Cám cuối cùng cũng chấp nhận rằng mình đã mắc nợ người ta hai quan tiền, trong lòng hơi thông cảm với Tấm lần trước. Nàng luôn nói Tấm
không biết suy nghĩ trước sau, nhưng chẳng phải nàng cũng vừa bị người
ta lừa mất hai quan tiền sao? Thấy Khánh vẫn đang lẽo đẽo đi bên cạnh,
Cám liền nói:
- Anh đừng lo, tôi là người giữ lời, tiền của anh tôi hứa trả thì chắc chắn sẽ trả. Anh có thể yên tâm xuống núi được rồi.
- Thực ra tôi lên đây để đào tam thất, vô tình nhìn thấy cô thì bắt chuyện chứ không phải đi theo đòi nợ.
- .......
Biết bản thân đang là con nợ trong tay người ta nên Cám đành phải nhịn
xuống. May mà nàng sinh ra là con vợ lẽ, chưa bao giờ thuộc thành phần
được ưu ái trong nhà, ra đời thì nhà nghèo phải làm đủ việc kiếm kế sinh nhai nên khả năng nhẫn nhịn của nàng cao hơn hẳn những người khác.
- Tôi có thể tò mò một chút là cô đã dùng hai quan tiền đó vào việc gì không?
- Tôi sửa sang lại nhà cửa, mua thêm ruộng đất và mở một sạp vải ngoài chợ huyện.
- Làm ăn tốt chứ? – Hắn nheo mắt nhìn Cám. Lúc này mặt trời đã lên cao,
khuôn mặt nàng hơi ửng hồng dưới nắng, trán lấm tấm mồ hôi, vài sợi tóc
rơi xuống vương ngang mặt nhưng nàng không buồn quấn lại.
- Cũng tạm ổn. Sạp vải bắt đầu ổn định, chúng tôi cũng đã thuê được người làm cho vụ mùa tới.
- Tạm ổn mà cô vẫn phải lên núi đào tam thất thế này ư?
- Vì tam thất được nhiều tiền lắm. – Nàng vừa nói vừa cố đào lên một cây
tam thất, nét mặt rất vui vẻ. – Anh biết đấy, trồng lúa thì dễ mất mùa,
bán hàng có thể ế cho nên tranh thủ lúc nào có thể kiếm được tiền thì
phải kiếm, tích lũy dự phòng lỡ có lúc cần tới.
- Xem ra cô rất ham tiền. – Hắn khẽ cười nói.
- Phải, chỉ cần việc gì ra tiền tôi đều làm tất. – Nàng đã đào xong củ
tam thất tìm được, liền bỏ vào chiếc túi đeo bên người. – Trưa rồi, nghỉ tay thôi.
Nàng đưa Khánh đi thêm một đoạn, chỗ có
con suối chảy qua. Cám rửa tay rửa mặt xong thì lấy đồ ra ăn, thấy hắn
ngồi im nhìn nàng, nàng liền đưa cho hắn nắm cơm:
- Anh không mang đồ ăn hả? Lấy tạm của tôi đi.
- Cô không ăn sao?
- Tôi mang theo khá nhiều, với cả quanh đây cũng có nhiều loại hoa quả ăn được, cầm đi, đừng ngại.
- Cám ơn cô. – Khánh không khách khí cầm lấy.
Chỉ là ăn cơm nắm với muối vừng và uống nước suối nhưng hắn ăn rất ngon
miệng, tuy vậy, ngay sau khi ăn xong, Cám lên tiếng làm hắn suýt chết
nghẹn:
- Cơm nắm anh vừa ăn, tôi tính rẻ là nửa quan tiền nhé.
- Cái gì? – Hắn trợn mắt lên nhìn nàng. – Xíu cơm thế mà nửa quan tiền?
- Một miếng khi đói bằng một gói khi no. – Nàng nhún vai. – Giá đồ ăn
trên núi và dưới làng là khác nhau. Nếu anh không muốn mất thêm tiền ăn
thì mau xuống núi đi.
- Không sao, tôi không thiếu tiền. – Hắn nhún vai.
Cám trở nên rất vui vẻ, chỉ cần Khánh ở lại tới khi xuống núi thì nàng sẽ
xóa được nợ. Dù cảm thấy mình hơi bắt chẹt người ta nhưng còn hơn là
phải mất tiền. Thực tâm, Cám không phải người bủn xỉn hay yêu tiền quá
mức nhưng hoàn cảnh sống thực tế đã khiến nàng không thể khác được.
Không bao giờ nàng quên những ngày xưa gian khó khi cha và mẹ cả mất đi, ruộng đất bán hết để trang trải, mẹ nàng phải đi làm thuê làm mướn đủ
việc còn bản thân nàng phải đi mót khoai ngoài ruộng, đào củ sắn củ mài
trên rừng. Ba mẹ con bữa no bữa đói thường xuyên. Chính những ký ức đó
đã tạo thành nỗi ám ảnh về sự thiếu thốn của Cám, đến mức nàng chỉ luôn
suy nghĩ làm sao để có nhiều tiền, để cuộc sống không còn phải lo lắng
cho miếng cơm, manh áo hàng ngày.
- Mà Bột Gạo này, có nhiều cách để cô không cần vất vả vẫn kiếm ra nhiều tiền kia mà.
- Cách gì vậy?
- Tôi thấy bảo, sắp tới kỳ tuyển phi... – Hắn có vẻ thờ ơ buông một câu.
- Anh định xúi dại tôi tham gia sao?
- Xúi dại? – Lông mày hắn nhíu lại. – Không phải ai ai cũng mong ước thành phi tần để được hưởng vinh hoa phú quý ư?
- Không phải tôi. – Cám nhún vai. – Tôi không bao giờ tính toán mấy thứ viển vông đó.
- Tại sao?
- Này nhé, thứ nhất, tôi kiếm tiền có thể hơi vất vả nhưng đó là đồng
tiền của tôi, hoàn toàn chủ động, không phải xin ai, lúc chi tiêu cũng
không phải hỏi ai. Thứ hai, tôi vốn là người thích tự do bay nhảy, bảo
tôi ở trong cung cấm suốt ngày tôi không chịu nổi, lúc đó tiền nhiều
cũng đâu có dùng được. Thứ ba, tôi chỉ xuất thân là một dân nữ bình
thường, có tiến cung làm phi tần cũng chỉ là một cọng cỏ lắt lay giữa
vườn hoa rực rỡ, có lẽ Đức vua cả đời sẽ không biết tới sự tồn tại của
tôi. Với cả tôi không thấy việc hàng trăm phụ nữ xun xoe lấy lòng một
người đàn ông duy nhất có gì là hay. Xui tôi bước vào một nơi tương lai
mù mịt như vậy, không phải xui dại thì là gì? Hơn nữa…
- Hơn nữa cái gì?
- Nói riêng anh nghe thôi nhé. – Cám bỗng hạ giọng dù xung quanh không có ai. – Tôi không thích Đức vua.
- Tất nhiên là chưa. Nhưng tôi nghe nói Đức vua mới lên ngôi chưa lâu, do còn quá trẻ, nên quyền bính nằm hết trong tay Thái hậu và Thái úy, bản
thân không có thực quyền. Đàn ông như thế thì dù là Đức vua cao quý cũng chả thể thích được.
- Sao cô khó tính quá vậy? – Khánh bỗng hơi cao giọng. – Biết đâu do Người còn trẻ, thực lực chưa đủ nên mới phải tạm nhẫn nhịn?
- Cũng có thể, nhưng tôi không quan tâm. Điều làm tôi không thích Đức vua có lẽ đến từ những thứ liên quan đến tôi nhiều hơn.
- Ví dụ…?
- Như chính sách Triều đình không cho phụ nữ được đi học, đi thi hay ra làm quan, không phải rất bất công sao?
- …..
- Hay như việc giết trâu thì bị phạt tù trong khi bắt trộm trâu thì chỉ
bị phạt tiền. Nhiều nhà trâu ốm sắp chết cũng không dám mổ bán, còn bọn
đi bắt trộm trâu rất nhiều vì không bị phạt nặng.
- …..
- Thuế ruộng đất quá cao mà thuế buôn bán thì thấp. Dù tôi cũng là người
buôn bán nhưng vẫn phải thừa nhận như thế khá bất công. Nông dân ngày
càng nghèo còn dân buôn ngày càng giàu. Trong khi làm nông là làm ra hạt gạo, lương thực thiết yếu hàng ngày.
- …..
Cám nói tới đâu, Khánh ngẩn ra tới đó, nhìn nàng có vẻ bất ngờ. Có lẽ hắn
không nghĩ một cô gái nhà quê lại có thể chỉ ra những vấn đề trong chính sách của triều đình, dù rằng những điều nàng nói cũng chỉ loanh quanh
trong phạm vi đời sống của nàng.
- À tôi quên không hỏi, anh làm nghề gì vậy?
- Tôi là học trò.
- Vậy ư? Đã qua kỳ thi tuyển nào chưa?
- Chưa… - Hắn có vẻ hơi bối rối. – Thầy tôi chưa cho phép tôi sử dụng sở
học của mình. Người bảo tôi còn cần thời gian để tích lũy thêm nhiều
kiến thức và kinh nghiệm.
- Tôi nghĩ thầy anh nói
đúng đó. – Cám gật gật đầu. – Thế sao anh hay rảnh rang ra ngoài như
vậy? Xem ra anh cũng không nghèo, đâu cần phải đi đào tam thất thế này?
- Tôi không muốn là một kẻ vô tích sự chỉ biết đọc sách. Đi ra ngoài học
hỏi được rất nhiều điều. – Khánh nói rồi bỗng mỉm cười. – Như là ba xu
một miếng trầu thì sáu miếng là hai đồng chẳng hạn.
- Này…
- Hay là chỉ cho người ta lên triền đồi đào tam thất, còn bản thân thì len lén lên núi cao…
- Này… này… - Cám cuống quýt ngắt lời hắn, mặt đỏ tới tận mang tai.
Tối hôm đó hai người đốt lửa ăn tối trên núi, cùng nhau tổng kết chỗ tam thất đào được.
- Lần đầu đi mà đào được ngần này là giỏi rồi. – Cám nhìn số tam thất của Khánh vui vẻ động viên. – Nhiều người đi mấy lần liền còn về tay trắng
cơ.
Xong xuôi, Cám lấy trong tay nải ra một đôi giầy rồi chăm chú thêu. Đường thêu của nàng sắc nét mà sống động, tuy không
phải tuyệt mỹ nhưng cũng rất độc đáo.
- Cô thêu để bán hay thêu để dùng thế?
- Tất nhiên là để dùng. – Nàng khẽ mỉm cười. – Tôi thêu không phải xuất
sắc nên bán không được nhiều tiền, để thời gian làm việc khác có ích
hơn.
Nàng đang tranh thủ lúc rảnh rang để thêu cho
mình và Tấm mỗi người một đôi giầy, đôi của Tấm hôm trước đã xong đang
để ở nhà, còn đôi này là của nàng. Hoàn cảnh không cho phép hai nàng
trưng diện nên để có thể thỏa mãn những thú vui rất con gái này, cả Tấm
và Cám đều phải tự mình xoay xở. Cám có thể thêu còn Tấm có thể may và
phối màu váy áo rất đẹp.
Khánh im lặng nhìn Cám cho tới khi nàng thêu xong thì hắn bỗng nói:
- Cô bán lại cho tôi một chiếc hài vừa thêu xong được không?
- Vì sao? – Cám nhìn hắn thắc mắc.
- Tôi muốn kiếm tiền. – Hắn nhìn nàng, lấp lửng nói. – Chiếc giầy của cô
khá đẹp, tôi đem về làm mẫu, tìm người thêu hàng loạt rồi bán.
- Nhưng tôi thêu đâu phải đẹp lắm?
- Vì không đẹp lắm nên mới dễ tìm thợ thêu hàng loạt.
- ….. – Cám không biết trả lời thế nào, đành nói lảng. – Anh mua thì cầm cả đôi đi.
- Cầm nhiều vướng lắm, tôi chỉ cần một chiếc là đủ rồi. Cô cứ giữ lại chiếc kia giùm tôi, biết đâu có lúc tôi đổi ý.
Cám còn đang suy nghĩ xem nên ra giá như thế nào thì Khánh đã tới trước
mặt, vòng tay qua cổ nàng buộc lại cái gì đó. Cám giật mình, nhưng chưa
kịp phản ứng thì hắn đã lùi lại, nàng đồng thời cảm thấy trên cổ có gì
đó nằng nặng. Cầm vật Khánh vừa đeo lên cổ mình xem, nàng ngạc nhiên
nhận ra đó là một con kỳ lân ngọc màu đỏ rất đẹp. Thấy vẻ ngần ngại của
nàng, hắn liền tặc lưỡi:
- Không cần phải đắn đo, con kỳ lân này đáng giá hơn mức cô có thể nghĩ tới.
- Một ngàn quan sao? – Nàng bâng quơ hỏi.
- Này, - Hắn nhăn nhó. – cô có thể nghĩ tới điều gì khác ngoài tiền không?
- Tại anh nói nó đáng giá hơn mức tôi có thể nghĩ… - Nàng im lặng một
chút rồi kiên trì hỏi tiếp. – Sao, có được một ngàn không? Hay là một
vạn?
Khánh bỗng cảm thấy nếu có thể vươn tay ra bóp
chết cô gái xinh xắn đang lải nhải trước mặt mình ngay lúc này thì có lẽ đó sẽ là điều khiến hắn sung sướng nhất.
- Thôi
ngay. – Hắn quát khẽ. – Tôi cấm cô nghĩ tới chuyện bán nó. Bỏ ngay vào
trong cổ áo và giữ thật kỹ. Lần tới gặp lại mà cô bán rồi thì tôi sẽ bóp chết cô, nhớ chưa?
Hắn nói rồi xoay người kéo chăn ngủ, không thèm liếc mắt lại phía nàng thêm một lần nào nữa.
Hắn đã không nhìn thấy cô gái đáng ghét chỉ biết đến tiền kia ngay sau khi
hắn quay đi liền ngồi bó gối ngẩn ngơ nhìn đống lửa tới xuất thần, bàn
tay nhỏ nhắn vô thức xoa nhẹ lên gáy, chỗ lúc nãy hắn đã vô tình chạm
vào.