Ăn uống đều có, chỉ là đem nàng nhốt lại không cho ra ngoài.
"Này...... Có sườn xào chua ngọt không?"
Bạch Lang nhìn nhìn trên bàn, gọi với ra ngoài cửa.
Kẻ đưa cơm đang đứng ngoài cửa hôm nay vừa lúc lại là Sơn Si từng bị nàng tra tấn.
Trời biết hắn đã phí bao nhiêu công phu mới có thể gỡ được cái đầu dính bằng keo siêu chắc của Tu Chân Giới kia xuống.
Còn có tầng khóa linh lực trên trái dưa hấu.
Sau khi thử vài lần, cuối cùng nổ đầy mặt Sơn Si.
Vẫn còn phải là hắn đi tìm Ma Tôn mới gỡ ra được.
Cả quá trình bị mắng bao nhiêu lần, phun máu bao nhiêu lần, cũng chỉ có bản thân hắn biết.
Sơn Si nghe lời này, hít một hơi thật sâu.
"Có ăn đã là tốt lắm rồi, còn bắt bẻ?"
Hắn ngữ khí không kiên nhẫn, có lẽ có thể dọa được người khác, nhưng lại không dọa được Bạch Lang.
Bạch Lang cũng học ngữ khí của đối phương, dừng một chút nói: "Ngươi có miệng là tốt lắm rồi, còn phản bác?"
Sơn Si:......
"Câm, miệng!"
Nhưng mà tiểu long này giống như biết hắn không làm gì được mình, không ngừng "Đèn dưa hấu đèn dưa hấu đèn dưa hấu."
Nếu không phải Ma Tôn phân phó không thể động đến nàng, hắn thật sự muốn một nhát bóp chết cái tên quỷ phiền phức này.
Mắt thấy Bạch Lang muốn đem những người khác hấp dẫn tới.
Sơn Si lo lắng sự kiện mất mặt của mình bị tiết lộ ra ngoài, đành phải nói: "Được rồi! Sườn xào chua ngọt thì sườn xào chua ngọt."
"Ta còn muốn bánh củ mài, bánh táo, canh cá và vịt bát bảo."
Tên tiểu tử đáng chết này, sao mà ăn nhiều như vậy.
"Chỉ có sườn thôi." Sơn Si nghiến răng nghiến lợi.
Thân là tù nhân, Bạch Lang cười lạnh một tiếng, còn chưa kịp há miệng, Sơn Si liền nói: "Câm miệng, ta đi mua!"
Bạch Lang lúc này mới cảm thấy vừa lòng, khó được nói một tiếng: "Cảm ơn."
Sơn Si trong lúc nhất thời trước giờ chưa từng trong miệng nàng nghe được câu tiếng người nào, có chút kinh ngạc.
Sau đó khi hắn rời đi, dưới cảm giác thụ sủng nhược kinh, lại trở tay thêm một tầng khóa vào căn phòng.
A, tưởng bằng một câu cảm ơn đã muốn cho hắn thả lỏng cảnh giác sao?
Ấu trĩ.
Bạch Lang cũng không biết suy nghĩ của Sơn Si.
Nàng đột nhiên muốn nhiều thứ như vậy, kỳ thật cũng không phải cố ý chơi hắn.
Chỉ là cổ tay lại lần nữa nóng rực lên.
Bạch Lang bị nóng, nhẹ kêu một tiếng, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Hoa sen này lúc trước ở Vô Đỉnh Tự đã xuất hiện, như thế nào tới Ma Vực có vẻ càng lợi hại hơn?
Nếu nói lúc trước hoa sen này có màu đỏ bình thường, hiện tại không biết vì cái gì thế nhưng đã biến thành màu đỏ thẫm.
Bạch Lang bị phong bế tu vi, vốn không có biện pháp, nhưng khi chạm vào hoa sen lại có một loại cảm giác kỳ quái.
Giống như trong nháy mắt, có thứ gì đang triệu hoán nàng.
Triệu hoán?
Hơn nữa thứ này cách nàng rất gần?
Bạch Lang đem ánh mắt dời về phía mặt đất.
Đợi đã, hình như càng tiếp xúc gần với mặt đất thì cổ tay càng nóng?
Thiên Thần hiện tại tuy rằng đã chữa trị tốt thân thể, có thể ra ngoài, nhưng vẫn như cũ không thể rời khỏi huyết trì quá lâu.
Sau khi hao phí ma khí chữa thương cho Sơn Si, hắn bất đắc dĩ lại phải trở lại trong huyết trì.
Chỉ là lúc trước không yên tâm Sơn Si trông giữ Bạch Lang, cố ý rút ra một sợi ma thức dò xét một phen.
Kết quả liền nhìn thấy ngoài cửa treo hai cái ổ khóa.
Mà bên trong cánh cửa.
Tiểu Bạch Long kia đang quỳ rạp trên mặt đất, không biết đang chơi cái gì.
Thiên Thần:......
Hắn trầm mặc một lát.
Cuối cùng vẫn là cảm thấy bản thân suy nghĩ nhiều.
Bất quá là một tiểu long vừa đến nội chiếu kỳ mà thôi.
Hiện tại lại bị phong bế tu vi, có thể gây ra bọt sóng gì chứ.
Chính mình xem ra là quá cẩn thận rồi.
Thiên Thần nhắm mắt lại yên tâm chữa thương.
Bạch Lang lại giơ hồng liên ở cổ tay tìm khắp nơi trên mặt đất.
Sau đó tìm được một chỗ.
Ở nơi đó là nóng nhất.
Nơi này chẳng lẽ có địa phương đặc biệt gì?
Tiểu Bạch quỳ rạp trên mặt đất nhìn trái nhìn phải, cảm thấy kia nhìn thế nào cũng chỉ là một viên gạch bình thường mà thôi.
Nàng duỗi tay đào nửa ngày cũng không có kết quả.
Chẳng lẽ phải dùng phích lịch đạn để nổ?
Đáng tiếc túi Càn Khôn của nàng đã bị thu, hiện tại trong tay không có thứ gì có thể dùng được.
Bạch Lang ủ rũ vỗ đầu nhăn mi, qua một lát sau, chỉ có thể bất đắc dĩ đứng dậy.
Nàng ngồi ở trên ghế uống trà.
Vốn là nghỉ ngơi, nhưng ánh mắt lại một lần nữa không tự giác chuyển qua chỗ đó.
Có lẽ nào không phải dùng cách đào.
Vậy còn biện pháp gì khác?
Tiểu Bạch Long chớp chớp mắt, ánh mắt lại lần nữa chăm chú.
Có lẽ nào là phải di động.
Trong thoại bản đều nói cơ quan di động gì gì đó, phía dưới sẽ có mật thất.
Lấy kinh nghiệm nhiều năm của Bạch Lang......
Nàng lại lần nữa đứng dậy ghé vào trên mặt đất.
Một nén nhang thời gian sau.
Viên gạch chỗ làm cho hồng liên trên cổ tay nàng nóng lên phát ra một tiếng răng rắc, bị Bạch Lang dời đi một chút.
Gạch này nặng không kém gì huyền thiết, nếu là người bình thường khẳng định không thể di chuyển được nó. May mắn Bạch Lang là Yêu tộc, dù bị phong bế tu vi nhưng cũng không chịu ảnh hưởng bao nhiêu.
Nghe được có tiếng răng rắc, Bạch Lang biết suy đoán của mình là đúng.
Nàng không khỏi càng thêm dùng sức, đôi tay ôm lấy viên gạch, ngay cả trên trán cũng đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.
"Ùng" một tiếng, viên gạch kia rốt cuộc hoàn toàn bị dời đi, lộ ra một cái nút ở phía dưới.
Đó là một khe nhỏ màu đen.
Đúng là trung tâm của cơ quan.
Bạch Lang yên lòng, cao hứng nhẹ nhàng nhấn một cái.
Trong lòng nghĩ quả thực không uổng phí công sức nàng di chuyển gạch lâu như vậy.
Theo động tác của Bạch Lang, cái khe lõm vào, lộ ra một cái lỗ nhỏ bằng nắm tay.
Nụ cười của Bạch Lang cứng đờ trên mặt.
Đây, đây là có chuyện gì?
Bên kia, Quý Tu sau khi biết Bạch Lang bị bắt đi, liền lập tức rời Thái Thanh Tông chạy tới Ma Vực.
Minh Di chân quân biết sự tình lần này trọng đại, cố ý dặn dò Quý Tu không nên một người mạo hiểm, nếu phát hiện điều gì lập tức truyền âm về Thái Thanh Tông, bọn họ sẽ phái đệ tử tiếp ứng.
"Ngươi lần này sau khi dịch cốt trong họa đắc phúc, tuy rằng tu vi tăng lên không ít. Nhưng tên Thiên Thần đó dù sao cũng là Ma Tôn. Thánh tôn hai chữ này, nhìn như không có gì, nhưng chung quy so với quyết tử cảnh giới khác nhau như trời với đất. Ngươi một người tới đó không cần mạo hiểm. Tùy theo hoàn cảnh hành sự là được."
Quý Tu không phải người lỗ mãng, tự nhiên biết điều đó.
Hắn nắm chặt kiếm, nhíu mày nói: "Chưởng môn yên tâm, ta nhất định sẽ đưa sư muội bình an trở về."
Sau khi dịch cốt Quý Tu liền như một thanh tuyệt thế bảo kiếm, càng thêm sắc nhọn.
Nếu nói lúc trước là bị che chắn ở trong vỏ kiếm, hiện tại là đâm thẳng phía trước.
Vẻ cô lệ trong mắt hắn làm cho Minh Di nhìn đều kinh hãi.
Nhưng lúc này hắn cũng không thể nói gì nữa, chỉ có thể thở dài, nhìn hắn rời đi.
"Sư đệ trước khi đi nhờ ta chiếu cố Bạch sư điệt, chỉ hy vọng lần này có thể thuận lợi. Bằng không sư đệ ở trong ma diễm tử cảnh cũng không thể yên lòng."
Hắn lẩm bẩm tự nói vài câu, đã nói ra điều mọi người vẫn luôn tò mò Phất Quang chân quân đến tột cùng là đi đến địa phương nào.
Quý Tu bước chân dừng một chút, nhưng cũng không nói gì.
Hắn sau khi dịch cốt, đối với những chuyện này cũng không chú ý tới.
Bóng dáng nhanh chóng biến mất.
Bởi vì hiểu rõ Ma Tôn, Quý Tu nhiều ít có thể biết được suy nghĩ của hắn.
Hắn sẽ không vào lúc này động thủ với Bạch Lang.
Tuy rằng đã tách ra, nhưng hai người dù sao cũng đã từng là một người, hắn thích...... đối phương cũng sẽ thích.
Ít nhất sẽ không làm khó nàng.
Nhị sư huynh xác thật đoán rất chuẩn.
Cho dù Bạch Lang là tù nhân Thiên Thần bắt tới, nhưng hắn cũng không có khắt khe đối phương.
Còn bởi vì mệnh lệnh của Thiên Thần, ngay cả Sơn Si cũng phải nhường Bạch Lang vài phần.
Hắn dựa theo phân phó đi mua một đống lớn đồ ăn, tiêu hết tiền của mình không nói, còn một ngụm cũng không ăn được.
Sơn Si tức muốn chết, dọc theo đường đi mặt đều xanh lè xanh lét.
"Sơn Si, phát tài à, mua nhiều đồ như vậy. Buổi tối các huynh đệ cùng uống chút rượu chứ."
Dọc theo đường đi gặp được mấy tên phong chủ khác đều mở miệng trêu chọc, nhìn hắn xách bao lớn bao nhỏ đồ ăn.
Sơn Si hừ lạnh một tiếng.
"Không phải ta ăn."
Hắn lại không dám phát tiết với Ma Tôn, cũng chỉ có thể tức giận đầy người đều nuốt ở trong bụng, nghiến răng nghiến lợi.
Mẹ nó hắn còn phải đưa cơm cho kẻ đã từng vũ nhục hắn?!
Càng nghĩ càng giận, khi Sơn Si trở về tới nơi đã tức thiếu chút nữa thì nội thương.
"Uy, cơm mua về rồi, ăn cơm."
Hắn hít một hơi thật sâu, thấy bên trong không có động tĩnh, không kiên nhẫn gõ cửa ầm ĩ.
Bạch Lang lúc này đã đem gạch chuyển lại vị trí cũ.
Nàng suy nghĩ nửa ngày, cái lỗ kia chỉ có thể hóa thành nguyên hình phiên bản nhỏ mới có thể đi xuống.
Vẫn là chờ nàng buổi chiều cơm nước xong lại đi đi.
Ai biết bên trong là cái gì đâu.
Khi Sơn Si tức giận lên tiếng, Bạch Lang đã thu được một túi lớn đồ ăn vẫn còn đang nóng.
Ma tức trước cửa một trận vặn vẹo, khi đồ ăn đã được đưa vào lại nhanh chóng khôi phục lại bộ dáng cũ.
Bạch Lang cũng không để ý những cái đó, trực tiếp lấy đồ ăn ra.
Xem bộ dáng nàng không hề có ý đồ lẩn trốn, Sơn Si giật giật khóe miệng.
Người này là kẻ ngốc sao?
Như thế nào cảm giác ở Ma Vực chẳng khác gì Ma tộc như mình?
Hắn đầy mặt cô nghi.
Bạch Lang lại thản nhiên tự tại ăn cơm.
Nàng mở ra túi đồ ăn nóng hôi hổi do Sơn Si dùng tiền riêng của hắn mua, một đống lớn xếp ở trên bàn, mùi hương từ trong cánh cửa bay ra.
Bạch Lang cầm đũa lên, lúc này mới nhớ tới hỏi.
"Nga, thiếu chút nữa đã quên, ngươi có muốn ăn cùng không?"
Sơn Si vừa đưa cơm tới:......
"Không, muốn!"
"Ngươi, từ, từ, ăn, đi!"
Hắn ngữ khí cực kỳ kém.
Rốt cuộc bị Bạch Lang chọc tức rời đi.
Tiểu Bạch sắc mặt bất biến, cảm thấy tên ma này cũng quá chưa trải sự đời rồi.
Sau khi thảnh thơi đem đồ ăn ăn hết, ợ một tiếng, nàng mới xoa xoa bụng, một lần nữa lại chuyển viên gạch ra.
Tiểu Bạch Long phiên bản nhỏ lúc trước thử vốn là thập phần linh hoạt.
Nhưng Bạch Lang sau khi ăn một bàn thức ăn, bụng liền bị kẹt lại.
Tiểu Bạch:......
Nàng cũng không tin.
Lại uốn éo.
Nếu là có người ở chỗ này, sẽ nhìn thấy một con Tiểu Bạch Long đáng yêu nút bụng ở cái lỗ nhỏ vặn bên này cọ bên kia.
Di, như vậy hữu dụng a.
Bạch Lang cọ nửa ngày sau, trên mặt có chút kinh hỉ.
Lại tiếp tục cọ.
Trong chốc lát sau, chỉ nghe "tung tung" một tiếng, tựa hồ có thứ gì rớt xuống.
Cái lỗ bị kẹt rốt cuộc lại trống không rồi.
Bạch Lang sau khi chui được vào, phát hiện phía dưới viên gạch cư nhiên là hàn đàm.
Loại địa phương này nhất thích hợp với rồng.
Tung tung một tiếng, Bạch Lang không chút nào để ý tiếp tục vung vẩy cái đuôi bơi đi, muốn nhìn xem nơi này đến tột cùng là địa phương nào.
Nàng từ hàn đàm một đường bơi qua.
Vốn tưởng rằng chỉ là một cái đầm nhỏ mà thôi, không nghĩ tới lại lớn như vậy.
Bạch Lang bơi thật lâu, mới nhìn thấy giữa đầm dâng lên một cái đài.
Có người!
Thấy phía trên hình như có bóng dáng người, Bạch Lang vung đuôi, từ trên mặt nước nhảy lên.
Tình huống của Yến Phất Quang lúc này cũng không tốt.
Hắn rốt cuộc xem nhẹ đồ vật này.
Những năm gần đây, lực lượng của nó đã tăng trưởng đến mức hắn không thể phớt lờ được nữa.
Hắn mạnh mẽ lấy đi, lại vì vậy mà bị thương, không khỏi phun ra một ngụm máu.
Trong khoảng thời gian ngắn ma khí ăn mòn, vết thương cũ vào lúc này cũng bị kích phát.
Yến Phất Quang cầm kiếm đứng ở trên đại điện, ánh mắt hơi u ám.
Lúc này, từ trên trời giáng xuống một trọng vật, đè ở trên ám trảo từ thứ kia vươn ra, sống sờ sờ đem móng vuốt đỏ như máu đè ép trở về.
Bạch Lang lập tức hất cái đuôi bị dòng nước đẩy bắn lên, chỉ cảm thấy mông mình đang ngồi lên thứ gì mềm mềm, còn chưa kịp phản ứng, lại bị đẩy bắn vào một lồng ngực cứng rắn.
Di, cái gì vậy?
Bị bắn hai lần Bạch Lang nghi hoặc quay đầu lại, liền thấy chính mình...... đang đè sư tôn phun ra một búng máu.