Mấy vị này rõ ràng là trưởng bối của Quan Triệt, hơn nữa quan hệ không phải là nhỏ, Nguyễn Hâm Kiều vội vàng điều chỉnh lại tư thế, hướng tới các vị từ trong thang máy đi ra cúi chào một cái. Quan Hòa Quang đi ở phía trước mặt, vẻ mặt rất nghiêm túc liếc nhìn cô một cái, gật đầu.
Quan Triệt đưa Quan ba cùng vài vị đổng sự lên xe, mới phát hiện Nguyễn Hâm Kiều không cùng đi ra. Một lần nữa anh trở lại đại sảnh, đúng lúc ngay cầu dao điện ở trên tường tìm được người —— cả người dán tại mặt trên, vẫn không nhúc nhích.
Quan Triệt đưa cô xuống, vẻ mặt Nguyễn Hâm Kiều là một dạng đáng thương: "Có phải là dáng vẻ của em rất dọa người?"
"Không có." Bộ dạng của anh nghiêm chỉnh trả lời.
Thật là một chút cũng không dỗ được người mà...
"Đó là ba anh sao? Người dẫn đầu phía trước..." Nguyễn Hâm Kiều dè dặt cẩn thận hỏi.
Quan Triệt không có biểu cảm gì "Ừ" một tiếng.
Quả nhiên a... Nguyễn Hâm Kiều cực kỳ ảo não, lần đầu tiên gặp mặt ba chồng đại nhân lại là như vậy, rất thất bại ô ô...
"Dáng vẻ của anh và ba anh rất giống nhau aha ha." Cô cười gượng hai tiếng, gặp Quan Triệt vẫn là vẻ mặt nghiêm túc, thu hồi mọt chút ý cười miễn cưỡng, cuối đầu xuống nhìn các ngón tay, than thở nói: "Sớm biết thế trước hết sẽ gọi điện thoại cho anh."
Muốn cho anh một sự ngạc nhiên, kết quả chính mình lại bị tràng kinh sợ.
"Ăn cơm chưa?" Quan Triệt không tiếp tục đề tài kia, dẫn cô đến bãi đỗ xe.
Nguyễn Hâm Kiều giống con thỏ bị giật mình quá độ, một tấc cũng không rời theo phía sau mông anh, giậm những bước chân nhỏ: "Chính là tìm anh cùng nhau đi ăn cơm."
Vì gặp nhau hoàn toàn ngoài dự đoán, hai người đều không có tâm trạng ăn cơm. Nguyễn Hâm Kiều rất sợ hãi bản thân mình để lại ấn tượng không tốt trong tương lai cho ba chồng, càng sợ hãi là Quan Triệt vì cô đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Quan ba sẽ tức giận.
Cô còn chưa kịp xác định tình cảm của anh đối với mình, trong tình trạng mơ hồ như như vậy, gặp ba chồng tương lai dường như hơi sớm,chưa kể đến việc không có chuẩn bị trước về ngoại hình.
Nguyễn Hâm Kiều liên tục thở dài, đang ăn hải sản cũng không cảm thấy mùi vị.
Thực ra mấu chốt quan trọng nhất là thái độ của Quan Triệt.
Anh vẫn là như trước kia nói chuyện rất ít, mặt đen không có biểu cảm, ánh mắt thâm thúy, không để lộ cảm xúc gì ra ngoài, nhưng Nguyễn Hâm Kiều cảm thấy anh có chút không yên lòng. Có lẽ là do cô nghĩ nhiều.
Buổi tối Quan Triệt đưa cô về nhà, Nguyễn Hâm Kiều không có hoạt bát nhiệt tình như ngày xưa, có vẻ an tĩnh hơn rất nhiều, xuống xe vẫy tay với anh hẹn gặp lại, lại không có mượn cơ hội hôn anh.
Quan Triệt vẫn như trước nhìn cô lên lầu mới rời khỏi, lái xe quay về nhà.
Tưởng Du đã ăn qua cơm chiều, đang ăn hoa quả và xem phim Hàn, thấy anh một người trở về, ngạc nhiên nói: "Không cùng với ba con và bọn người họ ăn cơm sao, thế nào trở về trước? —— hôm nay mua dâu tây, rất tươi mới, con nếm thử đi."
"Có hẹn với bạn." Quan Triệt giải thích một câu, ngồi vào trên sofa, ngắt một trái dâu tây bỏ vào trong miệng, mùi vị ê ẩm ngọt ngào tràn ngập đầu lưỡi.
Tưởng Du cũng không hỏi nhiều, xem sắc mặt anh không quá thoải mái, khuyên nhủ: "Mệt mỏi thì trở về phòng ngủ đi."
Quan Triệt đứng lên: "Mẹ cũng sớm nghỉ ngơi một chút."
Tưởng Du thuận miệng lên tiếng, cầm dâu tây tiếp tục xem tivi: "Ừ, mẹ chờ ba con trở về."
Trở về phòng tắm, tắm rửa bằng nước ấm, mở mắt rồi nhắm mắt, nước bốc hơi sương phả vào mặt hiện ra khuôn mặt nhỏ nhỏ trắng trắng, hoặc giận dữ hoặc cười, còn có hôm nay lông mày có chút ưu sầu.
Quan Triệt lau mặt, tắt nước đi.
Mặc vào áo ngủ đi ra, nhìn di động, có một tin nhắn chưa đọc:
—— học trưởng, anh giận em sao? t^t
Anh không thường động vào điện thoại để nhắn tin, trực tiếp lấy điện thoại gọi lại.
Sau khi kết nối, truyền đến thanh âm mềm yếu của cô: "Học trưởng, anh về nhà sao?"
"Ừ." Quan Triệt đứng ở bên cửa sổ, nhìn ánh đèn thủy tinh sáng chói phía dưới sân, "Còn chưa ngủ?"
"Em vừa tắm rửa xong." Nguyễn Hâm Kiều cởi hài ghé vào trên giường, đã thổi khô tóc một nửa vén qua một bên, kéo qua một con rối đặt dưới người.
Bên tai vang lên vài tiếng động nhỏ, Quan Triệt kìm lòng không được nhớ lại khi cô tắm rửa làn da trắng có chút hồng, bộ dáng tóc ướt sũng—— ngẫu nhiên gặp qua một lần, gần như có chút khó quên...
Anh nâng tay nhéo mi tâm.
Nguyễn Hâm Kiều điều chỉnh tốt tư thế, mất hứng hơi dẩu miệng: "Anh giận em có phải hay không? Cũng không nói với em..."
"Không có." Quan Triệt đi đến trước bàn, tìm ra hộp thuốc lá cầm điếu thuốc, muốn đốt, đã đưa tới bên miệng, dừng một chút lại bỏ xuống. Anh kéo ghế dựa ra ngồi xuống, dựa vào phía sau, thản nhiên nói: "Đừng nghĩ nhiều."
Nguyễn Hâm Kiều rầu rĩ "Ừ" một tiếng, ngừng hai giây, lại hừ hừ nói: "Em không phải cố ý, không cho anh giận em, em không biết sẽ gặp phải bọn họ..."
"Được." Quan Triệt có chút muốn cười.
Mặc dù chỉ có một chữ ngắn ngủn, Nguyễn Hâm Kiều vẫn sâu sắc nghe ra được một tia sung sướng, về chút phiền não nhỏ này trong nháy mắt liền tan biến, ôm con rối hồ ly lăn một vòng.
Hai người ở hai đầu điện thoại trầm mặc, phảng phất có thể nghe được tiếng hít thở nhợt nhạt lẫn nhau.
Gần là như thế này, Nguyễn Hâm Kiều liền cảm thấy trong lòng ngọt ngào đi.
"Anh buồn ngủ sao?" Nguyễn Hâm Kiều hỏi.
"Còn chưa có."
Cô cắn môi hỏi: "Vậy có thể đợi đến lúc em ngủ thì anh mới gác điện thoại được không?"
"Được."
Yes! Nguyễn Hâm Kiều cười đến ánh mắt đều híp thành một đường."Vậy anh chờ em một chút nha!"
Cô chạy tới đắp mặt nạ, nằm ngẩng mặt, di động mở âm lượng lớn để ở bên cạnh. Quan Triệt thật sự không tắt máy, hai người câu được câu không nói chuyện, thẳng đến Nguyễn Hâm Kiều đắp mặt nạ xong đi rửa mặt, lại thoa kem mắt và kem cổ, đi tắt đèn lớn, nằm ở trong ổ chăn.
"Em muốn đi ngủ."
"Ừ, ngủ ngon."
"Ngủ ngon..." Nguyễn Hâm Kiều hôn vào điện thoại một cái, vui mừng ngắt điện thoại, ấn vào đèn ngủ, tiến vào trong ổ chăn.
Cuối cùng cho Nguyễn ba chọn lựa một người chăm sóc không vừa ý là người phụ nữ đã bốn mươi tuổi, gọi là Lý Như, dáng người thiên gầy, nói không nhiều lắm, làm việc rất nhanh nhẹn, việc nhà làm được gọn gàng ngăn nắp không nói, cũng có kinh nghiệm chiếu cố bệnh nhân, trước hiểu rõ tình hình sức khỏe Nguyễn ba, sau đó một ngày ba bữa đều là dựa theo thực đơn dinh dưỡng.
Nguyễn Hâm Kiều quan sát vài ngày, cũng rất hài lòng.
Duy nhất có một điểm không tốt chính là, mỗi ngày đúng sáu giờ khi làm xong cơm chiều thì tan việc, một phút đồng hồ đều không trì hoãn. Công việc của Nguyễn Hâm Kiều thì không biết được thời gian, chưa hẳn có thể trở về nhanh được.
Nhưng cũng may khi đó bình thường chú Bằng đều dọn quán, nếu lúc người chăm sóc rời khỏi mà Nguyễn Hâm Kiều còn chưa có trở về, liền gọi Nguyễn ba đến trong nhà, chơi mạt chược hoặc là tán gẫu.
Công việc của Nguyễn Hâm Kiều ở Quang Diệu cũng dần dần đi vào nề nếp, sau lần quảng cáo thực phẩm trước kia, Phó Hiểu lại sắp xếp một quảng cáo quần áo làm chiêu bài.
Trừ lần đó ra, làm nghệ nhân cho Quang Diệu, bộ kịch tự làm《sổ tay tu luyện người yêu》 này có hai nữ chính cũng rất thành công.
Diễn viên cùng mọi công tác chuẩn bị đều đã sắp xếp ổn thỏa, quyết định cuối tháng tám bắt đầu quay.
Chỉ còn thời gian có vài ngày, Nguyễn Hâm Kiều như ngựa không dừng theo Phó Hiểu gặp nhà tài trợ nói chuyện hợp tác, thăm hỏi người sản xuất biên kịch chờ vài vị nữa mới bắt đầu.
Dữu Liễu từng đưa cô gặp qua vị Vương tỷ kia là một biên kịch chính, đã là lần thứ ba cô cùng Quang Diệu hợp tác, ở trong nhóm kịch địa vị không thấp. Chính là trong chớp mắt Nguyễn Hâm Kiều đã thay đổi công ty, người đại diện bên cạnh cũng không phải người trước kia, khi gặp mặt Vương tỷ không có chút kinh ngạc, vừa thấy mặt tựa như rất quen chào hỏi với cô, thái độ rất thân thiện, còn thay con gái cảm ơn cô lần trước đã tặng lễ vật.
Phó Hiểu rất kinh ngạc, lúc trở về lặng lẽ hỏi Nguyễn Hâm Kiều một chút, Vương tỷ chính là phó tổng người có quyền cao chức trọng ở Quang Diệu, cùng cô chào hỏi quan hệ thật sự rất tốt.
Địa điểm quay《sổ tay tu luyện người yêu》ở thành phố S, Nguyễn Hâm Kiều phải rời nhà ít nhất hai tháng, lo lắng cho lão ba, nói vài chuyện cùng chị Như, đưa tiền lương gấp hai lần với điều kiện nhờ cô mỗi ngày ở lại thêm ba giờ, sau khi nhìn lão ba đi ngủ mới rời khỏi.
Giữa lúc quay phim sẽ có ngày nghỉ, máy bay chỉ cần hai giờ, thực đang lo lắng những lúc cô có yêu cầu có thể trở về.
Còn có một chuyện không bỏ xuống được, là Quan Triệt.
Đây là giai đoạn hai người phải xa nhau, cũng không biết là phúc hay họa.
Đêm hôm trước khi đi, cùng với nhà tài trợ thương lượng công việc rồi cơm nước xong đã qua chín giờ, hình như trời lại muốn mưa, vừa ra khỏi khách sạn đã đối mặt với một cơn gió, Nguyễn Hâm Kiều có một chút run run, đột nhiên cũng rất muốn gặp Quan Triệt.
Công ty cho trợ lý gọi là Hoa Hoa ở bên ngoài xe chờ cô, Nguyễn Hâm Kiều lên xe, nói với cô Hoa muốn đi đến đườngTân Bình.
Cô Hoa sửng sốt, nâng kính đen trên mũi: "Đã trễ thế này qua bên kia làm chi, không trở về nhà sao?"
"Nhóc con không cần lo cho nhiều như vậy." Nguyễn Hâm Kiều mở miệng cười, đưa tay đánh vài nhịp nhỏ ở trên đầu gối, "Một lát đến nơi em liền trở về nhà đi, không cần phải vào cùng chị."
"Umh được." Vừa quen biết vài ngày, cũng không quen thân, Hoa Hoa cũng ngượng ngùng không hỏi thêm.
Chạy tới nhà của Quan Triệt hoàn toàn là ý định trong nhất thời, bị kích động muốn gặp anh, quên mất bình thường anh đều về nhà chính, không ở nơi này.
Ấn chuông cửa thủy chung không có người trả lời, Nguyễn Hâm Kiều liền phản ứng, thầm mắng chính mình quả thực rất đãng trí, sau đó nản lòng dựa vào tường ngồi xổm xuống, không cam lòng cứ trở về như vậy, cầm di động gọi điện cho Quan Triệt.
Bên kia, Quan Triệt vừa mới kết thúc một trận xã giao, uống đến gần say, về nhà trước tiên lên lầu tắm rửa. Đi ra từ phòng tắm, nghe được tiếng chuông điện thoại, anh đang muốn đi qua thì tiếng chuông ngừng.
Đưa tay qua vừa thấy, tám cuộc gọi nhỡ, toàn là đến từ Nguyễn Hâm Kiều.
Còn có hai cái tin nhắn:
—— học trưởng, anh đang bận sao?
—— học trưởng, sao anh lại không nhận điện thoại... t^t
Không biết làm sao mí mắt lại nhảy dựng, Quan Triệt ra ban công gọi điện thoại lại cho cô, đẩy cửa ra, từng trận gió mát lạnh đánh tới.
Ở cửa ngồi nửa giờ, gọi điện thoại cũng tìm không ra người, Nguyễn Hâm Kiều đã chuẩn bị dẹp đường quay về nhà, vừa mới đến thang máy liền nhận cuộc gọi của Quan Triệt, cô nhanh chóng bắt máy, có chút mất hứng hỏi: "Học trưởng, anh đi chỗ nào, làm sao không nhận điện thoại của em?"
"Vừa đang tắm." Quan Triệt cho rằng cô gấp như vậy là đã xảy ra chuyện gì, liền có chút nghiêm túc, "Chuyện gì?"
Nhưng mà giọng điệu của anh nghiêm túc lại không biết bản thân có chút cứng rắn, Nguyễn Hâm Kiều đã quen với sự ôn nhu của anh, nhất thời lại nghẹn ngào, nửa ngày mới rầu rĩ nói: "Không có việc gì... Anh cứ bận việc đi, em không quấy rầy anh..."
Giọng nói của cô một lát sốt ruột một lát lại hạ thấp xuống, Quan Triệt nhất thời không kịp phản ứng.
Đợi qua vài giây, bên kia không rên một tiếng, căn bản không có ý tứ giữ lại, Nguyễn Hâm Kiều càng tức giận, ngón tay ấn vào nút màu đỏ, sắp ấn xuống dừng lại, một lần nữa lấy điện thoại gác qua bên tai, thở phì phì nói: "Anh tắm rửa với cô mỹ nữ nào đó!"
Đối với cô lãnh khốc vô tình như thế, nhất định là có nuôi chó nhỏ ở bên ngoài!
"... Tôi chỉ có một mình." Quan Triệt buồn cười lại bất đắc dĩ, xoa xoa mi tâm.
Nguyễn Hâm Kiều hừ một tiếng: "Em không tin!"
"... Thật sự."
Thang máy đến lầu một, Nguyễn Hâm Kiều chầm chậm đi ra, đi hai bước lại dừng, dán trên tường.
"Em đang ở nhà của anh." Cố ý không nói rõ là nhà nào, nghĩ muốn dọa anh. Cô ôm máy tính rầm rì nói: "Ngày mai em phải đi thành phố S, hai tháng mới trở về..."
Quan Triệt lại không bị cô lừa gạt, phản ứng rất nhanh theo lời cô nói đi đến ngôi nhà ở đường Tân Bình, nhất thời không phân biệt rõ tư vị cuồn cuộn trong lòng là gì, trầm ngâm một lát, xoay người rời khỏi cửa sổ: "Ở đó chờ tôi."
Nguyễn Hâm Kiều liền lập tức cao hứng đứng lên, ở đầu điện thoại bên này cười tươi như hoa, giọng điệu nói chuyện lại cố ý làm bộ như không để ý: "Oh, vậy anh nhanh một chút."