Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A

Chương 192: Đại hội thể thao mùa thu ngọt ngào

Hoàng Tuệ thuộc dạng người khá tinh tế và tỉ mỉ, quan hệ giữa người với người chỉ cần chút xíu động tác lập tức có thể cảm nhận được. Hiển nhiên, thái độ thay đổi của quản lý chi nhánh có thay đổi, nhưng cô không biết nguyên nhân việc này từ nơi nào.

Thế nên, cô gọi điện cho Triệu Chính. Triệu Chính lên tiếng an ủi: "Không sao, cùng lắm là không làm ở đó nữa là được. Sau này anh sẽ nuôi em."

"Được rồi, anh không nên gạt em đấy."

Hoàng Tuệ tin tưởng nói, cũng bỏ qua ý định hàn gắn mối quan hệ với Trần Hán Thăng.

Đương nhiên, cô liên hệ chưa chắc có kết quả. Trần Hán Thăng trở về Tài Viện, giống như bước vào một vùng biển cả có nhiều màu sắc xung quanh.

Từ cổng lớn trường học, cứ mỗi mét lại cắm một chiếc cờ màu. Gió thu thổi rì rào, cờ màu bay phấp phới, khiến bản thân muốn ngay lập tức tham gia vận động thể thao.

Lúc này, Trần Hán Thăng mới nhớ tới, mai là đại hội thể thao mùa thu.

"Mình thật sự không xứng làm một bộ trưởng bộ phận đối ngoại, phó chủ tịch hội học sinh."

Trần Hán Thăng không muốn lộ mặt, cố tình lái xe tới tận dưới sân kí túc, sau đó lặng lẽ lên phòng tắm rửa thay quần áo.

Trong phòng 602 không có một ai, ngay cả Đái Chấn Hữu giống gái ở cữ cũng không có. Có thể, cả đám kéo nhau đi xem náo nhiệt rồi.

Trần Hán Thăng tắm rửa cho mất hết mùi rượu, sau đó đổi một bộ quần áo bình thường, đứng ngoài cửa sổ ngắm nhìn một chút ánh nắng mặt trời còn sót lại. Cuối cùng, hắn lấy ra một chiếc kình râm thật lớn rồi thong dong đi tới sân vận động.

Mùa thu Kiến Nghiệp mang theo khí hậu khô ráo kèm theo chút lạnh. Bầu trời cao, trong suốt, hít thở cũng khiến người ta thoải mái. Trần Hán Thăng nhủ thầm, Kiến Nghiệp đẹp nhất là hai mùa thu đông.

Thỉnh thoảng truyền tới âm thanh "bùm" của tiếng súng lệnh, báo hiệu các tuyển thủ bước vào cuộc tranh tài. Thời điểm thi chính thức còn chưa tới, nhưng nơi này đã có rất nhiều người đến cổ vũ reo hò.

Trên bãi tập có rất nhiều người, người các tuyển thủ ra, càng có nhiều học sinh ngày thường chẳng bao giờ có mặt như Đái Chấn Hữu cũng xuất hiện.

Suy nghĩ của mấy người như lão Đái rất dễ đoán.

Trường học tổ chức đại hội thể thao một năm một lần, mặc dù bọn họ chẳng tham dự môn thể thao nào, cũng rất ghét mấy trò chơi ra nhiều mồ hôi, nhưng nếu cứ ở lì trong phòng lại dâng lên cảm giác thiệt thòi.

Ít ra cũng phải đảo qua một vòng, để lộ cho mọi người biết mình có tham dự vào.

Còn đám sinh viên năm nhất, vừa mới hoà nhịp vào tiết tấu cuộc sống đại học, trong mắt còn rất nhiều mơ ước, trong đầu đã có nhiều ý tưởng mơ mộng. Nếu có thể dựa vào lần đại hội này, kiếm được vài học tỷ sinh đẹp, sau đó kết tinh thành một mối tình khắc cốt ghi tâm.

... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

Hắc hắc hắc...

Thật là đẹp!

Không có học tỷ cũng không sao, bạn học cũng được, "học tỷ xinh đẹp" quan trọng không phải là "học tỷ" mà là "xinh đẹp".

Đây là mộng tưởng của đám con trai năm nhất. Trần Hán Thăng rất muốn nói bọn họ biết, vẫn nên tập trung vào việc học thì hơn. Vì những mục tiêu được chú ý, nếu như không phải hoa đã có chủ, cũng chuẩn bị là của người ta không sớm thì muộn thôi.

Trần Hán Thăng từ từ bước lên đài hội nghị, nơi này đang có chủ tịch hội học sinh Trần Thiêm Dụ và phó chủ tịch Khương Vũ Hiên. Hai người đang quan sát xem chỗ nào cần phải sửa lại không.

Bên cạnh là chỗ của các thành viên đài phát thanh của trường, những thiết bị phát thanh đều đặt ở chỗ này. Một nhóm sinh viên năm hai năm ba, trang điểm lộng lẫy ngồi chung một chỗ, âm thanh nói chuyện lại dễ nghe. Sinh viên đi ngang qua ai cũng ngẩng đầu lên nhìn.

Thương Nghiên Nghiên cũng ngồi trong nhóm này. Cô mặc một chiếc áo mùa thu kiểu Hàn Quốc rộng rãi, loại áo dài tới tận đầu gối, ngồi xen lẫn vào nhóm người, lộ ra vẻ ngây thơ vô số tội.

Cô nhìn thấy Trần Hán Thăng đi tới, thừa dịp không ai để ý, chu chiếc môi đỏ lên làm bộ hôn gió.

"Kẹt."

Trần Hán Thăng không trả lời nụ hôn gió của Thương Nghiên Nghiên, mà kéo ghế ra ngồi xuống. Trần Thiêm Dụ và Khương Vũ Hiên nhìn thấy là Trần Hán Thăng thì quay xuống sân tiếp tục quan sát.

Vị trí này không phải ai cũng có thể ngồi, muốn ngồi chỗ này phải có tiêu chuẩn. Trong hội học sinh, người được ngồi tại đây không vượt quá 10 người, tính cả 3 người trước mặt.

Ở một nơi cao như đài chủ tịch, Trần Hán Thăng nhìn thấy rất nhiều người quen, trong đó có người của bộ phận đối ngoại, hội học sinh, còn có những bạn học lớp 2 Hành Chính Công.

Giống như La Tuyền, dưới sự hướng dẫn của Nhiếp Tiểu Vũ lại lần nữa kéo căng băng rôn ra, chắc mới kiếm được thêm nhà tài trợ mới.

Nếu La Tuyền không nhìn thấy Trần Hán Thăng thì mọi hành động thật ra cũng bình thường.

Còn có Kim Dương Minh, thằng này đang đứng khoanh tay trước khu vực nhảy cao dành cho nữ. Cu cậu đang chăm chú quan sát từng cái eo được lộ ra, khi các cô ấy ngã xuống chiếc nệm bảo vệ, sau đó hùa cùng đám con trai nở nụ cười dâm tặc.

... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

Còn Hồ Lâm Ngữ, cô cầm theo một chồng quần áo thể thao, đứng phía dưới đài chủ tịch.

Đi theo cô là người Trần Hán Thăng yêu quý Thẩm Ấu Sở. Từ hôm đó đến giờ, cô vẫn bên cạnh giúp đỡ Hồ Lâm Ngữ.

"Hâm dở, không có việc gì hay sao mà đứng ôm một đống như vậy."

Trần Hán Thăng nghĩ thầm. Thẩm Ấu Sở là một cô gái siêng năng, cho nên cô ôm theo quần áo còn nhiều hơn Hồ Lâm Ngữ, khuôn mặt nhỏ của cô gần như vùi vào trong đống quần áo.

"Ha ha, chào ba người."

Trưởng bộ phận phát thanh Cốc Hoán Hoàn nhìn thấy ba tên con trai ngồi không ở đấy, tức mà không làm gì được.

"Hiện tại là chủ tịch hội học sinh, sang năm cũng là chủ tịch hội học sinh, sang năm nữa khả năng cao cũng là chủ tịch hội học sinh. Các người định ngồi đây không làm gì cả sao?"

Cốc Hoán Hoán là sinh viên năm 4, nghe nói trước kia cô được rất nhiều người theo đuổi. Nhưng sinh viên năm 4, họ sẽ suy nghĩ nhiều hơn về vấn đề công việc và gạt tình yêu sang một bên, cho nên ý nghĩ yêu đương nhạt dần đi, dẫn tới vẫn còn độc thân.

Một nguyên nhân khác là những người theo đuổi cô năm ấy, nay đã có đối tượng khác.

Những em gái năm nhất năm hai đại học chẳng lẽ không thơm hơn à?

Tại sao còn phải theo đuổi một sinh viên năm 4 làm gì?

Trần Thiêm Dụ thở dài đứng lên: "Đi thôi, tính tình Cốc Hoán Hoán không tốt lắm, lại thuộc dạng lão thành, chúng ta vẫn nên tìm việc mà làm thôi."

Trần Hán Thăng cũng đứng dậy nhưng không đi cùng chỗ hai người kia đã thống nhất: "Các người cứ đi làm việc đi, tôi kiếm một chỗ khác tiếp tục lười biếng."

Trần Thiêm Dụ:...

Thật ra Trần Hán Thăng không phải trốn việc, mà đi đến chỗ Thẩm Ấu Sở, ép buộc cô đưa ra chồng quần áo thể thao.

Ban đầu, Thẩm Ấu Sở ôm theo một đống cao tới, đột nhiên chẳng còn gì trên tay. Trần Hán Thăng thì ôm một đống bước đi, đã thế còn đi rất nhanh.

"Cho mình cầm một chút?"

Thẩm Ấu Sở bước theo phía sau, vừa đi vừa lên tiếng đề nghị.

Ban đầu Trần Hán Thăng chẳng cho ra phản ứng gì, sau đó đột nhiên dừng lại. Thẩm Ấu Sở giống như phanh lại, cũng dừng ở phía sau.

"Mình nghĩ nên cầm theo một chút."

Thẩm Ấu Sở cúi xuống nhìn giày Trần Hán Thăng, yếu đuối nói.

"Không cần cậu cầm quần áo."

... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

Trần Hán Thăng tháo kính râm xuống, đưa về hướng khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Ấu Sở: "Cậu giúp mình cầm cái này."

Khuôn mặt Thẩm Ấu Sở khá nhỏ, đeo kính râm loại lớn này che gần hết khuôn mặt. Người ngoài trông vào chỉ nhìn thấy mỗi chiếc miệng.

Trần Hán Thăng nhìn buồn cười: "Cậu đem kính viễn vọng đặt lên mặt sao?"

Cười cười vậy thôi, nhưng Trần Hán Thăng vẫn nhìn vào chiếc miệng Thẩm Ấu Sở lộ ra, xinh xắn đẹp đẽ. Chiếc miệng tự nhiên nhếch lên, bờ môi nổi trội, màu sắc tươi sáng.

Yết hầu Trần Hán Thăng đột nhiên nhúc nhích. Hắn không nhịn được di chuyển kính râm ra, giống như nhấc chiếc khăn đỏ che mặt cô dâu. Khuôn mặt thẹn thùng dịu dàng của Thẩm Ấu Sở lần nữa lộ ra, cặp mắt anh đào trong suốt mê người nhấp nháy, cẩn thận từng chút một nhìn về phía Trần Hán Thăng, rồi lại mau chóng cúi đầu xuống.

"Mình có thể hôn cậu được không?"

Đột nhiên Trần Hán Thăng hỏi.

Xung quanh rất nhiều sinh viên, Thẩm Ấu Sở lắc đầu: "Không, không nên ở chỗ này có được hay không?"

Trần Hán Thăng chép miệng: "Mình mới vừa nói cái gì, cậu vậy mà không chịu nể mặt, trực tiếp từ chối sao?"

Thẩm Ấu Sở ngạc nhiên, ngẩng đầu lên, nhỏ giọng trả lời: "Có thể hôn mình được không?"

"Được chứ."

Trần Hán Thăng rướn cổ ra: "Mau làm đi, mình đã chuẩn bị xong rồi."