Cả người Vô Ưu quý khí, cho dù là quần áo, hay là phối sức, dù là móng tay trên mười ngón tay, cũng được chỉnh sửa vô cùng tỉ mỉ, không giống ngón tay, mười móng tay sơn đen như mực, cực kỳ khó coi.
Mà Vô Ưu trên thế gian này, là Tiểu Đan chưa bao giờ dám tưởng tượng, sẽ có một ngày, nàng cũng có thể thấy được một nữ tử quý khí như vậy.
Mà nữ tử này, toàn thân lạnh lùng, mỗi khi mở miệng nói một câu, không phải thỉnh cầu, mà là ra lệnh.
"Cô nương, ta. . . . . ."
Tiểu Đan luôn luôn nhanh miệng, giỏi về nịnh hót, giờ khắc này, lại nói không được một câu hoàn chỉnh.
Vô Ưu nhìn Tiểu Đan, tâm tư khẽ đổi, mới lên tiếng, "Ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi toi công bận rộn, ta sẽ cho ngươi một khoản bạc, có khoản bạc này, ngươi không chỉ có thể thoát khỏi cuộc sống nghèo khổ vất vả hiện tại, còn có thể lợi dụng khoản này bạc, làm chút buôn bán nhỏ, trải qua cuộc sống ngươi nghĩ tới!"
"Cuộc sống nghĩ tới?" Tiểu Đan lặp lại hỏi.
Cuộc sống nàng nghĩ tới là, một ngày ba bữa được ăn no bụng, mùa đông mặc đủ ấm, không bị đói, không chịu lạnh, không bị đánh, không bị mắng.
Không có ai khi dễ nàng nữa.
Cuộc sống nàng nghĩ tới là, khiến cho mấy hài tử vẫn đi theo nàng ăn xin, cũng có thể ăn no, mặc ấm.
"Đúng, trải qua cuộc sống ngươi nghĩ tới!" Vô Ưu nói.
Tiểu Đan cúi đầu, nhìn hà bao trong tay, lần đầu tiên cảm thấy, hà bao này, lại quan trọng như vậy.
Mà nàng, cảm thấy xinh đẹp, đẹp mắt, nên không vứt bỏ.
Cho dù thay xiêm áo rách nát trên người xuống, mặc vào xiêm áo đẹp mắt quý khí của Thúy Thúy, nàng cũng giữ lại hà bao.
Chỉ sợ bỏ đi, hết. dien dan !l!e!q!u!y!d!o!n!
"Cô nương, ta đáp ứng ngươi, nhưng mà, ngươi có thể hay không. . . . . ." Tiểu Đan nói xong, trong lúc nhất thời không biết mở miệng như thấ nào.
Vô Ưu nhíu mày, "Ngươi nói!"
"Lão đại ta, rất hung ác, ta... ta. . . . . ."
Lão đại?
Vô Ưu bừng tỉnh hiểu ra.
Mỗi tên ăn xin đều có bang phái.
Giống như là Cái Bang.
"Cái này, ta có thể giải quyết giúp ngươi!"
"Có thật không?"
"Dĩ nhiên, ta giống như là đang nói dối sao?" Vô Ưu nói xong, đứng lên, "Thúy Thúy, kế tiếp, ngươi nói với nàng!"
Thúy Thúy gật đầu, tự nhiên thanh thản.
Không còn đã từng nhát gan yếu ớt.
Vô Ưu ra khỏi phòng, thấy Mạc Cẩn Hàn đứng nghiêm một bên, tiến lên vài bước, đứng ở sau lưng Mạc Cẩn Hàn, không nói gì.
Mạc Cẩn Hàn thấy Vô Ưu không nói gì, nhỏ giọng hỏi, "Như thế nào?"
"Còn một hơi thở, rốt cuộc ngươi đã làm gì người ta?"
Mạc Cẩn Hàn nôn nóng, "Ta đâu có làm gì hắn, rõ ràng là hắn trộm hà bao của ta, hôm nay bị ta bắt được, sau đó hắn bỏ chạy, ta liền đuổi theo, sau đó, hắn không chịu trả bạc lại cho ta, ta muốn hắn đến trả nợ, đâu biết rằng, hắn bùm một tiếng nhảy sông tự vận, kỹ năng bơi của ta tốt như vậy, tự nhiên sẽ không để cho hắn chạy, ta liền nhảy xuống sông bắt được chân của hắn, ai biết, kéo lên bờ, thì nửa chết nửa sống!"
Vô Ưu thấy Mạc Cẩn Hàn nôn nóng ra sức nguỵ biện, lười phải dài dòng cùng hắn, "Tốt lắm, tốt lắm, người không có việc gì!"
Xoay người rời đi.
Mạc Cẩn Hàn nhìn bóng lưng Vô Ưu, một lúc lâu mới thở ra một hơi.
Không có việc gì là tốt.
Cũng xoay người đi tới gian phòng của mình.
Bên trong gian phòng, Thúy Thúy nhỏ giọng nói với Tiểu Đan, Tiểu Đan chợt kéo tay Thúy Thúy, "Tỷ tỷ, ngươi giúp ta đi, có được hay không?"
Thúy Thúy bật cười, "Tiểu Đan, ngươi đừng như vậy, nói thiệt cho ngươi biết, ta cũng chỉ là một nha hoàn, thật sự chuyện ta có thể giúp ngươi cũng không nhiều lắm, nhưng mà, tiểu thư nhà ta đã đồng ý giúp ngươi, ngươi cũng không cần lo lắng, được không?"
"Nhưng, nhưng. . . . . ."
Lão đại lòng dạ độc ác như vậy, nàng, không dám. . . . . .
"Đừng sợ, bản lĩnh của tiểu thư nhà ta rất lớn, tất cả đều sẽ ổn!" Thúy Thúy nói xong, vỗ vỗ mu bàn tay Tiểu Đan, "Ngươi đói không, ta đến phòng bếp lấy chút thức ăn cho ngươi!"
"Cái gì?" Tiểu Đan kinh ngạc, kinh ngạc.
Chưa từng có người nào nhỏ giọng với nàng như vậy.
"Cho dù tiểu thư thích ăn, nhưng mà cũng không ăn được bao nhiêu điểm tâm, ăn ngon lắm, ngươi ngồi nghỉ ngơi một chút, ta đi lấy cho ngươi!"
Thúy Thúy nói xong, xoay người đi ra khỏi phòng, trong lòng Tiểu Đan, cảm thấy bất ổn.
Không bao lâu, Thúy Thúy bưng đồ đi vào, để lên bàn, "Tiểu Đan, nhanh ăn đi, ăn, một hồi nhìn thấy Mạc công tử, trả lại hà bao cho Mạc công tử, biết không?"
Tiểu Đan gật đầu.
Nhét điểm tâm vào trong miệng.
Điểm tâm mỹ vị rất ngon miệng, là cả đời này của Tiểu Đan, lần đầu tiên được ăn thức ăn ngon như vậy.
Không nói được trong lòng có tư vị gì, chỉ là, mênh mông nghĩ tới, có thể len lén mang một ít về hay không, cho mấy hài tử kia. "Tiểu Đan, Tiểu Đan, ngươi đang suy nghĩ gì vậy, mau ăn!"
Tiểu Đan nghe vậy, đột nhiên hồi hồn, mặt đỏ lên, ấp úng trong chốc lát, mới lên tiếng, "Thúy Thúy tỷ, những điểm tâm này, ta có thể mang một ít đi không. . . . . ."
"A. . . . . ." Thúy Thúy không hiểu.
"Thúy Thúy tỷ, không phải như suy nghĩ của ngươi, là ta, bên cạnh còn có mấy hài tử, bọn họ cũng giống như ta, chuyên đi trộm đồ, nhưng phải nộp lên lão đại, trong ngày thường, cũng ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, chúng ta. . . . . ."
"Các ngươi ở cùng nhau sao?"
Tiểu Đan gật đầu.
"Các ngươi cùng nhau trộm đồ sao?"
Tiểu Đan gật đầu, mặt càng ngày càng hồng.
Trong lòng cực kỳ khó chịu.
Nếu có thể, nàng cũng không muốn đi đến bước này.
Thúy Thúy nhìn Tiểu Đan, chợt nhớ tới mình trước kia, cũng đáng thương như vậy.
"Tiểu Đan, ngươi tin tưởng tiểu thư, tiểu thư nhất định sẽ giúp ngươi, a, đúng rồi, ngươi ở đây nghỉ ngơi, ta đi nói với tiểu thư, xem thử, có thể cứu những hài tử kia ra hay không, chỉ là Tiểu Đan, ta không thể cho ngươi bất kỳ cam kết gì, nhưng ta sẽ cố gắng!"
Tiểu Đan nghe vậy , hốc mắt đỏ lên.
Gật đầu.
Thế gian, rốt cuộc cũng có một người, nguyện ý vì một tên ăn trộm như nàng mà gắng sức.
Thật tốt, thật tốt.
Vô Ưu trở về phòng, Cung Ly Lạc vẫn đang thương lượng sự tình cùng thuộc hạ, dứt khoát cầm sách thuốc, cẩn thận xem tạp ký (ghi chép việc vặt vãnh), ghi nhớ một chút kỳ nhân dị sự, hoặc là kỳ ngộ.
Thúy Thúy đứng ở cửa, do dự có nên vào nhà hay không, nói với Vô Ưu chuyện của Tiểu Đan.
Vô Ưu xem xong một tờ, thấy Thúy Thúy vẫn còn đứng ở cửa, bật cười, "Thúy Thúy, rốt cuộc ngươi đi vào hay không vào?"
Thúy Thúy cười, đi vào phòng.
"Tiểu thư. . . . . ."
"Thúy Thúy, làm việc theo khả năng, gặp gỡ Tiểu Đan, quả thực đáng để đồng tình, đáng thương, nhưng mà, Tiểu Đan là tốt, hay xấu, còn chưa thể biết được, cho nên, không cần tự quyết định xằng bậy!"
Tiểu tâm tư của Thúy Thúy, sao nàng có thể không biết.
"Đi gọi Cung Nhất tới gặp ta!"
Thúy Thúy nghe vậy, mừng rỡ, sau khi gật đầu, vội đi tìm Cung Nhất.
"Quận chúa, ngài tìm thuộc hạ!"
"Cung Nhất, đi thăm dò Tiểu Đan, xem nàng là một người ra sao!"
Cung Nhất gật đầu, lui ra.
Trong phòng, Tiểu Đan nhìn tất cả.
Từ lúc mới bắt đầu còn lẳng lặng mà ngồi, càng về sau càng hiếu kỳ, sờ cái bàn băng ghế sạch bóng, nhìn giường lớn sạch sẽ.
Còn có bàn trang điểm bên giường lớn.
Trên bàn trang điểm có kim xoa (hình như là trâm cài tóc), đồ trang sức,
Mỗi một kiểu đều đẹp như thế, đẹp như thế.
Tiểu Đan đứng dậy, đi tới bên cạnh bàn trang điểm, ngồi xuống, cầm kim xoa lên, khoa tay múa chân trên đầu một cái, nở một nụ cười.
Ngay sau đó trả kim xoa về, lại không bỏ được, đưa tay nhẹ nhàng sờ.
Từ từ cắn môi.
Đứng dậy trở lại bên bàn ngồi xuống.
Chán nản mà ngồi.
Cung Ly Lạc xử lý tốt mọi chuyện, trở lại bên trong phòng, thấy Vô Ưu dựa vào ghế, sách rơi trên mặt đất, đã ngủ.
Đau lòng không thôi. d đ ;lê;quý:đôn;
"Ưu nhi, ta ôm ngươi lên giường ngủ!"
Vô Ưu nghe vậy tỉnh lại, khẽ lắc đầu, "Không cần, chính là đọc sách nhàm chán, híp mắt một chút, đâu biết, lại ngủ!"
"Xử lý tốt mọi chuyện rồi sao?"
Cung Ly Lạc gật đầu, "Không sai biệt lắm!"
" Làm sao vậy, gặp phải phiền toái sao?"
"Uh, không thấy Phượng Đảm nữa!"
Không thấy Phượng Đảm, đâu chỉ là phiền toái, hoàn toàn là đại sự.
Vô Ưu nôn nóng.
Cung Ly Lạc vội an ủi, "Ưu nhi, không vội, Âu Dương Minh Ngọc cũng không biết không thấy Phượng Đảm nữa, chỉ là mở hộp gấm ra, mới phát hiện không thấy!"
Vô Ưu lắc đầu, "Ca ca, trừ ngươi ra, ta ai cũng không tin, tối nay chúng ta, do thám Âu Dương phủ!"
Cung Ly Lạc thấy Vô Ưu đã quyết định, khẽ thở dài một cái, "Tốt!"
Buổi chiều, Cung Nhất trở lại.
Mang về tin tức, cũng được coi là tốt nhất.
Dù sao, đại đa số người đánh giá Tiểu Đan cũng không tệ lắm.
"Cung Nhất, chuyện kế tiếp, ngươi đi làm đi!"
Cung Nhất gật đầu.
Lúc Tiểu Đan trả lại hà bao cho Mạc Cẩn Hàn, con ngươi Mạc Cẩn Hàn nheo lại, "Không phải ngươi nói, ngân phiếu bị lão đại của ngươi đoạt đi sao?"
Tiểu Đan rủ mắt xuống, "Ta lừa gạt ngươi, nếu ngân phiếu trong hà bao bị lão đại đoạt đi, ta sẽ không phải nhảy sông chạy trốn!"
"Thật sao?" Mạc Cẩn Hàn hỏi ngược lại.
"Đúng!"
Cung Nhất bồi Tiểu Đan đi tìm lão đại của Tiểu Đan, mà lão đại của Tiểu Đan, lưng hùm vai gấu, xấu xí, nói gì cũng không đồng ý, còn muốn lừa gạt tống tiền Cung Nhất.
Cung Nhất dưới cơn nóng giận, tháo cánh tay của hắn xuống, hắn đau đớn gào khóc.
"Đại hiệp, tha mạng, tha mạng!"
"Tiểu tử, chớ ra vẻ hảo hán ở trước mặt ta, trong mắt ta, ngươi gì cũng không phải, những lâu la của ngươi đâu, tất cả đều ra đây, đi nha môn tự thú với ta, về phần những hài tử bị ngươi hại, từ giờ trở đi, không bao giờ chịu ngươi khi dễ nữa, nếu như ngươi biết tốt xấu, thì nghe lời ta nói mà đi đến nha môn, không biết suy xét, hôm nay ta sẽ đưa các ngươi xuống Hoàng Tuyền!"
Lời nói này của Cung Nhất, dọa lão đại của Tiểu Đan sợ đến tè ra quần, mang theo trong ngày thường, mấy lâu la bên người, cùng Cung Nhất đi đến nha môn tự thú.
Đối mặt với thủ lĩnh đứng đầu những tên ăn trộm, sắc mặt bộ khoái của nha môn, quan gia đều khó coi.
Ngược lại Cung Nhất cũng nhìn thấy con đường đi đến đây.
Từ đầu đã hoàn toàn chính là rắn chuột một ổ, cũng bởi vì có những tham quan này che chở, thủ lĩnh tặc này có chỗ dựa nên mới không sợ.
"Hừ. . . . . ."
Trước trở về bẩm báo với Vương Gia, buổi tối trở lại thu thập bọn tham quan này.