Ta Với Sư Môn Không Hợp

Chương 80

Edited by Hari.

Còn có thể nói cái gì?

Tiểu Bạch gãi gãi đầu, có chút kỳ quái.

"Đương nhiên là nói chúng ta là một nhà ba người."

Quý Tu dừng một chút: "Một nhà ba người?"

Hắn biểu tình có chút cổ quái.

Bạch Lang lại như đương nhiên nói: "Đúng vậy, một nhà ba người."

"Ngươi, sư tôn, ta. Đây không phải vừa đúng sao?"

Tiểu Bạch Long nói rất nghiêm túc, hoàn toàn không cảm thấy chỗ nào không đúng.

Quý Tu nhìn nàng, khi nhìn đến ánh mắt ngây thơ mờ mịt của nàng không hề có bất luận ý tứ đùa giỡn gì, thái dương giật giật.

Cư nhiên nói hắn cùng sư tôn......

Nàng thế nhưng còn không biết hai người bọn họ đối với nàng đều không giống bình thường?

Khi nhìn ánh mắt của Bạch Lang, Quý Tu trong lòng lần đầu tiên cảm thấy chính mình cũng là một tên ngốc, hỏi nàng làm cái gì a.

Rõ ràng biết tiểu long này không thông suốt.

Nguyên bản trong lòng nổi lên một tia ý tứ vào lúc này bị áp xuống, Quý Tu lại khôi phục biểu tình vốn có.

"Sư huynh, ngươi làm sao vậy?"

Bạch Lang có chút kỳ quái, hắn hỏi cái này làm gì a.

"Không có việc gì, chỉ là thuận miệng hỏi thôi."

"Chúng ta trước tìm một khách điếm đi."

Quý Tu thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói.

Tìm khách điếm.

Bạch Lang gật gật đầu.

"Cũng đúng, chúng ta trước sắp xếp cho sư tôn rồi tính tiếp."

Đến lúc đó nàng lại liên hệ Phương Sinh đã sớm lẻn vào Phong Nguyệt Thành, hỏi một chút hắn có tìm hiểu được tin tức gì về Nguyệt Loan Tuyền hay không.

Tiểu Bạch Long nghiêm túc lên kế hoạch, khi đi đến chỗ ngoặt, còn bị người đụng phải một cái.

"Ai, ngươi sao lại đụng vào ta a."

Bạch Lang dọc theo đường đi đều chú ý tìm khách điếm, khi đi đến phía trước, ánh mắt nàng sáng ngời, vừa chuẩn bị nói "Sư huynh nơi này có khách điếm."

Kết quả còn chưa quay đầu lại, đã bị một người đang vội vàng chạy lại đụng vào người một cái, nghiêng ngả.

Quý Tu duỗi tay đỡ lấy nàng, nhìn qua, ánh mắt lạnh đi.

Người đụng vào Bạch Lang kia cúi đầu nói câu xin lỗi, lại vội vội vàng vàng ôm bọc quần áo chạy đi.

Chỉ là đụng một chút mà thôi, Bạch Lang vốn cũng không so đo.

Nàng nhíu nhíu mày, nhìn bóng dáng người nọ, nói thầm người này xảy ra chuyện gì vậy, nhưng cuối cùng vẫn thu hồi ánh mắt.

"Sư huynh, chúng ta mau vào khách điếm đi thôi."

Quý Tu bị nàng túm tay áo lắc lắc, cũng phục hồi tinh thần lại.

Cùng cảm giác đơn thuần của Tiểu Bạch Long bất đồng. Hắn luôn cảm thấy người nọ có chút không đúng.

Hắn ánh mắt lóe lóe, khi Bạch Lang kéo ống tay áo hắn, vẫn là phục hồi tinh thần lại, đi theo nàng tiến vào khách điếm.

......

Khách điếm trong Phong Nguyệt Thành đều là chuyên thiết kế cho các cặp tình lữ.

Thường thường có thể qua ải của thủ vệ thành để tiến vào đều là một đôi tình lữ, cho nên khách điếm cũng thiết kế thành khách điếm cho tình lữ.

Bọn họ vừa tiến vào, liền cảm giác được bầu không khí trong khách điếm không đúng.

Tiểu nhị tới đón tiếp bọn họ cũng là một nam một nữ.

Bạch Lang bên này hai nam một nữ, lập tức hấp dẫn tầm mắt của mọi người.

"Ngươi xem bọn họ, như thế nào lại có ba người?"

Một nữ tu lôi kéo đạo lữ của mình nhỏ giọng tò mò.

Đạo lữ kia cũng kỳ quái.

Bọn họ tổ hợp ba người này thật sự là quá hấp dẫn người.

Mọi người tới tới lui lui tầm mắt đều dừng ở chỗ này.

Tiểu nhị cũng có chút xấu hổ: "Ngài đây là......?"

Bởi vì ăn huyết long đan, Bạch Lang cùng Quý Tu hiện tại đều là tu vi quyết tử cảnh, tuy rằng không biết bọn họ vào bằng cách nào, nhưng tiểu nhị cũng không dám đắc tội, đành phải hỏi một câu.

Bạch Lang nói thẳng: "Chúng ta là tới ở trọ."

"Lấy ba gian phòng đi."

Ba gian phòng.

Mỗi người một gian vừa đẹp.

Nàng vừa lên tiếng, tiểu nhị lại có chút khó xử.

"Tiên tử, gần đây người tới Phong Nguyệt Thành tương đối nhiều, chúng ta hiện tại không có phòng."

Bạch Lang nhíu nhíu mày.

Quý Tu lúc này mở miệng: "Còn thừa mấy gian?"

Hắn ánh mắt nhìn khắp đại sảnh liếc mắt một cái, mọi người đang sôi nổi cũng thu hồi ánh mắt.

Tiểu nhị cười nói: "Thật ngại quá khách quan, chúng ta chỉ còn lại có hai gian."

Hai gian phòng, vậy phải sắp xếp như thế nào?

Mọi người ở đại sảnh đều đang suy đoán quan hệ giữa ba người bọn họ.

Không ít người cảm thấy Bạch Lang có thể là người của phái nữ tôn nào đó ở Nam Chiếu châu.

Nghe nói ở địa phương kia nữ tu phần lớn là tam thê tứ thiếp.

Wow, tiên tử này diễm phúc thật lớn a.

Mấy nữ tu nhìn Quý Tu đứng yên một bên, lại nhìn Yến Phất Quang mắt nhắm nghiền tựa hồ như đang hôn mê, không khỏi trao đổi ánh mắt trong lòng hiểu rõ không cần nói ra.

Bởi vì bị tử khí áp chế, tu vi của Yến Phất Quang lúc này có chút nhìn không thấu. Dưới ánh mắt của người tu vi thấp xem ra cũng chỉ là một quý công tử bình thường mà thôi.

Bất quá khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, cùng với kiếm tu cầm kiếm lạnh lùng bên cạnh phong mạo bất đồng. Cũng không biết tiên tử này sủng ái ai hơn.

Bạch Lang không biết suy nghĩ của mọi người trong đại sảnh đã lệch khỏi đường ray một vạn tám nghìn dặm.

Nàng nhíu nhíu mày, hai gian phòng thì hai gian phòng vậy. Người ở đây nhiều như vậy, nếu còn đắn đo, khả năng đến hai gian phòng cũng không còn nữa.

Quý Tu hiển nhiên cũng nghĩ như vậy.

Khi tiểu nhị nói còn hai gian phòng, hắn nhìn Bạch Lang, thấy nàng không có ý phản đối, liền lấy ra mấy viên linh thạch đưa cho tiểu nhị.

"Đem phòng thu thập sạch sẽ, chuẩn bị thêm một bộ giường chăn."

Hắn ra tay hào phóng, lại thêm khí độ bất phàm.

Tiểu nhị vội vàng gật đầu: "Vâng vâng vâng. Nhị vị khách quan chờ một lát."

Những nhóm đạo lữ đợi nửa ngày cũng không thấy bọn họ thương lượng phân phòng như thế nào, không khỏi có chút thất vọng.

Bạch Lang bị ánh mắt phía sau lưng thẳng tắp nhìn chằm chằm thật lâu.

Khi nghe đến tiểu nhị rời đi, trong đại sảnh tựa hồ có chút âm thanh thất vọng thở dài, nàng không khỏi cô nghi quay đầu, liền thấy mấy nữ tu đang nhìn chằm chằm nàng.

Mấy đôi mắt giao nhau.

Nữ tu kia phục hồi tinh thần khẽ cười cười: "Tiên tử chớ trách, chúng ta chỉ là có chút tò mò mà thôi. Nếu quấy rầy, thật sự xin lỗi."

Bạch Lang:...... Tò mò?

Nàng lần đầu tiên phát hiện mình có chút nghe không hiểu lời nói của mấy người ở đây.

Có cái gì tò mò.

Người ở Phong Nguyệt Thành này thật là kỳ kỳ quái quái, Tiểu Bạch Long trong lòng âm thầm nghĩ.

Nàng vốn lớn lên ngọc tuyết thanh mỹ, lúc này bởi vì huyết long đan, khí chất bất tri bất giác cũng biến hóa một chút.

Khi chớp mắt nghi hoặc nhìn người, ngây thơ làm cho mọi người mạc danh tim bỗng đập nhanh.

Nữ tu vốn chỉ tò mò nàng sẽ phân phòng như thế nào. Hiện tại bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, bỗng nhiên mặt đỏ tim đập, có chút tiếc nuối.

Nàng sao đã có đạo lữ rồi.

Bạch Lang chỉ thấy nữ tu vừa cùng nàng xin lỗi mặt đỏ dần lên, càng thêm không hiểu ra sao.

Nàng không phải còn chưa nói gì sao?

Lại làm sao nữa?

Quý Tu cũng thấy được một màn này.

Hắn sắc mặt lạnh xuống, nhàn nhạt liếc nữ tu đã có đạo lữ còn nhìn Tiểu Bạch kia một cái, khi Tiểu Bạch Long còn đang nghi hoặc, nói: "Tiểu nhị đã thu thập xong, chúng ta đi lên thôi."

Bạch Lang tuy rằng nghi hoặc người này không hiểu bị làm sao, nhưng cũng chỉ có thể gật gật đầu, nghĩ lần sau lại hỏi vị nữ tu kỳ quái kia một chút.

"Nhị vị khách quan, mời vào trong."

Tiểu nhị sau khi đem phòng sắp xếp xong thì lui xuống.

Quý Tu gật gật đầu, cũng không có rối rắm như vậy.

Hắn cùng sư tôn ở một gian, Tiểu Bạch Long một nữ tu tất nhiên là ở một gian phòng.

Khi nhìn thấy bọn họ đã rời đi, toàn đại sảnh trở nên yên tĩnh. Mọi người đều tò mò không chịu nổi, lại khiếp sợ thanh niên lạnh lùng kia trừng mắt, không dám đi lên xem, đành phải tạm thời thu hồi sự tò mò, nghĩ sáng mai lại quan sát xem bọn họ ra ngoài như thế nào.

Bạch Lang còn không biết những người này đối với chuyện kỳ quái lại tò mò như vậy.

Nàng vốn muốn hỏi nhị sư huynh có cần hỗ trợ hay không, nhưng hắn nói một mình hắn có thể, Bạch Lang đành phải thu hồi tâm tư.

"Ngươi trước rửa mặt nghỉ ngơi một chút đi, sự tình ở Phong Nguyệt Thành, chúng ta đợi đến buổi tối lại đi ra ngoài xem xét."

Quý Tu thấy nàng không yên tâm, không khỏi trầm giọng nói.

Bạch Lang nghĩ thấy cũng đúng.

Nàng lúc trước bắt lấy Ma Tôn bay một đường, lúc ấy đang hăng máu còn không cảm thấy gì, hiện tại phong trần mệt mỏi, xác thật nên nghỉ ngơi một chút.

"Được, nhị sư huynh, sư tôn liền làm phiền ngươi, có chuyện gì ngươi chạy qua gọi ta."

Lời nói của nàng tuy rằng không khác gì bình thường. Nhưng Quý Tu lại rõ ràng cảm thấy, sau lần xuất hành lần này, cảm tình giữa Tiểu Bạch Long cùng sư tôn hình như...... tốt hơn một chút.

Ít nhất trong nhận thức của hắn lúc trước, Bạch Lang sẽ không quan tâm sư tôn như vậy.

Hắn ánh mắt hơi dừng, ứng thanh.

Bạch Lang sau khi ngoan ngoãn cùng nhị sư huynh cáo biệt liền trở về phòng mình.

......

Phương Sinh ở Phong Nguyệt Thành đã một tháng.

Mấy ngày này hắn quả thực sống những ngày sống không bằng chết.

Long Nhật Thiên giao cho hắn nhiệm vụ điều tra bí mật Nguyệt Loan Tuyền, nhìn xem có thể có phương pháp gì khác, làm cho Nguyệt Loan Tuyền đối với người không có đạt tới tiêu chuẩn lưỡng tình tương duyệt, cô đọng ra tinh hoa của lãnh nguyệt.

Chuyện này độ khó cực lớn.

Bởi vì Nguyệt Loan Tuyền rất trân quý, nhiều năm trước nơi này đã bị thành chủ phái trọng binh canh gác coi chừng. Người thường nếu muốn đi vào khó càng thêm khó.

Lấy tu vi của Phương Sinh bất quá mới tới Khí Sinh kỳ, thử rất nhiều lần, còn chưa tới gần đã suýt bị bắt được.

Hắn bị dọa mất nửa cái mạng, chốn ở sau tường đợi người rời đi, quyết định cứng rắn trốn vào không phải là biện pháp, phải tìm lối tắt mới được.

Vì thế Phương Sinh liền đem chủ ý đánh tới trên người thành chủ Phong Nguyệt Thành.

Nghe nói thành chủ này cực kỳ yêu hoa, quả thực là tiếc hoa như mạng.

Nàng lúc trước phát cáo thị, chiêu mộ thợ hoa tài ba cho phủ thành chủ, thay nàng xử lý hoa cỏ.

Chu Chu đề nghị, bọn họ có thể đi phủ thành chủ ứng tuyển. Chỉ cần có thể tiếp cận thành chủ, lúc sau đi Nguyệt Loan Tuyền nói không chừng có thể có cơ hội.

Phương Sinh nhìn về phía tên thuộc hạ bộ dáng cay mắt của mình: "Ngươi biết trồng hoa sao?"

Chu Chu nghiêm túc lắc đầu.

"Ta biết ăn hoa."

Tưởng tượng đến bộ dáng heo mẹ miệng nhai hoa, Phương Sinh giật giật khóe miệng.

Thôi vậy, vẫn là phải hắn đến.

Vì linh thạch kiến tông của Long Nhật Thiên, hắn liều mạng!

Vì thế khi Bạch Lang cùng sư tôn sư huynh tiến vào Phong Nguyệt Thành, Phương Sinh cùng Chu Chu ngụy trang thành một đôi phu thê thợ hoa vân du tứ hải, trùng hợp tới Phong Nguyệt Thành, sau đó trà trộn vào trong phủ thành chủ.

Trong tưởng tượng của Phương Sinh, làm thợ hoa rất đơn giản. Nói như thế nào, cũng đơn giản hơn so với hắn truyền giáo lập tông đi.

Nhưng mà hắn không nghĩ tới, chính mình ở phủ thành chủ trồng hoa mấy ngày, cư nhiên đến mặt thành chủ cũng chưa thấy qua.

Chu Chu: "Có phải chúng ta trồng không tốt hay không a?"

Phương Sinh nhíu mày: "Sao có thể?"

"Ngươi xem phạm vi trăm dặm này, có hoa nào nở đẹp được bằng hoa của chúng ta không?"

Chu Chu nhìn Phương Sinh gắn hoa giả lên trên mấy sợi dây mây khô héo, trong khoảng thời gian ngắn không biết có nên nói thật hay không.

Hai người đang nói chuyện thì thành chủ tới.

Nàng vốn đang tùy ý đi dạo ở hoa viên, đi đến một nửa lại nhớ tới lúc trước mình cố ý từ Tàng Bảo Các mua tuyết hoa về trồng, nghe nói có mấy thợ hoa mới tới, không biết chiếu cố thế nào.

Nàng tâm tình rất tốt đi đến hoa viên, lại bị một mảnh đỏ rực làm cay đôi mắt.

Đồng tử thành chủ Phong Nguyệt Thành co lại, bỗng nhiên trong lòng nổi lên một tia dự cảm không tốt. Sau đó nàng liền thấy, tuyết nhung căn chi quý báu của mình tất cả đều đã khô héo.

Mà bên trên không biết là bị ai —— thế nhưng cắm hoa giả màu đỏ lên!

Phong Vân Xu sắc mặt tối sầm, tức đến cả người run rẩy: "Thợ hoa ở đây là ai?!"

Vừa nghe thành chủ muốn gặp mình, Phương Sinh mới vừa còn đang cảm khái có tài nhưng không gặp thời vội vàng buông hoa giả ra, vui vẻ từ trong ruộng hoa chạy tới.

"Ai, ai, thành chủ, ta ở chỗ này. Hoa này có phải nở rất đẹp hay không a?"

Phong Vân Xu không nghĩ tới ác đồ này thế nhưng còn dám khiêu khích mình.

Nàng ngón tay run rẩy chỉ vào đối phương, nhìn đối phương vẻ mặt đắc ý, hít một hơi thật sâu, qua hơn nửa ngày mới tìm về thanh âm.

"Người tới! Đem bắt hắn lại cho ta, nhốt vào thiên lao!"

Phương Sinh đang đắc ý rào rạt kinh ngạc mở to hai mắt.

Đợi đã, sao lại không giống như trong tưởng tượng thế này.

Hoa của hắn nở rực rỡ như vậy, mụ thành chủ này sao không nhìn thử chút?!

Phong Vân Xu nghiến răng nghiến lợi: "Hoa của bổn thành chủ là màu, trắng!"

Phương Sinh:......

Chu Chu vô tội bị bắt nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta bây giờ lại nhuộm thành màu trắng có kịp không?"

Phong Vân Xu:......

Nàng hít một hơi thật sâu.

"Hai người này, theo quy củ của Phong Nguyệt Thành hạ ngục!"

Sau khi đạp hư bảo bối quý báu của thành chủ Phong Nguyệt Thành, dùng hoa giả thay thế, Phương Sinh cùng Chu Chu bị bắt vào thiên lao.

Khi bị bắt vào, đại ca kia còn nói.

Thiên lao Phong Nguyệt Thành thật nhiều năm chưa từng dùng qua, không nghĩ tới còn có ngày hữu dụng.

Đại ca giọng nói hàm hậu, khi khóa cửa còn cảm thán nói: "Hai kẻ các ngươi mẹ nó thật đúng là nhân tài."

Nhân tài Phương Sinh:......

Trư tài Chu Chu:......

Cái này có thể trách hắn sao?

Ai biết hoa kia là màu trắng a!

Sớm biết thế hắn sẽ dùng cả đỏ cả trắng!

Bất quá hiện tại có hối hận cũng không có tác dụng gì.

Phương Sinh thở dài, thắp sáng ngọn nến, suy sụp nhìn bốn phía.

Nhà lao này quả thật giống trong lời nói của thị vệ áp giải bọn họ, nhiều năm rồi không có ai ở.

Cỏ dại một đống, thỉnh thoảng lại có vài con chuột lắc lư đi qua trước mặt.

Chu Chu muốn nói lại thôi, nhìn tông chủ liếc mắt một cái.

Phương Sinh ngồi dưới đất lại càng nghĩ càng giận.

Đúng lúc này, mẫu châu trên người hắn sáng lên.

Chu Chu nhắc nhở: "Tông chủ, mẫu châu của ngươi sáng."

Phương Sinh không kiên nhẫn: "Heo mẹ (heo mẹ 母猪 phát âm giống mẫu châu 母珠) cái gì chứ, bây giờ là lúc nói giỡn sao?"

Chu Chu:......

"Mẫu châu cái gì?"

Lúc này từ hạt châu cũng truyền đến một đạo thanh âm ngữ khí tương đồng.

Phương Sinh theo thanh âm cúi đầu, lúc này mới phản ứng lại hắn nói chính là Huyết Thanh Châu.

Không khí thập phần xấu hổ.

Phương Sinh làm như không có việc gì.

"Không có gì, vừa rồi nói nhầm mà thôi."

Bạch Lang sau khi rửa mặt xong mới liên hệ Phương Sinh, khi nhị sư huynh ở đây sẽ không tiện.

Nàng một người lặng lẽ liên hệ tử châu, sau khi nghe thấy thanh âm của Phương Sinh không kiên nhẫn hỏi:

"Các ngươi hiện tại đang ở đâu? Ta cũng đã tới Phong Nguyệt Thành, khách điếm nơi này thật nhiều người a, không có phòng không nói, hoàn cảnh còn kém không chịu nổi."

Bạch Lang cảm thấy mình không nên chỉ chú ý đến mục đích của bản thân, dù sao cũng đã nhiều ngày không liên lạc, nàng vẫn nên quan tâm một chút Phương Sinh sống như thế nào.

Nàng vừa lên tiếng, liền nghe thấy một trận âm thanh chi chi chi thông qua hạt châu truyền tới, còn có chút dễ nghe.

Bạch Lang lại nói: "Khụ, nhìn không ra các ngươi còn rất lãng mạn, cư nhiên còn ở phòng có âm nhạc."

Phương Sinh:......

Hắn nhất thời không biết nói cái gì, đành phải nói:

"Nơi chúng ta ở chung quanh thực an tĩnh, phạm vi trăm dặm chỉ có hai người chúng ta. Cửa còn có thủ vệ, còn có nến. Nhạc có thể nghe cả tối, trừ bỏ không quá tự do ra, những thứ khác đều tốt. Nga, đúng rồi, còn có miễn phí ba bữa cơm."

Hắn miêu tả rất tự nhiên, Bạch Lang tưởng tượng một chút.

Di, nơi này nghe không tồi a.

Hẳn là một khách điếm cao cấp đi.

Bạch Lang nhìn căn phòng bọn họ cướp cả nửa ngày, lại chỉ cướp được hai gian phòng không quá lớn, không khỏi có chút hâm mộ hỏi: "Nói nửa ngày, các ngươi còn không tiết lộ rốt cuộc là đang ở khách điếm nào đâu?"

Địa phương nào mà hoàn cảnh cư nhiên tốt như vậy?

Nếu có thể, nàng ngày mai cũng dọn qua đi.

Bạch Lang mới vừa nghĩ như vậy, Phương Sinh liền nói: "Chúng ta đang ở thiên lao."