Sau khi được nước mưa gột, các tướng quân củng binh lính vốn đã chết lại sống lại lần nữa.
"Ha Ha.... Bắt sống Quân Mặc Hiên và Quỷ Diện cho bổn tọa." Nữ tử dẫn đầu phách lỗi nói. Hai mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Quân Mặc Hiên và Quỷ Diên.
Giống như hai người là món ăn trên bàn của nàng.
Quân Mặc Hiên nhíu mày, nữ tử này từ đâu tới, không ngờ lại lớn mật như vậy, không chỉ có ăn mặc bại lộ, mà ngay cả ngôn từ cũng gan to như vậy. Quả thật là chim chóc trong rừng ở đâu cũng có.
"Chỉ bằng các ngươi." Dạ Hi lạnh lùng nói. Hừ, dám đánh chủ ý lên người nam nhân của nàng, muốn chết.
Nữ tử mặc bạch y không nói gì, chỉ nhếch môi lên nở một nụ cười nhạt, tấm lụa màu trẳng quấn ở khuỷu tay bay múa trên trời, nước mưa màu xanh nhạt càng lúc càng nhiều.
Người được sống lại càng lúc càng đông, tất cả đều công kích về phía đám người Dạ Hi. Ngay cả binh linh của Thiên Thần sau khi sống lại cũng công kích Dạ Hi.
Chết tiệt, Dạ Hi khẽ chửi thầm một tiếng, nhanh chóng vung băng ti trong tray, tấn công về phía quân địch. Nhưng sau vài lần tấn công, Dạ Hi phát hiện những người này không thể giết chết được.
Bỗng nhiên, Dạ Hi nghĩ đến cương thi vương ở trong hoàng lăng của Thiên Thần, dường như có chút giống những người này.
"Hãy đánh vào mắt của họ." Dạ Hi lạnh lùng nói.
Mọi người tuân lệnh, tấn công về phía mắt của quân địch. Không ngờ thực sự hữu dụng. Bất kỳ người nào bị đâm trúng vào mắt đều không thể đứng lên được nữa.
Thế nhưng nước mưa vẫn không ngừng, binh sĩ vừa mới chết đều có thể sống lại lần nữa. Kể từ đó, kẻ địch của bọn họ không ngừng tăng lên, mà người một nhà cũng không ngừng giảm bớt.
Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách hay.
Đồng thời, Quân Mặc Hiên cũng nghĩ đến vấn đề này.
Hai người liếc nhìn nhau, trong lòng đã có quyết định.
Dạ Hi vung băng ti, Quân Mặc Hiên phi thân bay lên, vung Hiên Viên kiếm, hai người hợp lực tấn công sáu vị nữ tử mặc bạch y.
Mà sáu vị nữ tử mặc bạch y cũng không có chống đỡ đòn tấn công, mà chỉ nhảy điệu múa kỳ quá ở trên không, trong miêng lẩm nhẩm nói gì đó có chút giông chũ ngữ.
Quân Mặc Hiên cười nhạt, chỉ bằng mấy điệu nhảy kỳ quái này có thể chống lại được nội lực mạnh mẽ của của hắn sao, quả thật là mơ mộng viển vông.
Nhưng mà, làm cho người ta ngoài ý muốn chính là, khi công kích của hai người Quân Mặc Hiên đến trước mặt sáu bị nữ tử, thế nhưng lại tan biến giống như kỳ tích. Giống như đánh một búa thật mạnh xuống, nhưng khi sắp chạm đến mặt đất lại bị một người cầm thật chặt.
Chuyện gì xảy ra? Dạ Hi kinh hãi, lẽ nào đây chính là vu thuật trong truyền thuyết, thực sự lợi hại như vậy.
Theo bước nhảy càng lúc càng nhanh của sáu vị nữ tử, dần dần không khí xung quanh xảy ra biến hóa, từng mũi dao bén nhọn được hình thành trong không khí phóng về bốn phương tám hướng.
Hai người Dạ Hi cố gắng chống lại, tiếc rằng, hai người chỉ có thể bị ép lùi lại.
"Ha ha ha, Quân Mặc Hiên thức thời thì mau chóng đầu hàng đi, như vậy bổn tọa còn tha cho người trong lòng của ngươi, nếu không, ta giết hết tất cả." Nữ tử mặc bạch y âm ngoan nói.
Quân Mặc Hiên này là cực phẩm trong loài người, nếu có thể bắt hắn làm tướng công, đùa bỡn trong thời gian dài, cảm giác đó chắc chắn sẽ cực kỳ thoải mái.
"Hừ, nam nhân của cô nãi nãi ta mà ngươi cũng dám mơ tưởng." Da Hi cuồng vọng nói. Võ công không làm gì được các ngươi, chẳng lẽ ngay cả dị năng đều không được sao?
Dạ Hi nhanh chóng ngưng tụ tinh thần lực, nhìn viên cầu lửa màu đỏ trong tay, trong lòng nàng càng thêm vui vẻ, vốn mang lòng muốn thử xem, không ngờ nàng lại có thể sử dụng dị năng thật.
Khóe miệng Dạ Hi nhếch lên thành một nụ cười đầy máu tanh, ngay sau đó ném quả cầu màu đỏ về phía sáu vị nữ tử.
"Rầm." một tiếng nổ mạnh vang lên, sau khi nổ mạnh trên không trung quả cầu màu đỏ tản ra ánh sáng màu đỏ.
Nữ tử mặc bạch ý vẫn không né tránh, chỉ là cách nhảy có thay đổi một ít, có rất nhiều côn trùng màu đen bay ra từ trong người các nàng, từng chút từng chút cắn nuốt ánh sáng màu đỏ.
Sau khi đám côn trùng cắn nuốt hết ánh sáng màu đỏ thì chết và rơi xuống đất. Không đến một khác, mặt đất đã bị côn trùng phủ kín.
Thì ra, tất cả đều là do đám côn trùng này giở trò quỷ, Dạ Hi nhíu mày, trong chốc lát, cũng không tìm ra được cách phá giải, cũng không biết các nàng còn có bao nhiêu con côn trùng.
Tinh thần lực của nàng có hạn, không thể tiếp tục sử dụng dị năng.
Trong lúc Dạ Hi không có cách nào thì Mông Ngữ và Quân Tư Mặc không biết từ đâu chui ra.
"Mẫu thân, mẫu thân, con đến đây." Tiểu Tư Mặc kích động reo hò, đã lâu lắm rồi hắn không được thấy mẫu thân, thật là nhớ.
Mặt Dạ Hi đen lại, chết tiệt, biết tiểu tử này đến Thiên Linh, nhưng mà nàng không hề biết tiểu tử này lại chạy đến chiến trường.
"Ngữ tỷ tỷ, tỷ có biện pháp chống trả bọn họ không?" Quân nghĩ Mặc đáng thương nói.
"Xem tỷ tỷ ta ra tay đây," Mông Ngữ phách lối nói, hai hai múa theo tiết tấu, lục lạc trên cổ tay phát ra thanh âm dễ nghe.
Theo tiếng chuông vang lên, người chết vốn mới sống lại, lại chết.
"Ngươi là ai?" Nữ tử mặc bạch y kinh hãi, tuổi của tiểu nha đầu này không lớn lắm, không ngờ vu thuật lại lợi hại như vậy.
"Ta là cô nãi nãi của ngươi." Mông Ngữ phách lỗi nói.
"Ngươi...." Nữ tử mặc bạch ý tức giận.
"Ta làm sao, xem chiêu." Mông Ngữ hét lớn một tiếng, phi thân lên, nhảy khỏi lưng của Tiểu Bạch, bắt đầu múa ở trên không trung, thế nhưng điệu múa do Mông Ngữ nhảy giúp cho mọi người có cảm giác lạc quan hơn.
Mà nữ tử mặc bạch y lại mang theo u ám.
Hai bên vẫn chưa trực tiếp tấn công, mà chỉ nhảy những điệu múa của riêng mình. Theo bước nhảy càng lúc càng nhanh, thái dương của sáu vị nữ tử đã bắt đầu chảy đầy mồ hôi.
Hiển nhiên là địch không lại.
Mọi chuyện diễn ra rất quỷ dị, đám người Dạ Hi còn chưa kịp hồi thần, sáu vị nữ tử đã ngã từ trên không xuống.
Khóe miệng Dạ Hi hung hăng co giật, sớm biết có thể giải quyết dễ dàng như vậy, nàng đã cho người lên nhày vài điệu, giết sáu vị nữ tử này rồi.
"Vất vả rồi, khi trở về, tỷ sẽ để Tiểu Tư Mặc chơi với muội nhiều hơn để bày tỏ lòng biết ơn của tỷ." Dạ Hi cười giả vờ nói.
"Tốt lắm." Mông Ngữ cô nương rất đơn thuần, không một chút phát hiện nụ cười của Dạ Hi thật giả tạo.
Khóe miệng Dạ Hi hung hăng co giật, không nhìn ra nàng đang nói lời khách sáo sao? Làm gì có đạo lý nào nói muốn trả ơn nên để cho nhi tử của mình tiếp đón bao giờ.
Không muốn nói nhiều lời, Dạ Hi tiếp tục lao vào cuộc chiến. Tuy quân chủ lực bị tiêu diệt, nhưng vẫn có vài con bọ chét nhỏ không chịu phục, muốn phản kích.
Nhưng mà, sáu vị nữ tử chết rồi, quân đội của Thiên Linh không còn uy hiếp nữa, đám người Dạ Hi thế như chẻ tre, nhanh chóng đánh hạ được Lâm thành.
Đánh hạ được Lâm Thành, cuối cùng Quân Mặc Hiên và Dạ Hi cũng có thể yên lòng. Lâm thành vừa thất thủ, xem như Thiên Linh mất đi một nửa giang sơn. Lập tức sai người chuẩn bị dạ yến ăn mừng ở Lâm thành.
Lúc này, trong yến hội đang ca múa mừng cảnh thái bình, tiếng nói tiếng cười vang khắp nơi.
"Hoàng thượng, đây là nữ nhi của mạt tướng, hôm nay đặc biệt dâng lên một khúc vì hoàng thượng." Người nói chuyện là thành chủ cũ của Lâm thành, là một kẻ tiểu nhân thích nịnh nọt.
Khi thấy đại quân của Thiên Thần tấn công vào trong thành, hắn lập tức tước vũ khí xin hàng. Còn không phải sao, mang theo cả nữ nhi đến để nịnh bợ Quân Mặc Hiên vị chủ tử mới này.
Quân Mặc Hiên nhíu mày, đây là cái quái gì.
Quân Mặc Hiên không nói gì, thành chủ tự cho rằng là hắn ngầm đồng ý. Vì vậy, tự chủ trương để cho nữ nhi mình khiêu vũ, dùng cách này để quyến rũ hoàng thượng. Hừ, chỉ cần nữ nhi của hắn được hoàng thượng coi trọng. Đến lúc đó, hắn chính là hoàng thân quốc thích, còn phong quang hơn chức thành chủ Thiên Linh này gấp bao nhiêu lần.
Quân Mặc Hiên tối mặt lại, lão tiểu tử này thật đúng là không biết nhìn ánh mắt người khác, hắn đồng ý xem ca múa lúc nào chứ. Mà hôm nay, đại quân mới tiến vào chiếm giữ Lâm thành, lại không thể trách phạt việc thành chủ tự ý chủ trương, vì sợ mất lòng dân.
Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể ngồi im tại chỗ, bàn tay nắm chặt cánh tay của Dạ Hi, giống như đang ăn đậu hũ, nhưng lại cũng giống như đang lấy lòng và cầu xin tha thứ.
Dạ Hi cũng hiểu được tính lợi hại trong chuyện này, nhưng, để nàng trơ mắt nhìn nữ nhân khác quyến rũ nam nhan của mình, nàng vẫn luôn cảm thấy khó chịu trong lòng.
Vì vậy, mượn cớ rời khỏi.
Thấy Dạ Hi rời đi, tất nhiên, Quân Mặc Hiên sẽ không ngồi yên, để cho Quỷ Diễn chủ trì đại cục, còn mình thì đuổi theo Dạ Hi.
"Hi nhi." Quân Mặc Hiên gọi Dạ Hi lại, tiến lên, nắm tay kéo nàng đi về phía núi giả ở hậu viện.
"Sao không ở lại tiền viện xem giai nhân khiêu vũ, theo ta ra ngoài làm gì?" Dạ Hi không vui nói.
Quân Mặc Hiên cười một tiếng: "Hi nhi của ta biến thành bình dấm chua từ lúc nào thế này." Vừa nói, vừa đưa ta nhéo mũi của Dạ Hi, trong mắt toàn là dịu dàng cùng cưng chiều.
"Chàng mới ghen đấy?" Dạ Hi gắt giọng.
"Dạ dạ dạ, là ta ghen." Quân Mặc Hiên nói hùa theo.
Dạ Hi cho Quân Mặc Hiên một ánh mắt xem như chàng biết điều, trong lòng thì vui mừng, nào ngờ, nàng còn chưa kịp vui sướng thì Quân Mặc Hiên lại mở miệng nói.
"Hi nhi, bình thường vi phu ghen đều sẽ trừng phạt Hi nhi." Quân Mặc Hiên mập mờ nói, ánh mắt nhìn Dạ Hi càng thêm nóng bỏng.
Vẻ mặt Dạ Hi bỏ bửng, tất nhiên nàng biết được trừng phạt mà Quân Mặc Hiên nói là gì, thế nhưng, bây giờ vẫn còn ở bên ngoài, tiền viện lại có rất nhiều người, còn bọn họ thì lại làm những chuyện mà mọi người không biết ở trong núi giả.
Càng nghĩ, Dạ Hi càng cảm thấy xấu hổ, trên mặt càng đỏ hơn. Chỉ là, Dạ Hi mải đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên không nhìn thấy được ánh mắt hài hước của Quân Mặc Hiên.
"Không ngờ, Hi Nhi của ta lại ham muốn như thế, lẽ nào là vì lâu rồi vi phu chưa thỏa mãn ham muốn của nàng?" Quân Mặc Hiên trêu ghẹo nói, đưa tay vuốt vuốt bàn tay nhỏ bé của Dạ Hi.
Ý tứ đã quá rõ ràng.
"Quân Mặc Hiên, chàng câm miệng lại." nói cái gì, nàng muốn lúc nào, rõ ràng là trong lòng nam nhân chết tiệt này có quỷ thế nhưng lại đổ hết trách nhiệm lên người nàng.
Có nam nhân vô sỉ như vậy sao?
"Ha hả, Hi nhi không cần giải thích, ta đều hiểu, chuyện này đều là lỗi của vi phu, bời vì thời gian gần đây bận rộn quá, nên quên mất cảm nhận của nương tử." Quân Mặc Hiên nói.
"Quân Mặc Hiên." Dạ Hi hờn dỗi, nắm tay đấm lên ngực của Quân Mặc Hiên.
"Nương tử đừng có vội, bây giờ vi phu sẽ thỏa mãn nàng." Quân Mặc Hiên vô sỉ nói. Đưa tay giữ lấy nắm tay của Dạ Hi, nhẹ nhàng vuốt ve.
Lúc này, ánh mắt của Quân Mặc Hiên càng sâu, giống như một đầm nước rộng, muốn hút linh hồn của Dạ Hi vào trong đó.
Không khí càng lúc càng ái muội, thế mà hết lần này tới lần khác, Quân Mặc Hiên còn mặt dày nói ra mấy lời khêu gợi: "Hi nhi, nói cho vi phu biết, có muốn trải nghiệm cảm giác kích thích ở dã ngoại không."
Nhất là trong tình cảnh, bên ngoài thì rất náo nhiệt, mà hắn và Hi nhi lại trốn ở trong này yêu đương vụng trộm, ừ, thật kích thích.
Dạ Hi tức giận, hắn cho rằng ai cũng không biết xấu hổ giống như hắn sao, cái gì cũng có thể nói ra.
"Quân Mặc Hiên, cuối cùng ngươi có làm hay không? Muốn làm thì nhanh lên một chút, đừng lề mề giống như nữ nhân như vậy." Lúc này Dạ Hi thẹn quá thành giận, nên nói luôn không kịp suy nghĩ.
Không ngờ, lại dẫm phải hố bom.
"Hi nhi, đừng nóng vội, bây giờ vi phu sẽ đến.... thỏa mãn nàng." Nói xong, Quân Mặc Hiên cúi người xuống ngậm lấy cánh môi hồng hồng của Dạ Hi, bắt đầu trình diễn cảnh kích tình.