Có thể mấy vị tướng quân vẫn chưa xem lời Quân Mặc Hiên nói là chuyện gì to tát thì phải? Cho dù là nhân vật quan trong từ kinh thành tới thì sao, việc bày binh bố trận chẳng phải vẫn dựa vào bọn họ hay sao, giao bản đồ địa hình của Thiên Linh cho hắn, dựa vào cái gì chứ?
Sáng sớm hôm sau, tướng quân lùn sớm chờ ở phủ của Dương tướng quân, khi thấy Quân Mặc Hiên cùng Dạ Hi, tương quân lùn là người đầu tiên trình lên bản đồ địa hình của Thiên Linh.
Tiếp nhận bản đồ phân bố, ánh mắt Quân Mặc Hiên lộ chút tán thưởng.
"Rất cặn kẽ." Quân Mặc Hiên lạnh nhạt nói một câu. Ngay sau đó ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa, nhưng nhìn một lúc lâu mà vẫn không thấy những người khác.
Có lẽ những tướng quân khác cũng sẽ không đến.
"Từ giờ trở đi, ngươi thế chức của Dương đại tướng quân, bố trí một hệ thống phòng ngự thật kiên cố cho bản công tử." Quân Mặc Hiên lạnh lùng nói. Đã biết tác phong của Dương Đại Hổ rồi, làm sao hắn có thể tin tưởng Dương Đại Hổ có thể bố trí được một hệ thống phòng ngự chắc chắn được chứ.
Bố trí hệ thống phòng ngự, hắn không nghe lầm chứ? Tướng quân lùn giật mình trợn mắt nhìn Quân Mặc Hiên, khuôn mặt không thể tin. Cuối cùng người trước mắt này là ai? Sao hắn có thể tủy ý thay đổi bổ trí quân sự.
Trong lúc tướng quân lùn vẫn còn ngây người, Quân Mặc Hiên lại tung ra một tin tức kinh bạo hơn.
"Truyền lệnh xuống, đêm qua Dương tướng quân lao lực quá độ, không cẩn thận bị phế, sẽ có người thay thế vị trí của hắn. Còn những tướng quân tối qua, tất cả đều bị cách chức." Quân Mặc Hiên phân phó nói.
Mặc dù biết thay đổi bọn họ lúc này sẽ dẫn đến rối loạn, trước trận chiến mà thay đổi chủ tướng hàng loạt có thể làm dao động lòng binh lính, nhưng ngay cả nhăn mày Quân Mặc Hiên cũng không nhăn một cái, quyết đoán thay đổi những người này.
Thay đổi toàn bộ, như vậy làm sao được, trong lòng tướng quân lùn có chút bất mãn, vốn tưởng rằng gặp được một vị Bá Lạc (*), nào ngờ cũng chỉ là một tên nghiệp dư.
Bá Lạc: là người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.
Đám công tử con nhà giàu từ kinh thành tới này chỉ biết ăn uống vui đùa, đâu hiểu được hành quân tác chiến.
"Vị công tử này, không được." Tướng quân lùn khuyên can.
"Ta nói này tiểu thấp bé, ngươi cứ yên tâm đi! Công tử nhà ta sẽ có cách riêng của mình!" Dạ Hi nhịn không được chen miệng nói. Nếu không thay đổi đám sâu mọt này, đợi khi chiến tranh tới, chúng ta sẽ phải chịu nhiều tổn thất hơn nữa.
Nghe giọng nói của Dạ Hi ung dung như vậy, tướng quân lùn cũng không tiện ngăn cản nữa, tuy nhiên vẫn còn có một việc, hắn phải nói cho bọn họ biết.
"Công tử, tạm thời mấy người này không thể thay đổi mấy? Bản đồ phân bố quân tình ở trong tay bọn họ!" Tướng quân lùn nghiêm túc nói. Bản đồ phân bố quân tình là chuyện rất bí mật trong quân sự, rất quan trọng.
Trong ngày thường, tuy mấy tướng quân qua lại mật thiết, thế nhưng vật này không nằm trong tay Dương Đại Hổ, hơn nữa, mấy người thay nhau bảo quản, còn ở đâu thì hắn thực sự cũng không biết.
"Ngươi nói bản đồ bày binh ở trong tay bọn họ?" Dạ Hi kinh hãi. Thảo nào tối hôm qua nàng âm thầm lẻn vào thư phòng tìm khắp nơi cũng không thấy bản đồ bày binh ở đâu, thì ra nó vốn không ở trong phủ của Dương tướng quân.
Không ngờ, mấy người này thoạt nhìn giống kẻ ngu ngốc, thì ra vẫn còn chút tâm kế.
Dạ Hi để cho tướng quân lùn rời đi trước, không có bản đồ bày binh, cuối cùng quân đội biên phòng của Thiên Thần có bao nhiêu, bố trí ở nơi nào, bọn họ không thể biết.
Nếu như, từ đầu đã làm một hoàng đế thì Quân Mặc Hiên chắc chắn sẽ biết mấy thứ này, nhưng xui xẻo là do bao cỏ Quân Thiên Dịch này nắm giữ, lúc giao nhận lại quên mất quân đội biên phòng của Thiên Thần.
May mắn, nàng và Mặc sớm đến trước, nếu không, trông cậy vào đám ngu ngốc này, một trận còn chưa đánh Thiên Thần đã bắt đầu thua hàng rồi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Quân Mặc Hiên và Dạ Hi, vì vậy, Dạ Hi lên tiếng hỏi: "Mặc, chàng định làm như thế nào?"
"Phải sớm tìm được bản đồ bày binh." Quân Mặc Hiên ngưng trọng nói. Theo thám tử báo lại, quân đội của Thiên Linh đã qua Lâm Thành, thời gian còn lại của bọn họ không nhiều lắm.
Nếu vẫn không tìm được bản đồ bày binh, vậy bọn họ sẽ để lỡ mất cơ hội cướp đoạt biên thành của Thiên Linh, lơ mất cơ hội ra tay trước. Đến lúc đó, quân đội của Thiên Linh đi đến biên thành, muốn công phá hệ thống phòng ngự ở biên cảnh của Thiên Linh sẽ càng thêm trắc trở.
Dạ Hi cũng biết, thời gian lúc này rất cấp bách, nàng và Mặc chỉ có thể chia nhau hành động: "Mặc, chàng có tin tưởng ta sẽ lấy được bản đồ bày binh không?"
Nghe vậy, Quân Mặc Hiên nhíu mày, làm sao hắn có thể không biết nha đầu kia đang suy nghĩ gì kia chứ? " Ừ!" Quân Mặc Hiên cưng chìu nói, Hi nhi tìm bản đồ bày binh, vậy hắn sẽ đi tìm lỗ hổng trong hệ thống phòng ngự của Thiên Linh
Sauk hi bàn bạc xong, hai người chia nhau ra hành động.
Sau bữa cơm trưa, Dạ Hi thay nữ trang đi dạo, nàng đã điều tra rõ, bản đồ bày binh đang ở trong tay Triệu tướng quân, người này rất háo sắc, lại có một lão bà như mẫu dạ xoa (*), làm cho hắn luôn có lòng gian nhưng không có gan trộm.
(*) Mẫu dạ xoa: thường được chỉ những người phụ nữ đanh đá, hung hăng
Hừ, không có gan trộm, chỉ là do hắn chưa gặp phải nữ nhân để cho hắn phải liều chết đi ăn trộm.
Vì vậy, Dạ Hi cố tình tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc thật đẹp đi đến đường phố mà Triệu tướng quân thường đi qua nhất, chuẩn bị một cuộc gặp gỡ thật đẹp với Triệu tướng quân, dụ cá cắn câu.
Quả nhiên, khi Triệu tướng quân nhìn thấy một mỹ nhân như Dạ Hi thì trợn cả mắt lên. Dạ Hi đẹp như vậy không phải một dong chi tục phấn có thể so sánh được. Hơn nữa, dường như, mỹ nhân này có chút quen mắt, chắc chắn trước đây đã từng gặp. Vì vậy, hắn tiến lại gần hỏi: "Mỹ nhân, có phải chúng ta đã từng gặp nhau?"
Từng thấy, làm sao có thể chưa thấy qua, ngay ngày hôm qua kìa, còn rất khắc sâu ấn tượng nữa là đằng khác! Nhất là cặp mắt đắm đuối con cá chuối của Triệu Diệu Kỳ, làm sao nàng có thể quên được, Dạ Hi oán thầm trong lòng.
Khuôn mặt ra vẻ điềm đạm đáng yêu, nhất là giọng nói, Triệu tướng quân nghe được ngay cả xương cốt đều muốn tan ra.
"Ha hả, trí nhớ của tướng quân thật tốt, chúng ta đã từng gặp qua, hai năm trước, ở trong hẻm nhỏ bên cạch Đại Hồ ở trên đường phố phía đông, tướng quân đã từng cứu tiểu nữ một mạng. Tiểu nữ vẫn luôn nhớ kỹ ân tình của tướng quân."
Cái gì mà trong ngõ hẻm, trong đường hẻm, Triệu tướng quân quay vòng vòng, tuy nhiên hắn vẫn nghe hiểu được câu nói sau cùng, tiểu cô nương này là đến báo ân.
"Ha hả, mỹ nhân, Bản Tướng Quân cứu ngươi,có phải ngươi cũng nên lấy thân báo đáp hay không?" Triệu tướng quân trực bạch nói. Một mỹ nhân như vậy chủ động đến gần hắn, làm sao mà hắn có thể từ chối được chứ.
"Tiểu nữ chính là đến dựa vào Tướng quân, trước đó vài ngày, phụ mẫu của tiểu nữ bị sơn tác bắt, cùng đường, nghĩ vẫn còn có một người tốt như tướng quân, thế nên..." Dạ Hi giả vờ thẹn thùng nói.
Nói đến đây là đủ rồi, nói nhiều, sẽ có cảm giác giả dối.
Quả nhiên, Triệu tướng quân nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Dạ Hi, trong lòng khó chịu giống như mèo cào, tiểu mỹ nhân này, hắn nhất định phải thu vào tay đêm.
"Ha ha ha.... Vậy ngươi theo Bản Tướng Quân trở lại." Tâm trạng Triệu tướng quân lúc này rất tốt, hoàn toàn quên mất cọp cái ở nhà, qua chuyện này, Triệu gia nhất định sẽ gà bay chó sủa.
Dạ Hi cố chịu đựng cảm giác buồn nôn, theo Triệu Diệu Kỳ trở lại phủ Tướng Quân.
Quả nhiên, khi Triệu phu nhân nhìn thấy một mỹ nhân nũng nịu đi sau lão gia nhà mình, nhất thời, hai mắt trợn trừng, một thân thịt béo vênh váo, khí thể hung hăng xông tới.
"Triệu Diệu kỳ, ngươi muốn tạo phải, cũng dám dắt hồ ly tinh vào nhà, muốn chết đúng hay không?" Triệu phu nhân không để ý hình tượng mắng to, hơn nữa, hình tượng mẫu dạ xoa của nàng đã truyền khắp toàn bộ biên thành, nên cũng chẳng cố kỵ điều gì.
Bị Triệu phu nhân gọi như vậy, Triệu tướng quân nhảy dựng lên, xoay người, chuẩn bị bảo Dạ Hi rời đi, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn điềm đạm đáng yếu kia, cuối cùng Triệu Diệu Kỳ cũng ra oai một lần bật.
"Người đàn bà chanh chua, chuyện của Bản Tướng Quân khi nào thì đến lượt ngươi quản." Triệu tướng quân tức giận rống.
Triệu phu nhân ngẩn người một chút, nhanh chóng phản ứng lại. Thế nên, tiếp tục mở miệng mắng to: "Triệu Diệu Kỳ, ngươi quả thật là một cái kính chiếu yêu, chuyên môn đi chiếu hồ ly tinh."
"Phụt, ha ha ha..." Dạ Hi nhìn không được cười to lên. Kính chiếu yêu, tên của người này thật là đặc biệt." Xin lỗi, ta không cố ý, các ngươi cứ tiếp tục!"
Dạ Hi cố gắng nhìn cười, tuy nhiên hai vai đang run rẩy chứng tỏ nàng đang nhịn cười rất khổ cực.
Triệu phu nhân nghi ngờ liếc mắt nhìn Dạ Hi, tiếp tục mắng: "Triệu Diệu Kỳ, nếu như ngươi thực sự can đảm để cho nàng vào cửa, ta sẽ.... Ta sẽ chết cho ngươi xem...."
Nữ nhân chính là một khóc, hai nháo, ba thắt cổ tự tử, vừa vặn, lúc này Triệu phu nhân đã làm đủ.
"Ha hả, tướng quân mặc kệ nàng, để cho nàng chết đi, nàng chết, người có thể quang minh chính đại sống với ta. Đến lúc đó, người muốn cứ bao nhiêu phòng tiểu thiếp thì cưới bấy nhiêu, không ai có thể quản người." Dạ Hi khích bác, ly gián nói.
Nghe vậy, Triệu tướng quân suy nghĩ sâu xa, dường như đang suy nghĩ đề nghị này có được hay không.
Mà Triệu phu nhân, vẫn còn trong cơn giận dữ, nghe vậy thiếu chút nữa là tức giận đến xỉu: "Phản, phản, cái nhà này phản hết rồi...!" Triệu phu nhân giận dữ, rút kiếm của thị vệ đứng bên cạnh ra, công kích về phía Dạ Hi.
Triệu phu nhân này thế nhưng lại biết võ công? Dạ Hi kinh hãi trong lòng, nhưng biểu hiện trên mặt càng thêm điềm đạm đáng yêu.
Cuối cùng, Triệu tướng quân không nhịn được, vung kiếm, ngăn cản công kích của Triệu phu nhân. Trong chốc lát, hai người đánh nhau phía trước tiền viện, tướng quân phu nhân và tướng quân đánh nhau, tất nhiên sẽ hấp dẫn rất nhiều người đến xem.
Nhưng mà, lúc này, Dạ Hi lại lặng lẽ rời khỏi, đi đến thư phòng của Triệu tướng quân.
Không có? Tại sao lại không có chứ? Dạ Hi nghi hoặc, bản đồ bày bính thế nhưng lại không có trong thư phòng. Hơn nữa, nơi này canh phòng cũng không nghiêm ngặt. Vì vậy, Dạ Hi lại đi đến phòng ngủ của phủ tướng quân để tìm kiếm, kết quả vẫn không có như cũ.
Chết tiệt, Dạ Hi khẽ chửi thầm một tiếng, vội vã rời đi, trở lại tiền viện. Tốc độ của nàng rất nhanh, đi một lúc như vậy vốn chẳng có người phát hiện.
Đi tới tiền viện, tướng quân cùng tướng quân phu nhân vẫn còn đánh nhau, tuy nhiên, rất rõ ràng, võ công của Triệu tướng quân không được mạnh như Triệu phu nhân. Hơn nữa, kẻ này sợ lão bà, không đúng, là thường ngày bị lão bà sửa chữa, bị đánh đến sợ.
"Tướng quân, tướng quân phu nhân, các ngươi... Các ngươi đừng đánh nưa.x" Dạ Hi lên tiếng ngăn cản.
Nào ngờ, nàng vừa khuyên can như vậy, Triệu phu nhân càng giận, xuống tay càng không lưu tình. Cuối cùng, sau khi Triệu phu nhân nặng nề đánh xuống, Triệu tướng quân cũng không chống đỡ được nữa mà té xỉu.
Thấy thế Dạ Hi nhanh chóng đi đến, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Tướng quân, tướng quân, người làm sao vậy." Cùng lúc đó, một cái ngân châm nhỏ trong tay nhanh chóng đâm vào da thịt của Triệu tướng quân.
Như vậy chắc phải ngủ khoàng mười ngày nửa tháng, Dạ Hi nghĩ thầm trong lòng.
"A, Triệu tướng quân bị ngất xỉu rồi, phu nhân, lòng dạ của ngươi thật là độc ác, thế nhưng lại đánh ngất Tướng quân...." Dạ Hi uất ức lên án.
Vừa vặn, lúc Dạ Hi đang nói chuyện, mẫu thân của Triệu tướng quân bước vào phủ Tướng quân, nghe được tin nhi tử bảo bối của mình bị ngất xỉu, hơn nữa lại là do nhi tức đánh ngất.
Trong nháy mắt, lửa giận tăng vọt: "Tiện nhân nhà người, ngay cả trượng phu của mình mà cũng dám đánh, quả thực là phản, đè phu nhân xuống cho ta."
Dù sao lão phu nhân cũng là trưởng bối, hơn nữa Triệu phu nhân cũng phạm phải sai lầm, tất nhiên sẽ không dám không nghe lời. Chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo thị về xuống phía dưới.
Hai vị chủ nhân của phủ Tướng quân một người bị ngất, một người bị giam vào đại lao, Dạ Hi thừa dịp này ở lại phủ Triệu tướng quân, lấy mỹ danh là chăm sóc Triệu tướng quân, thực tế là để làm gì thì chỉ có mình nàng biết.
Lão phu nhân lễ phật thời gian dài, nhi tử của Triệu tướng quân cũng không có ở nhà, có thể nói Dạ Hi có thể tự nhiên lui tới trong sự canh phòng nghiêm ngặt của phủ Triệu tướng quân.
Nàng cũng thật may mắn vì trước đây không có trực tiếp lẻn vào ăn trộm bản đồ bày binh. Phủ Triệu tướng quân canh phòng rất nghiêm gặt, thi vệ vây quanh trong ba vòng, ngoài ba vòng còn nhiều hơn cả hộ vệ giữ cửa thành. Dạ Hi không thể nào rời khỏi an toàn.