Ta Tu Bổ Cốt Truyện Lại Băng Rồi

Chương 33: 33 Ngộ Thiên Tôn Giả


Trong đêm hơi lạnh, một người đứng phía trên bí cảnh Ngộ Thiên, ống tay áo to rộng màu đỏ bay tán loạn, trong lòng ngực có một bóng dáng thực hư lẫn lộn, chính là Thẩm Bạch.
Vân Hàn nghe lời Thẩm Bạch nói, nét mặt ngưng đọng, tiện đà hồi tưởng quá khứ, trầm giọng nói, "Huynh trưởng ngươi?"
Thẩm Bạch gật đầu, "Đúng vậy, là hắn là hắn, hắn đọa vào ma đạo còn có đạo lữ, đối với con lạt thủ tồi hoa không lưu tình chút nào!"
Sát khí tụ lại trong mắt Vân Hàn nhưng dần lại bị áp chế.
Thẩm Bạch vừa rồi đầu óc chưa thanh tỉnh, lúc này mới hoàn hồn hơn phân nửa, này, này rốt cuộc là sư tôn hay là kiếm hồn đây.
"Sư, sư tôn, con..."
Thẩm Bạch ngẩng đầu, vừa định nói chuyện, phía sau bị một đạo chân khí trực tiếp đánh úp.
Vân Hàn bảo vệ Thẩm Bạch, nghiêng người một chưởng đánh đi cùng chân khí kia va chạm, tức khắc không trung "Oanh" lên một tiếng rồi bạo liệt mở ra.
Thẩm Bạch:...
Trước người bọn họ, một bóng hình bay phía trên hư không, quần áo nâu thẫm, mơ mơ hồ hồ, uy áp khiến người không dám nhìn thẳng.
"Mộng Yểm!"
Người nọ lên, tựa như thất thần, đột nhiên đánh tới chỗ Vân Hàn.
Vân Hàn giơ tay, chuôi kiếm kinh diễm toàn bộ tu chân giới trực tiếp ở trước người, bạch quang đại lượng, từng trận kiếm khí đánh tới Ngộ Thiên tôn giả.
Ngộ Thiên tôn giả cứng đối cứng tiếp được, trong miệng vẫn là hai chữ kia, "Mộng Yểm!"
Vân Hàn cúi đầu, nhìn về phía Thẩm Bạch, Thẩm Bạch lắc mạnh.

"Cùng con tuyệt đối không có tí xíu quan hệ nào, này là chuyện của bao nhiêu năm trước nha, con thanh bạch, con đứng đắn!"
Vân Hàn lấy ra chén đèn nhỏ, đèn kia bộ dáng giống như hoa sen, ngay trung tâm là một viên hạt sen, ảm đạm không chút ánh sáng.
"Cầm nó, ở một bên chờ ta."
"Vâng."
Thẩm Bạch ôm đèn, tay hắn vừa mới nắm lấy, đèn nhỏ đột nhiên phát ra ánh sáng mỏng manh, hạt sen ngay trung tâm như sống lại, từng đợt ánh sáng làm Thẩm Bạch thấy phi thường ấm áp, thậm chí thân thể tựa như có thực chất.
Thẩm Bạch ôm đèn bay đi, cuối cùng dừng ở trên một chỗ cao.
Hắn nhìn bí cảnh phía dưới, không biết sao lại thế này, khắc khí bao quanh tất cả ở dưới, tựa hồ có thứ gì đang phát sinh.
Cốt truyện này, thật băng!
Thẩm Bạch chuyên tâm nhìn hai bóng dáng trên bầu trời, một hồng một ảo.
Bóng dáng hư ảo kia cuối cùng cũng không phải là đối thủ của sư tôn, trong chốc lát đã ở thế hạ phong.
Trong lúc nhất thời Thẩm Bạch có chút gấp, nếu là sư tôn thắng, khẳng định sẽ đem hắn về Vân Phong, đến lúc đó, hắn muốn đi thì rất khó khăn.
Làm sao bây giờ đây, đúng rồi, để cho sư tôn phân tâm!
Thẩm Bạch ôm đèn, đối với bóng dáng kia bắt đầu hô to, "Sư tôn, người biết con ngày đêm đều tưởng niệm người không, mỗi ngày đều bất an, đau thấu tâm can!"
"Tưởng tượng con bị kẻ xấu hãm hại, sau này không bao giờ có thể làm bạn bên cạnh người, nghĩ đến đây, đến đây, đệ tử hận không thể lập tức hồn phi phách tán!"
"Trời đất làm chứng, ánh trăng tỏ rõ, sư tôn, sau này đệ tử nếu không ở bên cạnh người, người cần phải chiếu cố bản thân thật tốt, nguyện có người cùng ngắm hoàng hôn, nguyện có người cùng phù dung trong trướng cùng chung vui!"
Thân ảnh đỏ rực kia, không lưu dấu vết ngẩn người.
Thẩm Bạch hít sâu một hơi, tỏ vẻ không đành lòng với tâm.
"Hồi tưởng lúc ở Vân Phong, sư tôn, tương lai đệ tử không ở bên cạnh người, ai tới chiếu cố người đây, ai tới vì người thêm áo, vì người tẩy đi một thân phong sương, còn nhớ bài hát ngọt ngào của chúng ta không?"
"Người là tâm, là gan của con, người là ba phần tư bên trong sinh mệnh, tháo xuống ngôi sao tặng cho người, tháo xuống ánh trăng tặng cho người."
"người là của táo nhỏ của con, yêu người như nào cũng không ngại nhiều, sư tôn, người phải nhớ kỹ, con tuy rằng đã chết nhưng người vĩnh viễn là quả táo nhỏ của con, con sẽ ghi mãi trong lòng, không bao giờ quên!"
"Chuyến này đi hoàng tuyền nhiều mạo hiểm, trên cầu Nại Hà chờ ngàn năm, chỉ sợ uống nhầm canh Mạnh bà, chớ lại vong tình không quên quân!"
Thân ảnh rực rỡ kia cuối cùng cũng dừng lại, bị Ngộ Thiên tôn giả đánh rớt, rồi lại nhanh chóng bay tới chỗ Thẩm Bạch.
Dưới ánh trăng, mỹ nhân như ngọc kiếm như hồng.
Bạch Sương, Bạch Hồng, thì ra ngọn nguồn là như thế.
Thẩm Bạch tâm vừa động, hơi bước tới phía trước một bước, cổ chân đột nhiên bị thứ gì gắt gao nắm lấy.
Thẩm Bạch chớp chớp mắt, nhìn xuống dưới.
Má ơi!!
Phong Thiên đang từ dưới vực sâu bò lên trên, một thân ma khí quả thực làm người sợ hãi, mặt vô biểu tình, chỉ âm trầm nhìn chằm chằm Thẩm Bạch!
Định mệnh, ta vừa mới nói gì đó, Phong Thiên ngươi bình tĩnh, ngươi nghe ta giải thích!
Thẩm Bạch run rẩy vươn tay, chỉ vào Phong Thiên tựa hồ muốn nói điều gì nhưng mà lại nói không nên lời.
Cũng trách hắn, mẹ nó địa phương cao nhất bí cảnh, còn không phải là cái huyền nhai này sao!
Phong Thiên chậm rãi bò lên, nhìn Thẩm Bạch không có cảm xúc gì, chỉ lặp lại lời Thẩm Bạch nói.
"Chỉ sợ uống lầm canh Mạnh bà, chớ lại vong tình không quên quân, sư huynh, ngươi rốt cuộc trong lòng chỉ có một mình sư tôn!" Phong Thiên giờ phút này một thân chật vật, vô số ma khí từ người y bay ra, như là sương đen cùng y dây dưa.
Thẩm Bạch muốn lui ra phía sau lại bị Phong Thiên nắm chặt muốn chết.
"Buông ra!"
Vân Hàn từ không trung rơi xuống, Sương Quang mười bốn đêm lập tức "ong ong" rung động chỉ hướng Phong Thiên, tựa hồ ngay sau đó lập tức đâm tới.
Phong Thiên liếc cũng không thèm liếc Vân Hàn một cái, gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Bạch, ánh mắt kia cực kỳ giống ác quỷ.
Thẩm Bạch bị dọa đến câm nín, mắt trông mong nhìn Phong Thiên, sợ vị này xúc động xông lên cắn hắn một cái.
"Lạnh, bình tĩnh đi!" Thẩm Bạch đáng thương hề hề.
Phong Thiên tự dưng bật cười, Vân Hàn ngưng mi, kiếm khí tăng thêm, như cũ hai chữ, "Buông ra!"
Phong Thiên lúc này mới chú ý tới bên cạnh còn có một người, y nhìn lại, liền nhận ra ai, đột nhiên nắm lấy tay Thẩm Bạch kéo xuống dưới huyền nhai.
Vân Hàn lập tức bạo trướng thân ảnh tiến lên kéo người, sau đó bóng dáng phía sau còn nhanh hơn, phi tới chỗ Thẩm Bạch.
Sau đó trực tiếp duỗi tay bóp cổ Thẩm Bạch, trợn mắt giận dữ.

"Mộng Yểm!"
Thẩm Bạch:...
Hệ thống cứu ta!
Thẩm Bạch hiện tại là hồn thể, cả người khó chịu muốn chết, cổ chân bị Phong Thiên nắm lấy, gắt gao lôi xuống huyền nhai, mặt trên thì bị bóp cổ, tựa hồ hận không thể bóp chết hắn, bên cạnh là sư tôn giữ chặt tay chính mình, phòng ngừa hắn bị Phong Thiên kéo xuống.

Quả thực là sống không bằng chết, đã chết lại chết!
"Răng rắc ——"
Một tiếng vang truyền đến.
Nguyên lai là chén đèn nhỏ Vân Hàn vừa mới cho đang được hắn cầm tốt trên tay, giờ bị ba người dây dưa như vậy, trực tiếp từ trong tay rơi xuống, chỉ nghe thấy một thanh âm vang lên rồi vỡ nát đầy đất.
Không gian trở nên yên tĩnh, tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Thẩm Bạch điên cuồng bắt đầu kêu gọi hệ thống.
Hệ thống, cầu ngươi cứu ta một mạng, như nào cũng được, yêu cầu của ngươi ta đều đáp ứng, ngươi không phải tò mò sao, đừng nói nhìn, có thể sờ, có thể thân, có thể thượng, như thế nào cũng có thể!
Hệ thống, ngươi còn nhớ rõ ta là tâm can bảo bối của ngươi, ngươi không thể vứt bỏ ta, tuy ta hay dối lòng nhưng ta thật sự chỉ có một người là ngươi!
Hồi lâu, hệ thống lên tiếng.
【Ngươi thật răm】
Đúng vậy đúng vậy, ta sai rồi, ta nhất định sẽ bỏ đi để làm người, đứng đắn làm người sạch sẽ, không bao giờ nói lung tung, bằng không băm chít chít để chứng minh!
【Ta rất thích】
Thẩm Bạch:......
Thích hắn răm, vẫn là...băm chít chít?
Đệt mợ, mặc kệ là người trước hay người sau, đều rất dọa người được chứ, hệ thống ngươi làm sao vậy, ngươi vẫn là hệ thống chính trực ba tốt trước kia sao?!
【Ba người, ngươi cảm thấy ai dễ lừa nhất?】
Thẩm Bạch nỗ lực nhìn nhìn.
Tuyển thủ thứ nhất Phong Thiên, không được, này mẹ nó kéo xuống huyền nhai, không cần nghĩ cũng khẳng định được không có chuyện gì tốt, không chừng đem hắn đi hôi phi yên diệt.
Tuyển thù số hai sư tôn, cũng không được, sư tôn đau lòng hắn như vậy, muốn dẫn hắn trở về còn nói không chừng sẽ giúp hắn tìm thân thể, đến lúc đó đi hoàn thành nhiệm vụ như thế nào.
Thẩm Bạch nỗ lực chớp mắt với người đang bóp cổ chính mình.
Không sai, là ngươi, tuyển thủ số ba, Ngộ Thiên tôn giả!
Ta tuyển Ngộ Thiên tôn giả!
【Đây là bí cảnh Ngộ Thiên, trong đó hết thảy đều hẳn là tùy ý y mà biến hóa】
Ta thật là tuệ nhãn thức châu!
Thẩm Bạch bắt đầu nỗ lực tỏ ý với Ngộ Thiên tôn giả, không ngừng lắc đầu, lại gật đầu, ra vẻ chính mình có chuyện cần nói!
Ngộ Thiên tôn giả đột nhiên bừng tỉnh, càng tăng thêm sức lực.
"Mộng Yểm, ngươi là cái loại đoạn tụ lả lơi ong bướm sớm ba chiều bốn!!"
Thẩm Bạch:...
Ta mẹ nó đã làm sai cái gì!
Trời ơi, đem sét đánh chết ta đi!
"Ầm ầm ầm ——"
Không trung đột nhiên giáng xuống Tử Lôi, khí thế hừng hực, đánh tới Thẩm Bạch.
Thẩm Bạch:...
Ta mẹ nó chỉ là thuận miệng nói thôi!
Vân Hàn nhìn về phía Tử Lôi, sắc mặt ngưng đọng, tựa hồ nghĩ tới cái gì, lập tức vươn tay đánh tới hai người Thẩm Bạch.
"Lách cách ——"
Tử Lôi kia dừng hết ở trên người bọn họ, Ngộ Thiên tôn giả bị đánh đến ngây ngẩn.
Sư tôn nhà mình vốn không định buông tay nhưng ai ngờ Tử Lôi lại lần nữa cuồng khởi trên không trung, cứ như muốn phá mây lao xuống.
Vân Hàn lập tức thu tay, xoay người đi mất, y không thể liên lụy đệ tử mình, ba nghìn Tử Lôi này là vì y mà đến, là kiếp nạn của y.
Thẩm Bạch được nới lỏng, cánh tay cũng thế, cúi đầu, đối mặt với gương mặt tươi cười âm u của Phong Thiên, sau đó đột nhiên bị kéo xuống vực sâu.
"A a a ——!!"
Thẩm Bạch kêu to, Ngộ Thiên tôn giả bị bất ngờ, thấy Thẩm Bạch rơi vào huyền nhai, như nhìn thấy sự tình đáng sợ gì, đánh úp về phía Thẩm Bạch.
Chân khí mạnh mẽ đánh tới Phong Thiên.
Trên người Phong Thiên tất cả đều là miệng vết thương, khóe miệng chảy vô số máu tươi nhưng lại gắt gao không chịu buông.
Ngộ Thiên tôn giả giơ tay, giống như một thanh đao sắc bén định chém xuống cánh tay kia của Phong Thiên.
Thẩm Bạch kinh hãi, lập tức chạy nhanh đem người kéo đi, mẹ nó ngươi dám chém tay Phong Thiên thử xem, muốn chém thì chém hắn này!
Thẩm Bạch không biết lấy dũng khí từ đâu ra, đem đùi ương ngạnh đón lấy chưởng phong kia, cũng may hắn hiện tại là hồn thể, đùi chỉ đau trong một cái chớp mắt rồi không còn chi giác, toàn thân khôi phục xám xịt, thực thể vừa mới ngưng kết lại lần nữa biến mất.
Phong Thiên nguyên bản là đang nắm lấy cổ chân Thẩm Bạch, tay lại nắm phải khoảng không, trên tay chỉ để lại vài sợi chân khí.
Mặc dù lại rơi vào huyền nhai, trong lòng Phong Thiên không có một chút sợ hãi, chỉ là gắt gao, gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Bạch, ánh mắt kia âm trầm, mang theo cảm xúc không nói lên lời.
Thẩm Bạch bị dọa hết hồn, quay đầu định chạy, kết quả quay người lại chính là gương mặt của Ngộ Thiên tôn giả.
Anh tuấn thì anh tuấn đấy, lúc còn sống chắc cũng là một người phong lưu phóng khoáng nhưng ngươi cũng đã chết, còn chấp niệm như vậy là dở rồi.
"Mộng Yểm, ngươi cuối cùng vẫn là rơi vào tay ta!"
Ngộ Thiên tôn giả nói, bắt lấy tay xám xịt của Thẩm Bạch, trực tiếp hướng tới khối đá nghiêng bản thân lưu lại.
Kia mẹ nó là lối vào truyền thừa, có chết cũng không muốn vào!
Căn bản Thẩm Bạch không thể giãy giụa, chỉ có thể cùng Ngộ Thiên tôn giả nghiêng người đi vào bên trong tảng đá, sau đó bí cảnh trở nên sôi trào như một mặt gương bị đánh nát, vô số đồ vật bị rách tan nát như trở về nguyên bản.
"Ầm ầm ầm ——"
Không trung lại lần nữa xuất hiện Tử Lôi, tối tăm mù mịt, Tử Lôi phát ra tiếng vang lớn.
Thẩm Bạch nước mắt lưng tròng bị Ngộ Thiên tôn giả nắm chặt kéo dô truyền thừa.
Kết quả đi vào, vừa ngẩng đầu đã thấy một cái sơn động nhỏ rách tung tóe, trong lòng sơn động chính là một khối xương trắng ngồi xếp bằng.
Không sai, vị Ngộ Thiên tôn giả thực lực được thổi cao tận trời mà truyền thừa lại đơn giản như thế, mẹ nó Mộng Yểm dưới vực còn có một tòa cung điện hoa lệ!
Ngộ Thiên tôn giả dừng chân, y nhìn xương trắng kia, bỗng nhiên hiểu rõ.
"Nguyên lai, ta đã chết lâu như vậy sao." Ngộ Thiên Tôn giả nói.
Thẩm Bạch không dám đáp lời, hy vọng vị này có thể thanh tỉnh một chút, ngàn vạn lần đừng nhận sai người.
Đột nhiên, Ngộ Thiên nhìn Thẩm Bạch, vươn tay như muốn bóp cổ Thẩm Bạch.
"Mộng Yểm, ngươi thế nhưng còn dám xuất hiện trước mặt ta!"

Thẩm Bạch bắt đầu trợn trắng mắt, nắm lấy cổ tay đang bóp chặt mình kia.
"Ta có thể giải thích, thật sự!"
Thẩm Bạch cảm thấy hồn thể thực sự không dễ chịu, chủ yếu là vì vị tôn giả này cũng ở dạng linh hồn, chạy cũng không thoát nổi cái loại này.
"A, ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng ngươi?" Ngộ Thiên tôn giả tiếp tục bóp cổ Thẩm Bạch.
Thẩm Bạch khó chịu cực kỳ, nhấc chân đạp vào trung tâm vị kia một cước.
Cũng không biết có phải là do bản năng nam nhân hay không, Ngộ Thiên tôn giả kinh hãi, hoàn toàn không cảm bản thân không phải thân thể chân thực, trực tiếp lui ra phía sau mấy bước!
Thẩm Bạch thở dốc trong chốc lát, mắt thấy y lại muốn xông tới, nhịn không được hô to, "Vì cái gì, vì cái gì muốn đối đãi ta với như vậy, trước kia lúc cùng nhau ngắm trăng thì gọi người ta là Tiểu Điềm Điềm, hiện tại người đã chết, quên mất những ngọt ngào trong dĩ vãng, bắt đầu gọi người ta là Mộng Yểm rồi đòi đánh đòi giết!"
Ngộ Thiên Tôn giả:...
Qua một hồi lâu, Ngộ Thiên tôn giả chậm rãi lẩm bẩm.

"Tiểu...Tiểu Điềm Điềm?"
Thẩm Bạch hít mũi, thừa dịp y thất thần, vươn tay nhịn không được bóp chặt tay Ngộ Thiên tôn giả.

"Ngươi cho rằng ta táng thân ở bên trong bí cảnh này là muốn đối địch với ngươi cả đời sao, còn không phải là vì ngươi cái đồ không có lương tâm!"
"Ngươi, vì ta?"
Ngộ Thiên tôn giả nhíu mày nhìn Thẩm Bạch.
Thẩm Bạch ủy khuất hít mũi, "Ngươi đã quên sao, sau khi ngươi chết, ta cũng thế, chúng ta là một đôi thần tiên quyến lữ, bên trong bí cảnh, ngươi đưa nước ngươi làm ruộng, từ giặt quần áo đến nấu cơm, nếu không phải ngươi bị người đạp vào bí cảnh, ngươi cũng sẽ không mất trí nhớ quên mất những điều tốt đẹp của chúng ta."
Ngộ Thiên tôn giả như lâm vào hồi ức, nhưng mà hồi ức quá mức xa xăm, thứ có thể nhớ lại không có nhiều lắm, càng miễn bàn đến thời gian tàn khuyết sau khi y chết.
Đã quá lâu, lâu đến mức tưởng như cả đời rồi lại cả đời.
Ngộ Thiên tôn giả cười khổ, dường như tường tận, chỉ nhìn Thẩm Bạch.

"Ngươi lại gạt ta, Mộng Yểm, cho dù biết ngươi gạt ta nhưng ta còn tâm duyệt."
Thẩm Bạch:...
Chà Mộng Yểm tồi thế!
Nhìn xem người đã bị ngươi lừa thành cái dạng gì rồi!
Nhưng mà, ta thích.
Thẩm Bạch tiếp tục hít mũi, nhìn sơn động đơn sơ, lại nghĩ đến trong cốt truyện hắn viết Mộng Yểm có hẳn một tòa cung điện hào nhoáng, thật chênh lệch, khó trách Mộng Yểm không cùng ngươi.
Mẹ nó rõ ràng chính là đại gia nhà giàu, ai thèm ở cùng lão cán bộ nông thôn.
"Mộng Yểm, ta chỉ là một sợi tàn niệm, nếu ta tan biến, sau này ngươi phải làm sao?"
Ngộ Thiên tôn giả nửa tỉnh nửa mê, nửa mơ nửa không, chỉ nhìn Thẩm Bạch rồi nói.
Thẩm Bạch nheo mắt, có dự cảm bất thường.
Ngộ Thiên tôn giả nắm lấy tay Thẩm Bạch, mang theo vài phần vui mừng khó có được, "Không bằng chúng ta cùng hôi phi yên diệt đi!"
Thẩm Bạch:...
Thẩm Bạch trong lúc nhất thời lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn, "Được nha, không bằng ngươi đi trước, ta lập tức theo sau."
Trong mắt Ngộ Thiên tôn giả xuất hiện vui mừng, rất nhanh lại biến mất.
"Kẻ lừa đảo, ngươi sao có thể cùng ta, thà đem ngươi phá hủy trước!"
Thẩm Bạch lui ra phía sau vài bước, dựa vào bên cạnh tường đá, chạm vào lại lồi lõm, hắn quay đầu, chỉ thấy bốn phía sơn động vô cùng vặn vẹo, đều là khắc tên một người, Mộng Yển.

Có cực đoan lại thâm hận, có một chữ phá lệ nghiêm túc, mỗi một cái tên phảng phất đều mang theo một loại cảm xúc, yêu hận tình thù, chìm nổi bên trong những dòng chữ.
Trong đầu Thẩm Bạch hiện lên một hình ảnh, vị tôn giả sắp ngã xuống, giấu đi toàn bộ sự kiêu ngạo, chỉ còn lại đáy lòng đầy chấp niệm, y cầm lấy chủy thủ đứng trước bức tường, cố chấp lại mạnh mẽ, một chữ rồi một chữ tựa hồ còn không ngừng nỉ non.
"Mộng Yểm, ngươi thắng rồi, ta rốt cuộc đã ngã xuống trước ngươi, nhưng ta không cam lòng, ta không cam lòng!"
"Ngươi dám bỏ ta mà đi, ta muốn giết ngươi!"
"Mộng Yểm, vì sao phải rời đi, lòng ta đối với ngươi có chỗ nào không vừa mắt!"
"Mộng Yểm, ta sắp ngã xuống, ngươi làm trò không chịu đến xem ta."
"Mấy ngày này bí cảnh sẽ hình thành vô đạo trận, Mộng Yểm, ngươi tốt nhất đừng tới, ngươi đến rồi sẽ ngã ở bên trong bí cảnh của ta, ngươi sẽ ngã xuống cùng địa phương với ta, ha ha ha!"
"Mộng Yểm, Mộng Yểm, Mộng Yểm..."
Tâm tâm niệm niệm, chỉ có một cái tên, một người khắc vào trong xương cốt.
Toàn thân Thẩm Bạch nổi da gà, Mộng Yểm rác rưởi, hại người thật nặng!
Hệ thống, ngươi nếu không chịu giúp ta, ta mẹ nó thật sự không có biện pháp chạy thoát đâu, bên ngoài còn có sư tôn như hổ rình mồi!
【Ta có điều kiện】
Tất cả đều đáp ứng.
【Dù ngươi có thể đi ra ngoài thì sẽ như thế nào?】
Thẩm Bạch nhất thời không có lời gì để nói, dựa theo cốt truyện, Phong Thiên hẳn đã tiếp thu truyền thừa của Mộng Yểm, mà hắn làm Thẩm Tiếu Bạch đã cướp đoạt lĩnh ngộ truyền thừa Ngộ Thiên tôn giả, mà lúc này, tin tức linh thú Nghênh Phong sơn chắc đã truyền đến tai mọi người.
Sau khi Phong Thiên từ trong truyền thừa đi ra sẽ lập tức chạy đến Nghênh Phong sơn, sẽ bị Thẩm Tiếu Bạch lại lần nữa cướp đoạt linh thú, trước mặt mọi người Phong Thiên không dám lộ ra thân phận ma tu, vì thế ngầm đem Thẩm Tiếu Bạch lột da bẻ xương.
Này là cốt truyện ban đầu.
Mà dựa theo sự phát triển về sau, Phong Thiên trở lại Vân Phong, ngoài kiếm trong ma.
Ai ngờ trong một lần tông môn đại bỉ y lại bị người hoài nghi, thậm chí duy trì áp chế Phong Thiên.
Mà Phong Thiên bắt đầu không tin bất luận kẻ nào, giết người diệt khẩu, càng ngày càng không thể khống chế hành động của mình, cuối cùng trong một lần tu luyện với đệ tử đồng môn, lúc bị một đám ma tu vây công, bại lộ thân phận.
Lúc ấy Phong Thiên giết chết mười ba người đồng hành, trực tiếp hoàn toàn đọa vào ma đạo, càng thêm càn rỡ.
Cốt truyện giả heo ăn thịt hổ cũng bắt đầu, hắn không thần phục Ma Tôn, cũng không trở về quy tiên tông, chỉ tu luyện một mình, lại bị người vu oan giá họa, gây thù chuốc oán vô số.
Sau này ở một lần đại vậy công, Phong Thiên thân bị trọng thương, không thể không cắt qua hư không mà chạy, rơi vào ba ngàn thế giới, gặp gỡ người có khả năng trở thành nữ chủ nhất nhưng cố tình nàng lại là nữ xứng.

Cốt truyện về sau còn khá dài, Thẩm Bạch load cả buổi, nhiều nhất cũng chỉ nhớ tới đại cương truyện, cốt truyện quá mức tinh tế hắn chỉ nhớ được mơ màng.
Nhưng không thể không nói, đây quả thực là một đoạn cốt truyện dài dòng, cũng phải mấy trăm vạn chữ, hơn nữa toàn bộ hành trình không mang theo thủy đích*.
Khum có hỉu
Aiz, hiện tại ngẫm lại, thật muốn một cái tát đập chết chính mình ngay lúc đó, không có việc gì lại đi viết như thế, hiện giờ hối hận cũng đã muộn.
Mà dựa theo cốt truyện, hắn chỉ cần kế thừa truyền thừa Ngộ Thiên tôn giả, sau đó đem cho Phong Thiên, vậy là qua được một trạm trung chuyển ngắn ngủi.
Thẩm Bạch liếc nhìn Ngộ Thiên tôn giả một cái, sau đó trộm nhéo đùi, tuy rằng là trạng thái linh hồn nhưng nên đau thì vẫn đau, Thẩm Bạch lập tức nước mắt lưng tròng, chỉ tay mắng Ngộ Thiên.
"Ngươi phụ lòng ta!"
Ngộ Thiên tôn giả ngẩn người, phụ lòng, hắn?
"Ngươi biết ta đã bị ngươi thương tổn bao nhiêu không! Ngươi biết ta chờ ngươi chờ đến dưa chuột cũng lạnh không! Ngươi biết ngươi tra tấn bao lâu ư! Cho dù ta đã lừa gạt ngươi ngàn ngàn vạn vạn thứ, chỉ có chân tình này ta chưa từng phụ qua ngươi!"
Ngộ Thiên tôn giả nghiêng đầu, không quá minh bạch.
"Trên vạn năm, ta biết rõ bí cảnh này chính là tử lộ của ta, vì sao ta lại cố tình muốn vào, cho đến ngày nay, ngươi lại như cũ không hiểu rõ tâm ý của ta, ngươi nếu muốn giết ta, thì giết luôn đi, dù sao ngươi cũng không tin ta, ta là có nỗi khổ riêng, thôi đừng, đừng khiến ta chết trước mặt ngươi, ta không đành lòng làm ngươi đau lòng một lần nữa."
Thẩm Bạch chớp mắt, nỗ lực bài trừ một giọt nước mắt.
Ngộ Thiên tôn giả hoảng loạn, y vươn tay, định tiến lên, rồi lại không biết làm thế nào.
Ái mộ? Mộng Yểm ái mộ hắn?
Sao có thể, đúng rồi, bí cảnh trận pháp này, Mộng Yểm cũng ngã xuống ở đây.
Vì sao, vì sao?
Thẩm Bạch liếc mắt, thấy vậy nhịn không được dậm dậm chân, "Trước kia thời điểm bồi nhân gia ngắm trăng thì gọi người ta là Tiểu Điềm Điềm, hiện tại người chết rồi chẳng nhớ điều chi, gọi người ta là Mộng Yểm, được lắm Ngộ Thiên tôn giả, thật sự là ta mắt mù, thế nhưng cũng nguyện ý bồi ngươi ngã xuống tại đây."
"Mộng...Mộng Yểm?" Ngộ Thiên Tôn giả nghi hoặc, lại như lâm vào hồi ức.
Thần sắc tựa mộng phi mộng, tựa tỉnh phi tỉnh.
Thẩm Bạch thấy vậy, tiếp tục nói, "Ngươi thật sự cho rằng ta tới ngã ở bí cảnh của ngươi là do truyền thừa sao, còn không phải là vì cái đồ nam nhân thúi nhà ngươi, ngươi biết rõ ta tính nết ngạo mạn, những lời này một hai phải để ta nói rõ!"
Ngộ Thiên tôn giả ngẩn người, rũ mắt, vẫn không nhúc nhích.
Mà đúng lúc này, trên người Ngộ Thiên tôn giả đột nhiên phát ra u quang, cứ như là rút ra từ người y, trạng thái gần thành thực thể lại trở nên trong suốt.
Cuối cùng, những đốm sáng đó bỗng nhiên đánh úp Thẩm Bạch.
Vô số đốm sáng xuyên qua người Thẩm Bạch, trông thật lóa mắt, theo chân đốm sáng, những ký ức xa xăm đó giống như thủy triều, từng chút từng chút trào về.
Thiếu niên kinh thái tuyệt diễm, ngay từ đầu chính là thiên chi kiêu tử lại gặp một thiếu niên trác tuyệt khác.
Hai người chỉ hận gặp nhau quá muộn, rồi lại không đánh không quen, cuối cùng thưởng thức lẫn nhau, một người ma tu, một người đạo tu, ngoài là địch thủ, trong là bạn thân.
"Ta thấy ngươi lớn lên tuấn tú, không bằng cùng ta về nhà, làm con dâu nuôi từ bé của ta thế nào?"
"Thật sự không biết trời cao đất dày, nhận một kiếm của ta!"
Thời gian niên thiếu trôi qua thật nhanh, tuổi tác lớn dần, thân phận hai người bởi vậy mà càng thêm bất đắc dĩ.
Mỗi khi đêm khuya, dưới cây đa buộc vải đỏ luôn có thân ảnh hai người, một người thẳng tắp ngồi trên ghế đá, một người lại như không xương dựa vào thân cây.
"Ai nha hôm nay rượu này có vẻ không ngon rồi." Ma đạo kia mở miệng.
"Rượu này trước nay cùng ngươi uống chưa hề thay đổi." Một người khác nói.
Người dựa vào thân cây bỗng nhiên cười cười, "Ta biết một loại rượu say đắm lòng người."
Nói xong, ma tu xinh đẹp kia lại gần, uống một ngụm rượu, sau đó cúi đầu hôn lên người kia, đem toàn bộ rượu trong miệng trao đi, cuối cùng, ngẩng đầu liếm liếm môi, ở dưới ánh trăng hết sức quyến rũ.
"Như thế nào, rượu này so với ngày thường có tốt hơn không?"
Người kia thân hình cứng đờ, không dám nói nữa.
Qua mấy năm sau, hai người cũng giao thủ mấy lần, cuối cùng vị đại tu đứng trên đỉnh cao kia lại ruồng bỏ tất cả đi tìm ma tu nọ, cũng là tìm vô số thời gian thích thú đã qua.
Nhưng mà ma tu đó không lưu tình chút nào rời đi, không hề giải thích, cũng không để lại lời nào, cứ vậy mà đi.
Đạo tu kia tìm người không có kết quả, một khắc sắp mọc cánh thành tiên lại hoàn toàn chặt đứt tiên duyên chính mình.
Tiếp đó là một hồi thiên kiếp, đạo tu ương ngạnh chịu đựng lôi kiếp, không hề chống cự.
Vì sao không thành tiên?
Đạo tu kia chỉ cắn rách miệng mình.
Ta nếu thành tiên, sao mà tìm hắn, ta nếu rời đi, đợi hắn thế nào đây!
Cứ thế ngã xuống tại đây sao?
"Ta thà rằng ngã xuống tại đây!"
Đêm trước khi ngã xuống, đạo tu ở dưới bí cảnh thiết hạ trận pháp, sau đó an tĩnh chờ hắn người cần chờ.
Y cầm lấy chủy thủ, trong sơn động khắc chi chít một cái tên.
Vì sao còn chưa tới, vì sao, không tới?
Nếu ngươi không tới cũng được thôi, dù sao cũng là ma tu nhẫn tâm tuyệt tình.
Nếu là còn nhớ thương tình cũ, ngươi nếu vào được, ngươi nếu tới, liền đời đời kiếp kiếp cùng ta lưu tại nơi này đi, ngươi không thể rời đi.
Cuối cùng, một khắc kia ngã xuống, đạo tu chỉ an tĩnh ngồi xếp bằng, y nhìn lối vào, nơi đó ngẫu nhiên có thể xuyên qua một chút ánh sáng nhìn thấy ngoại giới.
Ta phải ngã xuống rồi, nhưng ngươi còn chưa lại đây.
Ngươi nếu không tới, không tới cũng liền thôi, ngươi nên là tâm cao khí ngạo.
Nhưng ta muốn ngươi tới, ta muốn ngươi vào đại trận của ta, lấy hồn làm trận, lấy phách làm kẻ chỉ điểm, ngàn khóa vạn khóa vây quân nơi này!
Ngươi đã đến rồi, chỉ có thể cùng ta ngã xuống nơi này.
Không! Đừng tới!
Cuối cùng, đạo tu kia vươn tay, muốn đem trận pháp phá huỷ, vươn tay như muốn bắt lấy cái gì, lại như muốn buông ra, cuối cùng hơi thở hoàn toàn biến mất.
Một cánh tay kia, mang theo tuyệt vọng cùng với việc chưa thành, chậm rãi rơi xuống.
Nơi xa kia chỉ có một âm thanh.
"Mộng Yểm..."
Thẩm Bạch lấy lại tinh thần, đột nhiên mở to hai mắt, bốn phía vẫn là thạch động nhưng lại an tĩnh đến đáng sợ.
Là tàn niệm?
Thẩm Bạch sờ mặt, sau đó nhìn xương trắng kia.
"Bành ——!!"
Xương trắng kia đột nhiên vỡ tan, hóa thành tro bụi tiêu tán đi mất, một cái nạp giới* trôi nổi lơ lửng giữa không trung, nạp giới kia mộc mạc không hề đặc sắc lại mang theo ánh sáng, lơ đãng nhìn qua thì thấy đây không phải vật hi hữu gì, nhưng mà nhìn kỹ lại thấy không giống bình thường.
Nhẫn không gian
Nạp giơi kia như có linh tính, chậm rãi giật giật, sau đó bay tới chỗ Thẩm Bạch.
Thẩm Bạch vươn tay, nạp giới trực tiếp định mang vào, Thẩm Bạch sợ tới mức hốt hoảng cầm lấy nó.
"Đừng, ta không phải chủ nhân của ngươi, ta sẽ tìm một chủ nhân tốt cho ngươi." Thẩm Bạch sờ nạp giới, an ủi nói, nạp giới kia tựa hồ đã hiểu, liền an tĩnh trở lại.
Nạp giới này bên trong còn có một trạm kiểm soát, trạm này cần Phong Thiên tiếp nhận truyền thừa của Mộng Yểm mới được thông qua, dù sao cũng là cốt truyện nối liền.
Thẩm Bạch phun ra một hơi, đưa mắt nhìn ra bên ngoài lối vào, lăn lộn hết buổi tối, không trung tựa hồ tờ mờ sáng lên, nhưng phía dưới bí cảnh chỉ một màu đen, trông rất âm trầm khủng bố.
Thẩm Bạch nhớ tới ánh mắt trước khi Phong Thiên lại lần nữa rơi xuống vực, nhịn không được run rẩy một chút.
Xong rồi, hắn nếu thật sự dừng ở trong tay Phong Thiên, cốt truyện kế tiếp tuyệt đối rõ ràng, khả năng lột da róc xương cũng được xem là nhẹ.
Không đúng, sư tôn đâu?
Hệ thống, sư tôn đâu?

【Bị sét đánh, tổn thương nguyên khí, còn sống】
Sét gì cơ?
【Ngươi cho rằng với cái cấp bậc tu vi kia của sư tôn ngươi, trừ bỏ thành tiên còn có thể nghênh đón cái gì】
Mọc cánh thành tiên?
Không có khả năng, giả thiết của ta là trừ bỏ Phong Thiên không ai có thể thành tiên.


【Ah】
Thẩm Bạch trong đầu nghĩ tới sự tình không tốt, nếu sư tôn nhà mình mọc cánh thành tiên thất bại.
Định mệnh, này mẹ nó ngộ Thiên tôn giả còn không phải là không định thành tiên kết quả vẫn là bị đánh chết sao!
Hệ thống, ngươi xác định sư tôn nhà ta vẫn còn sống?
【Giả thiết của ngươi ngươi cũng không biết sao?】
Ta mỗi ngày đều phải hô hấp, chẳng nhẽ ta còn phải biết đâu là lượng không khí mới mẻ nhất??
【Ngươi có thể thử cảm nhận một chút như thế nào là mới mẻ nhất】
...
Thẩm Bạch nơm nớp lo sợ, lại căng thẳng, nỗ lực hồi tưởng một chút cốt truyện của sư tôn.
Nói thật, cốt truyện sư tôn không nhiều lắm, thật sự không nhiều lắm, đặt ở toàn văn chính là thuộc về cao nhân thế ngoại, lúc sống giống như trích tiên khiến người khác phải kính ngưỡng.
Thành tiên?
Mỗi người đều biết Lăng Vân Tiên Tông thái thượng trưởng lão khẳng định sẽ thành tiên, nhưng khi nào thì lại không biết.
Thẩm Bạch nỗ lực suy nghĩ cốt truyện từ đầu tới đuôi, dựa theo cốt truyện, sư tôn hẳn là sống tới cuối cũng chưa từng có chuyện gì, ngay cả khi Phong Thiên thành tiên thì y vẫn sống tốt trong Vân Phong mới đúng.
Nhưng sao lại cảm thấy có điểm không thích hợp thế này.
【Đinh! Thỉnh hoàn thành cốt truyện linh thú】
Thẩm Bạch:...
Ta cảm thấy, ta nên yêu cầu một khối thân thể
【Còn nhớ rõ điều kiện của ta không?】
Thẩm Bạch đảo mắt, chẳng lẽ, ở chỗ này?
Từ bỏ đi.
【Ngươi có thể từ chối, đồng nghĩa, ta cũng thế】
Thời điểm ta từ chối ngươi, cũng thỉnh ngươi không cần khách khí làm theo như thế!*
Đoạn này chém.
Ta hiện tại đang ở hồn thể. Thẩm Bạch mỏng manh phản kháng.
【Cũng không ảnh hưởng】
Thẩm Bạch cắn răng, Đừng quên chuyện ngươi đáp ứng ta.
【Ta có thể cho ngươi một khối thân thể...】nửa câu còn lại hệ thống nói có chút hư ảo【 tuy rằng đây là vi phạm quy định】
Thẩm Bạch ngẩn người, không nói chuyện, chỉ chậm rãi ngồi xổm, nghiêm túc suy nghĩ, sau đó quỳ rạp trên mặt đất bất động, nằm đơ ra đó.
【...】
Hệ thống không lên tiếng, bốn phía lại lần nữa lâm vào yên tĩnh, đột nhiên, Thẩm Bạch cảm giác được có đồ vật hơi lạnh chạm lên mặt mình, giống như một bàn tay, mang theo điện lưu, sượt qua làn da một trận tê dại.
Thẩm Bạch dùng sức mở to hai mắt, rõ ràng cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng lại cảm giác được phía trên có người.
Đột nhiên Thẩm Bạch liền hối hận nằm xuống, như thế này có khác gì dâng tận tay người đâu?
【Làn da nhân loại thật tinh tế, cũng thực ấm áp】
Vô nghĩa, không độ ấm chính là người chết.
Bỗng nhiên, Thẩm Bạch duỗi tay gãi mông, sau đó tiếp tục khôi phục trạng thái nằm đơ.
【Ngứa?】
Có một chút
【Biết vì sao không?】
Vì sao?
【Vì ngươi không tắm】
Ngươi mẹ nó gặp qua linh hồn biết tắm rửa?
Thẩm Bạch mở to mắt nhìn phía trên sơn động, toàn bộ đều khắc một cái tên—— Mộng Yểm.
Đoạn thời gian cuối cùng trước khi ngã xuống kia, cố chấp lại quật cường, không ngừng lặp lại khắc cái tên này.
Này, hoặc là yêu đến thâm trầm, hoặc là hận đến tinh túy!
Hệ thống ngươi nói xem, Ngộ Thiên tôn giả đối với Mộng Yểm là cảm tình gì?
Hệ thống dường như rất vội, Thẩm Bạch nâng eo, sau đó trở mình.
【Ta không rõ tình cảm nhân loại】
Ngươi cũng chỉ là một đống số liệu, ngươi tò mò về nhân loại như vậy làm cái gì?
【Đại khái là, do quá nhàm chán】
Sai, là bởi vì ngươi gặp ta.
【...】
Không có biện pháp, ai bảo ta anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong, tuy rằng ngươi không có khả năng, bất quá ít nhất cũng chứng minh ánh mắt ngươi không tồi.
【Mặt trời có ý là nhật*, ngươi vừa mới nói muốn tháo mặt trời xuống tặng sư tôn ngươi, ngươi định nhật sư tôn ngươi?】
Là cái gì thé?!
...
Này mẹ nó có thể cùng một ý nghĩa sao!
【Ngươi dường như rất dễ dàng để thích một người】
Loại hành vi này chúng ta gọi là đa tình.
【Không, có từ càng thích hợp hơn】
Cái gì?
【Lả lơi ong bướm】
Thẩm Bạch:...
- -------------------------------------------
@MBA10v3y0u: 6083 từ...mông ê lưng đau.

24 trang word:))).