Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A

Chương 79: Người đầu tiên tụt lại phía sau

Dịch: Gia Cát Nô

Trần Hán Thăng quay về trường học đã là 6h tối. Đầu đông, trời rất nhanh tối, tòa nhà F là khu vực tự học nên đèn điện sáng trưng, giống như tòa bảo tháp lưu ly vậy.

Nhưng trong phòng 102 lại tối đen như mực, còn bên trong phòng 101 chỉ lóe lên ánh đèn sợi đốt, mờ hồ phát ra ánh sáng le lói trong đêm đen đầu đông.

Trần Hán Thăng cau mày, bước vào phòng 101. Hắn nhìn thấy Thẩm Ấu Sở vẫn đang ngồi ở góc đó, cạnh máy sưởi nhưng không hề cắm điện, một tay cầm quyển sách đọc, còn tay kia đưa lên miệng hà hơi cho ấm lại.

Ánh đèn yếu ớt bao phủ quanh người Thẩm Ấu Sở, nhìn qua trông đáng thương, nhỏ yếu, pha chút bất đắc dĩ.

Kiến Nghiệp bước vào mùa đông, thời tiết cực lạnh. Phòng 101, diện tích lại lớn, gió lùa vào như ngoài trời, hỏi sao không lạnh.

“Tạch tạch tạch.”

Trần Hán Thăng lập tức bật hết điện trong phòng 101 lên. Ánh sáng đèn đột nhiên lóe lên làm cho Thẩm Ấu Sở giật mình. Cô nàng quay lại nhìn Trần Hán Thăng, trong đôi mắt anh đào đẹp đẽ hiện lên một tia an bình.

Nhưng sắc mặt Trần Hán Thăng lại không được tốt. Thẩm Ấu Sở nhìn thấy lo lắng, bất an, nên vội vàng đứng lên hỏi: “Cậu, cậu uống rượu đấy à? Để mình đi chuẩn bị nước nóng.”

Trong khu nhà dạy học, phòng nào cũng có nước nòng. Trần Hán Thăng không để ý đến điều này, ngược lại dùng giọng chất vấn hỏi: “Sao không bật đèn, máy sưởi cũng không dùng?”

“Trong phòng có mỗi mình tớ, tớ không sợ lạnh.”

Thẩm Ấu Sở giải thích rõ ràng.

“Mình biết cậu đang tiết kiệm tiền, nhưng điều đó không cần.”

Trần Hán Thăng đem máy sưởi cắm điện, ấn nút mở, chẳng bao lâu sóng nhiệt ‘ hô hô’ tràn ra cả phòng, cùng bao quanh thân thể hai người.

“Đưa tay ra.”

Trần Hán Thăng nghiêm mặt nói.

Thẩm Ấu Sở chần chờ, bởi cô liếc nhìn bên ngoài vẫn có bạn đạp xe đạp ngang qua.

Trần Hán Thăng trừng mắt: “Đưa ra!”

“Híc híc híc, cậu không nên tức giận có được hay không?”

Thẩm Ấu Sở nhu nhược nói.

“Hiện tại, mình không tức giận nữa, cậu đưa tay ra đi.”

Giọng nói của Trần Hán Thăng có phần mất kiên nhẫn.

“Duỗi, duỗi tay nào?”

Trần Hán Thăng suýt chút nữa bị chọc cho cười phá lên, cuối cùng thở dài nói: “Hai tay đều phải duỗi.”

Thẩm Ấu Sở đưa hai tay ra trước mặt Trần Hán Thăng. Hắn cầm lấy, quả nhiên 2 bàn tay lạnh buốt.

“Còn nói không lạnh!”

Trần Hán Thăng nhìn qua Thẩm Ấu Sở nói.

Thẩm Ấu Sở cúi đầu không nói gì. Ánh đèn máy sưởi chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp, làm lộ ra chiếc cằm đang đỏ bừng cùng làn da trắng nõn.

Trần Hán Thăng xoa một lúc lâu thì rốt cục đôi tay Thẩm Ấu Sở đã ấm áp trở lại. Lúc này hắn mới nói thêm: “Về sau đừng tiết kiệm thế này nữa. Thời điểm bên ngoài lạnh như thế này, mà các bạn học nhìn thấy phòng 101 sáng sủa. Trong lòng họ sẽ có một loại tín nhiệm, điều này rất có lợi cho công cuộc mở rộng công việc của chúng ta.”

Thẩm Ấu Sở không hiểu ý nghĩa của việc này. Từ nhỏ đến lớn, cô bé đã có thói quen sử dụng một chiếc đèn, còn máy sưởi là một điều gì quá xa xỉ đối với bản thân cô nàng.

Trần Hán Thăng lấy ra chiếc Laptop: “Mình dạy cậu sử dụng bảng thông kê Excel. Về sau, cái này dùng để ghi chép số liệu.”

“Ừ.”

Thẩm Ấu Sở nghe lời gật đầu.

Trần Hán Thăng mở ra laptop của Tiêu Dung Ngư, sau đó liếc nhìn màn hình desktop, trên đó đều là những ứng dụng thường gặp như QQ, Ttplayer, cộng với một số văn bản học tập.

“Không ngờ Tiểu Ngư Nhi lại chọn môn pháp luật thương mại.”

Trần Hán Thăng nhìn thấy nội dung pháp luật thương mại, trong lòng chợt nhảy lên. Tiêu Dung Ngư chọn môn này có phải vì mình không?

Trên đó còn có 2 văn bản cá nhân, là ‘sinh nhật người nhà’ cùng một bản word không được đặt tên. Trần Hán Thăng không cảm thấy tò mò nên trực tiếp lướt qua.

Hiểu biết của Thẩm Ấu Sở về máy tính là con số 0 tròn trĩnh, đơn giản như việc dùng excel, tuy đã học rất nhiều lần rồi mà vẫn không biết sử dụng thế nào. Trần Hán Thăng cũng bó tay, gõ Thẩm Ấu Sở một cái.

“Đồ ngốc.”

Thẩm Ấu Sở không lên tiếng đáp lại.

Sau khi Trần Hán Thăng gõ xong, lại cảm giác có chút hối hận: “Có đau không?”

Trong mắt Thẩm Ấu Sở đã suất hiện vài giọt nước, lặng lẽ quay đầu lại nói.

“Đầu, đầu có đau một chút.”



Trần Hán Thăng dạy một mạch đến 7h. Sau đó, hắn bước ra ngoài, chuẩn bị đi cùng đội số 2 tiến hành tuyên truyền đến những phòng tự học.

Tại sân tòa nhà A, là tòa nhà tự học, Trần Hán Thăng lên tiếng cổ vũ tinh thần toàn đội. Hứa Mộng Trúc là thành viên bộ đối ngoại cũng ở tổ đội này.

Mới bắt đầu, các thành viên trong đội, long tin ai nấy đều rất mạnh mẽ. Không ngờ bắt tay vào làm việc mới biết rằng, độ khó việc này cách rất xa so với tưởng tượng.

Bởi vì, trong các phòng tự học, đều là những sinh viên không tìm được vị trí nào trong thư viện, cũng không muốn học tại phong ký túc xá ồn ào. Nên bản chất những người cố gắng chắt chiu thời gian cho việc học, không muốn bị quấy rầy chút nào.

Cho nên, thời điểm đám người Trần Hán Thăng bước vào phòng tự học, còn chưa nói được câu gì. Đã có một bạn nữ, mặt mày nhăn nhó, thu dọn đồ đạc bước ra khỏi phòng.

“Cạch cạch cạch”

Cô gái thu dọn đồ đạc, cố gắng làm cho âm thanh thu dọn lớn nhất có thể, rõ ràng là đang rất tức giận.

Những sinh viên trong đội có chút sững sờ, bọn này dồn ánh mắt lên người Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng giống như là không thấy việc này, vẻ mặt hờ hững bước lên bục giảng: “Xin chào mọi người, xin lỗi vì đã làm chậm trễ thời gian học của các bạn. Chúng tôi là những sinh viên làm thêm công việc chuyển phát nhanh cho tòa nhà F. Hôm nay muốn giới thiệu một chút công việc của chúng tôi…”

Chỉ là giới thiệu ngắn ngủi trong vòng một phút, mà đối với đội viên tổ 2 cứ như một giờ vậy. Bởi vì trong phòng tự học, chẳng có ai thèm ngẩng đầu lên nhìn, có một số người còn bịt tai lại.

Nhưng trong hoàn cảnh như vậy, Trần Hán Thăng vẫn bình tĩnh giới thiệu một lượt, sau đó phát tờ rơi đến từng người một.

“Bạn học, nếu rãnh rỗi có thể nhìn một chút. Chuyển phát nhanh 101, ngay tại trường học, rất thuận lợi.”

Phần lớn sinh viên chỉ lạnh lùng gật đầu, có người còn chẳng thèm phản ứng lại. Khi đó Trần Hán Thăng sẽ đặt tờ rơi lên bàn, rồi tiếp tục đi đến những vị trí khác.

Cả căn phòng, chỉ có một bạn nữ mỉm cười nhận tờ rơi.

Đó lại là người quen.

“Bộ trưởng Thích, ngài học ở đây sao?”

Trần Hán Thăng nhỏ giọng chào hỏi.

Bộ trưởng bộ đối ngoại Thích Vi đang tự học trong căn phòng này.

Thích Vi cầm lấy tờ rơi nói: “Tôi đã nghe qua cậu làm những việc này tại phòng 101.”

“Cuộc sống đại học buồn chán, tùy ý tìm một công việc để làm thôi.”

Trần Hán Thăng cười cười: “Hoan nghênh bộ trưởng Thích đến chỉ đạo công tác.”

Hắn vẫy tay gọi Hứa Mộng Trúc lại gần. Bình thường Hứa Mộng Trúc là người hoạt bát, nhưng trong trường hợp này tỏ ra vô cùng bối rối.

Trần Hán Thăng nói thêm vài câu nữa thì lên tiếng chào tạm biệt: “Đêm nay, tôi cần làm xong ít nhất là một nửa tòa nhà A, nên phải đi đây.”

Thích Vi gật đầu: “Cậu đi đi. À mà, đưa cho tôi mấy tờ, tôi về phòng tuyên truyền hộ cho.”

Trần Hàn Thăng bước ra căn phòng tự học đầu tiên, chuẩn bị bước vào phòng học thứ 2. Đột nhiên Hứa Mộng Trúc lên tiếng: “Bộ trưởng Trần, tôi không muốn tiếp tục đi đến những phòng khác nữa.”

Trần Hán Thăng tưởng rằng nguyên nhân là do Thích Vi, nên lên tiếng an ủi: “Không sao đâu, bộ trưởng Thích sẽ không để ý chuyện này. Hội học sinh là hội học sinh còn việc làm thêm là chuyện của việc làm thêm.”

“Không phải.”

Hứa Mộng Trúc cảm thấy khó sử nói ra: “Ban đầu, mình cảm thấy bản thân không có gì phải sợ. Nhưng khi mình đối mặt vợi sự lạnh lùng của các bạn ấy, thì việc mở miệng để nói với mình là thật sự khó khăn.”

“Cậu nghĩ kĩ chưa?”

Lời này của Hứa Mộng Trúc nói đã quá rõ ràng, hắn không muốn nói thêm điều gì. Đương nhiên, có một phần nguyên nhân đó là vị trí của Hứa Mộng Trúc trong đội ngũ này cũng không phải là quan trọng nhất.

Thật ra chuyện này cũng dễ hiểu. Việc tuyên truyền ở phòng học khó khăn hơn tuyên truyền ở ký túc xá là rất nhiều. Bởi vì bên trong phòng tự học là những người xa lạ, không thể tác động lẫn nhau như những người ở cùng phòng ký túc được.

Cuộc sống mà, thành công cùng thất bại không hề có ranh giới rõ ràng. Giống như đêm nay, Hứa Mộng Trúc chỉ cần kiên trì được đến cuối cùng, thì đó sẽ là cơ hội đột phá cực hạn bản thân, còn không gắng được vẫn sẽ là dừng chân tại chỗ mà thôi.

Cô ấy lùi bước sẽ làm ảnh hưởng đến những người khác. Tổ đội này gồm có 6 người, nhưng Trần Hán Thăng đã thấy được, sau khi Hứa Mộng Trúc nói ra những lời này đã có thêm hai bạn khác tỏ ra cảm xúc sợ hãi, ngập ngừng.

“Vậy cậu về trước đi, trời lạnh nghỉ sớm một chút cũng tốt.”

Trần Hán Thăng nói ra những lời này với Hứa Mộng Trúc, rồi tiếp tục đấy của căn phòng thứ 2 bước vào.

Hứa Mộng Trúc đứng im tại chỗ. Cô có cảm giác lần này rời đi chính là thoát ly vĩnh viễn đoàn đội này.

Kim Dung quần hiệp truyện. “Mục Niệm Từ” out.