"Nếu ta trốn thì nước Chu sẽ có lý do tiếp tục tấn công. Cuộc chiến này không thể tiếp tục nữa.”
"Ta chết rồi mọi chuyện sẽ kết thúc."
Ta liều mạng cầm máu cho hắn nhưng máu này thế nào cũng không cầm được.
Càng chảy càng nhiều, chảy ướt đẫm cả vạt áo ta.
"Không được, không được, ngươi không thể chết, ta chỉ còn ngươi, ngươi không được chết."
Nước mắt ta giống như máu trên ngực hắn không ngừng chảy ra.
Hạ Lan Thừa Tắc ôm ta chặt hơn.
"Nguyên Ý, là ta có lỗi với ngươi.”
"Tần Song là người ta sắp xếp nhưng ta không ngờ là nàng ta lại yêu Chu Hạc, sẽ ghen ghét đến mức đưa ngươi đến Đông Hạ, gián tiếp hại chết gia đình ngươi.”
"Lúc đó ta cứu ngươi là do ta thấy có lỗi với ngươi. Giờ đây, ta nói ra tất cả những điều này, Chu Hạc giết ta coi như chặt đứt sạch sẽ những ân oán này.”
"Từ nay về sau, hắn và ta, nước Chu và Đông Hạ đều không còn liên quan gì nữa, tướng sĩ không cần phải tắm máu nơi chiến trường, bách tính có thể an cư lạc nghiệp.”
"Sau khi Chu Hạc chết, ngươi hãy đi đi, ngươi hãy sống thật tốt.”
"Ta vạch trần thân phận của Tần Song, một là hận nàng ta phản bội ta, hai là để mọi người đều nghi ngờ chất độc trên người Chu Hạc là do nàng ta liên hợp với ta hạ, ngươi có thể thoát thân một cách sạch sẽ."
Giọng hắn càng lúc càng yếu, lòng ta cũng theo đó mà từng chút rơi vào hầm băng.
"Nguyên Ý, bất kể phụ hoàng đối xử với ta thế nào thì ta vẫn là hoàng tử Đông Hạ, ta hưởng vinh hoa phú quý gấm vóc lụa là, giờ đây ta nên vì Đông Hạ mà chết."
Cuối cùng ta cũng hiểu rằng, trên chiến trường, Đông Hạ đang ở thế yếu.
Tất cả mọi người đều biết người thống lĩnh sẽ bị bắt làm tù binh, sẽ chết ở nước Chu.
Nhưng hắn vẫn đến.
Mang theo quyết tâm đi tìm cái chết.
Nhưng mà hắn sống cả một đời này chưa từng được người khác yêu thương thật lòng.
Hắn chưa từng được nũng nịu trong vòng tay mẹ, chưa từng được ngắm mây trên vai cha, hắn chưa từng được cười lớn như người khác, chưa từng được nói ra nhu cầu của mình một cách đương nhiên, chưa từng được sống một lần tùy ý.
Hắn sắp vì bách tính Đông Hạ mà chết ở đất địch.
"Hạ Lan Thừa Tắc, ta sẽ sống thật tốt, ngươi yên tâm, ta sẽ mang theo kỳ vọng của ngươi mà sống thật tốt." Ta nâng mặt hắn lên cười nói.
Nhưng nước mắt lại rơi xuống vết sẹo trên mặt hắn.