Tấm Ảnh Cũ

Chương 3

Người xung quanh di chuyển lộn xộn, Triệu Mộ đứng giữa trung tâm đoàn người, anh thở hổn hển ôm chặt lấy Lê Vũ, tay của vị khách vẫn còn run rẩy, phần vải ở hạ thân bị nước nhuộm sẫm màu, một luồng mùi khai truyền đến. Lê Vũ theo bản năng mà nhìn xung quanh, chủ quán đang giận đùng đùng đẩy đoàn người ra đi về phía hai bọn họ.

“A Vũ…” Triệu Mộ sau khi khiêu khích xong liền quay đầu lại lưu luyến cọ cọ cổ Lê Vũ, mặt đầy nét dịu dàng, “Về nhà được không… A Vũ, chúng ta về nhà đi.”

Bấy giờ đã khá hỗn loạn, chủ quán sai người đến đứng trước bọn họ, có người phản ứng lại, ngả ngớn huýt sáo với Triệu Mộ, “Ồ, thì ra là đi bắt gian đấy à?”

Mọi người trầm mặc trong phút chốc, rồi cười ồ lên, còn có người nói: “Bạn tình ngoại tình rồi à? Sợ nhiễm bệnh hả? Còn vác dao đi chém nha! Thật sự không cân nhắc anh đây à? Mỹ nhân?”

“…”

Lê Vũ nhíu mày nắm chặt nắm đấm, sắc mặc cậu rất kém, Triệu Mộ im lặng kéo cậu, xoay người loạng chà loạng choạng nắm lấy con dao găm trên bàn kia rút nó ra, sau đó như người say mà cười khúc khích vung vẩy con dao, trong mắt chất đầy nỗi cáu kỉnh cùng điên cuồng.

“Ai nói tao đến bắt gian?” Anh dịu dàng nói, “A Vũ của tao chưa từng ngoại tình, em ấy thích tao nhất, ai mẹ kiếp nói tao tới bắt gian hả?”

Ngọt ngào đến độ cơ hồ không có một âm thanh nào vang lên.

Dao vung lên mang theo tiếng vù vù, Triệu Mộ nhìn bốn phía, nheo mắt lại, “Ai nói hả?”

Tựa như chỉ cần phát hiện được người nói anh sẽ lập tức cho hắn một dao.

Hồ đồ.

Triệu Mộ đã sớm bị chiều hỏng rồi, làm gì còn biết đến khiêm nhường lịch thiệp hay giải quyết công việc gì gì đấy. Bàn bị chọc ra một cái khe nứt, phỏng chừng sẽ phải đền tiền rồi, hơn nữa còn gây sự như này, khả năng sẽ bị đánh một trận. Đám người xung quanh vẫn còn đang ồn ào, Lê Vũ cảm thấy huyệt thái dương giật giật đau nhói, đành phải bất chợt ôm eo Triệu Mộ, cánh tay hơi dùng sức vác anh lên vai, cố gắng chen vào khe hở giữa đám người mà nhanh chân bỏ chạy. Cậu căng thẳng đến thít chặt bắp thịt, lo sợ bị người gây phiền phức, nhưng Triệu Mộ lại đột nhiên điên cuồng mà kêu gào, “Tại sao lại phải chạy? A Vũ, bọn nó dám nói em ngoại tình, bọn nó vu hại em, để anh chém nó mấy dao được không A Vũ… Anh rất giận…” Ngừng một chút rồi lại nói, “À, anh biết rồi, em là sợ anh bị bọn nó đánh chứ gì? Đúng không? A Vũ… Anh biết mà, em vẫn là yêu anh nhất.”

Anh như một đứa trẻ đắc ý cười ra tiếng, vừa về đến nhà đã vội Lê Vũ lên giường, Lê Vũ không muốn, Triệu Mộ liền cột cậu lại, vững vàng mà đặt cậu dưới thân mình, trừng phạt tàn nhẫn làm cậu.

“Anh biết em vẫn yêu anh nhất mà.” Anh cầm lấy tóc mái trước trán buộc Lê Vũ phải ngẩng đầu lên, hoàn toàn không để ý đến Lê Vũ “a” một tiếng đau đớn, vừa liếm cắn mồ hôi tuôn ra trên xương quai xanh Lê Vũ vừa hung ác thúc vào chỗ mẫn cảm của cậu, “Cũng chỉ có thể yêu anh, yêu anh nhất thôi.”

Anh đột nhiên có loại tự tin không tên, hoàn toàn quên đi hai ngày trước bản thân đã phải khổ sở cầu xin thế nào — không sao cả, anh đã biết nên làm gì rồi.

Anh không sợ phạm tội, cũng không sợ giết người, Lê Vũ nếu như thích tên khác, vậy anh phải giết tên đó, còn nếu anh bị bắt, thế thì kéo Lê Vũ cùng chết vậy.

Triệu Mộ dần điên cuồng cười lớn, càng dùng sức mà thúc vào người cậu.

“A Vũ, bảo bối, em phải biết, em chỉ là của anh.”

Anh cười tàn nhẫn nói ra lời yêu.

“Ngoại trừ anh, không ai sẽ yêu em đến vậy đâu. Em chỉ có thể là của anh.”

Bạn xem, anh ta chính là một kẻ điên, một tên thần kinh, một người điên cuồng, cố chấp đến thế đấy, có thể cả đời này cũng đều chỉ có loại phẩm hạnh buồn nôn như thế thôi, một chút cũng không đáng để người ta hoài niệm.

Lê Vũ không biết có phải mình đã đạt được chứng bệnh si dại trong tiểu thuyết rồi hay không, nhưng cậu quả thực đúng như lời Triệu Mộ nói, yêu anh ấy, yêu anh ấy nhất, chỉ yêu mỗi anh ấy, giống như kẻ nghiện hút ma túy vậy, mặc cho biết cuối cùng sẽ là vực sâu đón chào nhưng vẫn không ngừng lại được.

Lê Vũ thỏa hiệp, cậu không hiểu lắm suy nghĩ của bản thân, chẳng qua là không nỡ nhìn Triệu Mộ đáng thương như thế thôi. Cậu dù sao cũng yêu Triệu Mộ yêu đến tận xương tủy.

Cậu lại trở lại làm công nhân bốc vác.

Triệu Mộ càng lúc càng trở nên không bình thường, anh như chợt tỉnh ngộ không tiếp tục viết ca khúc nữa, đàn để ở góc nhà, bề mặt bị đóng một lớp bụi dày đặc. Anh đi theo Lê Vũ đi làm, cũng thành một công nhân bốc vác.

Lê Vũ biết anh đang bất an, mặc dù Triệu Mộ đã nói tự tin như vậy, nhưng trong tâm anh vẫn có một góc nào đó đang run rẩy. Anh cố tình muốn đi theo Lê Vũ, từ sớm đến tối, chỉ lo sợ có một ngày người đàn ông của mình bị người khác câu mất hồn đi. Nhưng anh làm sao mà làm được công việc bốc vác? Khí lực Triệu Mộ xác thực không nhỏ, thậm chí còn có thể gọi là quái lực, nhưng tay anh trước sau chỉ đều dùng để đánh đàn.

Da dẻ trắng nõn, tinh tế mềm mại, bàn tay ngay cả một vết chai cũng không có. Chỉ một mảnh gỗ thô ráp cắt vào da thịt anh, cũng đủ làm Lê Vũ đau lòng đến viền mắt đỏ ửng.

“Em nuôi anh.” Cậu nói, “Em làm là được, anh ở nhà đi, hoặc là đi đánh đàn của anh đi.”

Lê Vũ nói như vậy làm Triệu Mộ hạnh phúc nở nụ cười, anh cọ cọ lên cổ Lê Vũ làm nũng, “A Vũ, xoa thuốc cho anh đi, anh đau.”

Nhưng chưa hề nghỉ việc.

Có người nói, Lê Vũ cùng Triệu Mộ không xứng đôi. Giống như miễn cưỡng đem một hình vuông bỏ vào trong chỗ lõm của hình tròn vậy, song phương đều bị mài đi. Nhưng mà, chẳng ai nghĩ tới, một khi thật sự khít vào thì chúng nó sẽ chặt chẽ dính lấy nhau, không bao giờ có thể tách rời.

Vốn nên là như vậy.

Lê Vũ lặng lẽ nghĩ, cậu chính là khối hình đã bị mài đi rất nhiều góc nhọn kia, Triệu Mộ cương quyết chen vào làm cho cả hai đều một thân thương tích. Sau đó, bọn họ vững vàng kếp hợp với nhau, rốt cục tạo ra một tác phẩm nghệ thuật trừu tượng, đường viền dung hòa vặn vẹo mà tràn đầy mỹ cảm, có người than thở, nhưng cũng có người thổn thức.

Lại sau đó nữa, Triệu Mộ không còn.

Chỉ còn lại cái khối với các góc có vết tích của sự xâm nhập, thời điểm kết hợp cũng có thể miễn cưỡng xem là đẹp thì đến phút cuối này lại trở nên xấu xí không chịu được.

Lê Vũ cũng sắp không sống nổi nữa rồi.

Cậu đứng dậy, căn phòng lạnh lẽo không còn khí tức của cái người điên thường làm nũng trên người cậu nữa. Đôi mắt trong di ảnh lạnh lùng, bỗng dưng lại xa cách gấp chục lần. Lê Vũ sờ sờ lên khung của di ảnh, ngây người lầm bầm, “Đây không phải A Mộ nhà ta, anh ấy xinh đẹp như vậy, xinh đẹp như vậy…”

Cậu bắt đầu tìm kiếm lung tung trong nhà, nỗ lực tìm ra chỗ ẩn thân của người thanh niên.

“Làm sao lại không thấy cơ chứ?” Cậu thì thào nói, “Làm sao lại trốn tránh em…”

Căn nhà bị lục đến bừa bãi, nhưng Lê Vũ vẫn không tìm thấy. Cậu muốn tìm Triệu Mộ, dù cho chỉ là một tấm hình.

Bọn họ sống cùng nhau mười một năm, mà ngay cả một tấm hình cũng không tìm được. Lê Vũ không thích tráng những bức ảnh quý, toàn nói bọn họ còn nhiều thời gian mà, ít hôm nữa dư dả thì đi chụp cũng không muộn.

Nào ngờ, thời gian thì có bao giờ ngại nhiều?

Có một số việc, quá khứ chính là quá khứ, tiếc nuối vĩnh viễn sẽ không vì người ta thống khổ mà biến mất.

Tìm hồi lâu, Lê Vũ rốt cục mừng rỡ như điên tìm ra được một tấm hình từ một góc phòng nào đó. Bức ảnh cũ từ 4, 5 năm trước đã sớm phai màu, người thiếu niên mi mục thanh tú trong hình đứng trên cầu ở cổ trấn, mỉm cười nhìn Lê Vũ, tựa như mới chỉ diễn ra ngày hôm qua.

“A Vũ, anh yêu em biết bao.”

Lê Vũ còn nhớ lúc ấy anh ấy đã nói như thế, giọng nói vô cùng ngọt ngào cầu xin cậu đồng thuận chụp một tấm ảnh quý “Chụp xong là có ngay.”

Triệu Mộ yêu thích sự đẹp đẽ, anh chụp xong ảnh lưu niệm Lê Vũ liền cười nhạo anh, không thèm đi lên chụp cùng.

“Anh yêu em!!” Giọng nói nóng bỏng của người thanh niên vẫn còn bồi hồi bên tai cậu, Lê Vũ vuốt ve bức anh trong lòng, cười vui vẻ.

Vừa cười, nước mắt vừa theo khóe mắt không tiếng động mà trượt xuống.