Tam Cứu Nhân Duyên

Chương 39: Cảm nghĩ của Trình Viễn Đồ

Từ khi sinh ra, ký ức đầu tiên ta nhớ được hoàn chỉnh, chính là một lần ta nghịch chơi trên nóc gian chính đường, không may trượt chân ngã lăn xuống đất. Mặt đất dưới kia nhanh chóng đánh úp về phía ta, nhưng vẫn chưa đủ nhanh! Bởi vì ta còn nhanh hơn thế, kịp thời xoay mình, lộn lại một vòng, sau đó ngừng lại. Ta thử co duỗi chân tay, không có việc gì, chỉ có vài vết trầy da nho nhỏ trên tay. Năm ấy ta chín tuổi.

Đột nhiên, gần đó có người hét lớn, ta vừa ngẩng đầu liền bắt gặp mẫu thân, Vương phi duy nhất của đương triều đệ nhất Bình Khấu Tướng quân Vĩnh Yên Hầu,vừa ngất xỉu ngã xuống. Ta nghĩ có lẽ bà quá kinh hãi, bắt đầu lo sợ chuyện này nếu như cha ta biết được nhất định sẽ giáo huấn ta một trận nên thân. Một lúc sau mẫu thân ta mới tỉnh, sắc mặt tái nhợt nhìn ta mà nói: “Đồ bất hiếu! Sao ta lại vô phúc sinh ra ngươi?!” Nói rồi bật khóc. Ta chỉ biết cha ta nói đúng, nữ nhân đúng là phiền phức!

Cha ta lớn hơn mẹ hai mươi tuổi. Lúc còn trẻ, ông chinh chiến khắp nơi, binh đao yên ngựa ít khi nào rời tay, ông nói không lấy vợ chỉ vì không muốn làm nữ nhân đó lỡ dở một đời. Mãi đến năm ba sáu tuổi, tiên hoàng tự mình tác hợp, đưa tiểu muội muội của hoàng hậu lúc ấy mới mười sáu tuổi ban thưởng cho ông. Trong đám hạ nhân có người nói vị tiểu muội này được nuông chiều từ bé, tính tình hấp tấp nóng nảy, dung mạo lại không tốt, cho nên mới bị gả cho cha ta. Cũng có kẻ nói bà thấy cha ta thắng lợi khải hoàn, cưỡi ngựa vào thành, bị dáng vẻ kiêu dũng oai hùng kia làm cho si mê, cuối cùng nhất quyết đòi gả cha ta bằng được. Ta nghĩ dung mạo bà không quá khó coi, cho nên ta tin câu chuyện thứ hai. Nhưng có một lần ta hỏi bà, rằng có phải năm đó mẹ ta quyết chí muốn kết duyên với cha? Lời vừa nói xong bà liền thưởng ta một cái bạt tai! Mẹ ta tính tình vốn không tốt, xem ra lời trước nói cũng đúng.

Mẹ ta sinh ta khi mới mười tám tuổi, nhưng cha ta đã ba mươi tám, so ra cũng chẳng khác người bốn mươi. Lúc mẹ sinh ta khổ cực không kể xiết, thiếu chút nữa đã mất đi tính mệnh, về sau cũng không thể có thêm hài tử, mà mẹ ta cũng ghen tuông khủng khiếp, nhất định không cho cha ta nạp thiếp. Cha ta cũng không hứng thú, ông vẫn nói có một mình mẹ ta đã đủ phiền toái, nhiều thêm mấy người nữa chỉ càng thêm đau đầu nhức óc.

Ngày hôm đó cha ta trở về, nghe thuộc hạ báo cáo, lại nhìn quanh một chút, sau mới nhìn đến ta đương hậm hực ở gần đó. Ông không giận mà bật cười ha hả, chỉ nói một câu gọn lỏn: “Tướng gia ta hữu tử a!” Nghe cha ta nói vậy, mẹ ta tức giận cực kì, không nói không rằng giậm chân bỏ đi. Ngày tiếp theo ta vẫn luyện tập võ công, chỉ khác là có thêm một vị sư phụ đến đây, dạy ta học binh thư sách lược, chiến trận thuật mưu, thú vị vô cùng!

Mẹ thường mang ta vào cung chơi với hoàng hậu tỷ tỷ, ta cũng nhân tiện làm quen với thái tử. Tuy rằng chúng ta không thân không thích, nhưng ta xấu hổ không dám mở miệng, không dám nói ra ta có quen với hắn! Cha ta cũng giữ kín như bưng, nói ông làm tướng cả đời, vậy mà thanh danh đều hủy trong tay đám đàn bà con gái! Mẹ ta lần nào nghe xong cũng nổi giận, đuổi theo muốn đánh cha ta một trận, hai người lôi nhau vào phòng, nghe tiếng vọng ra có vẻ như đang sống chết với nhau. Nhưng đến lúc ra, cả hai đều vô cùng cao hứng, không biết là ai thắng ai thua.

Vì rửa nhục, mỗi lần nhìn thấy thái tử, ta đều tỷ thí võ công với hắn, có điều hắn lớn hơn ta sáu bảy tuổi, đương nhiên có thể dễ dàng cho ta đại bại. Đến năm bảy tuổi, hoàng hậu lại sinh thêm một hoàng nam, nhưng chuyện này đối với ta không có ý nghĩa. Chỉ nhớ năm mười tuổi ta vào cung lần nữa, thái tử lại đổi tính, không ham thích cùng ta đấu võ, trái lại lôi kéo ta cùng hắn đi chơi với tiểu đệ đệ. Hắn còn nhắc tới nhắc lui, nếu như ta đánh tiểu đệ đệ nhà hắn, hắn sẽ cho ta ngã lăn ra đất, đem bùn trét vào mặt ta, sau đó gọi toàn bộ nữ tử trong cung chứng kiến, cho ta cả đời cũng không mở mặt lên được.

Tiểu đệ đệ của hắn, sau này là Cửu Vương gia, khi đó mới ba tuổi, chỉ biết ngồi yên một chỗ, im lặng giống như một con búp bê, rất ít khi mở miệng, mà mỗi lần nói cũng chỉ một hai từ, có người nói hoàng hậu vẫn luôn lo lắng hắn lớn lên không biết nói chuyện, hoặc xui xẻo hơn, là đồ ngu ngốc! Ta dần dần lân la làm thân với hắn, kỳ thực là ta diễu võ cho hắn xem, nhân tiện nói một chút sách luận vừa mới học được. Hơn một năm sau, hắn mới bắt đầu nói được một câu năm chữ hoàn chỉnh, hoàng hậu thấy vậy lại càng ưu ái ta, nhượng ta thường xuyên tới chơi cùng hắn, ngày nào cũng đến là tốt nhất.

Ta vốn không muốn chơi với một đứa nhóc con như hắn, nhưng thường xuyên qua lại liền thành thói quen. Vài ngày không gặp sẽ thấy nhớ, lâu dần lại thích nhìn hắn an tĩnh ngồi yên một chỗ, lắng nghe ta luyện võ diễn thuyết, khiến ta có cảm giác chính mình được người ta sùng bái.

Năm ta hai mươi tuổi, cha ta tuổi tác đã cao, Hoàng Thượng, chính là tên thái tử ta đánh không lại, ban thưởng cha ta cởi giáp hồi hương, an hưởng vinh quang cả đời, trọng trách trước đây chuyển sang cho người khác. Cha ta trở về nhà, vẻ mặt buồn bã, mượn rượu tiêu sầu, lại nhìn ta mà nói: “Sao không sớm hơn mười năm….” Mẹ ta vừa nghe thế, tức khí đại náo một trận, hỏi cha ta mấy chục năm nay, bà ở chỗ nào? Cha ta không thèm đáp lại, chỉ tiếp tục uống rượu. Mẹ ta òa khóc om sòm, ta nghĩ là giả, ấy thế nhưng cha ta vẫn chịu thua, phải xuống nước xin hàng, không dám nói sớm cái gì năm nữa.

Ta cũng không vui vẻ, tân đại tướng quân chính là đại ca của người vẫn đến chơi Vương phủ. Đại ca hắn hơn hắn đến mười tám tuổi, nghe nói hai người là cùng cha khác mẹ, nhưng ta luôn thấy không đúng, mặt mũi đường nét cả hai đều không có điểm gì chung. Kẻ đó tuy thường ngày thâm trầm u ám, nhưng Vương gia đã không để ý, ta cũng không nên nói bậy. Cả ta lẫn hắn đều thân thiết với Vương gia, nhưng thực ra chúng ta cũng không ưa được nhau. Aiz! Chuyện cũ thương tâm, thực không muốn nghĩ!

Từ năm mười lăm tuổi, mẹ ta bắt đầu lo lắng tìm nàng dâu, làm cho ta cực kỳ chán ghét! Ngược lại cha ta không hề nôn nóng, nói đại trượng phu sao phải lo ế vợ. Ta nói rất nhiều lần, bất luận đối phương là người thế nào, phải vừa ý ta mới được! Vì thế mẹ bắt đầu dàn xếp đủ loại hoàn cảnh, làm cho ta trong lúc “vô ý” bất ngờ gặp được đối phương , nhưng tất cả bọn họ đều vô vị, chỉ biết nhìn ta rồi cúi đầu cười trộm, nói năng lí nhí lẩm bẩm, chẳng gây nổi chút hứng thú. Cũng có vài người bạo dạn, mới gặp ta có vài lần đã cố bày ra đủ loại phong tình, thật sự quá mức khoa trương kệch cỡm. Ta càng gặp càng phiền, rốt cuộc ngộ ra vì sao năm đó cha ta sầu não. Nữ tử đâu có gì tốt, ở chung cùng bọn họ không bằng đến chơi với tiểu Vương gia. Đương nhiên ta không có ý đó, bình sinh ta không thích nam nhân, nói ra buồn nôn muốn chết. Cứ người trước đi người sau đến, ta đến hai bảy hai tám tuổi cũng chưa đón được dâu, làm mẹ ta gấp đến mức muốn điên, nhưng bà càng sốt ruột ta càng dềnh dàng không vội. Hơn nữa cha ta ba sáu tuổi mới lập gia đình, ta còn ít nhất là bảy tám năm, đến lúc đó tùy tiện chọn một người, không phiền đến ta là tốt nhất.

Vương gia mất tích, hết thảy đều là do ta không đi theo bảo hộ hắn! Ta dẫn người lùng tìm khắp nơi sơn đạo, không bỏ sót lùm cây bụi cỏ, cuối cùng tìm được một thi thể rách nát dưới chân dốc núi, trên người vẫn còn mang bộ xiêm y Vương gia từng mặc. Từ khi sinh ra đến giờ, ta chưa bao giờ trải qua bi thương đến vậy. Ta ngày đêm chìm trong men rượu, trong lúc lơ mơ vẫn một mực gọi tên hắn, trong lòng chỉ nghĩ tới giao tình suốt hai mươi năm nay, đối với ta hắn không khác nào huynh đệ ruột thịt, là cậu em trai tâm đầu ý hợp với ta! Nghĩ lại năm xưa lần đầu tiên ta gặp hắn, nhớ lại hắn lúc đó bận xiêm y hoàng sắc nhàn nhạt tinh xảo. Nhiều năm trôi qua, ta vẫn cho rằng chính mình đến giúp hắn giải khuây, nhưng hắn đi rồi, ta mới biết tâm can ta đã có một phần dành cho hắn….

Vương gia được người ta cứu trở về. Thủ phạm không ngờ lại chính là người bằng hữu lâu nay ở bên cạnh hắn. Ta tới gặp hắn, không thể cầm lòng mà bật khóc. Hắn thì trái lại, vẫn bình tĩnh như không có chuyện xảy ra, chỉ nhẹ giọng nói với ta: “Hoàng huynh tước binh quyền Định Viễn tướng quân, nhưng chuyện quốc phòng làm trọng, biên quan không thể một ngày không tướng trấn giữ…” Lời hắn nói ta đương nhiên hiểu được, cũng lập tức gật đầu ưng thuận, “Ta Trình Viễn Đồ nguyện ra biên quan trấn thủ, vì nước xả thân, thỉnh Vương gia tiến cử ta với Hoàng Thượng!”

Ta về nhà, trong lòng phấn khởi không sao ngủ được, đành phải lấy luyện kiếm giải khuây, binh thư sách vở cũng rơi rớt khắp sàn. Ta năm ấy gần hai chín tuổi, nhưng ra bên ngoài thường tự xưng ba mươi. Nếu cưới vợ thì hơi nhiều tuổi, nhưng để phong tướng thì lại quá trẻ. Ta tự hỏi vì sao cả hai đều sai lệch?! Năm ấy cha ta đã bảy mươi, vậy nhưng vẫn bừng bừng phấn chấn muốn phát điên, hùng hùng hổ hổ xắn ống tay, một mực đòi cùng ta đi tới biên quan, một lần nữa khoác áo giáp lên thân, nguyện ý bỏ thây nơi sa trường. Còn nói ta trẻ người non dạ, không có kinh nghiệm thực chiến, ông đi cùng có thể giúp ta bày mưu tính kế. Đây đâu phải trợ giúp, là trở ngại thì đúng hơn! Mẹ ta còn phiền hơn, cả ngày khóc lóc rấm rứt không thôi, đòi ta trước khi đi phải cưới vợ sinh con, để cho bà đỡ buồn phiền một mình. Bọn họ thật là biết cách đả kích ta! Có bậc phụ huynh như vậy, ta còn cần địch nhân làm cái gì?!

Quả nhiên nửa tháng sau, hoàng thượng lên triều, ngỏ ý muốn chọn ta làm tướng, nhưng lập tức vấp phải bao nhiêu lời can ngăn, phản đối. Các đại thần đều nói ta tuổi trẻ không có kinh nghiệm, đem binh quyền phó thác cho ta, biết đâu lại phạm sai lầm lớn. Không biết làm gì hơn, Hoàng Thượng đành phải bãi triều, hôm khác lại bàn tiếp. Thế nhưng phải đến hai tháng sau, sự tình mới được quyết định.

Lòng ta dao động, bất an cùng rối bời, lo lắng không thôi!

Ta biết Hoàng Thượng cũng muốn tìm người khác, nhưng phải là người có thể tin cậy. Người thu nhận, nâng đỡ thủ phạm ám hại Vương gia vẫn còn, phe phái của kẻ đó vẫn phản đối hắn, hơn nữa Định Viễn tướng quân vẫn nắm giữ binh quyền trong tay. Có người nói, lần này Hoàng Thượng trực tiếp hạ kim lệnh, giao cho tử sĩ ngày đêm thúc ngựa truyền tin, phải đòi cho được Định Viễn tướng quân quay về kinh thành. Kim lệnh vừa tuyên đọc, Định Viễn tướng quân phải lập tức lên ngựa rời doanh, không được hỏi thêm một câu! Nếu như chần chừ, người truyền tin có thể tiền trảm hậu tấu! Bởi vì việc tới bất ngờ, tướng quân còn chưa kịp hiểu đã phải tức khắc lên đường. Xem ra, y không hề hay biết đệ đệ của mình đã gây ra tội trạng gì. Nếu như kẻ đó không bị cừu hận làm mờ mắt mà nhẫn nhịn chờ thời, đợi đến ngày đại huynh hắn công thành danh toại, thế cường lực mạnh không còn gì phải e ngại mới ra tay, vậy thì hậu quả chỉ sợ là không tưởng tượng nổi. Hoàng Thượng vì không giết được cả nhà hắn mà trong lòng mang phiền muộn, thành ra lựa chọn càng phải cẩn thận.

Ta vốn chắc rằng bằng vào giao tình bấy lâu với Vương gia, hắn cuối cùng sẽ chọn ta. Nhưng đúng lúc này biên quan không tướng trấn giữ, giặc Thát Lỗ dễ dàng phá công mà vào, lấn chiếm đất đai quốc thổ. Trên triều đình lòng người cũng đổi, bá quan văn võ dần dần ngả theo một hướng, bất kì ai cũng có thể, trước tiên chọn ra một người là được. Ta nghi ngờ đây là kế sách của Hoàng Thượng, bức quần thần phải tuân theo ý muốn của hắn. Hắn không lo Thát Lỗ xâm phạm, không lo thành mất người vong, trì hoãn đợi đến khi giao cho ta nhiệm vụ, thực sự khiến ta thấp thỏm!

Rốt cục cũng đến ngày ta được nhận mệnh, lần này trên triều không một người phản đối. Tâm nguyện được thỏa mãn, ta trong lòng vui mừng khôn xiết, nhưng cũng bắt đầu lo nghĩ hỗn loạn. Bởi vì ta từ nhỏ đọc không biết bao nhiêu cuốn binh thư, võ nghệ cũng cao siêu hơn người, nhưng lại không hề có kinh nghiệm thực chiến, mà đương lúc loạn lạc rối ren, ta không có thời gian để làm quen chuẩn bị mà vội vàng ứng chiến, liệu sẽ nắm được mấy phần thắng lợi? Trọng trách này liệu ta có đủ sức đảm đương không? Hay ta nên đưa cha đi cùng, đến lúc quan trọng còn có người chỉ bảo. Nhưng cha ta lại không rời được mẹ, bà nhất định sẽ đi theo đến cùng…. Trình đại tướng quân, tuổi trẻ tài cao, vậy mà ra trận còn đưa cha mẹ đi cùng…. Ông trời ơi! Tôi muốn đi chết!!!

Trên triều đình là thế, còn ở vương phủ, Vương gia lại như một bóng ma, xuất quỷ nhập thần, thường xuyên rời phủ đi đâu không ai biết, những lúc ở nhà thì mệt mỏi rã rời. Ta đi tìm hắn nói chuyện, chỉ thấy hắn nhắm mắt lặng thinh không nói để một mình ta độc thoại. Chủ đề nói không có gì đặc biệt, vẫn là đôi ba câu than vãn chuyện triều chính, một chút chí lớn đại nghiệp, nhưng có đôi khi trong lúc vô tình, ta để lộ ra nỗi bất an sợ hãi lâu nay vẫn đè nặng trong lòng.

Có một hôm, hắn đột nhiên nói: “Ta muốn dẫn huynh đi gặp một người, là bằng hữu của ta”. Hắn nói với ta nhưng đôi mắt khép hờ, không để ý tới thái độ của ta. Từ sau khi gặp nạn trở về, hắn như đổi thành một người khác, lời nói không rành mạch mà ngắt quãng, ngập ngừng muốn nói lại thôi, ta cũng vô tâm không để ý tới. Hắn cho ta biết địa điểm là một thôn trấn nhỏ cách đây khoảng hai ngày đường, cả tên quán cơm hắn cũng nói ra rành mạch, chứng tỏ hắn từng đến đây rất nhiều lần. Càng lạ lùng hơn khi hắn nhắc ta tư trang đơn giản, nhất là không được gọi hắn Vương gia, chỉ được gọi Hữu Sinh, làm cho ta không sao hiểu nổi.

Ngày hôm đó ta y hẹn mà đến, tìm được đúng địa điểm, vừa vào cửa liền thấy hắn đã ở đó chờ sẵn, trên người chỉ mặc áo vải thô màu lam nhạt, mái tóc dài buộc gọn lại bằng một sợi dây vải, ngồi bên cạnh một gã trai trẻ mang dáng dấp nông dân hết sức bình thường. Từ trước đến giờ, ta chưa từng thấy hắn ăn vận như thế, ngạc nhiên đến nỗi nhất thời không biết nên nói ra sao. Vương gia lớn lên trong nhung lụa, từ nhỏ đã quen mặc trang phục tinh xảo hoa mỹ, tất cả vật phẩm đều là đồ ngự dụng trong cung, Hoàng Thượng trước khi ban thưởng hậu cung đều dành riêng những thứ tốt nhất đưa qua vương phủ. Ngay cả cây trâm cài tóc cũng là ngọc quý trăm năm hiếm gặp, đai buộc tóc còn khảm minh châu bảo thạch, hơn nữa mỗi lần hắn thay đổi trang phục đều kèm theo vô số ngọc bội hoàng kim kiểu dáng khác lạ, không có khi nào lặp lại. Khắp trong cung ngoài cung, ta chưa từng thấy qua nữ nhân nào ăn vận xiêm y đẹp hơn hắn. Nhưng chỉ có thời gian đầu ta còn choáng ngợp, về sau nhìn mãi cũng thành quen. Giờ thấy hắn đơn sơ như vậy, ta lại không khỏi chua xót, thương thay cho hắn.

Vương gia không nhìn ta, thậm chí tay cũng không rời bàn, chỉ một vài lời đơn giản giới thiệu ta làm quen với gã nông dân kia. Ta đưa mắt quan sát y, thấy y đầu vấn khăn, bề ngoài bần hàn thấp kém, chỉ có bộ dạng có chút thanh tú dễ coi, nhưng Vương gia vì cái gì….

Y vừa mở miệng đã nói ta quá trẻ, chọc đúng chỗ tự ái của ta, làm cho ta giận không thể át, lập tức lạnh mặt quay đi. Vốn dĩ ta còn e ngại có mặt Vương gia, không nỡ làm cho y mất mặt, thế nhưng chính y lại tự đi gây chuyện. Y chẳng những không im miệng, lại hỏi ta có hứng thú nghe một câu chuyện xưa hay không, biết đâu hoàn cảnh hắn lại giống ta hiện tại. Ta gật đầu chấp thuận, nhưng lại không nhớ nổi cái tên của hắn, Vương gia thấy vậy liền nhắc lại: “Vân Khởi, Nhâm Vân Khởi”. Từ đó về sau, cái tên này in sâu vào trong lòng ta, muốn xóa đi cũng vô phương.

Chuyện xưa nói một vị tướng trẻ cùng thuộc hạ đánh đông dẹp bắc, về sau đại công cáo thành, hoàn cảnh người đó không khác gì ta, đều xuất thân từ dòng dõi thế gia, không có kinh nghiệm thực chiến, nhưng lại có được cái nhiệt huyết ngông nghênh ngạo nghễ, dũng khí hiên ngang vô địch, không vì địch mạnh mà chùn chân sợ hãi, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, lấy thân mình phò vua giúp nước, lấy ít thắng nhiều, lấy yếu thắng mạnh, đả bại cường địch xâm phạm đất đai, lập thành kỳ tích vang danh thiên cổ.

Ta càng nghe, nhiệt huyết trong lòng càng sôi trào như sóng triều dồn dập đổ tới! Không chỉ mình ta kích động, y cũng không giữ được bình tĩnh, thần thái rạng rỡ hào sảng, hai mắt lấp lánh hào quang, làm cho ta như được mở rộng tầm mắt, đầu óc khai thông, xúc động vô cùng! Hắn đập bàn vụt đứng dậy, vung tay sang sảng nói, dáng vẻ phóng khoáng tự nhiên, giống như đi giữa chốn không người. Ta say sưa ngấu nghiến từng lời hắn nói, trong lòng vui sướng không gì sánh nổi!

Đột nhiên hắn quay ngoắt nhìn ta, nói: “Trình tướng quân, ta nói ngài tuổi trẻ có phải khiến ngài không vui?” Hắn nói xong lại mỉm cười, làm tim ta đột nhiên đập mạnh, nét cười ấy tuy bề ngoài hào sảng xuất chúng, nhưng ẩn sâu trong là nhu tình nữ nhi dào dạt, ta bất giác ảo tưởng, người đứng trước mặt ta là một nữ tử. Nhưng những lời hắn nói không thể là một nữ nhi tầm thường có thể nghĩ tới, mà là lời một đấng nam nhi hảo hán, nói đến trọng trách lúc lâm nguy, nói đến ý chí cùng lòng tin. Đem nguy hiểm xem là cơ may, thấy nghịch cảnh coi như kỳ ngộ! Tất cả đều là những thứ ta đang tìm kiếm bấy lâu, chính là dũng khí cùng niềm tin vào thắng lợi!

Thì ra là vậy, bất luận ta còn trẻ hay đã già, bất luận ta non kém hay lão luyện, thành hay bại đều ở tại trong lòng. Chỉ cần ta lựa chọn dũng cảm tiến tới thì trên đời sẽ không có gì ngăn cản được!

Trong lòng ta tràn đầy hào khí, đối với người trước mắt đã không còn gì khách khí. Ta coi hắn như huynh đệ thâm giao, thoải mái uống rượu vui đùa. Hắn phân tích tỉ mỉ đường lối chiến thuật vị tướng kia từng dùng, khiến ta biết bản thân nên làm gì, dần dà câu chuyện không còn dừng ở chuyện chiến tranh,…. Rượu ngon, bạn tốt, chuyện hay, hảo vui sướng!

Chúng ta tới bờ sông, dưới ánh trăng hắn cất tiếng ca xướng, ta rút kiếm khởi vũ. Kiếm của ta cùng lời hát lên bổng xuống trầm, hòa cùng một nhịp….

Trong cơn say sưa, ta vẫn còn tiếc nuối, một kẻ phong thái động lòng người như hắn, giá như là một nữ tử thì thật tốt biết bao nhiêu! Ta nguyện cùng hắn đi cùng trời cuối đất, du ngoạn giang sơn, lời ca của hắn, trường kiếm của ta, đời đời làm bạn, kiếp kiếp không rời.

Ta không biết chính mình làm sao lên được xe ngựa của Vương gia, đến khi tỉnh lại đầu đau như búa bổ, bên cạnh chỉ có mình Vương gia. Ánh mắt hắn nhìn ta mang theo một loại bi thương vô hạn. Ta nói với hắn: “Tiểu huynh đệ Vân Khởi này thật sự hợp ý ta! Sau này, ba chúng ta phải thường xuyên gặp nhau mới được….” Hắn rũ mắt tránh đi, không nói chuyện. Ta nghĩ sắp đến ngày lên đường tới biên quan cho nên hắn mới buồn bã tiếc nuối. Ta không biết nói sao, chỉ hảo tâm an ủi: “Chờ ta đại thắng trở về, lúc đó gặp nhau cũng không muộn!” Vương gia liếc mắt dõi theo ta, khe khẽ thở dài một tiếng.

Đại thắng trở về, ta lập tức đến phủ Vương gia, muốn hẹn ngày cùng hắn đi gặp Vân Khởi. Thế nhưng vừa bước chân vào cửa ta liền biết có chuyện không ổn, trước mắt đại phu thái y chạy tới chạy lui như dệt cửi, người người khẩn trương hoảng loạn. Ta vội chạy vào nhà, lúc ấy Vương gia đang đến hồi nguy kịch, hắn nhìn thấy ta liền cố gượng cười mà nói: “Giúp ta, đi tìm Vân Khởi, đem hắn tới đây.” Người hầu bên cạnh hắn dợm bước muốn đi, nhưng hắn lại nhìn ta, ánh mắt mang theo chờ mong khẩn khoản. Ta gật đầu, sau đó tức khắc rời đi, một đêm ra roi thúc ngựa đi tìm Vân Khởi, rồi lại một đường dẫn hắn chạy về, dọc đường đi đã có người chuẩn bị ngựa, chúng ta đổi ngựa rồi phóng chạy một mạch về tới vương phủ.

Cả quãng đường dài hành hạ làm cho hắn mệt không nói nổi, cả người cứng ngắc không thể động đậy, ta vươn tay ôm hắn xuống ngựa. Cảm giác mềm mại dưới tay làm cho tim ta đập mạnh, vòng eo này quá nhỏ, không giống nam tử bình thường. Nhưng lúc ấy sự tình khẩn cấp, ta không có thời gian suy nghĩ nhiều, chỉ có thể kéo hắn chạy như bay vào phòng Vương gia.

Đến lúc này ta mới hiểu được, thì ra giữa bọn họ vốn đã có tình ý sâu xa.

Hắn cao giọng không kiêng nể quát mắng Vương gia, thế nhưng Vương gia lại lấy đó làm vui, sung sướng không thôi. Hắn một mực yêu cầu được tự tay cắt chân Vương gia, còn lấy tính mạng mình ra làm vật bảo đảm. Nhìn một lượt qua hết đám người, ánh mắt hắn chạm đến ta. Sau đó ta cùng hắn và Tiểu Trầm ba người chúng ta bắt tay vào việc.

Nhưng ta vẫn phân vân, hắn rốt cục có phải là nữ?! Vòng eo mềm mại cùng nét cười dịu dàng ấm áp y như trăm vạn nữ tử bình thường, nhưng liệu có mấy nữ nhân có được cái khí phách hào hùng can đảm như thế! Ta nghĩ đến mẹ ta khóc lóc nỉ non, nghĩ đến đám nữ nhân lả lơi đáng ghét, hắn sao có thể là nữ?! Nhất là khi hắn tự tay cắt thịt Vương gia, ngay cả ta đều không cầm được nước mắt, vậy mà hắn mặc dù tay run nhưng không mảy may rơi một giọt lệ. Hắn không thể là nữ nhân, mà chỉ là một tên nam nhân quá giống nữ nhân!!!

Mọi việc xong xuôi, chỉ một mình hắn ở lại chăm sóc Vương gia. Ta lê tấm thân mỏi mệt rã rời về phòng nghỉ ngơi, trong đầu không ngừng nhớ lại những sự việc trước đây. Ánh mắt mang theo thâm ý của Vương gia, thân hình mảnh dẻ của Vân Khởi, hắn cùng Vương gia cùng nhau đồng sinh cộng tử, tình cảm sâu nặng là không thể nghi ngờ… Ngộ nhỡ Vương gia gặp chuyện chẳng lành, ta có nên lấy thân phận công thần ra cầu xin thánh thượng, xin tha cho Vân Khởi một mạng? Vương gia nhìn ta như vậy là ý gì, lẽ nào hắn muốn ta chăm lo cho Vân Khởi? Mà rõ ràng Vân Khởi có lòng với Vương gia, nhưng vì sao hắn lại bỏ mặc Vương gia, một mình ở lại thôn quê tìm kế sinh nhai?

Nhiều ngày sau đó, bốn người chúng ta thường xuyên tụ cùng một nơi, họ Trầm kia từ sau hôm ấy đã thay đổi hoàn toàn thái độ, một mực cung kính lễ độ với Vân Khởi. Bọn họ kẻ tung người hứng, nhưng ta nghe Vân Khởi nói liền thấy vui, nghe Tiểu Trầm nói tức khắc thấy phiền! Vương gia chỉ luôn mỉm cười, không thèm để ý.

Hắn vẫn muốn rời vương phủ. Ngày ấy Vương gia mở tiệc trong phòng, chúng ta lại nâng cốc lần thứ hai. Thế nhưng ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng, Vương gia nói thứ ta thích cả đời cũng không thể chiếm được, ta phút chốc minh bạch. Tâm ý của ta chính ta còn chưa hiểu rõ, vậy mà không ngờ hắn đã nhìn rõ như giữa ban ngày. Vương gia đưa mắt thoáng nhìn ta, nhưng ta vì hổ thẹn nên cố tình lảng tránh…. Vân Khởi nói hắn thích nam tử, lòng ta hoang mang rối bời, lại nghĩ biết đâu chính mình có thể! Theo lẽ thường ta đáng ra nên xấu hổ không dám nhìn mặt ai, nhưng khi đó, ta không nhớ nổi, ta có khi nào từng hối hận!

Hắn mượn rượu kể lể tâm tình, đáy mắt mang đầy tình ý sâu xa, miệng cười nhưng mắt rơi lệ, lát sau lại cười man dại, lải nhải hàng tràng chuyện kì quái lạ lùng làm cho ta thần hồn điên đảo, thiếu chút nữa không nhịn được mà mở miệng hỏi hắn… Cuối cùng chỉ có thể nuốt từng hớp rượu để quên đi!

Ngày hôm sau chúng ta lên đường, Tiểu Trầm vẫn còn lải nhải bên tai hết sức phiền toái. Lòng ta nặng trịch với hàng tá câu hỏi, muốn hỏi lại không biết nên hỏi ra sao. Nói cái gì đây? Ngươi có phải nữ tử hay không? Đúng thì sao? Nàng rõ ràng thích Vương gia. Không phải thì sao? Hắn vẫn chỉ thích Vương gia….

Những ngày sau đó qua đi thực sự dễ dàng. Ta mặc kệ hắn là nam hay nữ, chỉ cần biết hắn sẽ đến biên quan, trong lòng ta sẽ không khỏi mong ngóng. Ta chuyên tâm thao luyện Thiết Quân, muốn đến ngày đó sẽ cho hắn thấy Trình Viễn Đồ ta làm nên thế nào.

Ta vẫn tìm hiểu tin tức về hắn, đương nhiên biết hắn ở phương nam gây dựng sự nghiệp ngày càng hưng thịnh. Nhưng người biết được đều nói hắn được như vậy phần nhiều là do Cửu Vương gia tận tình chiếu cố, thường phái người đi giúp đỡ hắn, nhiều lần giúp hắn thoát được một ít chuyện phiền phức, nhưng chính hắn lại hoàn toàn không hay biết. Tính tình Vương gia thế nào ta đương nhiên biết rõ, bình thường hắn ít khi mở lời, nhưng một khi xuất khẩu, bất kì ai cũng đều nghe theo. Huống chi từ sau khi hắn trở về, Hoàng Thượng lại càng quan tâm ưu ái hắn, có nhiều việc, chưa cần hắn mở miệng, Hoàng Thượng đã giúp hắn thu xếp ổn thỏa.

Càng gần đến ngày gặp lại, lòng ta lại càng phấn chấn. Tiểu Trầm tới trước hắn vài ngày, nhân tiện đi thăm khám cho thương binh. Tuy ta thực sự thích con người hắn, nhưng nghĩ tới vẻ mặt lúc nào cũng cười cợt đó, ta lại không khỏi bực mình. Một ngày một đêm trước ngày ước hẹn, Vương gia cũng tới được biên quan. Ta thật không dám tin tưởng, hai chục năm quen biết với hắn, chưa bao giờ ta thấy hắn chủ động như thế, không được mời nhưng vẫn tới! Sắc mặt hắn vì đi đường mà suy nhược gầy yếu, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi không nói một lời. Tấn Bá vẫn luôn đi theo hắn một đường từ kinh thành tới đây, sắc mặt lúc này cũng không hề vui vẻ, vừa bực dọc nhưng lại bất lực. Ta sai người đưa họ vào doanh trướng nghỉ tạm, trong lòng thừa biết Vương gia vì Vân Khởi mà đến.

Ngày hôm sau Vân Khởi tới. Ta đến chỗ Vương gia báo cho hắn biết, chỉ thấy hắn nằm yên một chỗ, không hé mắt nhìn ai, chỉ nhẹ giọng nói: “Bảo hắn tới gặp ta.” Ta biết lúc này hắn mệt mỏi rã rời, cho nên một mình cùng Tiểu Trầm chạy đến ngoài doanh nghênh đón Vân Khởi.

Hắn không khác mấy so với ta tưởng tượng, vẫn tràn ngập sức sống, miệng không ngừng nói ríu rít, mặt mày rạng rỡ tươi sáng, nhưng vừa nghe Vương gia cũng tới, hắn liền mặt mày ủ rũ, không còn tươi vui như lúc trước. Ta dẫn hắn đi xem nơi Thiết Quân thao luyện, cũng nhân tiện bày tỏ lòng cảm kích hắn chỉ đường vẽ lối. Hắn hào hứng chăm chú nghe ta nói, nhưng ta biết hắn muốn đi gặp Vương gia, có có điều vẫn chần chừ không tới.

Đó là lần duy nhất ta cùng Vân Khởi rong ruổi phóng ngựa giữa thảo nguyên, cảm nhận từng cơn gió đêm vuốt qua da mặt, xuyên qua thân người, đuổi theo từng đàn chim trời bay liệng, ngắm mặt trời lặn mặt trăng lên… Đó là lần duy nhất chúng ta say trong men rượu dưới bóng đêm đại mạc rộng lớn khôn cùng, mặc cho tâm tình tự do bay lượn. Bên đống lửa trại, giọng nói kia du dương như hát, dung mạo kia diễm lệ phi thường. Ta biết cả đời này chỉ có một lần như thế, sau này cũng không có cơ gặp lại, chỉ mong sao có thể như vậy đến lúc bình minh! Nhưng ta không quên trong doanh trướng Vương gia vẫn đang đợi hắn, mòn mỏi chờ đợi trong uể oải chán chường, cuối cùng vẫn giục mọi người quay về quân doanh, để hai người họ gặp lại nhau. Nhìn bóng lưng hắn rời đi, lòng ta đau quá, cả đời ta chưa khi nào có chuyện như thế.

Đương khi ta ở một mình trong trướng, suy nghĩ lại những gì chúng ta vừa đàm đạo, Vân Khởi đột nhiên chạy vào, cầu xin ta phái người đưa hắn rời doanh. Thân hình mảnh dẻ run lên như cành cây gầy guộc trước gió, nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây lan tràn khuôn mặt nhỏ, hoàn toàn không còn dáng dấp nam nhi!!! Có phải Vương gia không chịu nhận nàng cầu hoan? Có phải nàng vừa bị Vương gia hắt hủi? Có phải… Ta không thể nghĩ tiếp, chỉ biết nói Vương gia không phải ham mê nam sắc, nhưng hắn cũng có ý, Vân Khởi chỉ cần nhẫn nhịn một thời gian… Nàng hung hăng tự hành hạ chính mình, không để cho ta tiếp tục nói. Ta vội giữ chặt tay nàng, bàn tay ấy tuy kiên cường mạnh mẽ nhưng thon nhỏ hiền hòa, lại hơi có chút lạnh, đúng là bàn tay của nữ nhân. Vì nàng ta nhất định giữ gìn bí mật, đối với ta nàng vĩnh viễn là Vân Khởi đệ, cả đời này ta vĩnh viễn bội phục nàng… Chỉ cần mọi chuyện vẫn duy trì như cũ, nàng sẽ không thay đổi, vẫn là bằng hữu tốt của ta, ta có thể đến bên nàng mà không cần e dè sợ hãi, tình cảm giữa chúng ta sẽ không chấm dứt.

Nhưng ta không dám nói, nếu như hai người họ không còn hi vọng đến với nhau, ta sẽ… Ta sẽ suốt đời không hối hận… Ta không thể nói, ngay từ giây phút biết nàng là nữ tử, ta đã sinh lòng mơ tưởng….

Nàng đi rồi mà lòng ta vẫn còn rối loạn, một mình đi tới đi lui cũng không thể xua đi mớ suy nghĩ rối rắm như tơ vò, chợt ta nhận ra trong trướng Vương gia vẫn sáng đèn. Ta đi tới gần, hắn cho phép ta tiến vào.

Vương gia trên người chỉ phủ một tấm áo đơn bạc, sắc mặt tái nhợt thảm hại, ta ngồi xuống bên người, hắn cũng không buồn liếc mắt, chỉ mỏi mệt khép hờ hai mí mắt, một lúc lâu sau mới nói, giọng nói nhẹ nhàng như hơi thở, “Nàng đi rồi sao?”

Ta trả lời: “Vâng thưa Vương gia.” Lẳng lặng nghĩ thầm, hắn đối với ta tuy không phải huynh đệ nhưng tình thân hơn huynh đệ, mà Vân Khởi lại là người ta yêu mến cả đời, nếu Vân Khởi có lòng với Vương gia, vậy ta phải hết sức trợ giúp nàng. “Nàng khi ra đi tinh thần bất an, không ngừng rơi lệ, ta thấy, nàng đối với ngươi cũng là thật sự có tâm….” Nói xong ta mới nhớ, những lời này trước đây ta đã từng nói với Vân Khởi, thì ra không hiểu từ lúc nào ta đã âm thầm tác hợp cho họ, tuy là vui mừng nhưng cũng càng nhiều khổ sở, một lời khó mà diễn tả cho hết.

Vương gia dường như mỉm cười, đôi vai gầy run lên nhè nhẹ. Hắn thở dài, nói: “Làm phiền huynh, nói cho nàng, ta vừa biết nàng bỏ đi liền đau lòng mà ngã bệnh, để nàng trở về gặp ta. Mọi chuyện đều không phải như nàng nghĩ.”

Ta nghĩ giữa bọn họ nhất định đã xảy ra hiểu lầm gì đó, tạo hóa quả nhiên khéo trêu người! Từ sau khi thoát nạn trở về, Vương gia trở nên kiệm lời ít nói, nếu như không có sự gì quan trọng thì sẽ không mở miệng, trở nên lặng lẽ trầm mặc! Nhưng Vân Khởi thì trái ngược, nàng tính nóng như lửa, chỉ ưa nói thẳng nói thật, chuyện mập mờ bất minh như vậy làm sao có thể nói cho nàng hay. Nếu sau này ta có cơ hội… ta nhất định sẽ bám riết không buông, ngày ngày quấn quýt, không ngừng công kích, đem hết công phu trên người cùng vô số binh thư yếu lược mà giành lấy nàng về tay! Chỉ cần rơi vào tay ta, nàng đừng mơ có ngày thoát ly rời khỏi! Nếu như thực sự không được, vậy thì gạo nấu thành cơm… Không được! Ta giật mình kinh sợ! Vương gia nói vậy là muốn gặp nàng!!! Ta đang suy nghĩ cái gì vậy?!

Ta ngồi đó thêm một lát, đến khi Vương gia đã mệt mỏi rã rời mới cáo từ rời đi, trước khi ra khỏi cửa còn quay đầu nhìn hắn, thần sắc hắn bình thản nhưng hình như có chút phiền muộn.

Sau hôm ấy, Tiểu Trầm nói với ta Vương gia mắc bệnh, xem triệu chứng thì đích thị là tâm bệnh, chỉ có tìm được Vân Khởi mới chữa khỏi được. Ta sai người truyền tin cho Vân Khởi, nhưng nàng đều bỏ ngoài tai. Bất đắc dĩ chúng ta phải làm kế ôm cây đợi thỏ, rốt cuộc đã tìm thấy được nàng. Tiểu Trầm nói, Vương gia vừa gặp Vân Khởi liền cải tử hoàn sinh, nối lại tình cảm như xưa. Ta nghe vậy chỉ cảm thấy trong lòng tắc nghẹn, không có chút nào vui sướng hoan hỉ.

Lại qua một tháng, trong cung truyền ra Hoàng Thượng tấn phong một nữ tử vô danh làm Vương phi, thay cho Cố Vương phi đã mất. Ta tò mò hết sức, vội vàng đi tìm hiểu thực hư, kì lạ là vị Vương phi kia không phải tên Vân Khởi. Mà Vân Khởi thực sự lại ở trong vương phủ làm công, người ngựa tới lui, cảnh trí đông đúc nhộn nhịp.

Đầu mùa đông, biên quan chiến sự tạm thời yên ổn, ta phụng chỉ Hoàng Thượng quay về kinh thành thương thảo việc quân cơ. Về đến nơi lại như thói quen cũ, hẹn Tiểu Trầm cùng tới vương phủ. Ngày hôm ấy vương phủ đặc biệt yên tĩnh, ngoài cửa dán một tờ thông cáo, trên viết hai ngày này là ngày nghỉ cuối tuần của Vân Khởi, trừ chuyện quan trọng khẩn cấp, nếu không sẽ không gặp người. Kì quái, nghỉ cuối tuần là cái gì, ta buột miệng nói ra, Tiểu Trầm nghe thấy liền mỉm cười đắc ý nói, chính là cứ năm ngày làm việc lại có hai ngày nghỉ.

Người hầu dẫn chúng ta vào gặp Vương gia, hắn đương thoải mái tựa ở đầu giường, một tấm chăn phủ ngang nửa người, thần sắc lúc này vô cùng sáng sủa, có vẻ rất phấn khởi. Tuy chỉ mặc một tấm áo sắc xanh đơn giản, tóc búi gọn bằng một sợi dây, không có bất kì tư trang phục sức nhưng vẫn cao quý thanh nhã, phong thái xuất sắc nổi bật. Đã lâu rồi ta không còn nhìn thấy hắn vui vẻ như vậy, thật giống như xưa kia… Có điều thần sắc hắn lúc này dường như còn sinh động hơn trước.

Chúng ta ngồi xuống hàn huyên, Tiểu Trầm hỏi: “Vân Khởi đâu?” Vương gia nói: “Nàng sắp tới rồi đây.” “Nghe nói Vương gia sắp có chuyện vui…” Ta buột miệng bật hỏi, chỉ vì vấn đề này đã đè nặng trong lòng rất lâu, giờ không thể không nói ra. Tiểu Trầm nhẹ mỉm cười, dường như hắn hiểu biết hơn ta nhiều lắm.

Vương gia đưa mắt nhìn về phía ta, ánh mắt mang theo sự chân thành, mà cũng có một phần áy náy, chậm rãi nói: “Nàng, không muốn lấy thân phận Vương phi để gặp người.”

Ảo tưởng cuối cùng như một tấm gương tan vỡ thành từng mảnh nhỏ. Ta mỉm cười, nói lời chúc mừng hắn bằng thái độ chân thành nhất có thể. Đây là tiểu đệ đệ của ta, người đã ở bên ta từ khi còn là một đứa trẻ, hạnh phúc của hắn cũng chính là hạnh phúc của ta. Chỉ là trong lòng….

Đột nhiên cửa gỗ bị đẩy ra, Vân Khởi tiến vào, trong tay cầm một vật bằng gỗ từa tựa mộc côn, một đầu quấn quanh đủ thứ đai da dây buộc. Nàng vẫn y như trước, thích mặc y phục nam nhân, nhất là những xiêm y cũ của Vương gia, khuôn mặt xinh đẹp cười tươi vui vẻ. Nàng nhìn thấy ta lập tức hô to một tiếng: “Trình đại ca.” Ta thấy nàng cũng ôm quyền đáp lại: “Vân Khởi đệ.” Nàng đã muốn như vậy, ta cũng đành thuận theo tâm ý của nàng.

Tiểu Trầm nhìn vật trong tay Vân Khởi nói: “Đã sửa chữa rồi?” Vân Khởi rạng rỡ cười nói: “Đúng vậy, cái lần này làm ra rất tuyệt. Thợ làm ra rất vừa ý ta!” Hai người vừa nói vừa cười khoa tay múa chân, vừa đem đồ vật kia xem xét tỉ mỉ.

Vương gia thấy ta ngạc nhiên không hiểu liền cười nói: “Đây là chân giả, Vân Khởi cho người làm cho ta.”

Vương gia, ta thành thật mừng thay cho ngươi, quả thực lần này, ngươi không chọn lầm người.

Ta đang mải mê nghĩ ngợi, chợt thấy Vân Khởi đi tới bên giường, nàng cúi xuống khom người giúp Vương gia đeo chiếc chân giả, Tiểu Trầm đứng cạnh bên hỏi han chỉ chỏ. Nàng buộc từng sợi dây vòng quanh đùi Vương gia, một vòng dây khác thắt ngang lưng hắn, sau đó nửa dìu nửa ôm đỡ hắn đứng lên. Suốt cả quá trình ta không dám rời mắt đi một giây phút, càng nhìn càng kinh hãi! Từ ngày Vương gia về phủ, ta chưa bao giờ thấy hắn đứng lên, nhưng nhìn thấy hắn lúc này, ta có cảm giác hắn như được cải từ hoàn sinh, trở về từ cõi chết.

Tập một lúc cũng thành quen, Vân Khởi nâng Vương gia đi vài bước ngắn trong phòng, hắn nói: “Ta muốn đi, đi xem bên ngoài.” Vân Khởi gật đầu ưng thuận rồi cầm lấy áo khoác, phủ lên vai Vương gia, cẩn thận mặc áo cho hắn. Vương gia lẳng lặng ngồi yên, mỉm cười nhìn mặc cho nàng bài bố. Sau đó hai người tay trong tay bước đi, nàng còn cẩn thận dìu cánh tay hắn.

Ta không dám tin tưởng trước mắt mình, mắt trừng lớn không dám chớp, bên cạnh ta Tiểu Trầm cũng há hốc miệng kinh ngạc không thôi. Một lát sau chúng ta rốt cuộc định thần, đưa mắt nhìn nhau không giấu nổi sự ngạc nhiên. Tiểu Trầm nhăn mặt nhe răng giả bộ đau nhức ghê lắm, ta thấy vậy liền bật cười, trước giờ ta không nghĩ hắn lại thú vị đến thế!

Chúng ta đi ra khỏi phòng, buổi chiều mùa đông sắc trời âm u, không trung còn bay xuống vài bông tuyết. Vương gia cùng Vân Khởi đi tớí giữa sân, chúng ta cũng đi theo đứng hai bên bọn họ. Nhớ lại ngày ta đi tìm Vân Khởi, một đường cùng nàng phóng ngựa chạy đi, hôm ấy cũng một ngày đầu đông, cũng những bông tuyết đầu mùa rời rạc.

Đột nhiên Vân Khởi nói: “Cảnh tượng này, thật giống cái đêm ta cứu chàng một mạng….” Tiểu Trầm nói: “Đúng vậy, hôm đó trời cũng đổ tuyết như vậy, đúng không Trình đại ca?” Ta bực mình hậm hực, từ lúc nào ta lại thành đại ca của hắn, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Đúng là như vậy.” Vương gia thở dài nói: “Lúc ấy ta vốn không biết, khung cảnh bên ngoài, lại đẹp đẽ như vậy….”

Mọi người lặng im không nói rất lâu, chỉ chăm chú ngắm nhìn từng đóa hoa tuyết thưa thớt tung mình theo gió, rồi dần dần đáp xuống….

……..

Sau ngày hôm ấy ta trở về nhà, quyết định thuận theo ý mẫu thân, chọn một cô nương bà ưng ý làm vợ. Ta chinh chiến khắp nam bắc, dần trở thành đại danh tướng quyền cao chức trọng, làm cho cha ta đến lúc lâm chung có thể mỉm cười mà nói: “Làm tốt lắm, hơn cha ngươi ngày xưa.”

Mỗi lần trở về thành, ta luôn tới Vương phủ, thăm Vương gia cùng Vân Khởi, đương nhiên cũng có Tiểu Trầm. Nàng vẫn mặc nam trang, chúng ta cũng không coi nàng là Vương phi. Người ngoài đều cho rằng, Vương gia đã có thê thiếp, Vân Khởi chỉ là người hầu của hắn. Trong lúc chúng ta trò chuyện, tay bọn họ không bao giờ rời xa nhau, Vương gia vẫn ít nói như trước, thường chỉ mỉm cười lắng nghe chúng ta ôn chuyện tri kỷ.

Ta luôn luôn nhớ… lại vẫn cố quên… Trong lòng chỉ có một suy nghĩ, chỉ mong đến đó để nhìn thấy bọn họ, vui vẻ cùng hai người họ, nói chuyện với Vân Khởi…. Ta đã dặn trước người trong nhà, khi nào ta chết, nhất định phải chôn ta bên hai người họ.

Hai người, một người là bằng hữu quan trọng nhất của ta, một người khiến ta động lòng, ta chỉ mong có thể vĩnh viễn ở bên bọn họ.

…..

Có một lần, ta như thường lệ cùng Tiểu Trầm tới thăm bọn họ. Đúng lúc chúng ta đi ngang hoa viên bên ngoài biệt uyển, một bóng người vụt xông ra, động tác nhanh gọn đẹp đẽ, vô cùng linh hoạt mạnh mẽ, làm cho ta phải dừng lại mà nhìn cho kỹ. Thì ra là Tấn Bá, năm ấy đã qua tuổi thất thập, đang tập quyền với một đứa nhóc. Đứa trẻ đó thực sự là thiên tài võ học, động tác đánh ra đều có chiêu số quy củ mà lại tùy lúc mà thay đổi, khó lòng mà chống cự. Tấn Bá vui mừng khó tả, trên khuôn mặt già nua không giấu được nổi nụ cười. Đứa trẻ đó thấy chúng ta liền chạy tới, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt ta bằng đôi con ngươi thông minh lanh lợi, ngạo nghễ nói: “Trình tướng quân phải không? Ông cứ chờ đó cho ta! Chờ mười năm nữa, ta sẽ đến biên quan theo ông học binh pháp!” Tuy còn nhỏ nhưng đã có khí phách kiên cường nhu vậy, thật sự làm ta chấn động đến tận tâm can!

Nhưng càng làm ta ngạc nhiên hơn chính là, đứa trẻ kia, chỉ là một tiểu cô nương chưa đến bảy tuổi.