Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

Chương 79-1: Thiên Linh không chiến mà hàng (1)

Editor: Minh

Cổng thành kinh đô đóng kín, Quân Mặc Hiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ trúng kế của kẻ địch. Mấy ngày tiếp theo, Quân Mặc Hiên cũng thăm dò được không ít tin tức.

Bọn họ đoán không sai, quả nhiên, Nam Cung Chấn đã triệu tập toàn bộ binh lực về kinh đô, chuẩn bị liều mạng một lần, may mắn, bọn họ không trực tiếp xông vào, tấn công kinh đô Thiên Linh, nếu không bị chết lúc nào cũng không biết.

Sáng sớm ngày nào đó, đám người Dạ Hi bày mưu tính kế ở trong doanh trướng.

"Hoàng thượng định làm như thế nào?" Quỷ Diện phân tích thế cục kinh đô, trong kinh đô có ít nhất 50 vạn đại quân đang đóng quân, trong này vẫn chưa tính đến tất cả các cao thủ Hóa cảnh của Thiên Linh.

Bọn họ chỉ có hai trăm ngàn, lực lượng của ta thua xa quân địch, không thể thắng được.

"Chờ đi, trẫm sẽ để bọn họ tự mình mở cửa thành ra, nghênh đón đại quân Thiên Thần của ta." Quân Mặc Hiên khí phách nói, khí chất tự tin trời sinh này, làm cho lời nói vốn có độ tin tưởng không cao trở thành sự thật.

Dường như, chỉ cần là Quân Mặc Hiên nói, thì tất cả mọi chuyện đều có thể trở thành sự thật.

Chiều hôm ấy, Quân Mặc Hiên ra lệnh cho mọi người đến trước cửa thành hét to: "Hoàng đế Thiên Thần thực thi chính sách nhân từ, sau khi bách tính Thiên Linh đầu hàng sẽ được đối đãi ngang nhau, bằng không, ngày công thành chính là lúc huyết try kinh đô...."

Những lời nàu giống như ma chú nguyền rủa vẫn không nừng vang vọng trong đầu dân chúng. Nghe được một lần, hai lần, bọn họ còn cảm thấy không có gì, lòng quyết tâm liều chết với Thiên Thần vẫn kiên quyết như cũ.

Thế nhưng, đã hai ngày hai đêm rồi, vẫn có người không ngừng lặp đi lặp lại những lời này ở bên tai bọn họ, nghe nhiều tất nhiên sẽ cho đó là sự thật. Ngày công thành, là lúc huyết tẩy, tám chữ này cứ quanh quẩn trong đầu bọn họ.

Trong vô hình, làm cho bọn họ khủng hoảng, sợ hãi.

Trong chốc lát, kinh đô của Thiên Linh vốn đang gió êm sóng lặng, sóng ngầm bắt đầu khởi động, dân chúng bắt đầu dự trữ lương thực, không ra ngoài đi lại, không khí cả kinh đô trở nên im lặng.

Nam Cung Chấn đối với chuyện này cũng không có cách nào, nếu không chuẩn bị sẵn sang, hắn sẽ không tùy tiện tấn công. Đến lúc này, cuối cùng hắn cũng ý thức được, Quân Mặc Hiên và Dạ Hi không vô dụng như những gì hắn nghĩ. Mà Thiên Linh cũng không phải là không thể công phá.

Giữa trưa, dưới sự cổ động của một số người, rất nhiều bách tính quỳ gối ở bên ngoài của cung, yêu cầu quốc chủ Thiên Linh đầu hàng.

"Các hương thân, chúng ta chỉ là dân chúng bình thường, hy vọng được sống một cuộc sống hòa bình, hôm nay, Thiên Linh chủ động khơi mào chiến tranh, làm chúng ta phải rơi vào dầu sôi lửa bỏng, là Nam Cung Trấn bất nhân trước, xin gia tộc Nam Cung đầu hàng để bảo vệ bách tính Thiên Linh." Không biết người nào trong đám người nói năng hung hồn đầy lý lẽ.

Lời này vừa nói ra, làm cho phần lớn người tán thành.

"Đúng, đầu hàng, bảo vệ bách tính Thiên Linh."

"Đầu hàng, bảo vệ bách tính Thiên Linh."

....

Tiếng kêu gọi ầm ĩ ccủa bách tính, trong cung, mặt Nam Cung Chấn nhăn lại, nhìn đám quan viên quỳ trên mặt đất.

"Các ngươi nói cho trẫm biết, cuối cùng chuyện này là sao, đã xảy ra chuyện gì? Từ lúc nào, dân chúng Thiên Linh của ta lại nhát gan như vậy..." Nam Cung Chấn lớn tiếng răn dạy.

"Khởi bẩm hoàng thượng, những người này đều là những người không tuân theo pháp luật, chỉ sợ thiên hạ không loạn, theo thần nên dùng võ lực để trấn áp." Điền tướng quân đề nghị, hắn làm một kẻ con nhà võ, thích dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, ở trong nhận thức của hắn, chuyện không giải quyết được đều có thể động tay chân. Nếu không sợ thì đánh cho đến khi sợ mới thôi, còn không phục, đánh tới lục phục mới thôi.

"Hoàng thượng, không thể được, nếu dùng võ lực trấn áp sẽ làm mất lòng dân, đến lúc đó, Thiên Linh sẽ thật sự mất nước." Phùng thừa tướng tận tình khuyên bảo nói, hắn là quan văn  tất nhiên sẽ không thể đồng ý sử dụng vũ lực để giải quyết được.

Trong nháy mắt, bầu không khí trong triều đình bị chia làm hai phe, hai bên đấu khẩu làm cho Nam Cung Chấn đau đầu. "Thôi ngay, tất đều đừng ầm ĩ nữa, Phùng thừa tướng, ngươi cho người đi sơ tán đám người ngoài kia trước, trong vòng ba canh giờ, nếu vẫn không giải tán được, Điền tướng quân, ngươi hãy cho người dùng vũ lực để trấn áp."

Nói xong, Nam Cung Chấn phất tay, ra hiệu cho bọn họ lui xuống, lập tức gọi năm vị trưởng lão triệu tập toàn bộ cao thủ Hóa cảnh của Thiên Linh đến để bày mưu tính kế ý.

Sau ba canh giờ, Phùng thừa tướng vẫn không thể giải tán được đám người, ngược lại, bách tính tụ tập lại càng lúc càng đông. Rơi vào đường cùng, Phong tướng quân phải cho quân đội ra trấn áp.

"Trời ơi, giết người, giết người kìa, quan binh đánh chết bách tính kìa." Một tiếng thét kinh hãi được truyền đến từ trong đám dân chúng, ngay lúc, một binh linh vừa đâm chết một bách tính.

Thấy thế, trong đám người, tiếng gọi ầm ĩ càng lúc càng lớn.

"Lòng dạ của hoàng đế Thiên Linh cứng hơn sắt đá, vứt bỏ con dân của hắn.... Giết người, các hương thân, tất cả mọi người mở mắt mà xem...." Không biết kẻ nào trong đám người, lại nói một câu như vậy.

Điền tướng quân thật oan uổng, hắn còn chưa bắt đầu hành động, làm sao lại giết người. Hơn nữa tên binh lính vừa giết người lúc nãy đã biến mất.

Lúc này, cho dù là kẻ ngốc cũng biết, đây là có người cố ý hãm hại Thiên Linh.

Điền tướng quân nổi giận, lớn tiếng mắng: "Đám dân đen các ngươi đều là một lũ không có mắt, binh lính của Thiên Linh không có giết bách tính...." Điền tướng quân cố gắng giải thích, thế nhưng vốn chẳng có người nào tin tưởng.

"Vị tướng quân này, chúng ta có mắt nhìn, chuyện quan binh giết chết bách tính chính là sự thực, ngươi không được phép ngụy biện." Đám dân chúng chính nghĩa nói.

"Hừ, một đám ngu xuẩn, người đâu, bắt đám người này nhốt lại cho bản tưởng quân." Điền tướng quân nổi giận, trực tiếp ra lệnh cho quân lính bắt giam nhưng người dân này.

Nửa đêm, Dạ Hi và Quân Mặc Hiên lặng lẽ lẻn vào phòng giam trong hoàng cung của Thiên Linh. Quả nhiên, phát hiện ra có rất nhiều bách tính bị nhốt ở trong này, thậm chí có mấy người còn bị dùng cực hình.

"Các hương thân, ta là hoàng đế của Thiên Thần Quân Mặc Hiên, vị này chính là hoàng hậu của ta, chỉ cần các ngươi tin tưởng chúng ta, ta sẽ cứu các ngươi ra ngoài ngay lập tức." Quân Mặc Hiên thành khẩn nói.

Trong dân chúng có một số người là người của hắn, tất cả những chuyện này chỉ là một vở kịch hắn để cho người ta diễn mà thôi, mục đích chính là làm mâu thuẫn giữa quan và dân của Thiên Linh càng thêm gay gắt hơn, làm cho Nam Cung Chấn bị mất lòng dân.

Hoàng đế Thiên Thần đích thân đến cứu bọn họ, mà Nam Cung Chấn lại bắt nhốt bọn họ vào trong nhà lão, còn nghiêm hình bức cung. Chỉ cần như vậy cũng đủ để mọi người nhận ra bên nào hơn bên nào rồi.

Cán cân trong lòng bách tính đã lệch khỏi quỹ đạo, chậm rãi nghiêng về bên phía Thiên Thần. Thực ra, bách tính rất đơn thuần, người nào tốt với bọn họ, thì bọn họ sẽ tôn người đó lên làm hoàng đế.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Quân Mặc Hiên nhằm ngay điểm này để mua chuộc lòng người.

Sau khi hai người cứu thành công tất cả dân chúng ra, thì quay ngược trở lại hoàng cung Thiên Linh.

"Hi nhi, quay trở lại làm gì thế?" Quân Mặc Hiên nghi hoặc, đáng lẽ trong hoang cung Thiên Linh sẽ không có thứ mà bọn hắn đang cần.

Dạ Hi chỉ cười không nói, không có thứ mà bọn họ cần sao? Quân Mặc Hiên biết dùng kế để mua chuộc lòng người, vậy sao nàng không bỏ thêm một mồi lửa nữa, Thiên Linh buôn bán nam nhân nhiều năm, chắc chắn phải có sổ sách ghi chép lại.

Ha ha, đến lúc đó,công bố những thứ kia, sau đó lại thêm mắm thêm muối nói linh tinh, nàng tin chắc bách tính Thiên Linh sẽ đầu hàng. Không chỉ bách tính, chỉ sợ tất cả các giai cấp cũng sẽ đầu hàng.

Quân Mặc Hiên đi theo, cùng đi loạn trong hoàng cung với Dạ Hi, cuối cùng cũng phát hiện một quyển sổ sách thật dày ở trong ám cách của thư phòng, bên trong ghi chép lại tất cả các cuộc giao dịch với quốc gia thần bí.

Tất nhiên, giao dịch trong này chính là buôn bán nam nhân, phạm vi rất rộng, kim ngạch thu lại nhiều làm cho hai người phải giật mình.

"Không ngờ, Thiên Linh quốc giàu có như vậy đều dựa vào buôn bán xác thịt mà ra." Dạ Hi nhịn không được mà lên tiếng châm trọc, mà không biết, không lâu sau đó, một câu nói được nói ra trong lúc vô ý của Dạ Hi thế nhưng lại thành truyền thuyết.

Quân Mặc Hiên cười nhạt, đến lúc này, hắn còn không rõ Dạ Hi muốn làm gì thì hắn thực sự không xứng làm nam nhân của nàng. Một khi sổ sách này được phơi bày ra ánh sáng, xem như vận số của Thiên Linh đến đây  là chấm dứt.

Không chỉ có như vậy, Nam Cung Chấn còn phải bị mang tiếng xấu muốn đời, không thể không nói, một chiêu này của Dạ Hi quả nhiên là diệu (*).

(*) diệu: tinh diệu, tuyệt diệu

Màn đêm buông xuống, Quân Mặc Hiên sai người lan truyền tin tức này ra ngoài.

Quốc chủ Thiên Linh cấu kết với yêu nữ buôn bán nam nhân, cứ nghĩ đến trận đánh ở Lâm thành của Thiên Linh với Thiên Thần lúc trước, những binh lính đã chết rồi mà còn có thể sống lại, điều này thật sự làm cho mọi người không thể tin nổi.

Lẽ nào, người thân của bọn họ không phải đang được huấn luyện trong quân đội mà bị bán sang nước khác làm hoạt tử nhân (*)? Điều này quả thật không thể tin được, phần lớn bách tính vẫn không muốn tin tưởng.

(*) Hoạt tử nhân: là những người không có suy nghĩ, không có linh hồn giống như một cái xác biết di chuyển và chịu sự điều khiển của người khác.

Nhưng không phải chỉ cần bọn họ không tin là được, sáng sớm hôm sau, Dạ Hi cho người truyền lưu hơn trăm bản sổ sách được in ra trong một buổi tối, phía trên còn có con dấu của hoàng đế Thiên Linh. Bọn họ không muốn thừa nhận cũng không được.

Từng cái ghi chép, đám người mất tính, có vài người mất tích một tháng, có người mất tích hơn nửa nắm, thậm chí có người đi không trở về.

Bên trong sổ sách ghi lại rất rõ ràng, số người mất tích, thời gian mất tích, thân phận, bối cảnh, tất cả đều được ghi lại, trong đó có không ít con cháu nhà giàu, thậm chí, đệ tử dòng dõi quan lại cũng có.

Trong lúc nhất thời, bách tính Thiên Linh nổi giận, binh lính của Thiên Linh cũng nổi giận. Bọn họ nguyện đánh đổi cả mạng sống của mình vì quốc gia, nhưng bọn họ không muốn đánh đổi cả mạng sống vì một quốc quân như vậy.

Vì tiền tài, mà bán con dân của mình cho người khác, thật là táng tận lương tâm(*).

(*) Táng tận lương tâm: mất hết tính người

Kinh đô Thiên Linh hỗn loạn như ong vỡ tổi, vùng ngoại ô, trong quân doanh của Thiên Thần, cảnh sắc an lành, tiếng cười nói vui vẻ của đám lính, tạo nên một bầu không khí ấm áp.

"Mặc, chàng đoán xem khi nào thì cửa thành sẽ mở." Dạ Hi tựa vào trong lòng Quân Mặc Hiên, tùy ý hỏi.

"Xế chiều hôm nay." Quân Mặc Hiên khẳng định nói.

"Chàng chắc chắn chứ?" Dạ Hi quay đầu nghi ngờ nhìn Quân Mặc Hiên, sự tự tin của người nam nhân này là từ đâu đến, việc Thiên Linh có mở cửa thành ra hay không chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, nhưng chắc chắn không thể vào xế chiều hôm nay được  .

Thứ nhất, Nam Cung Chấn sẽ không cho phép, thứ hai, hơn một trăm tên cao thủ Hóa cảnh này cũng sẽ không đồng ý.

Khóe miệng Quân Mặc Hiên nhếch lên thành nụ cười tự tin, hắn nói xế chiều hôm nay mở cửa thành thì chắc chắn xế chiều hôm nay sẽ phải mở cửa thành. Vẫy tay gọi tiểu binh đang đứng ở bên cảnh đến, nhẹ giọng phân phó vài câu.

Cậu thanh niên trẻ tuổi vui sướng rời đi.

Buổi chiều, đám binh lính Thiên Thần lại đến bên ngoài cửa thảnh hò hét: "Bách tính Thiên Linh nghe đây, hoàng thượng của chúng ta hứa hẹn, sau khi Thiên Linh quy hàng, chuyện của dân chúng Thiên Linh chính là chuyện của Thiên Thần, người thân của dân chúng Thiên Linh cũng chính là người thân của Ngô Hoàng. Hoàng thượng của chúng ta nói, chắc chắn sẽ tìm người thân thất lạc về giúp mọi người..."

Những lời nói như vậy được lặp đi lặp lại giống như niệm chú, hơn một người tên lính đồng loạt lên tiếng, tiếng vang rung trời xuyên thấu cửa thành vừa dày vừa nặng kiam truyền vào tận trong lòng của tất cả dân chúng Thiên Linh.

Sau nửa canh giờ, bách tính Thiên Linh hoàn toàn đầu hàng, tất cả đều đi đến trước cổng thành nghênh tiếp tân hoàng của bọn họ. Những binh lính giữ của không có ngăn cản dân chúng mở cửa thành ra.

Huống chi bọn họ cũng không muốn ngăn lại, Nam Cung Chấn làm cho trái tim của bọn họ đóng băng, Thiên Linh hoàn toàn làm tổn thương tấm lòng của dân chúng, lúc này, Thiên Thần không còn là kẻ xâm lược nữa mà chính là bồ tát sống chuyên đi cứu khổ cứu nạn. Là sứ giả mà ông trời phái xuống để giải cứu cho dân chúng Thiên Linh, địa vị cao quý như vậy, ngay cả những người còn lại trong gia tộc Nam Cung muốn tạo phản, chỉ sợ là không có cơ hội.

Quân Mặc Hiên mặc một thân chiến bào, cưỡi chiến mã vai kề vai đi vào trong thành cùng với Dạ Hi, đi theo phía sau là Quỷ Diện cùng mười đại hộ pháp, đại quân vẫn đóng quân ở vùng ngoại ô.

Hai bên, là bách tình Thiên Linh thành kính quỳ trên mặt đất. Từ trong mắt của bọn họ, không có thấy một chút gì là không tình nguyện, càng không có một chút bi thương vì mất nước, ngược lại là sự cảm kích.

"Mặc, bàn về phúc hắc, tiểu nữ mặc cảm không bằng." Dạ Hi nhỏ giọng trêu ghẹo, cho đến nay đây là cuộc chiến tranh thoải mái nhất mà nàng nhìn thấy, không có chiến tranh, không có người bị thương vong.

Cũng không có điên cuồng phản kháng sau khi bị mất nước, tất cả nhẹ nhàng giống như nước chảy thành sông.

"Đâu có, nếu bàn về chuyện đùa giỡn ám chiêu thì Hi nhi cũng là một cao thủ." Quân Mặc Hiên tán dương nói. Chỉ là không biết lời này có nghĩa tốt nhiều hơn hay nghĩa xấu nhiều hơn?

"Nếu so về mưu kế trong việc trị vì và chuyện trong thiên hạ với Mặc thì một chút âm mưu quỷ kế của tiểu nữ chỉ là một góc của núi băng mà thôi, không đáng để nói đến." Dạ Hi phụ họa nói.

Hoàn toàn chính xác, nếu bàn về chuyện hành quân tác chiến, quản lý quốc gia nàng tự cảm thấy không bằng, hơn nữa, nàng cũng không có tâm tư này.

"Ha ha, Hi nhi nói như vậy là không đúng, vi phu chính phục thiên hạ, còn nàng chỉ cần chinh phụ một mình vi phu là đã có được cả thiên hạ này rồi, vẫn là nương tử thông minh hơn!" Quân Mặc Hiên không có keo kiệt khen gợi.

Hôm nay, tâm trạng của hắn rất tốt, đánh hạ được Thiên Linh, Thiên Thần bước lên trở thành cường quốc số một của đại lục Long Đằng. Tâm trạng vui sướng tất nhiên phải tìm người cùng chia sẻ, vì vậy, hai người vừa mới vào cửa thành đã bắt đầu trêu ghẹo lẫn nhau.

"Chàng đừng có nói như vậy, ta không thể gảnh nổi! Tốt lắm, trình diễn cũng không sai biết lắm, mình có thể bớt khác người được không?" Dạ Hi liếc mắt nhìn Quân Mặc Hiên.

Thật sự cho rằng nàng không biết, vừa vào mới vào cửa thành, nam nhân có đầu óc đen tối này đã bắt đầu đóng kịch, trình diễn một màn đế hậu thâm tình để làm lung lạc lòng người.

Tình cảm của bọn họ thực sự rất tốt, cũng không cần phải diễn, thể nên mới có một màn kẻ xướng người họa như vừa rồi.

Đại quân của Thiên Thần đi vào kinh đô, Quân Mặc Hiên phân phó Kim Đại thay đổi những người ở các trạm gác ngầm trong thành thành người một nhà, ngay cả binh lính đứng gác trên tường thành cũng đổi thành người của bọn họ.

Mà những người còn lại thì bắt đầu đi về phía hoàng cung, hắn rất chờ mong nhìn xem vẻ mặt của Nam Cung Chấn sau khi mất nước là như thế nào. Nhất là khi chưa kịp làm gì đã bị thua hoàn toàn, không biết cảm giác đó ra làm sao.

Cách đó không xa, vẻ mặt Quân Tư Mặc buồn bực dựa vào trên lưng Tiểu Bạch vì đang nghỉ trưa lại bị người đánh thức. Ngược lại, Mông Ngữ lại giống như tên nhà quê mới lên, hết nhìn nới này lại nhìn đến nơi kia.

Không biết nàng kiếm ở đâu ra một con chiến mã cùng một bộ chiến y, khoác lên người ra vẻ như thật.

"Tiểu Tư Mặc nhanh lên một chút, lẽ nào đệ không muốn được người khác kính cần quỳ lạy sao?" Mông Ngữ tự hào nói, thừa dịp đám người Dạ Hi tỷ tỷ còn chưa đi xa, nàng cũng phải đi theo qua để được hưởng một chút ánh sáng.

"Bị người khác quỳ lạy thì có gì tốt chứ, đệ tự tôn sùng chính mình là được rồi." Quân Tư Mặc không có hứng thư nói, cho dù hiện tại có xấp ngân phiếu một triệu lượng đặt trước mặt hắn, hắn cũng không có hứng thú đi qua nhặt.

Ngủ, ngủ, gần đây hắn càng ngày càng thích ngủ, cũng chẳng biết vì sao lại như vậy?

Khóe miệng Mông Ngữ hung hăng co giật, tức giận nhìn Quân Tư Mặc: "Tiểu Tư Mặc, tỷ nói cho đệ biết, nếu đệ còn không lấy lại tinh thần, mồi ngày, tỷ sẽ cho bảo bối nhà tỷ ngủ với đệ đấy."

Quân Tư Mặc bỗng nhiên bật dậy, cơn buồn ngủ biến mất hoàn toàn, cả người ngồi thẳng tắp, cùng hưởng thụ cảm giác được sung bái với Mông Ngữ.

"Tiểu Tư Mặc, tại sao tỷ lại cứ có cảm giác bọn họ không hề để ý gì đến chúng ta vậy?" Đi được vài bước, Mông Ngữ lên tiếng không phục. Đám người Dạ Hi tỷ tỷ đã đi rất xa rồi, vì sao ánh mắt nóng rực của những người này vẫn nhìn chăm chú vào những người đó.

Quân Tư Mặc không nói gì, dựa vào cái gì mà bọn họ phải chú ý đến tỷ chứ, tỷ cho rằng tỷ là anh hung giống như mẫu thân và phụ thân sao? Thật là.

"Này, đệ mau nghĩ biện pháp gì đi chứ, không phải những người này đều đi theo đám người Dạ Hi tỷ tỷ sao?" Mông Ngữ lo lắng nói, nàng còn chưa được hưởng thụ sự sung bái của bọn họ mà?

"Ngữ tỷ tỷ đừng có vội, để cho đệ suy nghĩ một chút đã." Quân Tư Mặc thoải mái lên tiếng. A! Có rồi, ừ, cứ làm như vậy đi."Ngữ tỷ tỷ, tỷ xem đệ."

Vẻ mặt Mông Ngữ vui sướng nhìn Quân Tư Mặc, mong chờ hắn có thể được ra được một biện pháp tốt.

Quân Tư Mặc đưa cho Mông Ngữ một ánh mắt đầy tự tin, hít sâu, lớn tiếng rống to: "Các vị các hương thân, ta là Hoàng thái tử của Thiên Thần, sau này chính là Hoàng thái tử của các người, tương lai sẽ trở thành hoàng thượng của các ngươi. Người đứng bên cạch ta đây chính là Thái tử phi tương lai, sau này chính là hoàng hậu của các ngươi."

Ba chữ hoàng thái tử đã thành công thu hút sự chú ý của mọi người.

Quân Tư Mặc thấy chiêu này dùng được, tiếp tục nói: "Hoàng đế và hoàng hậu tương lai của các ngươi đích thân đến sao còn không mau mau ra đón tiếp..." Hắn nói năng có bài bản hẳn hoi nhé, mà những ngươi Thiên Thần cũng không lên tiếng phản bác lời nói của hắn. 

Tất nhiên, dân chúng đều tin tưởng không một chút nghi ngờ. Dù sao tiểu hài tử dễ nịnh bợ hơn Quân Mặc Hiên cùng Dạ Hi. Vì vậy, dân chúng ùa lên như ong vỡ tổ.

"Thái tử, tiểu nhân tên là Lư Đản, mở quầy bán bánh bao ở đường phố phía đông, lúc nào rảnh rỗi người cứ đến chơi, tiểu nhân mời người ăn bánh bao miễn phí."

"Thái tử phi, son nhà tiểu nhân dùng rất tốt, hoan nghênh đại giá của người nghé đến, sẽ miễn phí hoàn toàn."

Bao nhiêu người lao đến lớn tiếng reo hò, vây xung quanh chật như nêm cối.

Hai tiểu hài tử như Quân Tư Mặc cùng Mông Ngữ chưa bao giờ gặp qua tình cảnh như thế này, thế nên bị dọa sợ đứng im tại chỗ tùy ý dân chúng lôi kéo.

Xa xa, Dạ Hi vẫn chưa đi xa quay đầu lại thấy một màn như vậy, khóe miêng hung hăng có giật, hai tên nhị hóa này thật là... Lập tức phân phó Quỷ Diện đi xử lý, còn bọn họ tiếp tục đi về phía hoàng cung.

Lúc đi đến hoàng cung của Thiên Linh, cửa cung nơi này được mở rộng, ngay cả một tên thị vệ canh giữ cũng không có.

Dạ Hi nhíu mày, dường như nơi này im lặng quá mức bình thường, rất quỷ dị, tuy nhiên, nghĩ lại Nam Cung Chấn bị mang tiếng xấu nhiều như thế, còn có ai tình nguyện bán mạng cho hắn nữa đâu cơ chứ?

Mấy người cũng không có hoài nghi, xuống ngựa, nghênh ngang đi vào hoàng cun. Mới vừa bước chân vào cửa, một tiếng "ầm ầm " vang lên, cửa cung bị đóng lại, có rất nhiều người từ bốn phương xống đến.

Không xong, bị trúng kế rồi, Dạ Hi thầm kêu không tốt.