Lăng Mặc mới vừa bưng thịt bò xào lên bàn, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng Khúc Quân và lão Lương cười nói.
“Thầy nói xem, lúc mà giáo sư nấu cơm có phải sẽ dùng hai cái chén, mỗi một loại nguyên liệu nấu ăn đều phải cân đong liều lượng kĩ lưỡng rồi mới bỏ vào nồi không? Có phải đến dầu ăn cho vào nồi cũng phải đợi nóng đủ độ không?”
“Mày đi hỏi người ta một chút chẳng phải sẽ biết liền sao?”
Đương lúc Khúc Quân cùng lão Lương vào cửa, Lăng Mặc vừa vặn quay lưng lại bưng bún thịt, mà xoay người trở lại, liền nhìn thấy Khúc Quân mặc bộ quần áo rằn ri mới được giặt sạch sẽ, hơi ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, ngửi ngửi mùi thơm thức ăn đi một đường tới trước bàn, sau đó trợn tròn hai mắt: “Đây là bò lúc lắc xào hành tây sao?”
“Chứ còn gì nữa. Mắt mày để làm kiểng à?” Lão Lương bất đắc dĩ nở nụ cười, nhìn bộ dạng Khúc Quân rất muốn tóm lấy món bò xào nhưng không thể không thu tay lại, nụ cười trên mặt càng lớn thêm.
“Không không không! Ý con là ăn đồ đóng hộp lâu quá, hôm nay được nhìn thấy thức ăn thực thụ, món bò lúc lắc mà thịt bò chiếm gần hết dĩa, trong lòng cảm thấy hết sức cảm động đó mà!” Khúc Quân mở to mắt, mặt sùng bái nhìn Lăng Mặc.
Lăng Mặc bưng lồng hấp lên, từ tốn nói: “Hai người trước tiên rửa tay đi, rửa tay sạch rồi thì tự mình bới cơm.”
Lão Lương đẩy đẩy vai Khúc Quân: “Sướng nhé con, ý Lăng giáo sư là mày có thể cầm đũa ăn trước đó!”
“Thật không!” Bộ dạng Khúc Quân như sắp chảy nước miếng đến nơi.
“Thật.” Lăng Mặc xoay người đi, có vẻ còn tính xào món gì khác nữa.
Ba người, một bún thịt, một bò lúc lắc, một mầm khoai sọ xào, một cà chua xào trứng. Bún thịt nêm nếm ăn rất ngon, thịt bò cũng rất mềm, mầm khoai sọ trơn nhẵn, ngay cả món cà chua xào trứng bình thường nhất mà mùi vị cũng ngon đến mức Khúc Quân muốn lùa hết cả đĩa vào trong miệng.
“Khà khà khà, nhóc con mày tém tém cái coi, không ai giành với mày đâu.” Lão Lương nhìn thấy chướng mắt, đè lại cái chén của Khúc Quân.
“Ăn ngon mà. Thầy có biết tụi con mỗi ngày ăn cơm đều theo tiêu chí đơn giản thô sơ không, ăn cái gì mùi vị cũng như nhau hết ráo!”
“Tiểu tổ tông của tôi ơi, sư phụ là sợ mày tự làm mình nghẹn chết thôi! Con quỷ chết đói từ chốn nào chui ra thế này!”
Lão Lương có chút căng thẳng liếc mắt nhìn Lăng Mặc, chỉ lo thằng đệ tử không chút tiền đồ này ở trước mặt Lăng giáo sư làm nên chuyện mất mặt.
Ngờ đâu Lăng Mặc lại chỉ hờ hững mà bỏ thêm một câu: “Còn có canh thịt viên lê tuyết, đợi tôi bưng ra.”
Ánh mắt Khúc Quân sáng lên, thở dài nói: “Tại sao ở chỗ Lăng giáo sư cái gì cũng có hết vậy? Có thịt bò với bún thì không nói, nhưng lại còn có cả mầm khoai sọ! Còn có trái lê nữa chứ!”
“Mày không nhìn thấy địa vị của Lăng giáo sư nhà người ta trong tập đoàn Cự Lực là cái gì à! Có vật tư chuyên môn cung cấp riêng, muốn ăn hoa hắc tùng nở rộ hay trứng cá muối còn được nữa là! Mà khoan, hai đứa tụi bây đều là đệ tử của ta, hôm trước ta cũng có nói với Lăng Mặc rằng mày là tiểu sư đệ của nó đó!”
“Sư đệ của Lăng giáo sư người ta đều là danh giáo đồng môn, nào có ai giống như con đâu…” Khúc Quân ngượng ngùng sờ sờ đầu, nhìn bóng lưng Lăng Mặc, chợt nhớ tới cái gì, nhanh chóng đứng dậy đuổi theo, “Lăng giáo sư! Để tôi bưng cho! Anh đừng để bị bỏng!”
Khúc Quân liền đứng bên cạnh Lăng Mặc, hơi khom người, đỡ lấy đồ trong tay Lăng Mặc, trên người anh có mùi hương của vải vóc được phơi dưới ánh nắng mặt trời rất dễ chịu. Khúc Quân muốn bưng nồi nước nóng lên, nhưng tay Lăng Mặc không chịu buông ra, thế là biến thành cậu sờ mó trên mu bàn tay Lăng Mặc.
Trên đầu ngón tay lẫn lòng bàn tay Khúc Quân đều có vết chai, truyền đến cảm giác tồn tại rất chân thực. Khúc Quân cười ha ha hai tiếng, lúc này Lăng Mặc mới thu tay lại.
“Ồ! Lăng giáo sư, sao trên cổ tay anh lại có vết sẹo thế! Lúc làm thức ăn bị thương à…” Khúc Quân còn chưa dứt lời, liền nhận được ánh mắt của lão Lương, lập tức ngậm miệng.
Lăng Mặc ngồi xuống, ngoài dự liệu của lão Lương mà lên tiếng: “Đó là do hồi nhỏ đi xuống lầu lấy sữa bò, bị mảnh vỡ bình sữa cắt phải.”
“Ồ.” Khúc Quân gật gật đầu, trong lòng lại biết chắc chắn không phải chỉ đơn giản là bị bình sữa vỡ cắt trúng như vậy thôi đâu, “Ý, cái đồng hồ điện tử kia của anh đi đâu mất rồi?”
Lăng Mặc theo bản năng giơ tay lên, nắm lấy cổ tay mình, “Rơi mất rồi. Có thể là làm rơi ngay lần bị ‘Hắc Tước’ tập kích kia, tôi có trở lại để tìm, nhưng không tìm được.”
Nói xong, Lăng Mặc liền cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
“Cái đồng hồ đó đối với anh nhất định rất quan trọng.” Khúc Quân ngồi thổi canh, làn khói ấm áp nhẹ nhàng bay lên, sau đó tan đi mất.
“Làm sao cậu biết nó rất quan trọng đối với tôi?” Lăng Mặc lại hỏi.
“Bởi vì lần trước lúc xảy ra sự cố máy bay, tôi thấy trên cổ tay anh có đeo nó. Lúc đó tôi đã cảm thấy kỳ quái, một học giả như anh nhất định sẽ đeo một chiếc đồng hồ rất chính thức, nhưng anh lại đeo một cái đồng hồ điện tử, tôi bèn nghĩ nó nhất định có ý nghĩa rất quan trọng đối với anh.”
Lão Lương ngồi một bên liền thấy sốt ruột, hắn chẳng thể ngờ được Khúc Quân cứ thế mà chọc vào vết sẹo của Lăng Mặc, lỡ mà Lăng Mặc trở mặt trách bạn thì phải làm sao đây?
“Nó là quà sinh nhật một bạn học cấp ba tặng cho tôi.”
“Ồ.” Khúc Quân gật gật đầu, tiếp tục cắn thịt viên.
Lão Lương thấy bầu không khí đều rất bình thường, cuối cùng mới có thể thở phào một hơi.
Bữa liên hoan này cứ như vậy mà kết thúc, Khúc Quân dùng khí thế gió cuốn mây tan ăn hết sạch cơm trong nồi cơm điện.
“Mày đúng là y như thổ phỉ!” Lão Lương đứng trong hành lang nói.
“Con là đệ tử của thầy, đến ăn cũng là học theo thầy chứ đâu.” Khúc Quân tỏ vẻ đó là chuyện đương nhiên.
Khúc Quân đứng ở dưới lầu, ngẩng đầu lên, hướng về phía Lăng Mặc đứng bên cửa sổ vẫy vẫy tay: “Sư huynh! Hẹn gặp lại!”
“Ủa? Mới vừa rồi không phải còn không dám gọi người ta là sư huynh sao?”
“Thời khắc hiện tại cũng không duy trì được bao lâu, còn phải sợ bị Lăng giáo sư ghét bỏ sao?” Khúc Quân bệ vệ mà cười.
Thời điểm Khúc Quân xoay người đi, cũng không nhìn thấy được Lăng Mặc đang nâng tay lên.
Một tuần sau, Lăng Mặc ngồi trước bàn đọc sách trong phòng ngủ, chống tay đỡ trán nhìn báo cáo thí nghiệm về virus Hare, điện thoại bỗng vang lên, là cảnh vệ gọi tới.
“Lăng giáo sư, có một người tên là Khúc Quân nói muốn gặp anh.”
Lăng Mặc đặt cây bút trong tay xuống, liếc mắt nhìn thời gian, đã là chín giờ tối, nhưng anh vẫn trả lời rằng: “Để cậu ta vào đi.”
Vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy Khúc Quân mặt mày tèm lem đứng nơi cửa, ống tay áo bộ đồ rằn ri bị vén lên, đưa bàn tay ra trước mặt Lăng Mặc, cứ như đứa học sinh đang khoe khoang với thầy giáo mà nói: “Đồng hồ của anh, tôi tìm ra cho anh rồi này!”
Lăng Mặc đứng nơi đó giật mình, anh biết Khúc Quân không thể tùy tiện ra khỏi doanh trại, hơn nữa trễ như thế này sẽ càng không đi ra ngoài. Mà cái đồng hồ này không hề giống Khúc Quân bụi bặm đầy người, nó được bảo vệ rất tốt, đặt trong một cái túi ni lông nhỏ, ngay cả mặt ngoài túi cũng được lau sạch bong.
Sau lần đó, hầu như mỗi ngày anh đều đi vào chỗ kia để tìm, cũng đã nhờ lão Lương phái người đi tìm, nhưng đều không tìm được.
“Cái đồng hồ này quan trọng với anh như vậy, anh chắc chắn đã đi tìm nó đúng không! Người tỉ mỉ như anh mà cũng không tìm được, chứng tỏ nó hẳn là đã rơi đến một chỗ vô cùng khó ngờ đến rồi. Tôi tìm hết trong tòa nhà kia một lượt, cũng không tìm thấy, bèn nhớ đến khi đó nhòm qua kính ngắm thấy anh có giao thủ với cái tên trên người có xăm hình con trăn kia! Phỏng chừng cái đồng hồ của anh đã mắc lại trên người hắn, chẳng biết lúc thu gom thi thể có rơi mất không nữa! Thế là tôi mò một hồi lâu ở chỗ ngoặt xe dừng lại rồi tìm được! Vận may cũng tốt quá trời!”
“Cậu tìm trong lúc thay phiên nghỉ ư?” Lăng Mặc hỏi.
“Ừ, đúng vậy. Các anh là đối tượng bọn tôi cần chú trọng bảo vệ, lão Lương là người chuyên phụ trách liên lạc với bọn tôi. Tôi nói với đội trưởng của mình rằng, lão Lương có chuyện quan trọng tìm tôi đó, đội trưởng bèn gọi một cuốc điện thoại, lão Lương cũng đặc biệt ăn ý mà nói ổng có muốn tìm tôi thật, tôi cứ thế mà ra khỏi doanh trại thôi! Giờ thì tôi phải mau mau trở về đây!”
Vừa dứt lời, bụng Khúc Quân liền phát ra một tiếng ùng ục, cậu lập tức che bụng, xấu hổ lui ra sau một bước.
Lăng Mặc lại theo bản năng mà vươn tay, một cái kéo cậu lại: “Tôi chuẩn bị chút đồ ăn cho cậu.”
Khúc Quân có chút khẩn trương nuốt nước miếng: “Tôi… Trên người tôi dơ lắm, tôi phải về đây!”
“Lão Lương nói với cậu tôi có chứng nghiện sạch sẽ đúng không?” Lăng Mặc cau cau lông mày.
“Ổng… Ổng nói anh tương đối thích sạch sẽ… Cũng không nói thêm gì khác…”
Ngón tay Lăng Mặc vươn qua, trực tiếp nhẹ nhàng cọ cọ lên gò má Khúc Quân: “Trông tôi có giống mắc chứng nghiện sạch không?”
“… Không giống.”
“Vậy cậu vào đi.”
Lăng Mặc nghiêng người, Khúc Quân vươn đầu thăm dò, trong đôi mắt tựa hồ muốn nói “Nơi này quả thật rất là sạch sẽ”.
Khúc Quân đi vào rồi cũng không ngồi xuống, lại càng không dám đi lung tung, sợ đế giày của mình chây lên sàn nhà sáng loáng. Ở nước K lâu như vậy, phòng ngủ của Lăng Mặc có thể nói là nơi sạch sẽ nhất cậu từng đến, quả thực không dính lấy một hạt bụi.
Lăng Mặc đặt một ly nước đến trước mặt cậu, sau đó lại một lần nữa giơ tay lên nhấn vai Khúc Quân xuống: “Ngồi xuống một chút đi.”
“Ây dà.” Khúc Quân ngồi xuống, đại khái là không có lão Lương khuấy động bầu không khí, lưng cậu thẳng tắp, chân xếp nghiên chỉnh, mặt mày là vẻ nghiêm túc, Lăng Mặc nhìn mà cứ thấy giống đứa trẻ đang ra vẻ người lớn, có chút đáng yêu.
Lăng Mặc xổ quả trứng gà nấu một bát mì, bưng ra bàn, nói: “Rửa tay đi rồi ăn mì.”
Khúc Quân nhanh chóng đứng dậy, rửa tay thật nhiều lần, rồi mới trở lại trên bàn ăn.
Khúc Quân thổi mì, nhìn thấy Lăng Mặc một tay tự mình đeo đồng hồ, bèn nhanh chóng để đũa xuống nói: “Lăng giáo sư, để tôi đeo giúp anh nha!”
Lăng Mặc không do dự, trực tiếp đưa cổ tay tới trước mặt Khúc Quân.
Khúc Quân nhìn vết tích trên cổ tay anh, theo bản năng dùng ngón tay chai sần của cậu khẽ đụng nhẹ vào nó, sau đó mới cảm thấy mình đã mạo phạm Lăng Mặc, ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Cậu cảm thấy vết sẹo này rất đáng sợ ư?” Lăng Mặc hỏi.
“Tôi đã từng thấy qua những vết sẹo còn dọa người hơn cái này rất nhiều! Trên lưng tôi cũng có vết sẹo bị mảnh bom nổ ghim trúng đây này! Chỉ là tôi thấy… Nó rất sâu, lúc đó anh chắc chắn đã rất đau lòng.”
Khúc Quân cẩn thận đeo đồng hồ lên tay Lăng Mặc. Vẻ nghiêm túc của cậu… thật khiến người ta mềm lòng.
“Tại sao lại là đau lòng?”
“Ngã lên mảnh vỡ bình sữa không thể có vết thương sâu như vậy… Anh cũng không cảm thấy được tay đang đau, là vì trong lòng đang đau đúng không?” Khúc Quân nhanh chóng cúi đầu, tiếp tục ăn mì.
Lăng Mặc không nói gì, hai người cứ thế yên lặng ở cùng nhau, Khúc Quân húp canh, Lăng Mặc ngồi bên cạnh xem báo cáo.
Ăn hết mì, Khúc Quân bưng cái chén đang muốn đứng dậy, bàn tay Lăng Mặc lại duỗi tới, giữ cậu lại: “Cậu tính làm gì?”
“Rửa chén…”
“Tôi sẽ rửa.”
Nói xong, Lăng Mặc liền đứng dậy, nhưng không phải đi rửa chén, mà là gọi điện thoại cho đội trưởng của Khúc Quân, nói rằng Khúc Quân đang ở chỗ của anh.
Một bên gọi điện thoại một bên nghiêng mặt sang, liền nhìn thấy Khúc Quân đang tò mò hết nhìn đông lại nhìn tây.
“Cậu có thể đi về rồi.”
“A! Rất cảm ơn sư huynh!” Khúc Quân bệ vệ nở nụ cười, quay người rời đi.
Lăng Mặc đứng ở trước cửa sổ, nhìn Khúc Quân đi dưới ánh đèn lờ mờ, mái đầu thoạt nhìn hơi xù lên.
Lăng Mặc giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ của mình.
Virus Hare lan tràn càng thêm lợi hại, trạm xá chữa bệnh do tập đoàn Cự Lực bố trí cũng sắp quá tải bệnh nhân.
Thậm chí còn có một vài bộ đội cũng bị nhiễm bệnh mà được đưa đến trong này.
Lão Lương tìm đến Lăng Mặc, thoạt nhìn rất gấp: “Lăng giáo sư, ý của Tống tiên sinh là trước tiên đưa cậu rút khỏi nước K, các cậu là nhân viên nghiên cứu, không phải bác sĩ, mau mang theo bản mẫu virus trở lại tổng bộ tập đoàn Cự Lực đi!”
Lăng Mặc đứng trước cửa sổ, liếc mắt nhìn binh lính canh gác bên ngoài khu cách ly, nói một câu: “Tại sao bọn họ không rút lui?”
“Bọn họ… Đó là công việc của bọn họ!”
“Đối mặt với virus, cũng là công việc của tôi. Bên ngoài là chiến trường của bọn họ, mà chỗ này là chiến trường của tôi. Virus biến hóa rất nhanh, nó sẽ không ngừng thích nghi với hoàn cảnh, không ngừng sinh trưởng.” Lăng Mặc nói xong, liền trở về lại trước bàn đọc sách, nhìn phân tích về virus trong máy vi tính.
“Cậu là đang muốn bức điên tôi phải không!”
“Ông thử điên cho tôi xem một chút đi.” Lăng Mặc vẫn giữ thái độ bình thản như vậy.
“Không được! Chỗ cậu ở nhất định phải được tăng cường phòng hộ! Lỡ như người của ‘Hắc Tước’ lại tới nữa thì sao?”
“Đó là việc của ông. Tôi vào phòng thí nghiệm đây.”
Lăng Mặc đứng dậy, thay đổi y phục, lão Lương chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo sau người anh.
Cả ngày, Lăng Mặc đều không ló mặt ra, lão Lương vẫn luôn ở bên ngoài báo cáo tình hình cho Dung Chu.
Tối hôm đó, khi Lăng Mặc trở lại phòng ngủ của mình, người bên dưới lầu đang sai khiến một đội vệ binh vũ trang. Anh rất hờ hững mà đi đến cửa, nhìn thấy Khúc Quân dáng người thẳng tắp và một người lính khác đang đứng canh bên ngoài. Biểu cảm của Khúc Quân không hề giống với lần ăn cơm trước, không chút tươi cười, kiên nghị mà nghiêm túc, thần kinh như đang buộc chặt, dù chỉ là cơn gió nhỏ thổi lay một cọng cỏ cũng có thể kinh động đến cậu.
Lăng Mặc bước vào phòng ngủ của mình, theo thường lệ bật máy vi tính lên.
Thế nhưng tầm mắt của anh lại nhìn ra ngoài cửa, lúc vào anh chưa có đóng cửa, nhưng từ góc độ này lại không thể nhìn thấy Khúc Quân. Trông thì có vẻ như chỉ cần Khúc Quân hơi nhúc nhích, Lăng Mặc liền có thể nhìn thấy bờ vai cậu hoặc là một bộ phận nào đó khác.
Chỉ là Lăng Mặc biết rõ, Khúc Quân sẽ không động đậy, trừ phi phiên của cậu kết thúc.
Buổi tối mười hai giờ, ngoài cửa vẫn luôn yên tĩnh rốt cục cũng có động tĩnh, có người đến thay cho Khúc Quân. Khúc Quân cùng đồng đội đi ngang qua cửa, cậu bèn đưa mắt nhìn vào bên trong, lúc giao nhau với tầm mắt của Lăng Mặc thì híp mắt lên cười.
Lăng Mặc vô tình đi đến trước cửa sổ, nửa phút sau thì nhìn thấy Khúc Quân cùng đồng đội đi xuống, hai người leo lên một chiếc xe, rời đi dưới ánh trăng chiếu rọi.
Lời tác giả: NGÀY 91:
Khúc Quân: Sư huynh, em đói!
Lăng Mặc: Ừ.
Khúc Quân: Định mệnh! Anh khóa cửa kéo rèm làm cái gì! Tui đang nói là đói bụng!