Lúc Yến Phất Quang tiến vào, vừa hay nghe thấy Ảnh Ma đang nói "hải cẩu" linh tinh gì đó, nói xong còn đỏ cả mặt, vẻ bội phục nhìn về phía Tiểu Bạch Long. Hắn hơi dừng lại, có chút cô nghi.
Chẳng lẽ lúc hắn không ở đây đã xảy ra chuyện gì?
Một cây cỏ đuôi chó lúc này dừng lại ở ngoài cửa.
Yến Phất Quang vốn là muốn tìm một cơ hội hóa thành hình người, nhưng từ lúc ở trong thức hải của Bạch Lang nhìn thấy mình, liền có chút khó xử.
Nếu để nghịch đồ này biết được người mà mình mơ ước lại ở ngay trước mắt, vậy chẳng phải quá dễ dàng sao?
Yến Phất Quang nhướng mày, cảm thấy chuyện này vẫn là để chính nàng tự phát hiện ra thì tốt hơn.
Tâm tư trong lòng thay đổi, lại không nghĩ rằng ở cửa đứng nửa ngày, Bạch Lang cư nhiên cũng không nhìn thấy hắn, vẫn đang ngồi cùng tên Ma tộc kia không biết đang thảo luận việc gì.
Trong căn phòng an tĩnh, bỗng nhiên có tiếng ho nhẹ, làm cho Bạch Lang và Cừu Vân đang bốn mắt nhìn nhau giật nảy mình.
Hai người không hẹn mà cùng quay đầu lại, liền nhìn thấy một cọng cỏ nhỏ, lúc này lá cây đang giương cao ở trước mặt, làm cho hai người có chút chột dạ.
Cừu Vân vừa quay đầu liền đối mắt với cọng cỏ kia. Kỳ quái chính là, không biết vì cái gì, hắn vừa nhìn thấy cọng cỏ này theo bản năng liền có chút rét run.
Cừu Vân ôm chặt quả trứng khổng tước trong lồng ngực, theo bản năng lùi lại phía sau né tránh, vừa hay trốn ở phía sau Bạch Lang.
Bạch Lang quay đầu lại: "Ngươi trốn làm cái gì?"
Tốt lắm, bầu không khí càng lạnh hơn rồi.
Cừu Vân qua một lát nhỏ giọng hỏi: "Đây chính là cọng cỏ đuôi chó dự bị của ngươi đấy hả?"
Bạch Lang không hiểu bộ dáng sợ sệt của hắn là kiểu gì: "Đây là cọng cỏ nhỏ của ta, gọi là Quang Nhi."
"Quang Nhi, sao ngươi lại tới đây?"
Yến Phất Quang cười như không cười đánh giá hai người trước mắt, tựa hồ là đang hỏi: "Ngươi nói xem?"
Nhưng mà Tiểu Bạch Long hoàn toàn không tiếp thu được ý tứ của hắn.
Dù sao...... Một cọng cỏ mà?
Ngươi làm sao mà nhìn được nhiều tâm trạng như thế ở trên mặt nó.
Bạch Lang trực tiếp cúi đầu cầm lấy cỏ đuôi chó.
Bộ dạng cọng cỏ nhỏ của Yến Phất Quang hiện tại so với lúc trước khi Bạch Lang biến thành Tiểu Bạch Long còn muốn tiện hơn.
Lòng bàn tay vừa mở ra, là có thể hoàn toàn ôm lấy cỏ đuôi chó.
Bạch Lang khảy khảy cái lá trong lòng bàn tay, bởi vì cách rất gần, Yến Phất Quang thậm chí còn có thể cảm nhận được đuôi mắt nàng nhẹ nhàng đảo qua.
Hắn khẽ nhíu mày, sắc mặt đông lạnh dừng một chút.
Bạch Lang lại cầm hắn lên, ngữ khí hiếm khi tốt hơn một chút: "Ngươi đừng nóng giận, ta chỉ là cùng tiểu trùng trò chuyện một lát, không có xa lánh ngươi."
Trong suy nghĩ của Bạch Lang, cỏ đuôi chó là bởi vì nàng mà sinh ra linh trí, đó chính là đồ vật của nàng, là một thành viên sinh ra và lớn lên nơi bộ lạc dã nhân này của bọn họ.
Nhưng cái bóng vừa rồi lại không phải vậy.
Tuy rằng hắn biết rất nhiều thứ, hơn nữa nhìn có vẻ cũng rất lợi hại, nhưng ở trong lòng Bạch Lang, cũng vẫn chỉ là người ngoài, cùng những tên gian tế đang ấp trứng trên ngọn cây cũng chẳng khác gì nhau.
Đợi khi nàng đã lợi dụng xong tên ngốc này, sẽ cho hắn đi ấp trứng.
Yến Phất Quang bị Tiểu Bạch Long không ngừng trêu đùa, đuôi lông mày lạnh lẽo dần dần phai nhạt một chút.
Cũng phải, bản tôn chẳng lẽ lại không so được với cái thứ chân thân chỉ là một cái bóng à?
Trùng ma mà thôi, có cái gì cần phải quan tâm đâu.
Lại nói, chuyện nghịch đồ này mơ ước hắn, hắn còn không thèm so đo, nàng chẳng lẽ còn dám đối với người khác......
Hắn nghĩ như vậy, miễn cưỡng vươn lá cây đáp lại Bạch Lang một chút.
"Thôi, hết thảy đều là vì phá tâm ma."
Cỏ đuôi chó Yến Phất Quang biểu tình không chút để ý, nhưng là ánh mắt lại đang lẩn tránh, ai ngờ hắn mới vừa vươn lá cây ra, bên kia "răng rắc" một tiếng.
Cừu Vân bỗng nhiên kêu gào thảm thiết.
"A! A! Đây là chuyện gì?"
Yến Phất Quang:......
Đây là tiếng quỷ khóc sói gào gì vậy.
Bạch Lang nhíu nhíu mày, quay đầu lại liền thấy quả trứng trong lồng ngực Cừu Vân phá vỏ rồi.
......
Thấy Bạch Lang với cọng cỏ kia đồng thời nhìn qua, Cừu Vân chân tay luống cuống ôm quả trứng trong lồng ngực, khóc không ra nước mắt:
"Ta cũng không biết quả trứng này làm sao, thật sự."
Hắn thanh âm nói đến đây, lại yếu đi một chút:
"Ngươi, các ngươi nghe ta giải thích."
Mười mấy người ở trên cây ấp trứng đều không ấp nở, vậy mà ở trong tay Cừu Vân trứng lại nở ra.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh.
Khác với Cừu Vân bị dọa đến tuyệt vọng, Bạch Lang biểu tình lại có chút cổ quái.
Đám dã nhân ở một bên lại cao hứng vô cùng. Một đám giơ trường kích nhìn tiểu khổng tước, chỉ kém cao giọng hoan hô lên.
Nhưng Yến Phất Quang lúc này sắc mặt lại vô cùng kém.
Loại cảm giác này giống như là, ngươi ra ngoài bắt gặp được đạo lữ hồng hạnh xuất tường, nàng thật vất vả an ủi ngươi, nói với ngươi nàng cùng lão Vương cách vách không có quan hệ. Kết quả vừa quay đầu, lão Vương cách vách không chỉ mang thai, đến hài tử đều đã sinh ra.
Tuy rằng, Yến Phất Quang biết đây chỉ là ảo cảnh trong tâm ma.
Những quả trứng đó là tâm ma cảnh thiết trí, cùng Bạch Lang một phân linh thạch quan hệ đều không có. Nhưng lúc này nhìn quả trứng từ trong tay Cừu Vân ấp nở ra, hắn vẫn là trong nháy mắt sắc mặt lạnh xuống.
Mà càng làm hắn không vui chính là.
Sau khi thấy trứng đã ấp nở ra, Bạch Lang liền đem lực chú ý chuyển dời đến trên người tiểu khổng tước.
Cừu Vân lắp bắp, chân tay luống cuống, lại cảm thụ được khí lạnh một cách khó hiểu.
Đám dã nhân vây quanh hắn, làm cho hắn suýt thì cho rằng quả trứng này là do hắn sinh ra.
Đám dã nhân đặc biệt nhiệt tình, nếu nói lúc trước ánh mắt những dã nhân kia nhìn Cừu Vân chính là ánh mắt đợi làm thịt kẻ ngoại tộc, thì hiện tại chính là ánh mắt như nhìn thấy gà đẻ trứng vàng.
Thậm chí đã có dã nhân đề nghị với Bạch Lang, mấy tên đệ tử Thái Thanh Tông bị bắt tới kia đến bây giờ mỗi ngày chỉ biết quỷ khóc sói gào, một quả trứng cũng chưa ấp nở, không bằng để Cừu Vân đi chỉ đạo những người này ấp trứng, để đảm bảo lòi giống cho dã nhận tộc bọn họ.
Bạch Lang nắm cỏ đuôi chó, nhéo nhéo lá cây đối phương suy tư một lát, cảm thấy rất có đạo lý, vì thế ánh mắt lại dời về phía Cừu Vân.
Vị sư tôn liên tiếp bị bỏ qua:......
Khi Cừu Vân đang lắp bắp không biết đã xảy ra chuyện gì, Bạch Lang mở miệng nói: "Ngươi yên tâm, ngươi là nhân tài có kỹ thuật tới đây để trợ giúp tộc ta. Từ hôm nay trở đi, bổn thủ lĩnh sẽ giao trọng trách cho ngươi."
Trong lòng Long Nhật Thiên, gà đẻ trứng vàng với cọng cỏ nhỏ sủng vật nhà mình, cán cân đã có chút nghiêng.
Sủng vật mà, tùy tiện dỗ dành một chút là được.
Tên này biết ấp trứng, nghĩ nghĩ cũng có thể tạm thời lưu lại.
Tra long rất tự nhiên nghĩ như vậy. (Vâng con tra long độc nhất vô nhị, tra trong tra nam, cặn bã ấy ạ)
Yến Phất Quang lạnh mặt nhìn quả trứng Cừu Vân đang ôm trong tay, chờ con rồng ngốc kia đến giải thích với hắn, nhưng cứ chờ, chờ mãi.
Ánh mắt Bạch Lang đều đang đặt ở trên người Cừu Vân tên Ma tộc kia.
Yến Phất Quang:......
Đuôi lông mày nhảy dựng, rốt cuộc bình tĩnh lại, hắn cảm thấy tâm ma này quả nhiên sẽ làm cho người đánh mất tâm trí.
Yến Phất Quang lúc này băng sương bao trùm trên lá cây, nhìn về phía Cừu Vân nheo nheo mắt, làm cho Cừu Vân vô cớ đánh cái rùng mình.
......
Bởi vì Ấu Tể đã nở ra, theo tâm tình biến hóa của Bạch Lang, thời tiết âm u lúc trước lại biến thành ngày nắng, mặt trời treo trên cao.
Các sư huynh ở trên cây còn chưa biết có chuyện gì xảy ra, lúc này vẫn đang quỷ khóc sói gào.
"Đây rốt cuộc là địa phương nào a?"
Bọn họ ở trên cây muốn động cũng không thể động, cũng may vài người vào lúc ban đêm, nỗ lực cả đêm rốt cuộc cũng lắc rơi được hồ khoai tây ngoài miệng, có thể mở miệng nói chuyện.
"Ấp không nở được trứng thì không cho xuống, đây không phải là đang làm khó chúng ta sao? Chúng ta sao có thể ấp nở trứng được."
Một vị sư huynh vừa mở miệng liền khóc.
Châu Khắc cũng bị tra tấn đến thập phần suy yếu: "Cũng không biết Bạch sư muội thế nào rồi."
Mọi người tuy rằng bị bắt ngồi trên ngọn cây ấp trứng lâu như vậy, nhưng cũng biết Bạch Lang là bị cái địa phương quỷ quái này khống chế, kỳ thật cũng không trách nàng, chỉ nghĩ khi nào mới có thể đi ra ngoài.
"Phất Quang chân quân đi tìm Bạch sư muội, không biết có tìm được cách ra ngoài hay không."
Ai.
Mấy người bọn họ thở dài, trứng ở dưới mông một chút động tĩnh đều không có.
Thẳng đến khi buồn ngủ không chịu nổi nữa gục xuống ngủ, lại bỗng nhiên từ trên cây được thả xuống.
Bạch Lang trơ mắt nhìn những người này dám ngủ ngay trước mặt nàng.
......
A, thái độ như vậy, khó trách ấp không nở được trứng!
Nàng thần sắc trở nên nghiêm khắc.
Khi các sư huynh Thái Thanh Tông còn đang ngủ, bỗng nhiên bị đám dã nhân xiên tỉnh.
"Hu la hu la!"
......
Thanh âm điếc tai xung quanh làm cho đám sư huynh giật mình tỉnh dậy.
"Sinh rồi à? Sinh rồi à?"
Hắn thất kinh kêu một tiếng, đột nhiên không kịp phòng bị nhảy dựng lên.
Người bên cạnh cũng đều bị doạ tỉnh.
Bạch Lang:......
Sinh cái gì mà sinh.
Cái bộ dáng này sao mà sinh được!
Nàng nhíu nhíu mày, vị sư huynh kia sau khi tỉnh lại quay đầu nhìn thấy nàng liền bừng tỉnh, nhẹ nhàng thở ra.
"Hóa ra là ngươi a Bạch sư muội."
Hắn vừa dứt lời, lại phản ứng lại: "Bạch sư muội, là ngươi?! Ngươi khôi phục bình thường rồi sao?"
Bạch Lang lẳng lặng nhìn, cảm thấy những tên gian tế này thật sự là quá ngu xuẩn.
Khi hắn kích động cho rằng Bạch Lang rốt cuộc khôi phục bình thường, Bạch Lang nhíu mày nhìn hắn một cái.
"Cái gì khôi phục bình thường? Bổn thủ lĩnh vẫn luôn rất bình thường. Hôm nay thả các ngươi xuống là vì có chuyện khác."
......
"Ta cảm thấy các ngươi lâu như vậy vẫn ấp không nở được trứng là bởi vì các ngươi không có kỹ năng, cho nên ta cố ý tìm một người tới dạy các ngươi kỹ năng ấp trứng."
Cừu Vân còn đang mơ mơ hồ hồ, khi đang cảm thấy một trận lạnh buốt chạy dọc sống lưng thì bỗng nhiên bị đẩy ra.
"Không, không phải, ta không biết a."
"Ấp trứng, Ma tộc?"
Để cho tên Trùng Ma này dạy bọn họ ấp trứng?
Các sư huynh đều chấn kinh rồi.
Bọn họ một đám chi li qua la đang muốn tỏ vẻ bất mãn, liền nghe thấy bên tai truyền đến một đạo truyền âm.
"Đồng ý với nàng. Bám lấy cái tên Ma tộc khuấy nước đục mù kia, không được để hắn tới gần Bạch Lang, bản tôn sẽ phá giải nơi này."
Thanh âm lãnh đạm kia rất quen thuộc, Châu Khắc sau khi nghe được chợt phản ứng lại.
Đây không phải là thanh âm của Phất Quang chân quân sao?
Chân quân hiện tại đang ở đâu?
Hắn trong lòng lộp bộp một chút, ánh mắt lặng lẽ ở trong phòng đánh giá một vòng, nhưng chẳng phát hiện ra cái gì.
Di, vừa rồi còn nghe thấy thanh âm của Phất Quang chân quân, người ở đâu a?
Châu Khắc nói thầm, hoàn toàn xem nhẹ cọng cỏ đuôi chó đang toát ra khí lạnh không được ai để ý ở trong phòng.
Cừu Vân vốn cho rằng những người này nhất định sẽ cự tuyệt.
Hắn sao có thể dạy người khác ấp trứng.
Nhưng lại không nghĩ tới, chỉ là trong nháy mắt, đám đệ tử Thái Thanh Tông vừa rồi còn ồn ào không muốn vậy mà lại đồng ý rồi.
Bọn họ nhìn nhau liếc mắt một cái, như là bỗng nhiên đạt thành nhận thức chung, như hổ rình mồi nhìn hắn.
Cừu Vân cảm thấy sau lưng một trận lạnh run, còn chưa kịp nói lời nào, sự việc đã định.
"Đợi đã, ấp trứng mấy việc này sẽ làm chậm trễ tiến độ của chúng ta. Ngươi, ngươi không phải còn muốn hiểu biết thêm về vị hôn phu của ngươi sao?"
Cừu Vân cười gượng nhìn về phía Bạch Lang giãy giụa lần cuối.
Bạch Lang kinh ngạc nhìn hắn một cái, nghĩ thầm thật đúng là tên ngốc: "Không cần nữa, những điều ngươi nói ta đã hiểu rồi. Ta cảm thấy ta so với ngươi lợi hại hơn một chút!"
Sau khi có được tin tức, Bạch Lang chân thực cảm thấy khả năng cân nhắc suy nghĩ của bản thân so với Cừu Vân còn tốt hơn.
Hắn vẫn là ấp trứng tương đối tốt.
Nàng tự tin tràn đầy nắm cỏ đuôi chó.
"Ngươi cẩn thận ấp trứng đi. Ngươi yên tâm, trong vòng mười ngày ta nhất định sẽ X được hắn! Ngươi cứ chờ tin tức tốt của ta là được."