Hiên Viên đưa Diệp Hi tới một nơi, trên tính chất chỉ là chỗ ở tạm thời nhưng cũng khá sa hoa, một phòng rộng sáu trăm mét vuông, phong cách trang trí tinh xảo thư thái, chất liệu dụng cụ và trang hoàng vừa nhìn đã biết là đắt đỏ.
Lúc dẫn Diệp Hi đi vào, Hiên Viên cười khổ một tiếng: "Chỉ là nơi đặt chân tạm bợ, rất đơn sơ."
"Em lại thấy rất tốt." - Vẻ ngoài Diệp Hi miễn cưỡng duy trì cẩn trọng, bên trong lại hồi hộp.
Cuối cùng không cần phải chạy nửa giờ để đi vệ sinh nữa rồi! QAQ
Cuối cùng cũng không cần phải tỉnh dậy ở giữa cái giường to lớn vắng như cái chùa bà tanh nữa rồi! QAQ
Cuối cùng cũng không cần phải phán đoán hướng đi để ra ngoài phòng ngủ nữa rồi! QAQ
Thoải con gà mái!
Hiên Viên thở dài: "Chỉ sợ em chịu thiệt."
Diệp Hi vẻ mặt ngoan ngoãn: "Không sao."
Tôi nguyện ý ngày ngày chịu thiệt như thế, cám ơn.
Hiên Viên buông mi mắt nhìn tiểu thiếu gia rõ ràng là mảnh mai lại giả vờ kiên cường trước mắt, trong mắt thương tiếc thương yêu nhanh chóng tăng trưởng theo cấp lũy thừa, thâm trầm yêu thương trong khoảnh khắc hóa thành biển rộng bao la.
Giả thiết nam phụ não tàn trong nguyên tác một lời chưa nói đã điên cuồng yêu tiểu thụ chưa hề vỡ, nguyên tác thật tuyệt vời!
"Em muốn đi tắm, đau bụng ra đầy mồ hôi, thật khó chịu." - Diệp Hi chớp chớp mắt to, tiếp tục sử dụng khí lực bú sữa phóng điện với nam phụ.
Yêu thương trong mắt Hiên Viên bao la như biển lập tức biến thành dục vọng khát khao lộ liễu như cầm thú, giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống Diệp Hi!
Diệp Hi vẻ mặt mộng bức nhìn hắn: "..."
Ánh mắt vị nam phụ này thật kỳ quái.
Tôi không phải là tôm hùm cay, vì sao anh lại nhìn tôi như vậy hả ha ha ha ha ha!
Hiên Viên nhìn tiểu thiếu gia hồn nhiên Thẩm nghê như thiên sứ trước mặt, đành phải trấn an dục hỏa tà ác trong lòng, cắn răng nói: "Anh đi lấy quần áo mới cho em, có lẽ sẽ hơi rộng."
Diệp Hi sung sướng đi theo sau: "Vâng, làm phiền anh rồi."
Sau mười phút, Diệp Hi ngâm tắm trong bồn tắm xoa bóp của Hiên Viên, xem hài kịch, trên đầu tự sản xuất ra cánh hoa hồng lạc trong nước biến thành tắm hoa hồng. Mà cùng lúc đó, Thẩm tổng lại bị sấm chớp và gió lốc của mình chế tạo vây khốn trong bệnh viện...
Bởi vì loại khí trời này máy bay không thể cất cánh, rất có khả năng bị sét đánh.
Thẩm tổng phẫn nộ cũng chỉ đành ôm hận đứng ở cổng bệnh viện, tức giận ngưng mắt nhìn cả bầu trời chìm trong mưa tầm tã mưa xối xả, chờ tài xế lái xe tới đón.
Trong bồn tắm - Diệp Hi: "Châu Tinh Trì hài quá... A ha ha ha!"
Trong bệnh viện - Thẩm Tu Lâm: "..." Ầm ầm ầm rào!
Hài lòng tắm một phen, Diệp Hi mặc quần áo mới của Hiên Viên đưa.
Ở trong thế giới hiện thực Diệp Hi vốn thuộc vóc dáng cao thon gầy, vào thế giới Mary Sue còn co lại một vòng, càng trở nên gầy hơn, quần áo Hiên Viên mặc lên người căn bản không đỡ nổi, cổ áo lới lỏng lộ ra xương quai xanh tinh xảo chọc người ta phạm tội, tay áo cũng sắn lên một vòng, dáng vẻ mảnh khảng lại đáng yêu khiến người gặp người mến...
"Em tắm xong rồi." - Diệp Hi sấy khô tóc, ngồi xuống bên sát Hiên Viên, cân nhắc nên tiếp tục chinh phục nam phụ như thế nào.
Cứ tiếp tục sắc dụ là được, tuy nhà em bằng phẳng khô cằn không có gì đáng xem nhưng luôn tốt hơn là không có gì... Diệp Hi nghĩ, xả nghiêng cổ áo, lộ ra nửa bên bả vai.
Player thành công phóng thích kỹ năng "Sắc dụ vô hình nửa có nửa không", độ thiện cảm nam phụ miễn cưỡng +1! Diệp Hi ở trong lòng vui sướng tưởng tượng.
Hiên Viên liếc mắt nhìn Diệp Hi, lại toát ra ánh mắt khát khao giống y như Diệp Hi khi nhìn thấy tôm hùm cay.
Vẻ mặt Diệp Hi vô tội: "... Anh đói bụng sao?"
Trên người tiểu thiếu gia tản ra hương hoa tường vi và ướt át hơi nước trông thật giống như một khối điểm tâm ngon miệng mềm mại.
"Rất đói." - Hiên Viên khí huyết cuồn cuộn, dán đến gần Diệp Hi, khàn khàn hỏi: "Vậy nên làm gì đây?"
Diệp Hi niết cổ họng ưỡn ẹo thúc giục: "Vậy anh mau đi ăn cơm đi, đừng để bị sôi bụng."
Player thành công phóng thích kỹ năng "Ôn nhu dặn dò", độ thiện cảm nam phụ lập tức +5! Diệp Hi ở trong lòng tiếp tục hight.
Tự giác đụng vào đinh mềm, Hiên Viên áp chế kích động, không cam lòng nhìn Diệp Hi, ôn nhu nói: "Hãy nhìn vào mắt anh."
Nói xong, trong mắt Hiên Viên lập loè hỗn hợp sủng nịch và thương tiếc, hừng hực ái mộ, tràn trề ưu thương, điên cuồng đủ loại tâm tình nhất kiến chung tình và ánh sáng chói lóa...
Diệp Hi hoàn toàn không phân tích được thành phần ánh sáng trong đáy mắt Hiên Viên, không thể làm gì khác hơn là chân thành ca ngợi: "Đôi mắt anh thật là đẹp, thật trong sáng, giống như ánh mặt trời vậy."
Player thành công phóng thích kỹ năng "tình thoại nóng bỏng", độ thiện cảm nam phụ +5! Diệp Hi ở trong lòng ẩn hình ngòi bút xoẹt xoẹt liên tục trên vở!
"..." - Hiên Viên thất vọng đứng dậy nhấc áo khoác, quyết định ra cửa tìm lẳng lặng.
Diệp Hi ở phía sau nói: "Khi nào trở về anh nhớ mua cho em thêm một bó hoa bách hợp nhé."
Hiên Viên mỉm cười: "Ừm."
Mọi người đều biết, ngôn ngữ hoa bách hợp là tình yêu thuần khiết.
Diệp Hi liếm liếm môi: "Chọn cánh hoa to một chút, dày một chút, cám ơn anh."
Những ngày tháng ăn tới ăn lui, Diệp Hi cảm thấy hoa bách hợp là dễ ăn hơn xíu.
"..." - Hiên Viên mang theo tâm tình u buồn, đội mưa ra ngoài.
Bất thình lình, tình yêu ấy ngã chết!
Cứ như thế, Diệp Hi ở lại phòng ở Hiên Viên, dù không thể phá nhân thiết là ăn hoa uống sương ở trước mặt nam phụ, nhưng đi đâu cũng thuận tiện hơn nhiều, muốn lên giường thì lên muốn xuống thì xuống, muốn đi vệ sinh thì đi, ở bên cạnh còn có cửa hàng bán hoa ăn rất tiện lợi, đã vậy không cần phải cẩn thận đối diễn với sếp lớn trong nhà, ngày ngày nằm ườn trên sô pha xem ti vi, thật là tuyệt vời ông mặt trời!
Đương nhiên, sau khi thoải mái cũng phải thông đồng với nam phụ, dựa theo trình tự "Sắc dụ vô hình nửa có nửa không", "ôn nhu dặn dò" và "tình thoại nóng bỏng", Diệp Hi không ngừng thay phiên sử dụng ba loại kỹ năng này.
Thế mà, từ đầu đến cuối nam phụ vẫn chưa tỏ tình khiến cho Diệp thẳng nam rất buồn rầu...
Hệ thống không cho kỹ năng kiểm tra độ thiện cảm, cũng không biết bây giờ đã chinh phục đến trình độ nào rồi, Diệp Hi lo lắng nghĩ, chẳng lẽ phải để mình mở lời trước sao? Nhỡ đâu không cẩn thận phá vỡ nhân thiết thì làm sao bây giờ?
Thế nhưng Diệp Hi sốt ruột nào có biết, thật ra bấy lâu nay Hiên Viên đã vì nhiều lần tỏ tình mà chạm vào đinh mềm, lo lắng mất ngủ ba đêm nay, bởi vì đêm đêm đều xoắn xuýt không biết mình nhặt về nhà lại còn yêu điên cuồng người đó rốt cuộc là tiểu bạch thỏ xuẩn manh hay là trà biểu xanh cao đoan, ngày đêm suy nghĩ đến mức tế bào não trượt rút mất 5 mm!
Đến buổi sáng cuối cùng, cuối cùng Diệp Hi không nhịn được.
Giờ đã là chín giờ sáng, khoảng cách tới thời gian kết thúc 72 giờ chỉ còn mười mấy phút nữa, tuy trên lý thuyết có thể ở lại nơi này một thời gian ngắn để tiếp tục chinh phục Hiên Viên, nhưng làm vậy sẽ làm chậm trễ thời gian nhiệm vụ chính, vì thế nhất định phải tăng nhanh tốc độ chinh phục!
Hiên Viên rửa mặt xong, bởi vì lại là một đêm mất ngủ nên không có tinh thần đi ra từ cửa phòng vệ sinh, chuẩn bị đi làm bữa sáng.
Vừa đẩy cửa, liền trông thấy ánh mắt Diệp Hi sáng ngời đứng tại cửa, trên người mặc quần áo chỉnh tề, có vẻ đang chuẩn bị ra ngoài.
Hiên Viên sờ đầu cậu: "Chào buổi sáng, em muốn ra ngoài sao?"
Diệp Hi gật đầu.
Hiên Viên dịu dàng hỏi: "Em muốn đi đâu? Chờ lát nữa anh lái xe đưa em đi."
Diệp Hi do dự một hồi, hỏi thẳng: "Anh có lời gì muốn nói với em không?"
Hiên Viên trầm mặc: "..."
Trên mặt Diệp Hi thất vọng không cần giả vờ: "Không có sao?"
Thông đồng lâu như vậy, độ thiện cảm còn chưa đủ à!
Ngữ khí Hiên Viên thương cảm: "Có, rất nhiều, em muốn nghe câu nào?"
Diệp Hi cơ trí hỏi ngược lại: "Nếu em nói em sắp phải rời nơi ấy, anh sẽ nói gì với em?"
Hi vọng sẽ không phải là thuận buồm xuôi gió!
"Em muốn đi?" - Hiên Viên cắn răng: "Em đi đâu?"
Diệp Hi không đáp, mà là ân cần dụ hỏi: "Trước không nói cái này, anh muốn nói gì với em?"
"Em..." - Hiên Viên thống khổ đỡ trán: "Đừng đi được không?"
Luyến tiếc chính là có biến! Diệp Hi cầm cổ tay hắn, ánh mắt nóng rực như hòa tan sắt thép: "Vì sao chứ?"
Hiên Viên suy sụp hỏi: "Em muốn đi đâu, giờ em đang đào hôn em có biết không? Lẽ nào em không sợ bị tóm lại?"
Diệp Hi lắc đầu một cái: "Em không thể ở đây cả đời với anh."
"Em có thể." - Hiên Viên cắn răng một cái, kiên trì cầm chặt tay Diệp Hi: "Chỉ cần em muốn, em có thể ở cả đời."
Gương mặt Diệp Hi lập tức trở nên vui sướng, giống như hài lòng thăng thiên: "Có thể ở cả đời? Vì sao chứ?"
Vẻ mặt này, không sai được, Hiên Viên hít sâu một hơi, yêu thương dào dạt như thủy điện: "Bởi vì anh yêu em."
Hắn vừa dứt lời, trong tai Diệp Hi vang lên thông báo chinh phục nam phụ thành công, lúc này hệ thống vô cùng hào phóng ban cho 1 vạn điểm EXP.
Cùng lúc đó, chân trời mây đen bắt đầu lấy tốc độ mà mắt thường có thể trôngthấy nhanh chóng tụ đến, một tia chớp cắt dọc trời...
Nhưng Diệp Hi chìm đắm toàn bộ trong vui sướng thăng cấp nên không chú ý tới tiết trời đổi thay.
"Cám ơn, cám ơn anh." - Diệp Hi nắm tay Hiên Viên lắc thêm mấy lần, ánh mắt chân thành mà thành khẩn: "Anh đúng là người tốt!"
Vừa thổ lộ xong lại thu được tấm thẻ người tốt, Hiên Viên luống cuống:"Ý em là sao?"
"Thật ra đôi ta không thích hợp, em phải đi rồi, xin lỗi, hẹn gặp lại." - Diệp Hi vui sướng vẫy vẫy tay với Hiên Viên, bởi vì nhân vật trong truyện không phải người thật nên trong lòng không hề hổ thẹn, trái lại mặt đỏ lừ lừ, vui sướng.
"Em đứng lại đó cho tôi!" - Xác nhận tình yêu của mình trao nhầm cho trà biểu xanh, Hiên Viên đổ vỡ nắm chặt cổ tay Diệp Hi, đè cậu lên tường, hai mắt đỏ sậm giận dữ hét lên: "Em đang đùa bỡn tôi!"