Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A

Chương 14: Hướng đi của người được trọng sinh

Dịch: Gia Cát Nô

Nếu đi bộ từ trung tâm đại học Khoa học và Kinh Tế đến ký túc xá nam thì mất tầm mười lăm phút đồng hồ. Dọc theo đường đi này, Trần Hán Thăng không ngừng nhìn trái liếc phải, không để cho con mắt của mình ngừng nghỉ một giây phút nào.

Quá nhiều nữ sinh xinh đẹp.

Các nữ sinh trung học mặc dù họ rất đơn giản, nhưng hầu như ai cũng đều tập trung vào việc học hành nên không để ý vào mấy việc làm đẹp, cộng vào đó nữa chính là lúc nào cũng khoác lên mình bộ đồng phục rộng thùng thình. Trừ trường hợp giống như Tiêu Dung Ngư ra, không thì rất khó tìm ra được một cô gái xinh đẹp.

Còn những cô gái bắt đầu chân chính bước vào xã hội, đã có công việc của riêng mình, thì lúc đó đã biết cách làm cho bản thân trở nên xinh đẹp hơn, cả về cách ăn mặc lẫn cách trang điểm. Nhưng lúc này, họ đã có kinh nghiệm về tình yêu rồi, khi đó cách nói chuyện và làm việc đã có sự ‘tính toán’.

Sao lại gọi là ‘tính toán’, thẳng thắn mà nói đó là trước khi đến với tình yêu sẽ là sự thực dụng. Thực dụng ở đây là gì đó chính là tiềm lực gia đình, vẻ bề ngoài, còn khả năng phát triển sau này… mọi thứ đều phải mang ra cân đo đong đếm rồi mới đến tình yêu, nó thuộc về chủ nghĩa ‘bóc bánh trả tiền’.

Cho nên độ tuổi đẹp nhất chính là thời sình viên. Những nữ sinh có thể tự do yêu đương, và quan trọng hơn họ vẫn tin tưởng vào tình yêu đích thực.

“Xét về trình độ dạy và học Tài Viện phải cắp dép theo sau Đông Đại, nhưng về chất lượng nữ sinh thì Đông Đại chỉ có thể hít khói so với Tài Viện. Cũng dễ hiểu tại sao nam sinh Đông Đại toàn qua Tài Viện kiếm ăn, con mẹ chúng nó nữa chứ.”

Trần Hán Thăng nghĩ tới đoạn này là máu nóng lại nổi lên. Tại đại học Đông Hải, nữ xinh kiểu như ‘răng khểnh’ Từ Chỉ Khê có thể xếp vào dạng hoa khôi của khoa, nhưng nếu đặt cô ấy vào Tài Viện cùng lắm là hoa khôi của lớp mà thôi.

Đương nhiên, Tiêu Dung Ngư thuộc vào dạng khác, cô nàng nếu đặt tại Tài Viện cũng thuộc vào dạng ‘có số có má’ ở đây.

Trần Hán Thăng vừa đi vừa cười đôi khi còn đá lông nheo với vài vị học tỷ, đáng tiếc hắn chỉ làm trò con mèo, người ta coi như không nhìn thấy. Với cách ăn mặc hiện tại của hắn, nhìn người ta còn ngại mong chờ gì chuyện người ta để ý đến.

Nhưng thằng này da mặt dày vô đối, người ta khinh thường thì mặc kệ người ta, hắn vẫn cứ nhìn say sưa ngon lành. Chỗ nào đẹp là nhìn chỗ đó, khi thì nhìn ngực, khi thì nhìn đùi làm cho ‘bộ vị nào đó’ trên cơ thể cũng ngẩng đầu lên hưởng ứng.

“Mày theo ca trọng sinh, cũng thật là vất vả, cố gắng nhịn thêm một thời gian nữa, ca sẽ cung cấp thịt cho đệ ăn no thì thôi.”

(Con tác này biến thái thật, hai anh em nhà chúng nó, còn nói chuyện với nha:cuoichet:)

Trần Hán Thăng thở dài, nhìn xuống đũng quần của mình lẩm bẩm nói.

Đi đến nửa đường Trần Hán Thăng cảm thấy đói bụng, quyết định chuyển hướng đi tới nhà ăn giải quyết bữa tối.

Nạp thẻ, mua cơm, tìm chỗ ngồi liền mạch tự nhiên.

Ngồi xuống một chút, Trần Hán Thăng nhìn một chút tình huống căng tin, cũng chả khác ký ức tẹo nào, bởi vì trong này lúc nào cũng có thể nhìn thấy những hình ảnh quen thuộc.

Một vài góc khuất bên trong căng tin có những đôi tình nhân đang rúc vào nhau, cho nhau những cử chỉ thân mật. Em đút cho anh một thìa cơm, anh đút cho em miếng thức ăn, làm cho người ta cảm giác yêu nhau say đắm.

Còn một đám nam sinh ế chỏng ê chơ thì chọn ví trí trước ti vi, xem trận bóng rổ của giải NBA, mỗi khi có pha bóng hay là có người đứng lên hô lớn —— Ngưu B!

(nghĩa bóng là châm chọc, nghĩa đen là trâu bò)

Ngoài ra trong này, còn có mấy tên mọt sách, vừa ăn vừa đọc sách nhưng ngoài mặt lại ngu ngu ngơ ngơ. Chắc bọn này không tìm được chỗ trong thư viện, nhưng phải công nhận trong môi trường này mà bọn chúng vẫn học được thì thật là con mẹ nó kiên định.

Trần Hán Thăng ngồi xuống thưởng thức bữa ăn của mình.

Ăn một miếng cơm, chắc đầu bếp nơi này chuộng ‘cơm tám’ chứ không phải cơm chín như người thường.

Uống một thìa canh miễn phí, có vẻ như nhà bếp mới nhập thêm muối.

Ăn thêm miếng đùi gà, cảm giác mềm nhũn trong miệng

“Ừm, đồ ăn ở căng tin đúng là vẫn giữ phong độ, trước sau như một vẫn là quá khó ăn nha.”

Trần Hán Thăng đánh giá một câu, rồi đổ hết canh vào cơm, nhanh chóng ăn sạch sẽ. Hắn không thuộc loại người bụng đang đói, có người mời ăn xong nói mình đã no rồi từ chối.

Cơm nước xong xuôi, hắn phát hiện ra đã là 6 giờ tối, sắc trời đã tối đen như mực. Đèn đường trong sân trường đã được bật. Trên những chiếc loa của trường vẫn vang lên giọng nói của một vị học tỷ, có rất nhiều người vì những mẩu chuyện của nàng mà rơi nước mắt hàng đêm, xem như công sức các vị ấy bỏ ra cũng thật xứng đáng.

Trần Hán Thăng vẫn chưa muốn tới phòng ký túc xá của mình, mà hướng về phía nhà tắm đi tới. Nhưng hắn tới đây không phải để tắm, mà hướng tới cái bảng to bên cạnh nhà tắm đi tới.

Trong trường học có rất nhiều học sinh, nên không thể tránh được trong đó có vài người hậu đậu. Cho nên, trên bảng đen viết nhiều dòng chữ kiểu như ‘xx ngày, nhặt được xx hệ xx đồng học phiếu ăn’ như vậy. Tiếp tục nhìn có thể thấy rất nhiều tin tức bên trên.

“Khương Bội Bội khoa pháp luật, hôm qua thấy ngươi cùng người khác thuê nhà nghỉ.”

“Bao đậu tiếng anh Ielts, cơ cấu chuyên nghiệp rất đáng tin cậy.”

“La Khánh khoa kế toán, bố mày chơi con mẹ mày à, sao mày ăn trộm quần lót của bố mày mặc.”

“Quán nét Nhất Võng Đả Tẫn, cáp quang cực mạnh, hãy đến trải nghiệm internet tốc độ cao.”



Những tin tức dạng này, gần như thay đổi mỗi ngày. Mọi người ngầm hiểu với nhau rằng, nó chỉ được tồn tại trong một ngày. Qua việc này có thế thấy, sinh viên buồn chán đến mức độ nào, chỉ còn tìm việc này để giải tỏa.

Tất nhiên Trần Hán Thăng không để ý đến những loại tin tức vớ vẩn này. Bởi vì trên bản tin có dán những thông báo tuyển dụng việc làm Part time, đây mới là điều Trần Hán Thăng quan tâm.

“Tuyển đại diện bán hàng sim thẻ trong trường đại học.”

Trần Hán Thăng lắc đầu, lập tức bỏ qua.

“Tuyển gia sư tiếng anh, trình độ trên 8.0 điểm ielts.”

Tiếp tục bỏ qua.

“Phát tờ rơi cho cửa hàng tại Nghĩa Ô, 30 tệ một ngày có bao cơm ăn.”

Trần Hán Thăng vẫn lắc đầu.

Liên tiếp bỏ qua mấy mẩu tin tiếp theo, cuối cùng tại góc bảng đen có một tờ truyển đơn thật mỏng được dán tại đấy.

“Chuyển phát nhanh Thâm Thông tuyển đại diện tại trường học, xin mời liên hệ 159XXXXXXX.”

Trần Hán Thăng nhìn rất lâu, cuối cùng xé xuống tờ giấy này, gấp gọn bỏ vào túi.



Hắn đến chỗ quản lý ký túc xá nhận chăn mền cùng đệm giường, lững thững bước đến phong 602.

Nam sinh Tài Viện ở trong ký túc xá đều ở tầng 6. Trần Hán Thăng đẩy cửa phòng 602 ra, bên trong năm người đã có mặt. Bọn họ đều đang làm việc riêng của mình, vừa thấy tiếng mở cửa đều dừng lại liếc nhìn về phía Trần Hán Thăng.

“Oầy, không ngờ mình là người cuối cùng đến đây.” Trần Hán Thăng vừa cười vừa bước vào.

Năm người bạn cùng phòng mỗi người phản ứng mỗi kiểu. Có người đứng lên giúp đỡ mang đồ vào, có người chỉ là chào hỏi, có người chỉ là nhìn thoáng qua, thờ ơ không nói gì.

Bạn đại học cùng bạn cấp ba là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Bạn cấp ba thường là những người sinh ra và lớn lên cùng một nơi, nói cùng một thứ tiếng, khẩu vị đồ ăn không khác nhau là mấy. Nói không chừng, phụ huynh trong nhà còn quen biết lẫn nhau, cho dù có mâu thuẫn cũng dễ dàng hòa giải.

Còn bạn đại học thì tụ tập từ bốn phương tám hướng. Cái khác đầu tiên chính là phong tục tập quán, hoàn cảnh lớn lên cũng rất khác nhau, mà từ hành động lời nói đều đại biểu cho chính bản thân mình.

Đơn giản mà nói, khi bạn bước chân vào cánh cửa đại học coi như đã bước chân vào một xã hội thu nhỏ, mọi lời nói việc làm đều do mình gánh vác, chứ không còn nhân tố phụ huynh giúp đỡ ở nơi này.

Trần Hán Thăng đặt hành lý xuống, lập tức có bạn cùng phòng nghi ngờ hỏi: “Sao cha mẹ cậu không đưa cậu đến đây?”

“Mình không muốn họ đưa đi, một mình tớ có thể giải quyết mọi việc.” Trần Hán Thăng cười nói.

Lúc này, câu trả lời của hắn đã khác xa câu trả lời buổi chiều.

Trần Hán Thăng vừa trả lời xong, thì ánh mắt của mọi người trong phòng đã khác. Trong lòng mọi người đều nghĩ, một thằng mới chân ướt chân ráo lên đại học mà dám một mình cầm mấy nghìn tệ đi nhập học, lá gan thật là lớn.

Bọn này lại nhìn kỹ Trần Hán Thăng thêm lần nữa, thấy hắn dáng người cao to, nhìn có vẻ cường tráng, nói chuyện có vẻ gần gũi, nhưng khi cười lại lộ ra sự bướng bỉnh cùng ngỗ ngược. Loại tính cách này thường xuất hiện bên trong những học sinh cá biệt, không biết Trần Hán Thăng làm sao thi đậu Tài Viện.

Bạn học quan sát Trần Hán Thăng, thì Trần Hán Thăng cũng quan sát ngược lại những người cùng nhau sinh hoạt trong bốn năm tiếp theo.

Thật ra, những người nơi này tính cách ra sao, thậm chí tương lại của bọn chúng thế nào, hay lòng dạ ra sao Trần Hán Thăng đều biết rất rõ. Nhưng đó chỉ là đánh giá về quá khứ, hiện tại hắn đã trọng sinh có khi sẽ thay đổi một vài thứ thì sao?

Hồ điệp vỗ cánh có thể tạo thành sóng lớn, Trần Hán Thăng trọng sinh không chỉ thay đổi cuộc sống của mình, mà khẳng định những người xung quanh cũng sẽ thay đổi. Nên Trần Hán Thăng không muốn đối sử với những người kia theo con ‘người cũ’ mà phải đối xử như những ‘người mới’.

“Vứt hết những ký ức cũ kỹ kia đi, cho dù tham khảo cũng chả có tác dụng gì.”

Trần Hán Thăng suy nghĩ trong lòng.

Trước kia dù có mẫu thuẫn thế nào, thì bây giờ cố gắng đừng cho nó diễn ra như thế nữa.

Trước kia là bạn bè, bây giờ có thể làm bạn thân.

Đây mới là phương hướng của người được trọng sinh. Trước kia đều chửi bới ai đã cho mình trọng sinh, vì việc này mà khiến trong lòng sinh ra tức giận. Nhưng bây giờ lại thấy, đây là một cơ hội, một cơ hội quý giá nhường nào.