Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 3: Lụa mỏng đai lưng đưa tới viện trợ

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Trong thế giới này, không có người nào hiểu rõ cái gì là sự quang hợp hơn so với Ngô Minh.

Thân thể mình bây giờ cư nhiên có thể tiến hành sự quang hợp? Lợi dụng nước và các-bon-đi ô-xít sản sinh năng lượng duy trì sự sống?

Chính mình xuyên qua tới đây, có thể ở cái thế giới huyền khí vũ kỹ này sinh tồn được, dựa vào duy nhất chính là cái [ tiến hóa hình khung máy móc ] vì xác suất sinh tồn lớn nhất mà biến thành con gái này.

Bản thân mình đối với thân phận nguyên thân của cái cơ thể phục chế này, nửa điểm cũng không biết. Đừng nói xuất thân, thân nhân hay gì đó, thậm chí chính mình tên gọi là gì cũng không biết.

Cánh tay dưới ánh mặt trời đã nổi lên một mảnh màu xanh nhạt, Ngô Minh thu hồi lại, cánh tay lại khôi phục vẻ trắng nõn.

( bức xạ nhiệt suy giảm, sự quang hợp tạm dừng.) Trong đầu thanh âm kim loại lại máy móc báo cáo.

Lại đưa đến dưới ánh mặt trời, lại là bắt đầu nổi lên một mảnh màu xanh nhạt, đồng thời thanh âm kim loại hóa nói rằng: ( sự quang hợp bắt đầu.)

Quả nhiên, cái thanh âm kim loại hóa này chính là một cái máy [ hệ thống khung gợi ý ] a.

Lúc mới xuyên qua bị giam thì sắc trời đã tối, không có ánh mặt trời. Hiện tại ánh sáng mặt trời đang rất thịnh, hơn nữa khi khuyết thiếu năng lượng, loại công năng này liền tự động mở ra.

Ngô Minh tựa ở trên cửa sổ mạn tàu, sau đó lấy lưng chặn đường nhìn cửa khoang bên kia có thể nhìn sang, để cho cánh tay của mình làm hết khả năng mà tiếp xúc với càng nhiều ánh mặt trời hơn.

Lúc này, Ngô Minh phát giác trước mắt tựa hồ có tấm bảng hiển thị bán trong suốt.

Một thanh máu nho nhỏ tương tự với game nhập vai mơ hồ hiện lên ở trước mắt, thanh âm kim loại hóa nêu lên gợi ý nói: ( nhân tộc thanh năng lượng thể năng hằng ngày). (trong tiếng anh là stamina đại loại là thanh năng lượng thể lực mỗi ngày trong mấy cái game nhập vai, dùng hết thì không thể cử động)

Hắc, chính mình lẽ nào thật sự trở thành người máy T-1000? Ồ, không, nên nói là mỹ nữ người máy trong ( Kẻ huỷ diệt 3).

Thanh năng lượng thể lực nhân tộc, không phải là năng lượng tiêu hao 99% khi biến thành quang thể lúc chạy trốn tới đây sao? Không phải vậy sẽ không kêu là thanh thể lực hằng ngày.

Về phần hai cái tay to lớn trong đường hầm thời không, Ngô Minh căn bản là không đem bọn họ đặt ở trong phạm vi lo lắng của mình. Nghĩ đến cũng vô dụng, khéo lo trời sập mà làm chi.

Ngô Minh đứng ở trước cửa sổ mạn tàu phơi nắng, cái này không tiêu hao thể lực nên thanh thể năng cũng chầm chậm hồi phục.

Không cần lo ăn uống. Ta nếu như có cái cơ thể này trở lại địa cầu, quả thực có thể sống một cuộc sống mà một trạch nam tha thiết ước mơ a! Phơi chút ánh nắng mặt trời sẽ không cần phải đi ăn cơm, có thể vùi đầu ở trước màn hình máy vi tính và truyện manga cả ngày!

Quả nhiên như trong một ít tiểu thuyết nói, không có mật thất nào tuyệt đối phong bế. Dù cho mình không được cái gì tiến hóa khung máy móc mở đường sinh tồn, cũng vẫn có thể sống sót.

Chính đang lung tung YY một hồi, Ngô Minh thở dài, lần thứ hai trở lại hiện thực.

Nhìn cánh tay non mềm nữ hài hơi chút xanh lét, mà có điểm ai oán.

Hắn không chú ý cánh tay xám ngắt xanh lè xanh lét,

Chỉ cần mặt mày không xanh lét là được. Nhưng thân thể non mềm của nữ hài, sau đó có thể nhường cho ta lăn lộn thế nào? Ngay đến phát ra thanh âm thở dài, đều là khinh âm của nữ a.

Nghe Trần lão tam bọn họ nói, thân thể này chỉ có song thất* cũng chính là mười bốn tuổi, bộ ngực thì đã hơi gồ lên, không chừng sau này trưởng thành thành siêu vòng ba liền náo nhiệt. (*đôi bảy là từ dùng để chỉ độ tuổi con gái thời thiếu nữ như 2 lần 7, tương tự với đôi tám, đôi mươi…)

Tục ngữ nói ngực bất bình dùng cái gì bình thiên hạ? Ngươi để ta một cái đại trạch nam xuyên qua sau lớn lên thành siêu vòng ba, phải như thế nào gặp người?

Ngươi để cho Long Ngạo Thiên nghĩ như thế nào? Ngươi để Mary Sue cảm thấy áp lực bao lớn?

Lẽ nào là đáp lại bằng câu tiếp theo, ngực không bự dùng cái gì tụ nhân tâm?

Trời ạ! Ngô Minh muốn cào cửa sổ phát điên.

Cả một ngày Ngô Minh đều ở đây vừa xem phong cảnh bên bờ, vừa miên man suy nghĩ.

Gần tới buổi trưa thì tựa hồ có người ở trên boong thuyền nói gì đó, mơ hồ như là thanh âm của thủy thủ nhà đò, nghe không rõ lắm. Chợt có tiếng oanh oanh yến yến, hình như là có một số nữ hài tử ở trên boong thuyền vui đùa ầm ĩ.

Có lẽ là những cô gái có cùng hoàn cảnh giống như thân thể nguyên thân này vậy, cũng bị đưa đến cái gì gọi là tông môn Nguyên Liệu Điện. Ngô Minh nhàm chán suy đoán.

Ngoài ra, thế giới này đã có huyền khí, quy tắc xã hội hẳn là cường giả vi tôn, có sự phân biệt giai cấp rõ ràng.

Thân phận nữ nhi trong xã hội này hẳn là rất tương tự với xã hội cổ đại mà mình quen thuộc, nhưng vì có huyền khí tồn tại, khác biệt giữa thể chất nam nữ có thể được bù đắp nhất định, không biết có phải vì nguyên nhân võ kỹ mà xuất hiện nữ võ giả hay không.

Chính lung tung suy đoán, đột nhiên có món đồ gì đong đưa lắc lư từ phía trên cửa sổ mạn tàu buông xuống.

Là một sợi đai lưng mỏng bằng lụa, đoạn rủ xuống còn buộc lấy một quả táo và một cái bánh bao.

Ta lại có viện trợ từ bên ngoài a? Ngô Minh nhất thời hiểu được, là nguyên thân của mình có bằng hữu, đang len lén trợ giúp mình.

Từ cái đai lưng đang rũ xuống này, cùng đai lưng bên hông mình cũng là đai lụa mỏng màu hồng nhạt đưa ra phán đoán, rất có thể là tử một trong các nữ hài tử đang vui đùa ầm ĩ phía trên. Cái đai lưng thời cổ đại này rất dài, vừa khéo có thể thả xuống tới cửa sổ mạn tàu.

Ngô Minh đem trái táo và bánh màn thầu gỡ xuống, nhẹ nhàng giật giật sợi đai lưng, biểu thị đã nhận được.

Đai lụa mỏng rất nhanh được kéo lên. Ngoại trừ tiếng nước sông ì oạp, không còn động tĩnh nào nữa khác.

Sợ chọc phải Trần lão tam, cho nên không dám lên tiếng sao?

Bánh màn thầu ăn không ngon, không có gia vị bột nổi hiện đại làm chất xúc tác, da bánh hơi cứng không hợp khẩu vị người hiện đại.

Nhưng mà ngẫm lại nữ hài đến tiếp viện đồ ăn cho mình hẳn là đã phải rất mạo hiểm, cũng liền cảm thấy ngọt ngào.

Hoạn nạn thấy chân tình, có thể nghĩ đến việc viện trợ mình thì nhân phẩm cô gái phải rất tốt a, sau này phải tìm cơ hội cảm tạ.

Ngô Minh có trái táo và bánh màn thầu viện trợ, thanh thể năng tăng lên đến 65%.

Trái táo này hoàn toàn giống với trái táo ở thế giới cũ, cũng như thân thể nữ hài ở thế giới này cũng như thế giới cũ. Ngô Minh quả thực hoài nghi thế giới này có phải là một cái thế giới song song tồn tại trong gương, chỉ có điều có thêm một cái yếu tố huyền khí vũ kỹ.

Ăn hết quả táo còn lại hạt vô cùng nhỏ, nhẹ nhàng ném ra ngoài cửa sổ mạn tàu. Ngô Minh hủy diệt chứng cứ có ngoại viện, lại tiếp tục nhàm chán phơi nắng.

Chỉ cần mình không đói bụng chết, cái Trần lão tam kia sẽ không chân chính động thủ đả thương người. Đã không còn chuyện nguy hiểm đến tính mạng, cũng không biết cái gì gọi là tông môn và Nguyên Liệu Điện.

Bất quá rất dễ đoán ra, đại khái là tương tự với môn phái võ hiệp và học viện y thuật nội trú nào đó.

Nếu Nguyên Liệu Điện là bệnh viện, chẳng lẽ muốn bản trạch nam như ta mặc vào đồng phục y tá? Trán đổ mồ hôi a…

Được rồi, đây là thời kỳ cổ đại, hẳn là không có đồng phục y tá.

Như vậy mình có thể dùng cái biện pháp gì để mưu sinh? Tạo thủy tinh? Làm hỏa dược?

( điều kiện không đủ, không thể mở ra kho kiến thức vũ khí.)

Trong đầu đột nhiên toát ra một câu như vậy, Ngô Minh giật thót tim.

Cái thanh âm hỗ trợ này không nên dọa người có được hay không? Nhưng thử đặt câu hỏi, thanh âm máy móc lại không lên tiếng.

Xem ra cái khung máy móc xuyên qua cùng mình này, còn cần chờ khai phá a.

Kỳ thực có bộ thân thể kỳ diệu này, chính là chỗ dựa lớn nhất của mình ở huyền khí thế giới. Hơn nữa nhập gia tùy tục, huyền khí vũ kỹ tất nhiên là cái thứ mình nên học nhất.

Ách…

Tập võ a…

Có phải rất cực khổ hay không…

Nếu rất cực khổ mà nói, còn là suy nghĩ lại một chút…

Lão thiên gia, quan hệ mẫu thân ông, không nên đem ta xuyên qua đến cái thế giới huyền khí vũ lực này, đem ta gói vào bưu kiện gởi đến thế giới chocolate hay gì đó đi, tốt nhất là có xác nhận thu hàng, cũng phải gửi đến nơi được ta mới khen ngợi nga!

Ông trời lười biếng còn có thể tha thứ, người lười biếng đúng là hết nói nổi.

Làm một danh trạch nam, Ngô Minh cho tới bây giờ đều là có thể nằm tuyệt đối không ngồi, có thể ngồi tuyệt đối không đứng cái đồ lười biếng.

*********************

Cảm tạ mọi người nhiệt tình bỏ phiếu đề cử, thành tích quyển sách này là tốt nhất từ lúc mị khai bút tới nay, hạnh phúc nên tiến độ sẽ mau hơn.

Hiện nay mỗi ngày hai chương, buổi trưa 1 giờ và khuya 9 giờ.

Tiểu Dương có phiếu, cày ruộng so với bò còn nhanh hơn ~!

Hiện tại hôm nay phiếu đề cử hơn trăm, nếu phiếu đề cử hôm nay lên đến nghìn, cừu sẽ biến thành máy kéo nga!

Thỉnh các vị dùng càng nhiều phiếu đề cử và loa tuyên truyền đến đập bất tỉnh mị đi! Mị sẽ rất có động lực triển khai tình tiết, chăm chỉ chuyên canh a.