Tâm Cuồng

Chương 41: Không ngơi nghỉ (01)

Tâm cuồng (41)


Tác giả: Sơ Hòa


Chuyển ngữ: Hiểu Mịch | Beta: Andrew Pastel


Không ngơi nghỉ


1.


Những năm gần đây thị trường diễn xuất sôi động, tập đoàn Diễn Nghệ Đông Nghiệp kiếm được rất nhiều, xây được tòa nhà văn phòng mới bên bờ sông xinh đẹp của quận Nam Thành.


Đầu xuân năm nay, nhân viên các bộ phận khác nhau bắt đầu lần lượt chuyển vị trí. Sau nửa năm, tòa nhà văn phòng cũ kỹ cùng với khu văn hóa cũ đã hoàn toàn bị bỏ hoang.


Chuyển đi sau cùng là nhóm nhạc khí dân tộc.


Một ngày tháng sáu, Sa Xuân đem theo hành lý bước ra khỏi tòa nhà văn phòng cũ, trước khi lên chiếc xe buýt đưa các nhân viên đến tòa nhà mới, cô nhìn lại nơi mình đã làm việc gần chục năm.


Cô có tình cảm với nơi này.


Trời thật u ám, mây đen đè trên nóc nhà là dấu hiệu trời sắp mưa.


Bên dưới những đám mây đen, sáu chữ "tập đoàn Diễn Nghệ Đông Nghiệp" đổ nát đang được công nhân xây dựng gỡ bỏ.


Tòa nhà này đã đứng sừng sững ở hơn ba mươi năm, tân trang lại mấy lần, từ lúc không có thang máy cho đến khi gắn thêm thang máy, từ lúc chỉ có quạt điện đến lúc tất cả đều được gắn điều hòa. Nó đã chứng kiến những thăng trầm của tập đoàn Diễn Nghệ Đông Nghiệp, cũng chứng kiến Sa Xuân từ một sinh viên trở thành người của xã hội.


Giờ đây nó bị bán đi.


Người chủ mới mua nó, chỉ vì nó nằm ngay tuyến đường quá đẹp - Gần khu văn hóa cũ là nơi đón nhận khách du lịch của thành phố Đông Nghiệp, có rất nhiều kiến trúc lịch sử lâu đời, nơi này sẽ được sửa sang lại thành khách sạn giá rẻ đón tiếp du khách khắp nơi trên mọi miền đất nước.


Một tia chớp lóe lên trong đám mây đen, màu trắng nhợt nhạt, tiếp theo là tiếng sấm.


Sa Xuân rụt vai lại theo phản xạ có điều kiện, trong mắt đượm vẻ u buồn.


Có lẽ những người tình cảm là như thế này.


Cửa sổ xe buýt không thể mở, đồng nghiệp của cô chạy tới cửa xe gọi cô :"Trời mưa giờ đấy, đừng làm mất thời gian của mọi người!"


Sa Xuân giờ mới để ý thấy, tất cả mọi người trên xe đều đang chờ cô.


Cô lúng túng chạy lên xe, liên tục nói câu :"Thật ngại quá!"


Lúc xe xuất phát, cô nghe thấy nam đồng nghiệp ngồi sau bất mãn nói: "Mọi người ai cũng muốn dọn qua tòa nhà mới, chỉ mỗi ả làm mình làm mẩy. Mẹ nó, tôi nghe chị Nhiễm nói, ban đầu sắp xếp tổ chúng ta dọn đi từ tháng trước, tại ả làm bản kiến nghị, nói đầu tháng sáu có xuất diễn, dọn đi làm lỡ thời gian tập luyện, nên mới lùi lại đến tận bây giờ. Ả ta có bị bệnh gì không đấy? Dọn chỗ làm thì tốn bao nhiêu thời gian? Do ả bất tài vô dụng, chuyên môn kém, cần luyện tập ngày đêm, lại còn kéo tụi mình xúi quẩy theo? Tòa nhà này xập xệ mục nát lắm rồi, ai trong đoàn cũng phiền muốn chết, chỗ đậu xe cũng thiếu, ông đây ngày nào cũng phải gửi xe bên ngoài cách cả km! Phải chịu đựng ở lại chỗ này trọn một tháng, mẹ nó nghĩ đến là tức!"


Nữ đồng nghiệp bên cạnh thấp giọng nói: "Quên đi quên đi, cô ấy ngồi đằng trước, cẩn thận cô ấy nghe thấy."


"Nghe thấy thì sao? Nghe thấy càng tốt!" Nam đồng nghiệp càng nói càng lớn tiếng, "Chén cơm nghệ thuật này không có thiên phú thì không trụ nổi, có vài người ỷ chăm chỉ, lắm mồm trước mặt lãnh đạo, lúc trước thì bắt nhóm chúng ta đợi cùng ả trong tòa nhà hỏng hóc này, giờ lại bắt chúng ta cả người cả xe đợi ả ngắm cảnh. Vậy sau này thì sao, còn phải đợi ả làm gì nữa đây? Tôi thấy ả đừng lấy tên Sa Xuân nữa, đổi tên đi, đổi thành Sa Tiểu Công Chúa luôn đi!"


Chỗ ngồi trên xe chưa kín hết, Sa Xuân ngồi một mình trên hàng ghế đôi, nghe nam đồng nghiệp nói xong, hai tay nắm chặt váy.


Xe buýt đi xuyên màn mưa, từ cửa sổ xe nhìn xuyên ra bên ngoài, chỉ thấy một mảnh trắng xóa.


Nam đồng nghiệp lảm nhảm, "Xem đi, trời mưa lớn như vậy, trên cầu chắc chắn là kẹt xe. Nếu không phải ả ta phát bệnh không chịu lên xe, dây dưa dây cà, sao chúng ta giờ này còn chưa ra khỏi khu văn hóa cũ? Gặp chuyện còn không phải là do ả!"


"Ông nói ít vài câu đi!" Nữ đồng nghiệp nghe không nổi nữa, "Trời mưa thôi, xảy ra được chuyện gì? Ông bớt cái miệng quạ của ông lại!"


Đồng nghiệp trung niên ngồi hàng sau cũng phụ họa với nam đồng nghiệp, "Tôi cũng buồn dùm chuyện cô ấy luôn phải nỗ lực luyện tập, luôn phải chăm chỉ. Cái này đâu phải là ưu điểm? Một bài cô ấy tập chưa tốt, đương nhiên phải tăng ca để tập, có gì đáng để tự hào? Chúng ta chơi nhạc cụ dân tộc, thiên phú trọng yếu hơn siêng năm chăm chỉ nhiều. Chăm chỉ không phải là thế mạnh mà là điều đáng xấu hổ..."


Viền mắt Sa Xuân hơi đỏ, tóc mai trên trán che bớt khuôn mặt cô. Lúc xe buýt bị chặn lại trên cầu, cô lắng nghe mọi người thảo luận, giơ tay lên lau khóe mắt.


Bên trong tòa nhà mới, tổ nhạc cụ dân tộc chiếm nguyên tầng, trong đó chỉ có hơn nửa số phòng làm việc quay mặt ra hướng sông


Sa Xuân tập chủ yếu đàn tranh, được phân đến phòng tập quay lưng mặt sông. Cô không nói gì, chỉ cần không có nhiệm vụ ra ngoài biểu diễn, thì cũng như trước là người đầu tiên đến, và là người cuối cùng rời khỏi.


Tập đoàn Diễn Nghệ Đông Nghiệp không phải là công ty giải trí trong nhận thức của công chúng, trước đó là một đơn vị của nhà nước, sau lại chuyển đổi thành công ty cổ phần tập đoàn, trên thực tế được hưởng tài nguyên của nhà nước, độc quyền đại diện hoạt động diễn xuất và tuyên truyền tại thành phố Đông Thành như kịch nói, hòa nhạc, hội âm nhạc, rất béo bở hậu hĩnh.


Hầu hết các chức vị trong tập đoàn không được tuyển mộ từ bên ngoài, công nhân viên đa số đều có "quan hệ".


Đối với những người không có nhiều tham vọng mà nói, làm việc ở tập đoàn Diễn Nghệ Đông Nghiệp giống như bát cơm vàng-- công việc nhẹ nhàng, lương cao, đi công tác là ăn nhậu chơi bời, miễn phí xem minh tinh hòa nhạc cả năm.


Người siêng năng chăm chỉ như Sa Xuân, trong tập đoàn coi như là người lập dị.


Tháng tám, tổ nhạc cụ dân tộc được sắp đặt buổi diễn mới, một nhóm người tập luyện trong phòng diễn đến gần giờ tan tầm, kết quả vẫn không khả quan.


Trước đây nếu gặp phải tình huống này, Sa Xuân sẽ kiến nghị tăng ca. Nhưng hôm nay, cô không nói gì, dọn xong đàn tranh của mình, nói với đồng nghiệp kế bên: "Vất vả rồi", nhanh chân rời khỏi phòng diễn xuất.


Vị nam đồng nghiệp từng mắng cô trên xe buýt kinh ngạc nói: "Ả cứ như vậy mà đi à? Ả không tăng ca?"


"Tôi nghe nói Sa Xuân đã nhận việc ở một cơ sở đào tạo bên ngoài, giờ chắc nhanh chân tới lớp!" nữ đồng nghiệp chơi đàn tranh nói.


Mọi người vây lại, vừa dọn dẹp nhạc khí vừa tán gẫu.


"Cơ quan gì chứ? Tiền lương chúng ta đâu có thấp! Cô ả tại sao lại còn phải đi nhận thêm việc nhỉ?"


"Chắc lại mấy phân xưởng phong trào không thuộc nhà nước, Sa Xuân dạy đàn tranh đàn tì bà đàn bầu, lừa dân thường gạt tiền thôi."


"Việc ấy thì kiếm được bao nhiêu tiền cơ chứ? Nhìn cô ấy đâu đến nỗi!?"


"Ai biết được? Tôi còn nghe nói, Sa Xuân lợi dụng quan hệ đoàn chúng ta, kết nối với những người trong giới phim ảnh, cũng đã làm được vài vở kịch ngắn rồi!"


"Điều kiện gia đình của cô ấy không kém ha!?"


"Kém gì mà kém. Điều kiện kém có thể cho cô ấy học được nhiều nhạc cụ như vậy ư? Điều kiện kém có thể đưa cô ấy vào bộ phận của chúng ta sao?"


"Tội tình gì cô ấy lại phải đi làm thêm nhỉ?"


Trò chuyện không ra nguyên do, mọi người chỉ xem Sa Xuân như một trò đùa.


Ráng chiều mùa hạ chiếu làm đỏ rực nước sông, Sa Xuân đạp xe đạp chạy như bay ven bờ nơi đỏ rực này, hình bóng từ từ mất dạng trong ánh sáng.


.


Khi ánh sáng phai nhạt hết, đêm tối lặng yên phủ xuống.


Phía ngoài khu ngoại ô Bắc Thành.


Còi cảnh sát gào thét, một góc trời lóe lên ánh sáng xanh đỏ, cửa hông phòng tắm hơi ngầm bẩn thỉu, một đám người quần áo khác nhau được áp giải lên xe cảnh sát. Các cảnh sát đặc nhiệm súng vác trên vai, đạn lên nòng, ba chiếc trực thăng đảo quanh trong trời đêm, toàn bộ đường phụ cận đều bị phong tỏa.


Ba ngày trước, chi đội cảnh sát đặc nhiệm nhận được mật báo: có một giao dịch lớn chuẩn bị được tiến hành ở ngoại thành, người phụ trách phía sau sẽ đích thân có mặt.


Cảnh sát thành phố Đông Nghiệp từ sớm đã nhìn chòng chọc vào những kẻ vùng ngoại thành, giăng sẵn một lưới vô hình, lặng lẽ chờ đợi thu lưới.


Lần hành động này cực kỳ quan trọng, các thành viên ưu tú của cảnh sát đặc nhiệm đều ra quân, tổ trọng án của Minh Thứ chỉ huy cũng góp mặt ở hai bên cánh.


"Tiểu Minh!" Lục Nhạn Chu cởi mũ bảo hiểm, lộ ra vết thương trên đầu, "Lần này cảm ơn."


"Có gì đâu phải cảm ơn?" cảnh sát hình sự rất ít khi mặc chiến phục đặc biệt, Minh Thứ sau khi lên xe cởi áo lót chiến thuật ra, vứt lên trên ghế ngồi, cau mày hỏi "Đầu cậu làm sao vậy?"


"Không có chuyện gì." Lục Nhạn Chu nói: "Bị mảnh đạn sượt qua."


"Đệt, vậy mà còn kêu là không có việc gì?" Minh Thứ tìm hòm thuốc dưới yên xe, "Trước đó cậu không đội mũ bảo hiểm? Sao mảnh đạn không găm luôn vào đầu cậu nhỉ?"


"Người anh em, do mạng lớn á." Lục Nhạn Chu cười mấy tiếng, trong đội có một đội viên mới, mũ giáp không biết rơi ở đâu rồi, tôi đưa cái của tôi cho cậu ấy."


Minh Thứ ở đội hành động đặc biệt có học qua cứu hộ chiến trường, nhìn vết thương trên đầu Lục Nhạn Chu, xác định không nghiêm trọng, nên vừa xử lý vừa chế nhạo: "Cậu nghĩ tốt quá? Đội viên mới của các cậu chẳng phải toàn là người ở bên này qua sao? Đi làm nhiệm vụ thực chiến lại quên mang mũ giáp, cậu là đội trưởng dạy dỗ kiểu gì thế?"


"Úi..." Lục Nhạn Chu bóp bắp đùi mình, "Con bà nó cậu nhẹ chút coi! Con bà nó cậu làm đau ông đây rồi con bà nó!"


Minh Thứ xót bạn, nhưng tay lại không nể nang, nên cần bôi thuốc như thế nào thì cứ làm thế ấy, sau cùng còn tát cái bốp lên lưng Lục Nhạn Chu, "Thu lại câu nói vừa rồi đê,"


Lục Nhạn Chu không kịp phản ứng, "Hả? Câu nào? Câu con bà nó cậu làm đau ông hả?"


Các đội viên khác trên xe cười rộ lên.


Minh Thứ tức giận nói: "Trước đó 1 câu!".


Lục Nhạn Chu: "Con bà nó cậu nhẹ chút coi hả?".


Minh Thứ thờ ơ quát trước nữa.


Lục Nhạn Chu lúc này mới nhớ ra, "A, cậu nói 'Người anh em do mạng lớn á'. Người anh em à mạng cậu đúng là lớn, viên đạn lại lệch xíu thì có phải phiền rồi không.


"Đừng có nói những lời như thế." Minh Thứ thở dài, "Cậu là cảnh sát đặc nhiệm, phải đối mặt với những kẻ buôn bán ma túy và những kẻ khủng bố bạo lực rất nhiều lần, mẹ nó đừng có tự dán cho mình cái mác kiểu này."


Lục Nhạn Chu cười rộ lên, "Cậu nói cái này hả. Ha ha, Tiểu Minh, không ngờ nha, cậu thật là nhạy cảm, thật tri kỷ, biết lo lắng cho anh Lục của cậu nha."


"Biến đi." Minh Thứ đẩy một cái, khoanh tay nhắm mắt nghỉ ngơi.


Chuỗi vụ án bắt đầu Lỗ Côn vừa mới giải quyết xong, chưa kịp nghỉ ngơi đã phải đến hợp tác với đội cảnh sát đặc nhiệm, sau trận chiến cam go này quả thực đã gần như kiệt sức rồi.


"Được rồi, lần trước ông giao nhiệm vụ cho tôi, tôi còn chưa hoàn thành." Lục Nhạn Chu xoay người nói, "Hở, đang ngủ à?"


"Không có." Giọng Minh Thứ hơi lèm nhèm, "Chuyện gì?"


Lục Nhạn Chu nói: "Trì Tiểu Mẫn."


Minh Thứ lên tinh thần, "Vẫn không có tin tức à?"


"Ừ, hoàn toàn biến mất, chắc chắn không phải là 'không hộ khẩu' bình thường đâu." Lục Nhạn Chu dùng hai tay ôm lấy gáy, "Nhất định là một 'tiểu quỷ' rồi, hơn nữa lại còn là một 'tiểu quỷ' được đào tạo bài bản. Nhưng tôi nghĩ không ra, nếu là 'tiểu quỷ' được đào tạo bải bản, động cơ cô ta tiếp cận Lý Hồng Mai là gì? Cô ta đưa sách của Mộ Tâm cho Lý Hồng Mai xem, cô ta sao phải để mắt tới Lý Hồng Mai? Chẳng lẽ là muốn kéo Lý Hồng Mai vào tổ chức gì đó? Nhưng cũng không thấy cô ta để tâm. Tôi nghĩ tới nghĩ lui chỉ nghĩ tới một khả năng -- Trì Tiểu Mẫn cũng là người biết rõ vụ án thôn Hà Bôn, hoặc có lẽ là bị người hại, cô ta cần Lý Hồng Mai làm ầm ĩ để mượn dao báo thù."


"Không có chứng cứ." Minh Thứ nói.


Về Trì Tiểu Mẫn, Minh Thứ suy xét chỉ có thể nhiều hơn chứ không ít hơn Lục Nhạn Chu, còn có thảo luận vài lần với Tiêu Ngộ An, nhưng đều không lần ra đầu mối nào.


Nếu nói cô ta không liên quan gì đến vụ án của Lý Hồng Mai, thì lời nói và việc làm của cô ta thực sự đã ảnh hưởng đến Lý Hồng Mai. Nhưng nếu nói cô ta là một phần quan trọng trong tội ác của Lý Hồng Mai, thì lại cũng không phải.


Mà chuyện cô ta đột nhiên mất tích cũng rất kỳ quặc.


Minh Thứ hạ cửa xe xuống hóng gió, gió càng thổi càng cảm thấy nóng.


Làm cảnh sát hình sự nhiều năm, không ít lần thăng trầm cảm xúc trước lời nói và hành động của nghi phạm và nạn nhân, nhưng tình huống lần này thật đặc biệt, một người là Lý Hồng Mai, một người là Hầu Tưởng, một người là La Tường Phủ, một người là Dụ Thải Tâm, định mệnh khiến tất cả họ kết nối với nhau, làm người thổn thức không nguôi, nghĩ kỹ lại, thật sự không cam lòng.


Câu nói của Dụ Thái Tâm vẫn còn ở bên tai "liệu lúc giết tôi, bọn họ có cảm thấy sợ hãi không?" Mà lúc này, niềm hy vọng của những cô gái trên trấn Xà Đồ cũng gián tiếp tiêu tan.


Văn Lê cố thủ 3 năm trời ở trấn Xà Đồ, tin rằng có thể thay đổi hiện trạng nơi đó, một đời người không xong thì hai đời, ba đời. Nhưng sau khi biết được chân tướng vụ việc La tường Phủ bị ngộ sát, cô ấy không đáp lại một lúc lâu, cuối cùng nhẹ nhàng nói: "Là tôi hại thầy La."


Trước khi rời khỏi thành phố Đông Nghiệp, Văn Lê nói, cô ấy sẽ không trở lại trấn Xà Đồ nữa.


"Tôi đã cố gắng, tất cả đều là hối tiếc."


"Nếu như tôi không cố gắng đến vậy, ...ít nhất... thầy La sẽ không chết."


"Cố gắng của tôi để đổi lấy cái gì?"


"Tất cả mọi thứ tôi làm đều thừa thãi, tôi là tội nhân."


Cánh cửa Văn Lê đã vắt kiệt sức lực đẩy ra một khe nhỏ, giờ lại lặng lẽ đóng lại, như thể nó chưa bao giờ được mở.


Xe cảnh sát đậu trước cục thành phố. Minh Thứ không đi cùng Lục Nhạn Chu đến đội cảnh sát đặc nhiệm. Cậu nhìn lên trên lầu, phòng làm việc của Tiêu Ngộ An không mở đèn.


Hành động tối nay các tổ liên kết hành động, Tiêu Ngộ An nói không chừng lúc này vẫn còn ở sở tỉnh.


Minh Thứ không gọi điện thoại, cũng không về nhà một mình, lên lầu tẳm rửa thay quần áo, sau khi dọn dẹp xong xuôi lại nghe dưới lầu có tiếng ồn ào náo động, đang muốn xem xem, phát hiện điện thoại reo lên.


"Đêm nay không ngủ ở phòng làm việc à!?" Tiêu Ngộ An nói.


Minh Thứ nhìn xung quanh một lượt, nhỏ giọng hỏi: "Anh, anh đang ở đâu?"


"Xuống đây đi." Tiêu Ngộ An nói: "Đang đứng trước tiệm mì chờ em."


Tiệm mì anh nói là tiệm mì ramen cách trụ sở thành phố 500m, lúc Tiêu Ngộ An còn chưa được điều đến thành phố Đông Nghiệp, anh thỉnh thoảng hay đậu xe ở đó.


Minh Thứ cất xong đồ, còn cầm theo chai nước uống, xuống dưới lầu đi xuyên qua một đám anh em đặc nhiệm, đi thẳng ra tiệm mì.


Trước khi lên xe, Minh Thứ đã uống hết chai nước, tiện tay ném chai nước vào ghế phụ.


Tiêu Ngộ An đang định lái xe đi, cổ đã bị Minh Thứ móc lấy.


"Anh."


"Hửm?"


"Mai em được nghỉ phải không?"


"Em được nghỉ hết tuần tới, vụ án này vất vả rồi."


Nửa người Minh Thứ đã nghiêng