Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ

Chương 2: 2 Cái Gọi Là Ly Biệt


Tác giả: Chi U Cửu
Người đào hố: Thì Là Thì Là????
Thời gian cập nhật: 03/12/2022
Chương 2: Cái gọi là ly biệt
Đã đến ngày rời đi, sớm đã có thị vệ đến cửa đón Chiết gia hai tỷ đệ.

Bọn họ giúp đỡ khiêng rương hòm, dặn dò nàng: "Lần này đi thì không quay lại, nhất định đừng bỏ quên đồ đạc.

Nếu như quên cũng sẽ không có người quay lại lấy."
Chiết Tịch Lam gật đầu: "Tất cả đã thu dọn xong, không có đồ đạc bỏ quên."
Chiết Bá Thương buồn bực không vui, cầm lấy tay a tỷ, trốn ở phía sau người nàng, lại thò đầu ra, đôi mắt trông mong nhìn về phía cửa: "A tỷ, sao cha vẫn chưa về ạ?"
Bọn họ sắp rời đi rồi.

Nếu không đến thì sẽ không gặp được.
Chiết Tịch Lam sờ sờ đầu của hắn: "Sợ là cha loay hoay quên thời gian.

Hôm qua tỷ đã nhờ thúc bá ở nha môn đi gọi cha về, nếu như có thể về kịp thì có thể gặp."
Chiết Bá Thương thở dài cứ như người lớn, lại an ủi nàng: "A tỷ, a tỷ đừng trách cha, cha cũng là vì bá tánh muôn dân trăm họ.

"
Chiết Tịch Lam liền nở nụ cười.
"Mới tí tuổi đầu, lời này đệ học từ ai đấy."
"Từ gia bà bà, bà bà thường xuyên nói như vậy, cha là một người tốt."
Chiết Tịch Lam ừm một câu, sau đó mang cung sừng trâu lên lưng: "Đi thôi, sợ là không đợi được."
Chiết Bá Thương nặng nề rên rỉ một tiếng, sau đó dùng ngón tay nhỏ gầy teo móc một bức thư từ trong tay áo ra: "Cũng không sao, đệ thật thông minh, đã viết lời muốn nói cho cha rồi, chờ cha trở về xem thư cũng được."
Chiết Tịch Lam nhắc nhở hắn: "Vậy đệ đặt thư lên thư án của cha, chỗ khác cha sẽ không đi, nhưng nhất định sẽ đi chỗ trước thư án."
Chiết Bá Thương liền đi thư phòng đặt thư, cuối cùng luyến tiếc nhìn thoáng qua ngôi nhà, đi theo Chiết Tịch Lam ra ngoài.
Cửa đã bị a tỷ khóa lại, hắn ngồi vào xe ngựa, lại có chút mất hứng.
"Đệ vẫn thích ở nhà, kinh đô có đồ chơi làm bằng đường ăn ngon hơn nữa đệ cũng không thích."
Chiết Tịch Lam vén rèm xe ngựa lên, mắt nhìn xuống khóa cửa, cười nói: "Chờ sau này đệ trưởng thành rồi lại trở về là được."
Màn xe rơi xuống, xe ngựa dần dần đi vào đường lớn, chưa bao lâu đã đến cửa thành, nàng vén rèm lên nhìn qua, chỗ đó sớm đã có rất nhiều quan binh trông coi mười mấy chiếc xe ngựa, hẳn là đồ của Vân Vương Thế Tử.
Đúng vào lúc này, một trận tiếng vó ngựa vang tới, như có tiếng của thiên quân vạn mã.
Chiết Bá Thương trợn to hai mắt, vừa chờ mong lại vừa sợ hãi thò đầu nhìn ra ngoài, sau đó mất mát lùi đầu về.
"Không phải cha."

Tay kéo rèm của Chiết Tịch Lam không buông xuống.

Người tới xác thực không phải cha nàng, cha nàng không có trận trượng lớn như vậy được.
Đây là Vân Vương Thế Tử mang theo thị vệ giục ngựa đi đến.

Nàng đưa mắt nhìn ra từ cửa sổ liền thấy hắn cưỡi ngựa đi đầu, mặc thường phục, toàn thân màu đen, dáng vẻ hời hợt, lại bởi vì giữa mặt có hàn khí mà trông khí thế doạ người.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của nàng, hắn ghìm ngựa nhìn về phía bên này, nhẹ nhàng gật đầu với nàng.
Chiết Tịch Lam vội vàng mang theo đệ đệ xuống xe ngựa, cung kính hành lễ với hắn.
Đối với nàng, hắn mặc dù trông có vẻ lạnh lùng giống như không dễ tiếp cận, nhưng mà tính tình coi như ôn hòa.

Nhìn thấy nàng còn nói: "Ngươi đã trưởng thành rất nhiều."
Chiết Tịch Lam mỉm cười đáp lại: "Từ biệt bốn năm, thần nữ tất nhiên trưởng thành rồi."
Bọn họ lúc trước từng có một đoạn chuyện xưa.
Năm đó sau khi a tỷ cùng a nương chết, nàng cả người đầy lệ khí sống ở thôn trang ngoại thành, mặc dù có Từ bà bà trong nhà cũng không muốn nói thêm mấy câu, xem cha nàng giống như kẻ thù, quan hệ giữa cha cha con luôn rất căng thẳng.
Năm đó nàng mười một tuổi, Vân Vương Thế Tử Thịnh Trường Dực bị thương tạm thời không thể trở lại thành Vân Châu, cha nàng được Vân Vương nhờ vả che chở thế tử năm đó còn mười sáu tuổi, chờ sau khi khỏi hẳn lại đưa hắn trở lại trong thành Vân Châu.
Lúc ấy Chiết Tịch Lam cũng không biết hắn là thế tử gia, sau khi cha nàng đỡ hắn vào cửa, nàng cho rằng cha nàng lại phát thiện tâm cứu người, thế nên cả hai người đều bị nàng đánh đuổi ra ngoài.
Nàng không muốn để cha nàng vào nhà, nói như thế nào cũng không được, về sau cha nàng cũng không có cách nào, đành thu xếp cho Vân Vương Thế Tử ở trong viện tử nhà bên cạnh.
Chính là nhà của Bá Thương.
Lúc đó cha mẹ Bá Thương vẫn chưa qua đời, đồng ý nhận việc chăm sóc người, cha nàng lại vội vội vàng rời đi.
Lúc ấy trong nội tâm nàng vừa phẫn nộ vừa uất ức rồi lại không có biện pháp làm gì cha nàng.

Ngày thứ hai, nàng bò lên cây ngô đồng ở giữa hai nhà, ngồi trên cành cây cứng cáp, đôi mắt tràn ngập nộ khí nhìn xem kẻ mà cha nàng muốn chiếu cố.
Hắn đang nằm ở dưới cây trong sân phơi nắng, đầu lệch ra tựa ở trên cây, nghiêng người, chỉ dùng ánh mắt nhìn nàng một chút, rồi lại nhắm mắt.
Chỉ là năm đó nàng quá mức phẫn nộ, ăn cơm xong liền leo lên cây ngồi trừng hắn, như thế lặp đi lặp lại hai ngày, trừng làm cho hắn mặc dù vẻ mặt vẫn không nóng không lạnh như trước nhưng vẫn nói một câu.
"Cha ngươi đã đi rồi."
Nàng tức giận phập phồng: "Ta biết."
"Vậy ngươi nhìn ta như vậy làm cái gì?"
"Giận chó đánh mèo."
Hắn liền cười lên.
Hắn cười lên cũng vẫn làm cho người ta cảm thấy hắn là người lãnh đạm, hời hời hợt hợt, nhưng có thể là ánh nắng sau giờ ngọ ngày ấy quá đẹp, phơi trong sân nhỏ, lại làm cho nụ cười của hắn cũng có độ ấm, nàng cảm thấy hắn hẳn là phát ra thiện ý.
Quả nhiên, ước chừng là hắn muốn an ủi nàng, cầm cung sừng trâu bên cạnh mình lên: "Cho ngươi."
Nàng nghi hoặc nhìn sang: "Cho ta?"
"Cho ngươi.

Mang theo cây cung trên người cũng có thể lợi hại chút."

Bản thân lợi hại thì cũng sẽ không chỉ đắm chìm vào khuynh hướng thô bạo.
Lúc đó Chiết Tịch Lam không hiểu, nhưng khi nàng có thể sử dụng cây cung này bắn chết một tên mã tặc thì cũng đã có thể hiểu được chút ít.
Lúc này Thịnh Trường Dực cũng nhớ đến đoạn chuyện cũ này.

Hắn nhìn về phía cây cung sừng trâu sau lưng nàng, gật nhẹ đầu: "Xem ra là thường dùng."
Chiết Tịch Lam chân tâm thật ý cảm tạ hắn: "Dùng rất tốt."
Hắn vẫn nhàn nhạt như cũ: "Lần này đi kinh đô là để đưa lễ vật chúc mừng cho bệ hạ, quan hệ trọng đại, ngươi không có việc gì thì đừng chạy lung tung."
Chiết Tịch Lam: "Vâng."
Thịnh Trường Dực: "Chúng ta lập tức đi bây giờ, trở về xe ngựa đi."
Chiết Tịch Lam hành lễ cáo lui, dẫn theo đệ đệ trở về xe ngựa.
Chờ ngồi vững vàng trong xe ngựa rồi, Chiết Bá Thương mới vỗ vỗ lồng ngực của mình: "Thật đáng sợ mà! A tỷ, tỷ không sợ thế tử ư?"
Chiết Tịch Lam lắc đầu: "Không sợ, thực ra thế tử là một người rất ôn hòa."
Có thể cho nàng cung sừng trâu, là một người tốt.
Sau đó nói: "Sử thư a tỷ thường xem cũng là của ngài ấy cho."
Năm đó, nàng lấy không ít đồ đạc của hắn.

Khả năng cũng bởi vì phần ấn tượng không tệ này mà nàng cũng không sợ hắn, ở trước mặt hắn còn có chút thân quen.
Chiết Bá Thương vẫn còn sợ hãi: "Lúc ngài ấy nhìn đệ, đệ cảm thấy toàn thân ớn lạnh một cái."
Chiết Tịch Lam an ủi: "Thế tử gia là võ tướng, từng đánh giặc giết người, tất nhiên sẽ có chút uy thế trên người.

Nhưng cũng không sao, dọc theo con đường này chúng ta chỉ theo ở phía sau, cơ hội gặp mặt hẳn không nhiều lắm, đệ không cần sợ."
Chiết Bá Thương lúc này mới an tâm.
Đoàn xe bắt đầu rời đi.

Hắn lại bắt đầu thương tâm.
"Cha rốt cuộc là chưa từng chạy đến, cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại cha."
Chiết Tịch Lam: "Không phải đệ viết thư rồi sao? "
Chiết Bá Thương: "Vâng ạ, đệ còn viết thư thay a tỷ nữa đó."
Chiết Tịch Lam vốn đang đọc sách dừng một chút: "Cũng đã viết thay a tỷ?"
Chiết Bá Thương: "Vâng! A tỷ không viết, đệ đã viết thay a tỷ rồi."
Chiết Tịch Lam trầm mặc một cái chớp mắt, không hỏi hắn viết cái gì, cũng không nói tiếp nữa.


Ngược lại là Chiết Bá Thương vẫn luôn miệng nói liên miên cằn nhằn: "Qua một hồi cha cũng phải đi Thanh Châu, đến lúc cha đi chúng ta cũng không thể đi tiễn."
Hắn lôi kéo tay a tỷ: "Cha có thể sẽ đau lòng hay không ạ? Chúng ta còn có hai người, cha cũng chỉ có một mình."
Chiết Tịch Lam lấy sử thư ra xem, mở ra một trang nhìn chằm chằm vào, tựa như tâm tư đều đặt trên sách, nhưng vẻ mặt lại không lừa được người, sau khi nàng nghe lời này trên mặt lập tức lộ ra chút mỉa mai, vốn muốn nói gì đó, rồi lại nửa ngày không nói ra.
Nàng chậm rãi thở ra một hơi, ngậm chặt miệng, cố gắng dán mắt vào trong sách.

Nhưng Chiết Bá Thương hiển nhiên không có phát giác cảm xúc của nàng, vẫn còn thở dài: "Cha..."
Chỉ là, lời còn chưa nói hết, Chiết Tịch Lam đến cùng nhịn không được, bộp một tiếng khép sách lại: "Đừng lo lắng, ông ấy tất nhiên có thể làm cho dân chúng Vân Châu mười dặm phố dài đưa tiễn, vạn người rơi lệ, được nhận lấy dù vạn dân."
万民伞: dù vạn dân: Những chiếc ô do quý tộc và người dân ngày xưa tặng để ca ngợi phẩm hạnh của các quan chức địa phương.

Khi một quan địa phương rời đi người dân địa phương tặng để bày tỏ sự níu kéo.
Khoé miệng nàng cong lên, rõ ràng là cười, nói cũng là lời tốt đẹp, nhưng trong ánh mắt lại có chút mỉa mai: "Ông ấy đối với thế nhân ân đãi, vạn mong quãng đời còn lại, cũng nhận được ân đãi của thế nhân."
Chiết Bá Thương lúc này mới cảm giác được a tỷ không vui.

Hắn không rõ ràng cho lắm, nhưng cũng không dám tiếp tục hỏi, liền im lặng, tự lấy ra sách để xem, tương lai hắn cũng muốn thi khoa cử.
A tỷ nóng nảy nhanh tới cũng nhanh đi, hắn chờ a tỷ không tức giận nữa lại nói tiếp.
Như vậy, xe ngựa mới trở nên yên tĩnh.
Từ Vân Châu đến kinh đô, ra roi thúc ngựa liên tục cũng phải đi hai tháng, ngừng đi một chút, sợ là phải cuối tháng mười một mới có thể đến.
*Nguyên văn冬月: đông nguyệt: tháng 11 (âm lịch)
Thời điểm tháng mười, trên đường đi càng ngày càng lạnh, hai tỷ đệ được Thịnh Trường Dực cho rất nhiều xiêm y dày dặn.

Đều là y phục may sẵn được mua khi đi qua các thành trì, đôi khi có hơi rộng, nhưng rất ấm áp.
Lúc này, cho dù là Chiết Bá Thương cũng hiểu được Thịnh Trường Dực là người tốt.

Hắn co ro ở trong áo dày uống trà nóng, nói: "Đây là y phục đắt tiền nhất đệ từng mặc!"
"Thực là một người tốt mà."
Chỉ có điều giống như a tỷ nói, về sau bọn họ cũng không hề chạm mặt, Vân Vương Thế Tử ở đoàn xe phía trước, xung quanh đều có thị vệ nên không dễ nhìn thấy người.
Hơn nữa hắn hiểu, nam nữ trao nhận không rõ, Vân Vương Thế Tử vẫn chưa thành thân, a tỷ lại là một cô nương, không thể đi quá gần, tốt nhất là không gặp, gặp mặt cũng phải có mình ở đó mới được.
Hắn nói thầm: "Cha nói, phải trông coi kỹ a tỷ, a tỷ quá xinh đẹp, tất nhiên có rất nhiều kẻ không biết xấu hổ mơ ước mỹ mạo của a tỷ."
Chiết Tịch Lam lại nhịn không được cười: "Chớ mắng người."
Không biết xấu hổ tất nhiên là chính hắn tự thêm vào, cha nàng không thể nói những lời kiểu này được.
Chiết Bá Thương lại nhớ cha: "Haiz, nếu cha có thể theo chúng ta cùng đi kinh đô thì tốt rồi."
Có lẽ là nhớ mãi không quên tất có tiếng vọng, buổi chiều ngày hôm đó liền nhận được thư Chiết Tùng Niên gửi.

Thư được một thị vệ trẻ tuổi đắc lực bên người Thịnh Trường Dực đưa tới, hắn vô cùng cao lớn, nhưng vừa thấy nàng liền đỏ mặt, nói: "Chiết cô nương, cha cô nương gửi thư."
Chiết Tịch Lam nhận thư: "Đa tạ huynh."
Mặt hắn lại càng đỏ, đưa thư xong thì đi ngay, luôn cúi gằm mặt xuống, hắn trở lại nói cùng huynh đệ bên người: "Nhìn kỹ lại, nữ nhi Chiết Châu phán thật là xinh đẹp."
Người cạnh liền nói: "Chiết Châu phán cũng rất đẹp trai, không ít nữ tử Vân Châu thành muốn gả cho ông ấy tục huyền.

Có điều, bất luận là ai nhờ Vân Vương gia làm mai ông ấy cũng đều không muốn.


Đây là tưởng niệm vong thê, một mảnh thâm tình."
"Ngươi nói, Thế tử gia của chúng ta cũng rất tuấn tú, sao lại không có ai làm mai cho người chứ?"
"Khẳng định là có, chúng ta không biết thôi."
Hai người đứng chung một chỗ nhỏ giọng thầm thì, ngẩng đầu một cái liền thấy Thế tử gia không biết đã ở một bên nhìn bọn họ từ lúc nào.

Hai người phịch một tiếng quỳ xuống, đợi đến lúc thế tử gia rời đi, trên người bọn họ vẫn còn rất lạnh.
Một người run rẩy nhỏ giọng nói: "Thế tử gia tuổi càng lớn càng âm trầm."
Một người lên tiếng phụ họa: "Đúng vậy, giống như có âm khí quấn quanh người, nhanh lên, phơi nắng, tiêu trừ âm khí này đi."
Thế tử gia của bọn họ tính tình không tốt, cũng không thích nói chuyện, thích dùng mặt lạnh nhìn người khác.

Nhưng hai người họ với tư cách cận vệ của Thế tử gia, từ nhỏ đã đi theo hắn, đối với hắn vẫn là hiểu rõ, biết được hắn nhìn trông thì có vẻ lãnh tình nhưng cũng không lãnh tình.
Hai người bọn họ tin phục nhất là Thế tử gia.
Hắn có bản lĩnh, lúc này mới hai mươi tuổi, cũng đã ra trận giết địch nhiều năm, mỗi một trận chiến đều xông lên phía trước nhất, chưa bao giờ lui về phía sau.
Còn nữa, lòng hắn cũng tốt, thưởng phạt rõ ràng, đối với thuộc hạ tốt nhất.
"Ngươi xem thế tử đối xử với nữ nhi và nhi tử Chiết Châu phán thật tốt nha.

Chiết Châu phán làm việc tốt, vì nước vì dân, người liền đáp ứng chiếu cố nhi nữ của ông ấy, còn phân phó chúng ta mua xiêm y mua đồ ăn đưa qua, đầy đủ mọi điều, lúc trước thế tử gia nào có làm qua loại chuyện bà bà mụ mụ như này đâu."
"Phải đó, vẫn là Chiết Châu phán có mặt mũi.

Này, ngươi nói xem, sau này nhi nữ của chúng ta cũng có thể gửi gắm cho thế tử được hay không nhỉ? "
"Chúng ta cầu thế tử gia phần thưởng là tức phụ trước đi đã."
Hai người cùng nhau quỳ gối một chỗ phơi nắng tán gẫu, còn giật rễ cỏ từ trên mặt đất lên nhai, chưa được một hồi đã bị đá ngã chạm mông xuống đất.
"Kim Đản, Ngân Đản, các ngươi còn quỳ làm cái gì, nhanh đứng lên đi nhặt chút củi về đây."
Hai người liền đứng lên: "Sóc ca, bây giờ bọn ta đi."
Thịnh Sóc là thị vệ đắc lực nhất bên người Thịnh Trường Dực, theo sau đó chính là Kim Đản và Ngân Đản.
Hắn lắc đầu: "Nếu không phải các ngươi đánh nhau coi như lợi hại thật muốn làm thịt các ngươi."
Hai tên đầu đất!
Hắn về chỗ Thế tử gia bên kia, nói: "Thư đã đưa cho Chiết cô nương.

Chiết Châu phán...!à không, hôm nay đã là Chiết Thông phán, ông ấy hẳn cũng đã lên đường, chờ đến Thanh Châu, chúng ta liền có thể có thêm một quả gỗ dầu tại Thanh Châu."
Thịnh Trường Dực đang giương cung, nghe vậy ừ một tiếng: "Chiết Tùng Niên là quan tốt, che chở nhiều thêm chút, đừng để cho ông ấy ăn thiệt ở Thanh Châu."
Thịnh Sóc cảm khái: "Xác thực là một vị quan tốt, nhiều năm như vậy thuộc hạ chưa từng gặp qua ai tốt hơn ông ấy.

Tận tâm tận lực, Vương gia cho bạc cùng tơ lụa vải vóc ông ấy cũng không muốn chút nào, không thích nữ sắc, chỉ kiên trì lấy chút bổng lộc sống nghèo khó qua ngày như vậy vẫn bằng lòng giúp đỡ người khắp nơi, thật sự là cao thượng.".

Truyện Ngược
Thịnh Trường Dực lại nhớ tới Chiết Tịch Lam.
Hắn lắc đầu: "Người đại thiện cũng có nơi không thể chú ý đến được."
"Sau khi đến kinh đô, ngươi phái thêm người nghe ngóng chuyện Nam Lăng Hầu phủ, đừng để cho nhi nữ của ông ấy bị ủy khuất.".