Ô Mã Lý hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Hắn đương nhiên biết lời Khắc Lôi Nhã là có ý gì, vị Đại sư phụ theo lời nàng chỉ là ai. Bao nhiêu năm nay hắn tưởng tuyến lệ của mình đã khô cạn, nhưng hôm nay nó lại có hiện tượng ướt át!
“Gia gia, người không phải lo lắng. Con tự có cân nhắc. Hơn nữa chuyện con quyết định không bao giờ thay đổi.” Khắc Lôi Nhã nghiêm túc nói.
Cổ Đốn sửng sốt, thật lâu sau mới phục hồi tinh thần rồi cười lớn: “Tốt! Không hổ là cháu gái của ta. Con giống y như ta hồi còn trẻ. Ta không lo lắng. Ta tin tưởng con sẽ xử lý vô cùng tốt.”
“Cám ơn gia gia đã hiểu cho con.”, Khắc Lôi Nhã mỉm cười.
“Con cũng mệt mỏi rồi. Tắm rửa thay y phục rồi đi gặp mẫu thân đi.” Tâm tình Cổ Đốn thật tốt. Trong lòng vẫn còn tính toán phải đem chuyện Khắc Lí Phu thu Khắc Lôi Nhã làm đệ tử nhanh chóng truyền ra ngoài. Còn muốn cho đòi Tẫn Diêm vào hỏi cặn kẽ một chút.
Đợi Khắc Lôi Nhã lui ra ngoài, Cổ Đốn xoay người nhìn về phía Ô Mã Lý, ánh mắt có chút phức tạp.
“Ô Mã Lý, quyết tâm của Khắc Lôi Nhã ngươi cũng thấy đấy.” Cổ Đốn nặng nề than thở.
“Dạ, đại nhân, ta…” Ô Mã Lý không biết nói gì cho phải bây giờ. Tim của hắn sắp bị hòa tan bởi cảm động rồi.
“Ta chỉ hy vọng ngươi không cô phụ một mảnh tâm ý này của Khắc Lôi Nhã.” Cổ Đốn thở phào nhẹ nhõm nói.
“Đại nhân, người yên tâm. Ta hiểu.” Ô Mã Lý nói. Tâm của hắn vào giờ khắc này đã hoàn toàn trao cho Khắc Lôi Nhã.
“Vậy thì tốt. Ha ha, ngươi cũng đi xuống đi. Ta biết ngươi nhất định có nhiều điều muốn nói với con bé. Ta tìm Tẫn Diêm hỏi chút chuyện. Ngươi đi đi.” Cổ Đốn mỉm cười gật đầu.
“Vâng” Ô Mã Lý hành lễ rồi lui ra ngoài.
Ban đêm, không ai biết Cổ Đốn cùng Tẫn Diêm nói gì trong thư phòng.
Khắc Lôi Nhã tắm rửa, đổi y phục rồi đi gặp mẫu thân. Khải Sắt Lâm thấy nàng bình an trở về rất vui mừng. Ăn cơm với Khải Sắt Lâm xong, Khắc Lôi Nhã mới về nghỉ ngơi.
Không thấy bóng dáng Lạp Tây Á đâu cả. Khải Sắt Lâm nói nàng đang học cùng với viện trưởng.
Khắc Lôi Nhã về phòng đóng cửa lại, không bao lâu sau liền nghe thấy tiếng gõ vang nơi cửa sổ. Nàng đương nhiên biết ai đến. Cửa sổ vừa mở ra, Ô Mã Lý nhảy vào.
“Sư phụ, người tới vừa đúng lúc. Con có việc thỉnh giáo người.” Thấy Ô Mã Lý đến, trong lòng Khắc Lôi Nhã vui mừng.
Ô Mã Lý mỉm cười, nhìn thật sâu thiếu nữ trước mắt, phất tay bày một lồng ma pháp rồi mới lên tiếng: “Khắc Lôi Nhã, chuyến này đi tất cả đều thuận lợi chứ?”
“Vâng. Thuận lợi. Bí pháp cũng học được. Nhưng vẫn còn rất nhiều điều cần có thời gian mới hiểu rõ được. Con hỏi sư phụ cái này.”, Khắc Lôi Nhã sờ soạng lôi hòn đá vẫn mang theo người ra.
“Ma linh thạch!” Ô Mã Lý thất kinh, nhìn bảo vật trân quý trong tay Khắc Lôi Nhã nhỏ giọng hô.
Khắc Lôi Nhã đưa hòn đá cho Ô Mã Lý. Hắn nhận lấy xem xét cẩn thận: “A, bên trong có cái gì?”
“Có một người ngu ngốc không đánh lại người khác, mất đi thân thể, bám linh hồn vào đây. Là một Pháp Sư Hắc Ám tên là Tây Mễ Ngõa Nhĩ Đa.” Khắc Lôi Nhã nhàn nhạt nói.
“Tây Mễ Ngõa Nhĩ Đa?”, Ô Mã Lý lại nhỏ giọng hô thất thanh lần nữa. “Sao cơ? Sư phụ, người này rất nổi tiếng sao?” Khắc Lôi Nhã nghi ngờ.
“Là một thiên tài trong Pháp Sư Hắc Ám. Âm hiểm, xảo trá, hèn hạ, vô sỉ. Người vẫn bị thần điện Quang Minh truy nã. Thế nhưng hắn một lần lại một lần có thể bình yên đào thoát. Nhưng lần này…”. Ô Mã Lý tò mò nhìn ma linh thạch trong tay. Hình như đang hoài nghi linh hồn này có phải Ngõa Nhĩ Đa mà hắn biết hay không.
“Hắn lợi hại vậy sao?” Khắc Lôi Nhã bĩu môi. Sau đó nàng lạnh nhạt nói: “Hắn gặp phải Thánh tử của thần điện Quang Minh.”
“A! Vậy thì không có gì là lạ cả.” Lúc này Ô Mã Lý không thấy kỳ quái nữa.
“Ngõa Nhĩ Đa, ra ngoài! Nếu không ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.” Khắc Lôi Nhã hừ lạnh một tiếng.
Sau một khắc, hòn đá nhỏ trong tay Ô Mã Lý bốc lên một làn khói, đảo mắt đã hình thành một bóng người.
“Thật sự là thiên tài Pháp Sư Hắc Ám Tây Mễ Ngõa Nhĩ Đa?”, Ô Mã Lý nhìn bóng người trước mắt hỏi.
“Là ta.”, Ngõa Nhĩ Đa bày ra thái độ cao cao tại thượng.
“Ngươi ngứa da phải không? Dám nói như vậy với sư phụ ta!” Ánh mắt Khắc Lôi Nhã bắn ra hàn quang.
“A! Ma Pháp Sư tôn kính chính là ta, Tây Mễ Ngõa Nhĩ Đa. Xin hỏi ngài có gì phân phó không ạ?” Ngõa Nhĩ Đa liền đổi sang giọng điệu nịnh hót.
Ô Mã Lý chớp chớp mắt. Sao hắn lại có cảm giác không khí giữa đệ tử bảo bối của mình với người này phức tạp như thế nhỉ?
“Hắc hắc. Có.” Ô Mã Lý nhíu mày, trong đầu nảy ra một chủ ý to gan.
Lần đầu tiên Khắc Lôi Nhã thấy Ô Mã Lý hỉ nộ không bộc lộ ra này lại cười gian! Ngõa Nhĩ Đa không biết vì sao cả người rét run.