Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 4: Ai là A Ly

Hắn chịu đựng đau đớn, ngẩng đầu nhìn,ánh đuốc tỏa sáng, trong phòng có hơn bốn người.

Hắn cười gượng, chống tay làm trụ bò lết đến trước đôi giày kia. Sáng tối loang lổ nhưng khuôn mặt hắn vẫn sáng lên vẻ tiên diễm.[L1]

“Vi thần khấu kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

“A!” Đột nhiên, một tiếng kêu gào vang vọng trong phòng giam trầm tĩnh.

“Hoàng Thượng, là Hoàng Thượng?!” Miệng hắn mở lớn, tim mật thắt lại, gắt gao nhìn chằm chằmdáng người cao cao kia nói.

“Ngươi không phải mới vừa nói muốn cùng phi tử của trẫm hoan hảo một lần sao, như thế nào còn không đi, ở trong này hẳn rất khó chịu.” Hoàng đế nhẹ giọng nói.

Nháy mắt toàn bộ dáng vẻ tức giận đều biến mất , sắc mặt như tro tàn, cùng với một dòng nước nhỏ từ hạ thân hắn tràn ra, trong không khí nhất thời tản mát ra mùi khai của nước tiểu.

“Ngươi nói ngươi tên gì?” Hoàng đế thản nhiên nói.

Hắn cũng không có hướng tới đích xác người nào, nhưng Trương Tiến lại có một chút run sợ trong lòng, nhịn đau nhất mực cung kính nói: “Vi thần tên Trương Tiến.”

“Cũng thật thú vị” Hoàng đế cười cười, thanh âm hơi hơi chuyển, “Vậy nên, Tử Cẩm, thuộc hạ của đệ hẳn đã nể tình nên ra tay dù nặng nhưng cũng không phải là trọng thương. Thanh Phong, ngươi nói có phải không?”

Một thiếu niên áo lục từ phía sau hắn đi ra, khom người nói: “Dạ.”

Long Tử Cẩm cả kinh, lập tức quỳ xuống, “Thần đệ không dám.”

“Hoàng Thượng, không bằng để lão nô thay Vương gia tiễn người này đi .” Vẫn khoanh tay nhìn, một thân ảnh màu lam đứng ở giữa thấp giọng nói.

“Được.”

Trương Tiến cười khổ, một bên quân một bên thần, quân xưa nay vẫn là quân, bản thân lại không nhận ra hoàng thượng.Hắn không biết Lăng Thụy Vương gia vì sao muốn thả hắn, càng không biết hoàng đế vì sao muốn giết hắn. Bất quá, vua muốn giết một người khi nào lại cần lí do thì cần gì lý do.

Mồ hôi lạnh trộn lẫn máu túa ra, chậm rãi hòa nhập trong biển máu. Có ngục tốt còn giãy giụa đau đớn, có kẻ đang hấp hối, lại có người đã là cái xác lạnh.

Người mặc áo lam đi đến trước mặt hắn , xuất chưởng như gió.

Hắn từ nhỏ ngông nghênh, cũng không cầu xin tha thứ, chỉ hướng Lăng Thụy Vương gia nhìn thoáng, trong lòng cảm kích mà nhìn, ánh mắt lập tức gắt gao giao nhau.

Trong không khí, tựa hồ thoáng qua một vài âm thanh, ở phía trước giống như nghe được tiếng thở dài.

Khi chưởng lực gần đến trước mặt hắn, chỉ một khắc thôi, hắn tưởng chừng như đã chết.

“Từ công công, xin hãy nương tay.”

Không gian bị ép chặt đến không tưởng. Áp lực tiến đến đột nhiên biến mất không dấu vết, thanh âm mềm mại bên kia tấm màn trắng truyền ra vào đúng thời khắc đó.

“Dạ, thưa nương nương.”

Hắn không chết! Hắn thế nhưng không chết! Dạo qua quỷ môn quan một vòng trở về, Trương Tiến sợ hãi đến nỗi không thốt nên lời, chỉ ở trong lòng thì thào lặp lại ý thức mơ hồ kia.

Mãi đến khi hắn nghe được tiếng cười thản nhiên của hoàng đế mới kinh ngạc không hiểu dâng lên trong lòng. Nguyên bản đang quỳ trên mặt đất, nhưng mặc dù ai rồi cũng phải chết, nhưng thật không muốn lại trải qua cảm giác đó một lần nữa.

“A Ly.” Giọng một nữ nhân truyền lại.

A Ly. Niên phi đang gọi tên ai vậy?

Trương Tiến tuôn mồ hôi lạnh, trong lòng rối loạn, quần áo đều đã ướt đẫm.

Lăng Thụy Vương gia Long Tử Cẩm, thái giám tổng quản Từ Hi, còn người thanh niên kia tên Thanh Long.

“Ừm” một thanh âm tùy ý phát ra từ yết hầu của một nam tử.

Đúng rồi, nơi này còn có một người, trong tên cũng có một chữ Ly. Chỉ là cho tới giờ cũng chưa ai dám gọi.

Hoàng đế Khánh gia, Long Phi Ly.