Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 20

Tin tức thành chủ của bốn tòa thành bị hố, sợ rằng không quá một hai ngày sẽ truyền tới bên chỗ Tuyền Thủy quận.

Sau đó sẽ làn truyền đi khắp Toại Nguyên Vương Triều.

Khiêu khích thì cũng đã khiêu khích rồi, bây giờ còn bận tâm nhiều như vậy làm gì.

Gϊếŧ một đệ tử dòng chính Phương gia, nói không chừng vừa đúng lúc có thể khiến hắn hoàn thành được nhiệm vụ chính thì sao?

Dạ Mệnh mở miệng: “Truyền mệnh lệnh của ta, thông báo cho Thiên Diện Hồ, Quỷ Vụ, La Quân cùng sáu người, giao nhiệm vụ này cho bọn họ đi làm.”

“Thuộc hạ đã rõ.”

Dạ Mệnh dặn dò công việc xong, cũng chuẩn bị làm chuyện chính.

“Giới thiệu cho ngươi một vị đồng nghiệp mới.”

Dạ Mệnh vung tay, ánh sáng loé lên rồi biến mất.

Một vị nam tử tuổi đã lão niên khoác chiến giáp màu bạc, hai bên tóc mai đã điểm sương, sau lưng đeo một cây trường thương từ từ xuất hiện.

“Mạt tướng bái kiến các chủ đại nhân!”

Nam tử nửa quỳ dưới đất, chắp hai tay thi lễ nói.

Cảm nhận được sát khí gần như đã ngưng tụ thành thực chất, hô hấp của Toán Loạn Thiên cũng có chút gấp gáp.

Toán Loạn Thiên dùng khí ngữ kinh người nói: “Dưỡng Thần Cảnh!”

Không sai, người trước mắt chính là vị sát thủ tam đẳng hàng chữ Huyền mà Dạ Mệnh triệu hồi ra.

Dạ Mệnh đang nhìn không chớp mắt bảng skills trước mắt.

[Họ tên: Võ Trấn]

[Thân phận: sát thủ tam đẳng hàng chữ Huyền Huyết Sát Các]

[Tu vi: Dưỡng thần lục trọng thiên]

[Công pháp: Binh Gia Thuật Lục, Huyết Long Hóa Cương Môn, Trấn Man Cửu Quyền, Phá Sát Bộ...]

[Giới thiệu: Đến từ trung võ thế giới nào đó, tướng quân vương triều, tay nắm giữ trăm vạn hùng binh, từng có danh xưng là "Binh Thần".]

Dạ Mệnh nhìn một chuỗi dài công pháp cạnh tên đối phương, nói thật là nó khiến hắn có hơi nghẹn họng trân trối.

“Dưỡng Thần lục trọng thiên, có người nói cường giả mạnh nhất Toại Nguyên Vương Triều hiện nay cũng chính là đương kim hoàng đế Toại Nguyên, khó khăn lắm mới đến được Dưỡng Thần nhị trọng thiên.

Mặc dù không biết thực lực của những cường giả ẩn dật, nhưng bây giờ sự tồn tại của Võ Trấn đã làm cho Huyết Sát Các đi ngang ở Toại Nguyên Vương Triều cũng không có bất cứ vấn đề gì.

Dạ Mệnh hoàn hồn, ngữ khí bình tĩnh nói: “Đứng lên đi.”

“Vâng.”

Khoảnh khắc đứng dậy, trong lòng Võ Trấn đối thủ đoạn của vị chủ nhân mới này càng lúc càng cảm thấy giật mình.

Ông ta nhìn ra được, tu vi của Dạ Mệnh chẳng qua chỉ mới Uẩn Linh sơ kỳ.

Lúc ông ta đi ra, bởi vì còn chưa phản ứng kịp nên không kịp thời thu liễm luồng sát khí mà người thường không thể chống đỡ trên người lại.

Sát khí vừa lộ ra, ngay cả hô hấp của Toán Loạn Thiên đứng sau lưng Dạ Mệnh cũng trở nên dồn dập.

Vậy mà sắc mặt Dạ Mệnh vẫn rất hồng nhuận, biểu tình từ đầu đến cuối giống như một miệng giếng cổ, chưa từng có bất kỳ dao động nào.

Tu vi Uẩn Linh sơ kỳ đã có thể ngăn cản sát khí của vị cường giả Dưỡng Thần lục trọng thiên như mình toát ra, vị chủ nhân mới này đúng là sâu không lường được!

Đáng tiếc Dạ Mệnh không có năng lực nghe được lòng người, nếu không nhất định hắn sẽ bật cười.

Bởi vì có hệ thống tồn tại, dẫn đến việc những người được triệu hoán ra căn bản là không thể tạo thành bất cứ tổn thương nào cho Dạ Mệnh. Hơn nữa, độ trung thành của những người này đều đạt đến trăm phần trăm, hoàn toàn không có khả năng họ sẽ ra tay với chủ nhân.

“Mấy ngày gần đây ngươi cứ thoải mái đợi ở đây đi, làm quen với hoàn cảnh xung quanh trước.”

“Toán Loạn Thiên, ta giao hắn cho ngươi đấy.”

“Các, các chủ... Tuân lệnh.”

Đầu tiên Toán Loạn Thiên có chút đờ ra, sau đó thì cười khổ một tiếng.

Người ta đường đường là cao thủ Dưỡng Thần Cảnh lại dưới quyền quản lý của một tên Động Linh Cảnh nho nhỏ như hắn ta.

Người ta có để ý đến hắn ta không cũng là cả một vấn đề, chứ nói gì đến quản lý.

Mặc dù đúng là hệ thống đã khắc vào trong đầu họ một ít quy tắc, ví dụ như các sát thủ trong Các không thể tự tàn sát lẫn nhau này kia, nhưng cứ cho là như vậy thì tôn nghiêm của một vị cường giả Dưỡng Thần Cảnh vẫn còn đặt ở đó.

Bị một người có tu vi thấp hơn mình một mảng lớn quản lý, khó tránh khỏi việc sẽ vô cớ khó chịu.

Lúc Toán Loạn Thiên một lần nữa nhìn về phía Dạ Mệnh, hắn đã đi mất rồi.

“Võ tướng quân...” Toán Loạn Thiên thăm dò thử nói một câu.

“Xin hỏi các hạ chính là Toán tiên sinh đúng không, ngài kêu ta Võ Trấn là được rồi, một vài từ khách khí cũng không cần dùng đâu.”

Biểu tình của Võ Trấn không giống như trong dự đoán, ngược lại còn dùng khí ngữ cực kỳ cung kính nói chuyện với Toán Loạn Thiên.

Không chờ Toán Loạn Thiên kịp phản ứng, ông ta đã nói tiếp: “Thời khắc ta được triệu hoán, các chủ đại nhân từng cho ta xem qua những việc đời trước tiên sinh từng trải qua. Võ Trấn ta, cả đời không kính thần quỷ nhân ma, chỉ kính duy nhất hạng người đại thiện đại lương!”