"Chúc mừng bệ hạ." Ta vừa châm cứu cho hắn vừa cung kính nói.
"Đúng rồi, bọn họ đã bắt được một tù binh và không lâu nữa sẽ đưa về kinh, nghe nói là thần y của Đông Hạ, đến lúc đó ngươi có thể giao lưu y thuật với hắn."
Nghe vậy, tim ta thắt lại, mũi kim trong tay ta vô tình đâm mạnh hơn.
Ta vội quỳ xuống tạ tội: "Vi thần có tội, chỉ là vi thần có chút kinh ngạc, chưa từng nghe nói Đông Hạ có thần y, chỉ nghe nói một hoàng tử của Đông Hạ có y thuật rất tốt."
Chu Hạc cười nói:
"Ngũ hoàng tử của Đông Hạ, Hạ Lan Thừa Tắc, mẹ là một nữ y thân phận thấp hèn bị quốc quân Đông Hạ say rượu sủng hạnh mới sinh ra Ngũ hoàng tử. Từ nhỏ hắn đã không được coi trọng nên lần này mới phái hắn ra chiến trường, những người con trai khác thì hắn ta không nỡ.”
"Nhưng y thuật của người này rất cao siêu, nghe nói có thể chữa chết người sống, cứu sống người chết, trẫm mới cho bọn chúng mang hắn về để đích thân xem thử."