thời hồi phục tinh thần, đi lên vài bước kéo tay áo anh, hơi do dự, cắn môi nói: "Anh Trạch Đình, nếu anh trai đến thành phố L mà không cho em biết, đoán chừng cũng không muốn em biết, hiện tại em xuất hiện trước mặt anh trai cũng không tốt, cái kia --"
Tròng mắt cô xoay chuyển, "Cái kia, anh có thể đưa em về được không?"
Vài phút sau, Lạc Thời ngồi vào xe Chu Trạch Đình.
Lần này là tài xế lái xe, cô đã gặp qua nhiều lần.
Tài xế chào hỏi với Lạc Thời, chờ hai người ngồi vững, mới khởi động xe.
Không khí trong xe không được dễ chịu, phỏng chừng Chu Trạch không thoải mái, thỉnh thoảng lại thấp giọng ho khan.
Lạc Thời: "Anh Trạch Đình, anh bị cảm bao lâu rồi?" Xem ra rất nghiêm trọng, không như anh nói là cảm nhẹ.
Tài xế phía trước nói, "Buổi tối hôm trước bắt đầu có triệu chứng cảm, qua hai ngày trở nên nặng hơn."
"Có phải bị cảm cúm không ạ?" Cô nói.
Tài xế bác bỏ, "Không phải, ngài ấy bị cảm lạnh, chiều hôm trước lúc quay lại công ty, trên người chỉ mặc mỗi áo sơ mi. Bây giờ thời tiết còn rất lạnh, chắc là lần đó --"
Bỗng nhiên Chu Trạch Đình mở miệng, bởi vì bị cảm nên giọng nói không còn lạnh lẽo, anh nói: "Lái xe cho tốt."
Tài xế lập tức im lặng, chuyên tâm lái xe.
Khuôn mặt nhỏ Lạc Thời nhăn nhó, buổi trưa hôm trước chính là ngày cô cùng anh ăn cơm, cô lấy áo khoác đi, nên cô chính là người làm anh bị cảm, nghĩ vậy, cô thấp giọng, "Anh Trạch Đình ~"
Anh nhàn nhạt liếc cô, mặt mày cô gái nhỏ đều là áy náy, ủy khuất giống như con mèo nhỏ.
Khi thu hồi tầm mắt, anh nói: "Không phải lần đó."
Lạc Thời không được an ủi, dọc đường đi cảm xúc cũng không tốt.
Tới tiểu khu, cô xuống xe, không quên bỏ hộp giữ ấm trên xe, "Ban đầu định mang cơm cho chị Mi Mi, nhưng chị ấy không ăn, anh Trạch Đình anh ăn đi."
Chu Trạch Đình: "Ừ."
Nhìn theo chiếc xe rời đi, cô liền lên lầu mở web hướng dẫn.
Nhập vào: Người bị cảm nên ăn gì để nhanh khỏi.
Enter.
Lạc Thời ngồi trước máy tính xem, sau đó chạy đến phòng bếp mân mê ba giờ, đến lúc kim giờ điểm bốn giờ, thì cô mới đem canh gà đổ vào bình giữ ấm.
Lúc ra cửa, nhắn tin cho Bùi Đông.
[ Bùi Đông, nhà Chu Trạch Đình ở đâu vậy? ]
Bùi Đông trả lời rất nhanh, [ Cô bé, thời gian dài không gặp, em lại nghĩ ra trò gì đây? ]
[ Địa chỉ! Địa chỉ! ] Lạc Thời bất mãn.
Bùi Đông trợn trắng mắt, gửi địa chỉ qua, còn kèm theo một chuỗi icon [ móc mũi ] [ móc mũi ].
Cô không them để ý tới, mắt nhìn địa chỉ, mở chỉ dẫn ra, chọn con đường có ít đèn giao thông để đi.
30 phút sau, Lạc Thời ngừng xe bên ngoài khu biệt thự Chu Trạch Đình.
Bảo vệ tiểu khu không cho cô vào, Lạc Thời không còn cách nào, cuối cùng cắn răng, tháo kính râm xuống, nói với chú bảo vệ: "Chú ơi, con là người nổi tiếng, sẽ không trộm tiền bạc, đe dọa tính mạng của mọi người đâu, nếu chú không yên tâm, con để lại chứng minh thư ở đây, được không?"
Bảo vệ nghiêm túc xác minh thân phận của cô, hơn nữa còn chụp lại chứng minh thư, rồi mới cho cô vào.
Lạc Thời đi vào, tìm số nhà, hai lần ba lượt, rốt cuộc mới tìm được.
Khi đứng ngoài cửa, tim cô đập cực kỳ nhanh.
Cô hồi phục tâm tình, nhấn chuông cửa.
Không có động tĩnh.
Lạc Thời tiếp tục nhấn.
Một phút đồng hồ.
Hai phút.
Ba phút.
Tính duỗi tay ra nhấn thêm lần nữa, thì cửa nhà màu trắng "Lạch cạch" một tiếng mở ra.
Chu Trạch Đình mặc áo choàng tắm, dây bên hông cột lỏng lẻo, một mảng da thịt trước ngực bị lộ trong không khí, nước chảy từ trán rơi xuống làn da trên ngực, sau đó từ từ đi vào trong áo........
Lạc Thời nuốt nước miệng, ngước mắt lên liền đối diện với một con ngươi trong sạch.
Tác giả có lời muốn nói:
1. Điều đầu tiên thanh minh: Lạc Thịnh và Lạc Mi Mi không phải loạn luân.
2. Lạc Thịnh còn là người giúp đỡ đó nha, hơn nữa rất đẹp trai!