Tắc Kè Và Chủ Nhân Của Nó

Chương 7

07.

Thực ra chủ nhân rất bận, mỗi ngày mỗi ngày đều phải nghe điện thoại, họp hành qua video, còn chuyển hàng đống văn kiện về nhà.  

Cách đây ít lâu, chủ nhân suy sụp đến không ra hồn người, nhưng vẫn phải làm việc.  

Bản thân tắc kè hoa cũng hết sức quan ngại rằng chủ nhân của mình sẽ đột nhiên lăn đùng ra chết.

Nhưng kể từ sau sự kiện phòng tắm, chủ nhân đã phấn chấn hẳn lên một cách rõ rệt.

Kéo theo việc đối xử với tắc kè hoa cũng rất ân cần.

Mua cho nó một chiếc đèn tia tử ngoại, còn có một thanh gỗ ép to oạch mới tinh, đặt ở trong bể thủy tinh của nó. 

Tắc kè hoa ôm thanh gỗ ép, cảm thấy mùi hương này quả thực rất là thơm.

Thơm đến nỗi tâm trạng của nó rất tốt, đèn tia tử ngoại cũng rất ấm.

Tắc kè hoa lim dim buồn ngủ.

Chủ nhân đứng ở trước bể thủy tinh, cười vô cùng vui vẻ: "Tình trạng của cậu ấy đã ổn định rồi, có lẽ rất chóng thôi cậu ấy sẽ trở về, mày có vui không?"

"......"

"Tao thì vui lắm, tao đợi rất lâu rồi, đã cầm cả mấy tờ thông báo bệnh tình nguy kịch, suýt chút nữa...... suýt chút nữa thì tao đã mất đi cậu ấy."  

"......"

"Chờ đến khi cậu ấy trở về, tao phải bàn bạc với cậu ấy tìm cho mày một đứa bạn, một thân một mình rõ khổ."

Tắc kè hoa nếu như có thể đảo mắt lên trời, nó đã quăng cả hai tròng mắt trắng này của nó vào người chủ nhân rồi.

Rõ ràng là người này cô đơn tịch mịch lạnh lẽo, cớ sao lại kéo một con tắc kè hoa vô tội xuống nước.

Nó chỉ muốn làm một con tắc kè hoa xinh đẹp an tĩnh, chẳng muốn có bạn một tí tẹo nào.