Lục Nghiễn Đình gặp ác mộng, hắn giống như trượt chân tiến vào trong hầm băng, lạnh đến cả người phát run, chỉ có thể liều mạng chạy trốn trên con đường hai bên toàn băng, song vô luận hắn chạy bao lâu, dải băng này tựa như không có điểm dừng.
Không biết qua bao lâu, hắn giật mình một cái ,rốt cục mở mắt kết thúc ác mộng này.
Lục Nghiễn Đình thật dài thở phào một cái, cảm thấy ngực bị cái gì đó lạnh như băng đè ép . Khẽ khởi động thân thể ,nhìn thấy tiểu xà nhiều ngày không thấy.
Lăng Duệ vốn thân thể cuộn thành một đoàn ,nghe hắn ôn nhu vui mừng kêu gọi mới từ từ ngẩng đầu lên. Tiểu xà tuyết trắng dùng con ngươi đen lúng liếng nhìn Lục Nghiễn Đình một cái,sau đó từ từ nằm xuống đem mình cuộn thành một đoàn, đối Lục Nghiễn Đình vờ như không thấy.
Lục Nghiễn Đình kinh ngạc, Lăng Duệ vô luận làm một tiểu xà hay là làm người, cũng là rất có sức sống tinh thần phấn chấn bồng bột hài tử , lúc này làm sao lại giữ yên lặng ni?
Hắn tự tay vuốt ve tiểu xà thân thể trắng mịn lạnh như băng ,dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vén lên đầu tiểu xà, làm cho tiểu xà nhìn mình, ôn nhu dụ hống nói: “Sao thế?Giận ta sao? Ta gần đây không thể đi ra ngoài mới không đến thăm ngươi, sau này ta dẫn ngươi đi chơi có được hay không?”
Tiểu xà nghe vậy, tựa hồ rất tức giận, tê tê kêu hai tiếng, dùng đỉnh đầu nho nhỏ khả ái đụng đụng tay Lục Nghiễn Đình đang vuốt ve đầu của nó .Lục Nghiễn Đình bị tiểu xà dùng đầu cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là ngược lại đi vuốt ve thân thể tiểu xà đang cuộn mình,tiểu xà lập tức xoay người lại ,tiếp tục kiên nhẫn dùng đầu xô đẩy tay Lục Nghiễn Đình ,một bộ kiên quyết không để cho Lục Nghiễn Đình đụng vào người nó.
Lục Nghiễn Đình không hiểu chút nào, “Duệ nhi,ngươi làm sao vậy?”
Lăng Duệ vừa tê tê kêu hai tiếng, bỗng nhiên liền từ trên lồng ngực Lục Nghiễn Đình nhanh chóng bò xuống, oạch một cái chui vào trong chăn. Lục Nghiễn Đình bất đắc dĩ, chỉ có thể vén lên góc chăn,nào biết đâu rằng tiểu xà mới nhìn thấy đầu hắn,lập tức lại vén lên cái chăn trong hang ổ chui vào,một chút liền không thấy bóng dáng.
Lục Nghiễn Đình cảm thấy nhức đầu, vừa không nỡ đối Lăng Duệ lớn tiếng,vì thế chỉ có thể nhẫn nại — bắt xà.
Một trận nhân xà truy đuổi Lục Nghiễn Đình nắm chặt thân thể tiểu xà phòng ngừa nó lần nữa lẩn trốn, vừa đem chăn mền của mình toàn bộ đẩy tới cuối giường đoạn tuyệt tất cả đường lui của tiểu xà.
Hắn tựa vào đầu giường,đem tiểu xà đặt trên lồng ngực mình muốn cùng hắn nhìn nhau,tiểu xà tựa hồ quyết định chủ ý không cùng hắn làm bất kỳ hình thức trao đổi nào,lập tức hướng trong vạt áo hắn chui vào.
Tiểu xà tốc độ cực nhanh, Lục Nghiễn Đình tay mắt lanh lẹ cũng chỉ kịp kéo cái đuôi của nó, tiểu xà đã vùi đầu vào trong y phục của hắn.
Lục Nghiễn Đình vừa xoa cái trán đau ,vừa không nỡ mắng vật nhỏ này bốc đồng , chỉ có thể dùng phép khích tướng nói: “Ngươi đây là đang phi lễ( dê xồm =]]) với ta sao?”
Quả nhiên tiếng nói vừa dứt, tiểu xà liền chui ra,ngẩng lên đầu tức giận tê tê kêu hai tiếng.
Lục Nghiễn Đình lập tức không nhượng Lăng Duệ đau mà túm lấy đầu tiểu xà, cười nói: “Vật nhỏ, còn bắt không được ngươi?”
Tiểu xà bỗng nhiên bị túm đầu,ngây ngốc sửng sốt một chút mới kịp phản ứng mình bị bắt rồi, nhưng ngay sau đó lớn tiếng kêu kháng nghị.
Lăng Duệ đích xác đang cáu kỉnh,ngày hôm qua hấp tấp chạy tới phủ đệ Lục Nghiễn Đình,vốn cho là hắn cuộc sống nước sôi lửa bỏng, buồn bực không vui lăn lộn khó ngủ, nào đâu biết rằng Lục Nghiễn Đình cái gì cũng trôi qua hảo hảo ,nằm phịch ở trên giường một đêm mộng đẹp.
Lục Nghiễn Đình ngủ yên nhưng lại làm Lăng Duệ trong lòng bất bình,y cảm giác mình lo lắng ngu ngốc,vừa tức Lục Nghiễn Đình cái gì cũng không nói,làm cho y chẳng hay biết gì ,cho nên trả thù ,mang theo tâm tư đùa dai lặng lẽ bò lên lồng ngực Lục Nghiễn Đình,cuộn lại trong ngực hắn,có chủ tâm muốn cho Lục Nghiễn Đình gặp ác mộng.
Còn có , phát hiện tình cảm của mình đối với Lục Nghiễn Đình, nghĩ đến biến trở về người không biết làm sao cùng hắn chung đụng, Lăng Duệ liền duy trì bộ dạng tiểu xà,miễn phải lúng túng,quyết định chờ lấy hết dũng khí mới biến trở về người.
Lục Nghiễn Đình dụ dỗ tới dụ dỗ lui Lăng Duệ cũng không phản ứng với hắn, vẫn cứ duy trì bộ dạng tiểu xà, mỗi lần hắn muốn nói chính sự giải thích mấy ngày này xa cách , Lăng Duệ dứt khoát nghe cũng không nghe bò đi,nếu không phải Lục Nghiễn Đình tay mắt lanh lẹ túm được nó, cũng không biết tiểu xà này bây giờ đang ở góc phòng nào.
Được rồi được rồi, hiện tại xà cục cưng đang nóng nảy nhất,Lục Nghiễn Đình cũng chỉ có thể nhận mệnh làm trâu làm ngựa hầu hạ nó.
Một người một xà dùng qua đồ ăn sáng, Lục Nghiễn Đình cho người lui ra, đem cái ghế cầm quyển sách,mang tiểu xà Lăng Duệ đang nằm úp sấp trên bả vai mình đến viện tử phơi nắng.
Lăng Duệ nhìn sách trên tay kia thật dày ,cũng nhìn hơn phân nửa, suy đoán trong khoảng thời gian này Lục Nghiễn Đình cũng phơi nắng xem sách nhàn nhã đi chơi mà Lục Nghiễn Đình xem sách sẽ không quản y rồi,Lăng Duệ không khỏi nín thở, dùng sức dùng đầu cọ mặt Lục Nghiễn Đình ,rất có dáng tiểu hài tử làm nũng cố ý gây sự hấp dẫn chú ý.
Lục Nghiễn Đình lấy tay trấn an vỗ vỗ Lăng Duệ ,đầu cũng không hạ xuống, ánh mắt dính trên quyển sách ,khóe miệng nhưng khẽ loan độ cung.
Lăng Duệ giằng co một lúc lâu, Lục Nghiễn Đình cũng không còn làm sao chú ý y,liền biết điều một chút nằm xuống trên vai hắn nghĩ chuyện giữa mình và Lục Nghiễn Đình.
Sau khi ăn cơm trưa xong thiêm thiếp chốc lát,Lục Nghiễn Đình cùng Lăng Duệ tiếp tục kéo dài hoạt động buổi sáng ,một người một xà an tĩnh thư thích vượt qua một ngày.
Buổi tối,Lục Nghiễn Đình vì Lăng Duệ trải tốt vải mềm trong rổ để cho Lăng Duệ nghỉ ngơi,Lăng Duệ chết sống không chịu vào,chỉ muốn trên giường Lục Nghiễn Đình.
Lục Nghiễn Đình thấy tiểu xà cuộn thành một đoàn, sau đó ngẩng đầu, con ngươi xoay tròn nhìn mình lom lom, một bộ ta cứ lù lù ở đây, bất đắc dĩ chỉ có thể đáp ứng. Hắn thoát ngoại sam,nằm xuống kéo chăn, chỉ chốc lát sau liền ngủ,nhẹ nhàng phát ra tiếng ngáy.
Lăng Duệ dọc theo chân giường bò tới mặt đất, ngay tại chỗ lăn một vòng biến trở về hình người,y ngẩng đầu nhìn cửa sổ, trăng sáng ngày mười lăm treo trên bầu trời đêm đen nhánh ,giống như Dạ Minh Châu mượt mà nhu hòa .Bầu trời cổ đại bao la không giống bầu trời hiện đại nhiều quang hại, hiện giờ đầy ánh sáng của tinh hà, Lăng Duệ nghe hô hấp đều đều của Lục Nghiễn Đình cảm thấy vô cùng an lòng.
Y vừa ở trên mép giường ngồi xuống, người vốn nên ngủ say bỗng nhiên mở mắt, đôi phượng nhãn ban đêm cũng có thể nhìn ra trong đó có nụ cười nhu hòa cùng thu hoạch lớn .Lăng Duệ thấy hoa mắt, đã bị người kẹp chặt,thuần thục thoát ngoại sam nhét vào trong chăn.
Lăng Duệ còn không có biết rõ chuyện gì xảy ra người cũng đã ở trong ngực Lục Nghiễn Đình rồi,y vùng vẫy mấy cái,không cẩn thận mở chăn gió lạnh sưu sưu thổi vào,y lập tức đánh cái hắt xì vang dội ,biết điều một chút lùi về trong ngực Lục Nghiễn Đình khẩn trương không nhúc nhích.
Lục Nghiễn Đình cười cười, một tay áp tốt chăn,tay sờ đỉnh đầu tiểu xà ,cười nhẹ nhàng.
“Ở chỗ này cả ngày,Túy Nguyệt lâu bên kia làm sao bây giờ?” Lục Nghiễn Đình thấp giọng hỏi.
“Thiết, từ chức rồi! Quá mệt mỏi ,lão tử không làm nữa!” Lăng Duệ hắc một tiếng, có chút lo lắng , dù sao đó là công việc Lục Nghiễn Đình giới thiệu cho y.Lăng Duệ ban đầu nghe nói Lục Nghiễn Đình bị giam lỏng liền lập tức quyết định nói thôi việc với lão bản,chạy về chỗ Lục Nghiễn Đình,bất quá chuyện mất mặt như vậy y sẽ không khai ra.
Vất vả? Lục Nghiễn Đình dĩ nhiên biết không có thể, trên thực tế Lăng Duệ được làm tiểu nhị vui đến quên cả trời đất. Bất quá hắn dĩ nhiên sẽ không chọc phá lời nói dối của tiểu xà,cái chút ít tâm tư Lục Nghiễn Đình làm sao sẽ đoán không ra , nhất định là lo lắng cho mình nên tới đây phụng bồi .
“Nghe nói cha ngươi tạo phản rồi, ngươi làm sao a,có thể hay không tru di cửu tộc?”Lăng Duệ nhớ tới trước kia xem phim,cả đám tạo phản liền bị tru di cửu tộc, vô luận trung gian một cũng chạy không thoát.
Lục Nghiễn Đình theo ánh trăng thấy tiểu xà bộ dạng khẩn trương hề hề , nhớ tới hài tử này nói với hắn cuộc sống trước kia không có chuyện người phạm tội cả nhà vạ lây,không khỏi thanh âm mềm vài phần: “Yên tâm, không có chuyện gì. Ta cùng người nam nhân kia đã không có quan hệ. Ta cùng Mộ Trạch là ngồi cùng một thuyền,hắn tính toán thừa dịp bình loạn cho thỏa đáng,diệt trừ thế lực khác, cũng làm được thất thất bát bát rồi, hoàng đế hắn làm đã định rồi.Nếu không ngươi cho rằng, ta có thể chỉ bị giam lỏng mà thôi sao? Hiện tại bất quá là làm dáng một chút cho người khác nhìn thôi.”
“Hừ.” Lăng Duệ rất không chấp nhận: “Người kia vô lại như vậy , ai biết có phải là thật tâm đối với ngươi hay không.Đến lúc đó một người phi điểu tẫn, tàng lương cung , thỏ giảo tử, tẩu cẩu phanh(*), ngươi muốn khóc cũng không kịp!”
(飞鸟尽, 良弓藏: khi chim chóc đã bị bắn hết (飞鸟尽 phi điểu tẫn) thì cây cung tốt (良弓 lương cung) cũng bị đem xếp xó.
狡兔死, 走狗烹: khi con thỏ khôn ranh đã chết (狡兔死 giảo thỏ tử) thì chó săn ko còn tác dụng sẽ bị đem làm thịt (走狗烹 tẩu cẩu phanh – 烹 phanh nghĩa là nấu)
Tóm lại, ý nói khi người hay vật gì đó đã hết giá trị sử dụng hoặc giá trị lợi dụng thì sẽ rơi vào kết cục bị vứt bỏ hoặc thủ tiêu.)
Lăng Duệ vô cùng ghi hận cái thái tử vô lại ban đầu khích bác quan hệ giữa y và Lục Nghiễn Đình,cho nên lần này cũng theo dạng hồ lô đem Lý Mộ Trạch hướng vô sỉ mãnh liệt thải một trận.
“Phi điểu tẫn, tàng lương cung, thỏ giảo tử, tẩu cẩu phanh? Ha ha, Duệ nhi,ngươi khi nào học được vẻ nho nhã như vậy rồi?” Lục Nghiễn Đình bật cười.
“Cút! Chúng ta bên kia bất quá năm ngàn năm văn hóa người ta còn nói thì sao?” Lăng Duệ giận dữ.
Lục Nghiễn Đình là một người phi thường thức thời, hắn dĩ nhiên sẽ không giống Lý Mộ Trạch trêu chọc Lăng Duệ đến khi y trở mặt,ưu điểm của hắn là có chừng mực.
Thấy Lăng Duệ không vui ,Lục Nghiễn Đình lập tức đem đề tài cũ trở về :”Yên tâm, Mộ Trạch còn không đến trình độ này,huống chi ta sở cầu cũng không nhiều, chưa chạm đến phạm vi thế lực của hắn.Nhưng nếu hắn là người như vậy,ta lúc đầu làm sao sẽ cùng hắn hợp tác?”
Lăng Duệ nghe hắn nói chắc chắc như vậy,mới hạ xuống tâm đã treo cao hồi lâu.Nhưng nghĩ lại, ban đầu Lý Mộ Trạch ở trước mặt Lục Nghiễn Đình nói xấu,người này cũng không có che chở , tình cảnh giống như trước đối đãi bất đồng ,Lăng Duệ chợt cảm thấy rất không tư vị, lập tức tựu nhăn mặt,ăn dấm chua .
“Hừ, như vậy tín nhiệm hắn!” Lăng Duệ chua chua nói:”Hừ hừ, họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm!”
Lục Nghiễn Đình trong nội tâm mừng rỡ, tiểu gia hỏa này đang ghen.
Hắn ôm chặt Lăng Duệ, từ từ cùng Lăng Duệ nói chuyện cũ của mình .Từ mẫu thân thân phận thấp kém như thế nào tranh thủ tình cảm, đến chuyện mình bị đưa tới kinh thành làm chất tử, rồi như thế nào cùng Lý Mộ Trạch liên kết ,bọn họ trong lúc hiệp nghị cái gì ,đầy đủ mọi thứ nói hết,Lăng Duệ nghe được trợn mắt hốc mồm.
Y vốn tưởng rằng Lục Nghiễn Đình là nam nhân ôn nhu như thế nhất định sinh trưởng trong thư hương môn đệ, có nghiêm phụ từ mẫu, nào biết đâu rằng nghiêm phụ có từ mẫu nhưng không có, còn trở thành công cụ khắp nơi .Chính y trưởng thành hoàn cảnh vô cùng hạnh phúc, có thể nào nghĩ đến còn có như vậy,lập tức trong lòng không khỏi ưu tư ,chủ động chui vào trong ngực Lục Nghiễn Đình , đưa tay đi ôm Lục Nghiễn Đình ,muốn an ủi hắn một chút ,nhưng không biết nói cái gì cho phải.
Trái lại Lục Nghiễn Đình,vẻ mặt cố ý giả vờ vài phần đau buồn,trong lòng nhưng vui mừng chết đi được,tiểu gia hỏa lần đầu tiên chủ động ôm hắn, tư vị thật sự là tốt. Thừa dịp lúc này, cúi đầu minh mục trương đảm (chẳng kiêng nể) hôn mấy cái, Lăng Duệ quả nhiên biết điều một chút mặc hắn hôn.
Lục Nghiễn Đình đã qua tuổi lưu tâm, kể từ khi gặp được Lăng Duệ thành thật,lại càng sớm nghĩ thông suốt, vì vậy hắn cũng không hy vọng Lăng Duệ vì mình tổn thương tinh thần,liền cúi đầu dụ dỗ nói: “Cho nên chờ Mộ Trạch dẹp yên Bình Hoài Vương làm phản,ta cũng không có gì cái gọi là ủng hộ kẻ giật dây rồi, tự nhiên uy hiếp hắn không được, hắn làm sao có công phu đối phó ta?”
Lăng Duệ nghe hắn tin tưởng Lý Mộ Trạch như vậy ,cực kỳ không vui ,y giãy dụa mấy cái, khè thanh châm chọc nói: “Thì ra là ngươi cấu kết tên vô lại kia,khó trách tin tưởng hắn như vậy.”
Lục Nghiễn Đình dở khóc dở cười,thầm nghĩ vuốt ve y trong lòng ngực là mình,ngủ trên giường chính là y,động thủ động cước trừ y ra căn bản không có người khác, muốn”Thông đồng”hẳn là chỉ hai người bọn họ mới đúng chứ, lấy Lý Mộ Trạch ghép thành đôi, thử nghĩ xem cũng cảm thấy đủ ốm.
Hắn lay lay Lăng Duệ,cười nói: “Vậy còn ngươi, nếu không tin Mộ Trạch sẽ không làm hại ta, làm sao còn chạy tới? Không sợ bị liên lụy?”
Lăng Duệ cau mày suy nghĩ , cảm thấy là một cơ hội tốt để tỏ tình ,nhưng “Ta yêu ngươi nha, cho nên muốn tới cùng ngươi đồng cam cộng khổ” lời như thế là ở trong miệng y mọc rể rồi,y căn bản không nhổ ra được. Nghĩ nửa ngày, mới mơ mơ hồ hồ không đầu không đuôi nói:”Ân,bởi vì ở bên cạnh ngươi rất an tâm.”
Lời này của Lăng Duệ chính là uyển chuyển tỏ tình: ở bên cạnh ngươi rất an tâm = nghĩ muốn bên cạnh ngươi = muốn cùng ngươi ở đây cùng nhau = ta thích ngươi = ta yêu ngươi.
Đổi người khác có lẽ nghe được như lọt vào trong sương mù, nhưng Lục Nghiễn Đình thông minh vừa hiểu rõ con người Lăng Duệ,đầu vòng vo mấy vòng lập tức liền hiểu rõ ý từ trong lời nói,trong lòng nhất thời mừng rỡ như điên, song mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường, chỉ nhàn nhạt “Nga” một tiếng.
Tiểu gia hỏa da mặt vô cùng mỏng, bình thường muốn hôn trực tiếp hôn là được,một khi hỏi ra lời, mười lần có chín lần sẽ bị thẹn quá thành giận mà cự tuyệt, còn phải bị đánh. Lục Nghiễn Đình sớm đã đem Lăng Duệ nặng mấy cân mấy lượng ước lượng được rõ ràng rồi, mình được y tỏ tình, vụng trộm vui mừng là được, tội gì nói ra để cho tiểu gia hỏa xấu hổ, đến lúc đó y biến trở về tiểu xà,mình van xin cũng không được
Lăng Duệ thấy Lục Nghiễn Đình tuyệt đối nghe rõ lời của mình, nhưng đợi hồi lâu lại chỉ nghe một tiếng “Nga” không liên quan , lập tức nổi giận, vừa muốn chửi ầm lên, bỗng nhiên thân thể bị lật ra ,nằm ngửa,Lục Nghiễn Đình áp trên người y,trên khuôn mặt tràn đầy tiếu ý.
Lăng Duệ một trận tim đập, đang muốn nói ,Lục Nghiễn Đình đã cúi người xuống,hôn lên .
Lục Nghiễn Đình ngoài vẫn ôn nhu nhưng trong lại mạnh mẽ, Lăng Duệ trước kia cũng từng hôn qua nữ sinh, đều là do y chủ đạo, lúc ấy còn ngây thơ,nhưng chưa mãnh liệt như vậy,bắt đầu còn vô cùng không phục cố gắng bắt kịp Lục Nghiễn Đình ,muốn cướp đoạt quyền chủ đạo, song rất nhanh Lục Nghiễn Đình dần dần hiển lộ cường thế cùng kỹ xảo cực cao mà đi vào, từ từ không còn khí lực, cả thân thể cũng mềm nhũn.
Chờ Lục Nghiễn Đình buông y ra,nhãn thần y đã mê mang,miệng thở hổn hển, trong óc trống rỗng, không có chú ý tay ấm áp chắc nịch của Lục Nghiễn Đình đã dò vào bên trong y sam của mình,bắt lấy trung tâm khoái cảm ,mềm nhẹ trêu đùa xoa nắn.
“Ân. . . . . Không. . . . . . Buông tay. . . . . .” Lăng Duệ còn chưa có lấy lại tinh thần, thân thể đã bị Lục Nghiễn Đình trêu chọc nhạy cảm không dứt, phát hiện dục vọng mình ở trong tay Lục Nghiễn Đình từ từ ngạnh lên,cảm thấy hỗn loạn vừa thẹn vừa mãnh liệt khoái cảm làm Lăng Duệ cảm thấy đầu váng mắt hoa, chỉ cảm thấy một luồng sóng điện từ nơi Lục Nghiễn Đình xoa nắn đi ra,từ xương sống chui lên đầu, vỡ tung trong đầu một mảnh trống không.
Chưa từng trôi qua khoái cảm như vậy làm Lăng Duệ vừa sợ vừa mong đợi,hai tay không tự chủ được chạm tới lồng ngực Lục Nghiễn Đình ,mà không ra nửa phần khí lực,như tiểu miêu cào cào làm cho Lục Nghiễn Đình nổi lên ý xấu tăng nhanh luật động trên tay.
“Thoải mái không . . . .” Lục Nghiễn Đình cúi đầu ôn nhu hỏi, hơi thở nóng rực cố ý phun bên tai Lăng Duệ.dẫn đến tiểu gia hỏa từng đợt run rẩy.
Lăng Duệ cắn răng ngăn cản rên rỉ tràn ra, chỉ có thể cuồng loạn lắc đầu,Lục Nghiễn Đình cười cười, dùng một cái tay khác nhẹ nhàng cạy mở khớp hàm thiếu niên cắn chặt,thiếu niên mang theo giọng mũi cùng khóc lóc rên rỉ điềm nị lập tức đứt quãng tràn ra .
Lục Nghiễn Đình thưởng thức vẻ mặt Lăng Duệ khả ái ngây thơ vô ý toát ra quyến rũ ,kìm lòng không đậu muốn nhìn nhiều hơn, muốn chạm vào nhiều hơn, liền đem ngón tay thăm dò vào trong miệng Lăng Duệ .
Khoang miệng thiếu niên nóng rực mềm mại, Lục Nghiễn Đình có chút mê say nhẹ nhàng dùng ngón tay khuấy động khoang miệng mềm mại Lăng Duệ ,dụ dỗ cái lưỡi mềm mại cùng ngón tay của mình chơi đùa.Cái lưỡi bắt đầu tránh né ,sau lại từ từ liếm liếm ngón tay Lục Nghiễn Đình,vô cùng phiến tình.
Lục Nghiễn Đình động tác trên tay tăng lên,thân thể Lăng Duệ nảy lên một chút, rên rỉ phóng thích trong tay Lục Nghiễn Đình.Sau khi phóng thích xong Lăng Duệ kịch liệt thở hổn hển, ngực yếu ớt phập phồng lên xuống,Lục Nghiễn Đình áp xuống vọng động muốn hôn tới,mặc dù dục vọng muốn tiểu xà phi thường cường liệt ,hạ thân cũng đã trướng đau,nhưng vẫn là bỏ đi ý niệm mây mưa cùng Lăng Duệ trong đầu.
Thật ra thì Lục Nghiễn Đình mới vừa chỉ là muốn hôn hôn mà thôi,sao biết mùi vị Lăng Duệ mỹ diệu như vậy, mình muốn ngừng mà không được, không tự kìm hãm được muốn trêu chọc y.Lăng Duệ mặc dù động tình trong tay mình rồi,nhưng cuối cùng là vẫn không được,hắn không muốn không có sự đồng ý của Lăng Duệ mà thừa dịp Lăng Duệ hiện nay có chút trạng thái mơ hồ mà xuống tay với y.
Vì vậy Lục Nghiễn Đình chỉ một chút liền dừng lại,nhịn xuống dục hỏa đốt người ,cúi đầu hôn Lăng Duệ ,nói: “Ngươi trước nghỉ ngơi, ta đi ra ngoài chốc lát.”
Lăng Duệ sửng sốt một chút, mới hiểu được Lục Nghiễn Đình muốn đi làm cái gì. Y mới vừa phóng thích xong,nhưng Lục Nghiễn Đình vẫn chưa,chỉ mình mình sung sướng,cũng quên mất Lục Nghiễn Đình .
“Chờ một chút!” Y nhìn Lục Nghiễn Đình xoay người rời giường, vội vàng một tay kéo vạt áo của hắn.
Lục Nghiễn Đình dừng lại chốc lát, quay đầu lại cười cười nói: “Ngoan,buông tay.”
Lăng Duệ mắt thấy Lục Nghiễn Đình muốn rời đi, nóng nảy, quát to: “Lão tử gọi ngươi trở lại ngươi phải trở lại, không được cãi!”
Lục Nghiễn Đình nhất thời dở khóc dở cười, này tiểu tổ tông, biết mình muốn y,không biết còn tưởng rằng Lăng Duệ cường bạo hắn.
Hắn bất đắc dĩ, thấy Lăng Duệ vẻ mặt không tốt,rõ ràng sinh khí , chỉ có thể nằm xuống.
Lăng Duệ thấy Lục Nghiễn Đình biết điều một chút nằm xuống, ngược lại lần này không biết làm sao , mặt búp bê y liền đỏ lên,lúng túng bĩu môi.
Này thật làm khó Lục Nghiễn Đình ,người mình muốn đang ở trước mặt mình, nhưng không động đậy được, lại không thể đi ra ngoài tự mình giải quyết, còn phải đau khổ nghẹn lại ra vẻ ung dung, để tránh làm sợ tiểu hài nhi này ,thật sự là khổ không thể tả.
Lăng Duệ thấy Lục Nghiễn Đình mặc dù mang theo nhàn nhạt cười sủng nịch nhìn mình, do y hồ nháo, nhưng trên trán mồ hôi như mưa, rõ ràng cho thấy cố nén, trong lòng bất giác thất vị tạp trần, là áy náy, là ngọt ngào.
Cuối cùng y cắn răng một cái,kéo chăn che kín đầu,Lục Nghiễn Đình hiếm thấy nghẹn họng nhìn trân trối,biết nên khóc hay nên cười, rời giường đi ra ngoài cũng không được,tiếp tục sỏa hồ hồ nằm nghiêng cũng không xong.
Đang lúc Lục Nghiễn Đình ai thán , từ trong chăn từ từ vươn một cái tay, thăm dò tiểu tâm dực dực sờ qua nắm lấy dục vọng trướng to của Lục Nghiễn Đình.Lục Nghiễn Đình thở hốc vì kinh ngạc, hiểu ra Lăng Duệ không đành lòng để hắn khó chịu, rồi lại xấu hổ chỉ có thể chui vào trong chăn giúp hắn giải quyết.
Nghĩ tới đây,Lục Nghiễn Đình đáy lòng khó khăn áp chế dâng lên vô hạn yêu thương.
Lăng Duệ trước kia từng tự an ủi qua,tự nhiên hiểu được động tác như thế nào .Nhưng y cũng là lần đầu tiên nắm lấy dục vọng người khác ,hơn nữa người nọ là người làm mình động tâm,cho nên y khẩn trương cùng mới vừa rồi Lục Nghiễn Đình trêu chọc y hiểu ra ,tựa hồ cả ngón tay cũng không động.
Vật trong tay Lăng Duệ nóng đến cơ hồ bị phỏng,dùng ngón tay có thể cảm nhận được hình dáng ,trong chăn suy nghĩ cùng thiếu không khí làm Lăng Duệ nhịn không được run rẩy lên.
Lục Nghiễn Đình cũng từng được nữ tử hầu hạ qua,động tác Lăng Duệ không có một chút kỷ xảo, chẳng qua là thuần túy xoa nắn.Nhưng là nắm lấy dục vọng mình trong tay vuốt ve trúc trắc nhưng ôn nhu , mang theo rất nhỏ run rẩy, lại làm cho Lục Nghiễn Đình cảm thấy mãnh liệt khoái cảm, hắn tưởng tượng thấy vẻ mặt Lăng Duệ trốn trong chăn khả ái ngượng ngùng ,bèn khống chế không được mình, hô hấp từ từ nặng nề,từ từ tiết ra.
Lục Nghiễn Đình dù sao cũng là người từng trải qua phong nguyệt ,lực bền bỉ tự nhiên so với Lăng Duệ tốt hơn rất nhiều, Lăng Duệ làm hồi lâu mới tiết ra. Lục Nghiễn Đình hít thở sâu mấy cái, bình tức chút ít, thấy trên tay Lăng Duệ vật của mình,cổ tay cũng không nhúc nhích, Lục Nghiễn Đình cầm y sam bên giường cẩn thận giúp Lăng Duệ lau khô sạch sẽ .
Lau sạch thấy Lăng Duệ còn buồn bực ở trong chăn không nhúc nhích,chỉ thấy y buồn bực hư hư liền kéo chăn y dụ dỗ y đi ra ngoài, Lăng Duệ nhưng kéo chặt chăn không để cho hắn đụng.
Lục Nghiễn Đình thở dài, cố gắng vén chăn lên. Chỉ thấy Lăng Duệ cuộn thành một con tôm nhỏ,hắn nhẹ nhàng nâng cằm Lăng Duệ,thấy hai gò má màu hồng, trong mắt mê mang thủy động,hoảng sợ nhìn mình,răng cắn môi thật chặt.
Lục Nghiễn Đình nhất thời hiểu chuyện gì, cẩn thận kéo Lăng Duệ ra, Lăng Duệ vùng vẫy một chút,cuối cùng bởi vì thoát lực bị túm mở hai tay. Lục Nghiễn Đình dò lấy dục vọng Lăng Duệ,quả nhiên là vừa động tình .
Lăng Duệ cắn chặt đôi môi, cảm thấy thẹn cùng Lục Nghiễn Đình vuốt ve phân thân mình khoái cảm hỗn tạp ở chung một chỗ đánh thẳng vào suy nghĩ hỗn loạn của y,khoái cảm quá cường liệt làm y cơ hồ muốn khóc lên,y dùng tay che mặt,từ giữa kẽ tay tràn ra tiếng khóc nức nở cùng tiếng rên rỉ bị đè nén .
Thật mất thể diện, bất quá giúp Lục Nghiễn Đình lấy tay giải quyết thoáng cái,mình lại hưng phấn. . . . . . Lục Nghiễn Đình có thể hay không cảm giác rất không biết thẹn a?
Lục Nghiễn Đình mỉm cười lấy tay trấn an sờ sờ đầu của y,”Có cái gì xấu hổ , tiểu sỏa qua,ta cao hứng cũng không kịp a, ngoan.”
Mặc dù thật cao hứng mình đối với y có ảnh hưởng, nhưng Lục Nghiễn Đình không làm y xấu hổ nữa,cho nên không tiếng động lần nữa lấy tay đặt lên dục vọng thiếu niên ,ôn nhu vừa giúp y vừa nhẹ nhàng dùng môi hôn mặt của y.
“Tiểu sỏa qua làm sao bây giờ nha, sau này tổng yếu lúc nào cũng làm chuyện này a.” Dọn dẹp sạch sẻ xong,Lục Nghiễn Đình ôm Lăng Duệ bởi vì mệt mỏi mà rất nhanh đi ngủ ,yêu thương thở dài một tiếng.
Ngươi đáng yêu như thế ,ta làm sao có thể buông tay? Cả đời cũng không thể .