Ta Tu Bổ Cốt Truyện Lại Băng Rồi

Chương 14: 14 Nghênh Phong Sơn 4


"Thống tử, chúng ta thương lượng cái nhỉ"
【Không thương lượng】
"Ngươi để cho ta tới tu bổ cốt truyện, ngươi ít nhất phải bảo đảm sinh mệnh ta an toàn chứ.

"
【Ta tin tưởng miệng lưỡi của ngươi cũng đủ bảo hộ trinh tiết cùng với an toàn rồi】
"Coi như ta thiếu ngươi một ân tình, ngươi có thể đem chân khí Mặc Hiên đặt trong bụng ta diệt sạch hay không?"
【Không thể】
"! "
【Nhưng ta có thể khống chế nó】
"Hệ thống đại nhân, ta chưa bao giờ cảm thấy ngươi thần thánh như thế, kỳ thật ta vẫn luôn kính ngưỡng ngươi, giống như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt!"
【Câm miệng】
"Được"
Sau đó, Thẩm Bạch ngoan ngoãn ngồi tại chỗ chờ chân khí trong bụng bị khống chế, qua một hồi lâu, một chút cảm giác cũng không có.

"Hệ thống, không phải nói sẽ khống chế chân khí sao?"
【Nó lại không nổ mạnh】
Phắc, chờ thời điểm hắn bị nổ mạnh rồi mới khống chế, sao ngươi không nói ngay từ đâu đi.

Nếu chân khí trong cơ thể có thể bị khống chế, như vậy hắn cũng không cần sợ Mặc Hiên, nhưng nhiệm vụ chi nhánh thật là một cái vấn đề.

Nhiệm vụ chi nhánh thực hố người, hắn lúc trước vì cái gì lại làm Mặc Hiên trở thành một cái đoạn tụ vậy, thẳng nam sắt thép thật tốt mà.

Thẩm Bạch liếc Mặc Hiên còn đang tu luyện ở bên cạnh, nói thật, Mặc Hiên lớn lên không tồi, chính là tính cách quá hỉ nộ vô thường, ngẫu nhiên thời điểm bình thường, thoạt nhìn ôn văn nho nhã, nhưng vẫn là chẳng mấy khi bình thường.

Mặc kệ, nhiệm vụ chi nhánh này hắn thật sự rất khó xử lý, trước mắt hiện tại hắn đoán không nổi ý định của Mặc Hiên, nhưng chủ yếu vẫn là che chở cho Phong Thiên có thể an ổn rời đi.

Nếu Phong Thiên tìm được linh thú thì càng tốt, nếu tìm không thấy, cũng mặc kệ, nơi này không nên ở lâu.

"Hệ thống, Phong Thiên còn ở trên núi sao?"
【Không biết】
"Ngươi thế nhưng không biết!?"
【Ờmm, ta đi xem một cái, ồ, còn ở】
"! "
Ta thật sự càng ngày càng tò mò, hệ thống ngươi rốt cuộc tồn tại bằng hình thức nào, Thẩm Bạch vuốt cằm nghĩ.

Hắn nhìn Mặc Hiên, thật cẩn thận đứng lên, sau đó thử đi xa vài bước.


Thẩm Bạch còn chưa kịp vui sướng, thanh âm Mặc Hiên đã vang lên.

"Lại đi một bước, liền đánh gãy một chân ngươi.

"
Thẩm Bạch lau mặt, lập tức hiện lên ý cười, "Kỳ thật bạo lực không giải quyết được vấn đề"
"Nhưng thực lực có thể.

" Mặc Hiên bổ xuống một câu.

Hắn tu luyện như đã gặp phải sự tình gì, khóe mắt một mạt huyết hồng vẫn chưa tiêu tán, nhìn còn mang theo vài phần huyết khí, mắt không mù đều biết hắn là ma tu.

Thẩm Bạch ngẩng đầu, lại nhìn lá cờ kia, "Hiên hiên, có chuyện này, ta vẫn luôn không dám cùng ngươi nói.

"
Mặc Hiên gật đầu, ý bảo Thẩm Bạch tiếp tục.

Thẩm Bạch ánh mắt loạn hoảng, làm như có chút xấu hổ mở miệng, " Hiên Hiên, trải qua mấy ngày nay sớm chiều ở chung, ta đối với ngươi luôn có một loại cảm giác thân thiết rất khó nói, ta không biết ngươi có cảm giác giống ta hay không.

"
Mặc Hiên ánh mắt cũng không đổi dù chỉ một chút, ý bảo Thẩm Bạch tiếp tục nói tiếp.

Thẩm Bạch ho khan, gương mặt thế nhưng còn phiếm hồng, quay đầu đi, nhỏ giọng mở miệng, "Tuy rằng ngươi tính cách không tốt, tính tình lại hư, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng rốt cuộc con người không ai hoàn mỹ, ta biết, ngươi đã trải qua một ít cực khổ mà ta không biết.

"
Thẩm Bạch che ngực, như đang đồng cảm rằng bản thân mình cũng từng bị, "Ta rất đau lòng, cũng thực bất đắc dĩ, nếu có thể, nếu có thể! "
Mặc Hiên hơi hơi nhíu mày, không biết nghĩ tới cái gì.

"Nếu có thể, ngươi làm con nuôi ta đi.

" Thẩm Bạch hai mắt tỏa sáng, chạy tới ôm vai Mặc Hiên, điệu bộ rất là hưng phấn, "Ngươi yên tâm nhi tử, ta cùng cha mẹ ngươi đều là bạn cũ, đối với ngươi khẳng định càng thân thiết hơn so với con ruột!"
Mặc Hiên:!
"Đúng vậy, ta sẽ đối với ngươi thật tốt, ngươi không cần lo lắng ta sẽ chú ý thân phận ma tu của ngươi, thật ra ngươi nếu không để ý, ta cũng có thể tu ma.

"
"! "
"Bang ——"
Ngay sau đó, Thẩm Bạch đã bị Mặc Hiên đấm bay ra ngoài.


Thẩm Bạch che bụng, sợ chân khí trong bụng một khi không cẩn thận, cùng Mặc Hiên cái đồ không có lương tâm giống nhau cùng giận dỗi.

"Hiên Hiên, tốt xấu gì ta cũng là trưởng bối nha.

"
Mặc Hiên ném qua một ánh mắt, Thẩm Bạch lập tức câm miệng.

Bất quá sắc mặt Mặc Hiên lại hòa hoãn đi rất nhiều, huyết sắc nơi khóe mắt ảm đạm đi không ít.

"Không sai biệt lắm.

" Mặc Hiên ngẩng đầu, nhìn lá cờ.

Thẩm Bạch bị mấy chữ này làm cho căng thẳng, mí mắt cũng nhảy lên.

"Hiên Hiên, ngươi bình tĩnh!"
Mặc Hiên xoay người, dùng một ánh mắt vô cùng xa lạ, "Ngươi hình như biết ta muốn làm cái gì.

"
Thẩm Bạch lắc đầu quầy quậy, "Đừng nói bậy, ta không có, ta không biết.

"
Mặc Hiên rũ xuống sợi tóc bị gió thổi bay, hắn chính là một người như vậy, mặt ngoài ôn hòa vĩnh viễn là do hắn ngụy trang, chẳng sợ bị gia tộc ký thác kỳ vọng, hắn tùy tâm sở dục, nhập ma thì nhập ma, muốn làm cái gì liền dung túng chính mình.

"Ta đây nói cho ngươi, ta muốn làm cái gì, ta muốn đem người vào núi, đem đi tế cờ.

" Mặc Hiên đột nhiên cười thành tiếng, huyết sắc vừa ảm đạm lập tức nồng đậm, hai mắt đều có hồng quang.

"Vậy mà ngươi cũng biết nhiều chuyện nhỉ, nói cho ta, ngươi rốt cuộc, là ai?" Mặc Hiên chậm rãi vươn tay, ma khí quay cuồng trong lòng bàn tay.

Thẩm Bạch ánh mắt dựng thẳng, hắn theo bản năng lui về phía sau vài bước.

Đây là cái chuyện gì, biết thể hoàn thành cốt truyện người qua đường sớm một chút rồi trở về không phải tốt rồi sao, tay thật tiện, không, đầu óc thật tiện.

Nhìn Mặc Hiên càng đi càng gần, Thẩm Bạch theo bản năng ở trong đầu tìm tòi vô số thân phận có thể dùng, đột nhiên, Thẩm Bạch linh quang chợt lóe.


"Ai nha, Hiên Hiên ngươi thật đáng ghét, kỳ thật nhân gia chính là Nhị Cẩu Tử cách vách nha!"
Mặc Hiên:!
"Thật ra ta vẫn luôn ái mộ ngươi, ta biết Hiên Hiên ngươi hiện tại không thích nam nhân, cho nên ta mới đi mặc quần áo nữ nhân, ngươi còn nhớ rõ thời điểm ngươi chín tuổi, bị ta trộm hôn một cái không, lúc ấy ta đã nói nhất định sẽ phụ trách với ngươi, tuy rằng sau đó ta lại dọn đi, nhưng ta vẫn thường xuyên trở về xem ngươi.

"
Thẩm Bạch nhéo đùi một chút, nước mắt lưng tròng.

"Rất nhiều lần ngươi không biết, ta chỉ có thể lén lút nhìn bóng dáng ngươi nhưng ta rất vui mừng, chỉ cần có thể nhìn thấy ngươi là đủ, sau này ngươi cũng đi rồi, Mặc gia ta lại vào không được, nhiều đêm, ta chỉ có thể bồi hồi ở ngoài cửa Mặc gia, thật vất vả mới biết ngươi đi tới Nghênh Phong sơn, cho nên ta cũng nhịn không được lại đây, nhưng là, nhưng nhân gia không biết cách nào để lại gần ngươi!"
Mặc Hiên:!
Trán Mặc Hiên nhảy lên một chút, sau đó nhắm mắt lại, "Ta đã cho ngươi cơ hội nói thật.

"
Thẩm Bạch lập tức quay đầu chạy.

Mặc Hiên như thấy được đồ vật buồn cười, đánh ra một chưởng, lập tức đạo đạo chân khí đánh tới chỗ Thẩm Bạch.

"Vèo vèo ——"
Chân khí kia chuẩn vô cùng, đánh vào lưng Thẩm Bạch, trực tiếp khiến Thẩm Bạch ngã lăn trên đất, hơn nữa trong cơ thể dâng lên một loại cảm giác nóng rực khó nói.

"Phốc.

" Thẩm Bạch cảm thấy yết hầu căng thẳng, sau đó phun ra một ngụm máu tươi.

"Hệ thống cứu ta!!"
【Đã cứu ngươi hai lần】
"Phốc.

"
Thẩm Bạch lại phun ra một búng máu, trong lòng lạnh lẽo.

Mẹ nó cái này mà gọi là cứu hai lần?!
Mặc Hiên chậm rãi lại gần, giữa mày hiện lên một tia khó hiểu, ngay sau đó, lòng bàn tay lại dâng lên một đoàn ma khí.

"Không quan hệ, vô luận ngươi có bao nhiêu bí mật, luyện chế, trở thành con rối của ta, đều sẽ biết được.

"
Nghĩ đến đây, Mặc Hiên nhịn không được cười ra tiếng, "Ngươi không phải nói thích ta sao, vậy đời đời kiếp kiếp bồi ở bên người ta, tốt không?"
Ngươi không thể đổi một phương pháp khác sao!
Thẩm Bạch khẽ cắn môi, sau đó bò dậy, tiếp tục chạy, cũng may trên núi đều là rừng rậm, nhiều cây, không dễ dàng bị tìm được.

Hắn chạy trốn thật nhanh, Mặc Hiên phía sau lại rất thong thả, dường như chẳng sợ bị bỏ xa, cũng chẳng để ý có thể đuổi được hay không.

Dù sao đều ở trong núi, muốn tìm được không khó.

Thẩm Bạch giờ phút này cảm giác phía sau lưng nóng rát, hắn quay đầu, không thấy thân ảnh Mặc Hiên, lúc này mới dựa vào thân cây thở dốc.


"Hệ thống, nguyên lai ý nghĩ của ta là sự thật, Mặc Hiên thật sự phong sơn, lại cố ý lấy tin tức linh thú dụ dỗ những tu sĩ đó đến đây, chính là muốn cho những tu sĩ đó tới tế cờ, tế Nhiếp Hồn kỳ.

"
【Đây cũng là nguyên cốt truyện】
"Ta sớm biết Mặc Hiên thực hung tàn, thế nhưng không biết hắn lại hung tàn như thế.

"
【Thế nhưng cũng là cơ hội để ngươi hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh】
"Hoàn thành cái rắm, Mặc Hiên hiện tại phỏng chừng đầu óc còn không rõ ràng, ma tính khẳng định đã ảnh hưởng tâm trí hắn, bằng không sẽ không thất thường như vậy.

"
【Thỉnh nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh】
"Thương lượng cái, nhiệm vụ chi nhánh có thể tạm dừng một chút không, thật ra ta biết một thời cơ cực kỳ thích hợp để hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, thật sự, ngươi tin tưởng ta đi hệ thống.

"
【Ngươi có thể đảm bảo cốt truyện không nhảy?】
"Không thành vấn đề, ta nhớ rõ lúc Mặc Hiên cùng vai chính tương ngộ còn một đoạn thời gian rất dài nữa, trước tiên, chúng ta giải quyết xong sự việc Lăng Vân Tiên Tông rồi đi, ngươi phải tin tưởng ta"
【Không tin】
"! "
Sự tín dụng của ta ở trong mắt ngươi, thật sự không đáng một đồng sao!
【Cùng lắm thì nhiệm vụ chi nhánh, ngươi tận lực không cần băng cốt truyện】
"Hệ thống, ta đột nhiên cảm thấy ngươi thật là người tốt.

"
【Ngươi câm miệng liền tốt】
Ai nha hệ thống ngươi thật đáng ghét.

Nếu nhiệm vụ chi nhánh có thể tạm thời không hoàn thành, như vậy Thẩm Bạch quan tâm nhất vẫn là Phong Thiên.

Rốt cuộc Mặc Hiên gia hỏa này tính toán đem tu sĩ vào núi toàn bộ đều để tế cờ, hơn nữa có không ít tu sĩ tới vì linh thú, Nghênh Phong sơn lại lớn như thế, hắn phải làm thế nào tìm được Phong Thiên đây.

Hơn nữa, hắn làm sao mới có thể đem Phong Thiên ra ngoài, Mặc Hiên nếu dám phong sơn, khẳng định đã lập trận pháp ở bên ngoài, ai nha má ơi sọ não đau, não đau.

"Bành ——!!"
Đột nhiên, nơi xa truyền đến một trận tiếng nổ mạnh.

"Phanh phanh phanh ——"
Thẩm Bạch bò lên trên một thân cây, nỗ lực hướng tới thanh âm bên kia, đáng tiếc cái gì đều thấy không rõ lắm, chỉ nhìn thấy từng trận khói đen bốc lên, không gian mơ hồ, còn có vô số ma khí lưu động.

Má ơi, Mặc Hiên gia hỏa này không phải định đồ sơn đi!
Thẩm Bạch xoay người chạy lên đỉnh núi, một bên chạy, một bên kêu, "Thiếu hiệp, ngươi mau ra đây đi, không có ngươi cuộc sống của ta không còn ý nghĩa gì!"
"Trong mưa trong gió, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy ta đang đợi ngươi sao!".