Hôm đó Tần Vũ Tùng đang ở trên cao tốc nhận được điện thoại của công ty, ngay sau đó đến văn phòng, trở ra đã là rạng sáng. Cho dù ở thành phố nhộn nhịp, hai bên đường cũng không có bao nhiêu người đi lại, xe taxi chạy vèo vèo ngang qua. Khi chờ đèn xanh, anh cầm điiện thoại muốn mở lên, vừa mới bấm nút thì đèn đỏ tắt, anh bỏ điện thoại xuống, nhấn chân ga đi.
Nếu cô muốn sự cô độc tự do, anh cũng có thể tự quản chính bản thân mình.
Cuộc họp qua video quá lâu, huyệt Thái dương của anh đau nhức, Tần Vũ Tùng nằm xuống định ngủ lại bò dậy. Tủ lạnh trống rỗng, không có sữa, anh tìm một vòng được nửa chai rượu vang đỏ. Anh nhớ đây là chai rượu uống với Chu Kiều còn thừa, nói để dành nấu thịt bò. Anh rót nửa ly, hâm trong lò vi sóng, uống xuống mượn cảm giác say để ngủ, nhưng ngủ không ngon.
Ngày hôm sau đi làm, thư ký mang café vào “Tôi đoán anh cần thứ này”
Tần Vũ Tùng cười với cô “Cảm ơn”. Đúng là anh thực sự cần nó, hai ba giờ mới ngủ, không uống café sợ chống đỡ không nổi. anh hít mùi thơm café “Không phải cô đang xin nghỉ phép năm à, sao lại trở lại làm việc rồi?”. Thư ký nói “Bây giờ ai cũng biết tôi thuộc phe của anh. Nước lên thì thuyền lại lên, văn phòng không thiếu tôi được”.
Tần Vũ Tùng biết kế hoạch du lịch của cô chuẩn bị đã lâu, phòng hành chính cũng sắp xếp người thay thế, có thể họ sợ người mới làm không tốt nên kêu cô quay lại đi làm. Tuy nhiên, cô đang phàn nàn nhưng lại cười thoải mái, làm người nghe không thấy phản cảm.
“Hôm nay tan tầm có rảnh không? Mời cô ăn cơm”. Nhìn thư ký trợn mắt ngạc nhiên, Tần Vũ Tùng bấc giác hơi buồn cười, làm việc cùng nhau lâu vậy còn chưa mời cô đi ăn riêng lần nào. Nhưng thật tình mà nói, trước kia có phải mình câu nệ quá mức không còn tình người không? “Địa điểm cô chọn?”, thư ký đồng ý. Trước khi quay lại chỗ ngồi cô nhìn Tần Vũ Tùng một cái, mặt trời mọc ở phía tây?
Tần Vũ Tùng mở máy tính, điện thoại để kế bên, từ tối qua đến nay tuy có tin nhắn nhưng không tin nào đến từ chín con số quen thuộc kia. Cô đúng là bình tĩnh, anh bất đắc dĩ nghĩ, tầm mắt quay về hộp thư. Mail nào gấp mở trước, xem rồi giải quyết từng cái, cái nào cần xóa thì xóa. Trong đó có một thông báo của tổng bộ về cuộc họp vừa qua, anh xem xong chuyển tiếp cho thư ký, nhờ cô đặt vé máy bay với khách sạn. Có điều, có cần nói với Chu Kiều một tiếng… anh vứt suy nghĩ đó đi, anh không lẽ không bằng cô. Thôi đi, mọi người đều bận với công việc mình đi.
Bữa tối thư ký chọn là đồ ăn Tây. Cô nói “Hai người ăn đồ ăn Trung quốc rất khó, vẫn là đò ăn Tây tiện hơn. Chỉ có điều giá có thể không rẻ, không sao chứ?”. Tần Vũ Tùng lắc đầu cười, dĩ nhiên là không, mời khách thì phải hào phóng chút. Anh mở thực đơn, đầu bếp đề nghị bò bít tết Angus với súp tôm hùm, hình ảnh nhìn không tồi. Thư ký lắc đầu “Không cần thiết”. Cô nhanh chóng lật vài trang thực đơn, nói với phục vụ “Cho tôi phần này”. Tần Vũ Tùng nhìn theo ngón tay cô, là một phần rẻ nhất trong thực đơn “Tôi mời khách, đừng tiết kiệm thay tôi”.
Phục vụ đọc lại món ăn, thư ký bỏ qua lời Tần Vũ Tùng “Đúng rồi, lấy món đó”. Phụ nữ bây giờ sao vậy, ức gà có gì ngon, Tần Vũ Tùng khó hiểu, chọn thịt lợn nướng Đức cho mình.
Khi bánh mì nướng mang lên, bí thư phết bơ lên nói “Lần này anh đi một vòng về mới mở cuộc họp, không ngờ trước khi đi còn ăn cơm tây. Anh nói xem bò bít tết Mỹ như thế nào?”
“Tương đối nhiều”, Tần Vũ Tùng chưa nói xong, có người đẩy cửa đi vào, là người đã lâu không gặp, Chu Dật đi vào cùng vài người có vẻ là bạn bè. Hai người chạm mắt nhau, cô ấy do dự vài giây, thấy anh ngồi với một cô gái trẻ tuổi nên không lại gần, đứng ở xa gật đầu xem như chào hỏi. thư ký nhạy bén cảm giác không khí thay đổi “Tôi đi toilet”. Cô chuồn mất, để lại sếp mây đen đầy mặt.
Tần Vũ Tùng uống một ngụm rượu Vermouth của nhà hàng chọn, coi như không có gì mà nhìn điện thoại. Thư ký quay lại không thấy lửa bắn bốn phía như tưởng tượng, mắt vẫn chú ý đến hai người. Cô không khỏi tò mò liếc nhìn bên kia một cái, nhìn bên này một cái.
“Súp của cô tới”, Tần Vũ Tùng nhắc nhở cô. Có thể lúc ly hôn anh dễ dàng thỏa thuận, do đó Chu Dật nghĩ không còn vợ chồng vẫn làm bạn bè, mỗi lần gặp đều muốn nói vài câu với anh. Nhưng lúc đó anh chỉ có một mục đích, không tiếc gì để cô mau chóng đi, khỏi phải tức giận mỗi khi nhìn thấy mặt cô ta. Đáng tiếc những lời khó nghe nhất chưa nói ra, bây giờ cũng không còn cơ hội nói bổ sung.
Nhắc tới Chu Kiều và Chu Dật là hai người hoàn toàn khác nhau, từ ngoại hình đến tính cách, không lẽ trong tiềm thức mình cũng muốn tránh đi thất bại tương tự. Tuy nhiên, càng đánh thua càng can đảm chỉ có ở những nhân vật lịch sử, Tần Vũ Tùng bất đắc dĩ nghĩ, có điểm giống nhau, hiện tại trên cơ bản là anh đang thất bại. Anh nặng nề cắt thịt heo, làm thư ký ngồi đối diện hoảng hốt, anh có thù gì với miếng thịt sao?
“Có chuyện gì vậy?”, Tần Vũ Tùng thấy cô chỉ trộn salad mà không ăn
“Thật ra tôi muốn cuối năm nay nghỉ việc”
“Tại sao?” Thiếu ngủ còn nghe tin tức ngoài ý muốn, Tần Vũ Tùng nghe đầu ong lên. Anh đặt dao xuống, uống ngụm rượu.
“Tôi với chồng tôi tính năm sau sinh con, cứ ở mỗi người một nơi cũng không phải là cách hay, nên thảo luận dự tính tôi sẽ đi qua bên anh ấy”.
Biết khuyên nhủ cũng không hiệu quả, Tần Vũ Tùng vẫn cố gắng thuyết phục cô “ Cô làm ở công ty bao lâu rồi, tôi nhớ cũng hơn 5 năm”. 5 năm không phải thời gian ngắn, thư ký thở dài “Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng không có cách nào toàn vẹn được, trong vài năm tới tôi chỉ đành phải từ bỏ công việc”
“Chồng cô làm công việc gì?” Tần Vũ Tùng biết công ty mình trả lương cũng tương đối tốt, anh cho rằng lương của thư ký cũng có thể ở mức cạnh tranh.
“Anh ấy làm bên kinh doanh, vì vậy nếu có con, tôi cần có người lớn trong nhà giúp đỡ. Chúng tôi cũng nghĩ kỹ rồi, sẽ không thay đổi nữa, đến lúc đó tôi sẽ xin nghỉ trước một tháng”. Thư ký nói nhanh “Mấy năm nay cảm ơn anh đã chiếu cố đến tôi, thành thật cảm ơn anh”
Trước lời nói vậy, Tần Vũ Tùng nâng ly “Hy vọng đây không phải là bữa tối cuối cùng, trước khi cô đi chúng ta lại cùng nhau ăn bữa cơm”
Thư ký nhanh chóng nâng ly của mình, cụng vào ly anh “Được”. Rượu uống nhanh quá làm cô bị sặc ho khan vài tiếng. Dùng khăn lau đi những giọt nước mắt nơi khóe, cô hắng giọng nói “Mặc dù cũng có những thăng trầm, nhưng tôi luyến tiếc phải rời bỏ công ty, chỉ vì không có cách nào khác. Trong những trường hợp như thế này, đều là phụ nữ phải nhượng bộ. Tôi cũng chỉ là một thư ký nho nhỏ, nhưng thật tình vẫn thấy khó chấp nhận vì tôi nghĩ mình vẫn đang làm tốt công việc của mình”
“Cô đang làm rất tốt. Lý trí mà lại rất có tình, đúng mực, thật sự là rất tốt” Tần Vũ Tùng nói. Anh cảm nhận được cảm xúc mất mát của cô, vì điều kiện bẩm sinh phụ nữ gánh vác trách nhiệm nhiều hơn nam giới, lại được đền đáp ít hơn. Khi có yêu cầu nhượng bộ giữa hai người, hầu hết là phụ nữ phải chịu lui một bước. Quy luật xã hội kỳ lạ này là vì sao? Kết quả của những nỗ lực này thường được quy về “lựa chọn riêng” mà không có cách nào phản bác.
Trong phút chốc anh hiểu được Chu Kiều. Anh thích cô bởi vì cô của hiện tại, nhưng đồng thời anh lại muốn thay đổi cô theo ý của mình.
Anh nên làm gì bây giờ?
Anh không biết.
Sau khi ăn cơm xong, Tần Vũ Tùng đưa thư ký về nhà rồi quay về nhà mình. Anh đột nhiên muốn gọi cho Chu Kiều. anh ngừng xe bên đường, tiếng chuông vang lần này rồi lần khác nhưng không ai trả lời. Anh cúp máy, thở ra, vẫn còn giận anh sao? Cô vẫn quyết tâm mặc kệ anh. Vài phút sau, anh gọi lại, vẫn không có ai bắt máy.
Chu Kiều luôn mở máy 24/24. Tần Vũ Tùng không muốn nghĩ do cô không bao giờ muốn gặp lại anh, tiếp tục bấm số gọi cô, bốn, năm, sáu lần… Anh không thể tin được nhìn màn hình điện thoại, ở đó lưu lại rõ ràng số lần anh gọi đi. Không được, hôm nay nhất định phải nói rõ ràng, cô muốn thế nào cũng được, dù sao anh cũng chấp nhận.
Anh lái xe đi Nam Thông.
Cùng lúc đó, Chu Kiều đứng trước cửa nhà anh. Hôm nay cô đến Thượng Hải làm thủ tục kê khai hàng hóa, không biết đánh rơi điện thoại ở đâu, vì vậy đành phải đến cửa tìm anh.
Nhưng anh không có ở nhà, Chu Kiều nhấn chuông không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng hết hy vọng. Xuống lầu tìm cửa hàng tiện lợi dưới tiểu khu, cô dùng điện thoại công cộng gọi cho anh, điện thoại reo hai tiếng thì vang lên tiếng “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Cô bấm số lần nữa, vẫn tắt máy.
Cái gì vậy?! Chu Kiều nắm chặt ống nghe, cảm giác mỏi mệt bất lực tràn ngập cơ thể.
Có lẽ bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, không có đường để cò kè mặc cả.
Cô hít một hơi dài, cố gắng nuốt cảm giác chua xót nơi mũi xuống, nếu vậy thì, thôi.
Tần Vũ Tùng đang ở trên đường cao tốc, nghe điện thoại reo, tiếng chuông thứ hai vừa dứt thì điện thoại tự động tắt ngúm. Anh không thể dừng xe lấy bộ sạc đằng sau xe.