Ta Rất Mỹ Vị

Chương 44

Chu Anh thấy Chu Sâm và Hạ Thì sắp quấn lấy nhau rồi, bèn muốn co giò bỏ chạy.

“Chị dâu à, em chợt nhớ ra mình có đặt mua một đôi giày ở ngay gần đây, vừa hay có thể lấy, hay là chị ở đây đợi em một lúc, em tự đi lấy.”

Đợi đến khi cô ta đi khỏi, cô ta sẽ gọi điện thoại nói rằng có đột nhiên có việc đột xuất, còn phải đợi một lúc nữa, đến tận khi về đến nhà mới quay lại... hoàn hảo!

Chu Sâm cười mỉm: “Chuyện nhỏ này cùng cần tự em đi sao, em đưa địa chỉ cho anh, anh bảo người lấy giúp em. Khó khăn lắm em mới đi chơi cùng Hạ Thì, còn muốn đi đâu nữa.”

Chu Anh: “...”

Quá độc ác rồi, đây chính là chiêu chết trùm mà...

Chu Anh cứng đờ nói: “Anh nói cũng đúng...”

Hạ Thì: “Ngồi chơi ở chỗ anh trai em một chút, lát nữa chị cùng em đi lấy cũng được mà.”

Chu Anh: “Không cần, không cần đâu, em nhờ anh trai em sai người đi lấy.”

Mấy người bọn họ ngồi ở khu nghỉ ngơi trong văn phòng, nhưng bởi vì có Chu Sâm ngồi bên cạnh, nên Chu Anh cũng không cảm thấy sợ hãi nữa.

Hạ Thì vừa ngồi xuống, điện thoại bỗng reo lên, cô liếc nhìn cuộc gọi hiển thị, cười với mọi người: “Chị đi nghe điện thoại một chút.”

Sau khi Hạ Thì rời đi, Tiểu Tiểu bèn nói với Chu Sâm: “Mùi hương của người trong công ty anh rất bình thường.”

Chu Sâm liếc Tiểu Tiểu một cái, không trả lời.

Tiểu Tiểu tiếp tục khiêu khích: “Như vậy là không được rồi, anh đã từng đến Nam Sơn, nhìn thấy những thứ mà chị tôi nuôi là gì rồi đúng không?”

Chu Sâm trầm mặc trong chốc lát, thình lình nói: “Nếu cậu còn tiếp tục nói nữa, tôi sẽ mách chị cậu.”

Tiểu Tiểu ấm ức nhìn Chu Sâm, cậu ta bỗng cảm thấy con dị thú hỗn huyết này đúng là rất tâm cơ, còn dám uy hiếp mách lẻo.

Sau khi Tiểu Tiểu chiến đấu đơn phương thất bại đành uể oải rúc vào trong sofa.

Đến tận khi Hạ Thì vui vẻ mừng rỡ quay lại, tuyên bố: “Vừa nãy ba mẹ vừa gọi điện cho em.”

Chu Sâm lập tức hơi căng thẳng, nhưng trên khuôn mặt vẫn tỏ ra rất bình tĩnh nhìn Hạ Thì.

Hạ Thì: “Không phải lúc trước ba mẹ biết chuyện em bị mất trí nhớ sao, mấy ngày hôm trước lại nghe thấy quan hệ của chị với A Sâm rất ổn định, cho nên quyết định đến đây thăm chúng ta!”

Chu Sâm: “...”

Chu Anh: “...”

“Oa! Em vẫn chưa từng gặp ba mẹ của chị họ.” Tiểu Tiểu lập tức đứng bật dậy: “Vậy chúng ta có cần gọi đồ ăn đến đây tiếp đón không?”

Hạ Thì keo kẹt nói: “Không cần không cần.”

Chu Sâm cố gắng trấn tĩnh bản thân: “Bác trai và bác gái bao giờ đến?” Sau khi ba mẹ Hạ Thì biết cô bị mất trí nhớ, cũng không đến đây, ba Chu mẹ Chu còn tưởng rằng công việc của bọn họ vô cùng bận bịu, bây giờ lại muốn đến đây.

Hạ Thì: “Khoảng ba bốn ngày nữa, bây giờ ba mẹ còn đang ở nước ngoài.”

Đáng sợ quá, còn ăn cả sang nước ngoài.

Chu Anh quăng cho Chu Sâm một ánh mắt sợ hãi, cô ta nghe thế nào cũng cảm thấy, ba mẹ nhà người ta đang nghi ngờ tại sao sau khi mất trí nhớ lại có quan hệ ổn định với con người.

Chu Sâm cơ bản không nhìn Chu Anh, nhưng anh biết Chu Anh đang nhìn mình, chỉ là để tránh cho Hạ Thì và Tiểu Tiểu nghi ngờ, anh làm như không nhìn thấy: “Được, sau khi xác định lịch trình xong thì báo cho anh, chúng ta cùng đi đón. Bác trai bác gái định ở khách sạn hay là ở nhà anh?”

Hạ Thì ngẫm nghĩ: “Hay là ở khách sạn đi, em hơi lo lắng về ba em, bây giờ em cũng không hiểu gì về ông ấy hết.”

Chu Sâm: “… Được rồi.”

Xảy ra chuyện như vậy, khi Chu Anh, Hạ Thì và Tiểu Tiểu đã rời đi dạo phố, nhưng Chu Sâm cũng không có tâm trạng làm việc, ngồi ngây người trong văn phòng, một lúc lâu sau mới ôm mặt thở dài một tiếng.

Hạ Thì có thể dựa vào một mùi lưu lại từ một năm trước săn đuổi người cách cả ngàn dặm, chẳng lẽ anh có thể chạy thoát được sao?



Chu Sâm không thoải mái, Chu Anh cũng không thể dễ chịu, trâm trạng bứt rứt không yên.

Cô ta mới đến tuổi trưởng thành chưa được bao lâu, còn chưa hưởng thụ đủ mùi vị cuộc đời, một mình Hạ Thì đã dọa đến mức mất ngủ, bây giờ còn lại đến hẳn hai người nữa.

Chu Anh vừa thất thần, bước đi liền hụt một cái, ngã khụy xuống phía trước.

Tiểu Tiểu thuận tay kéo Chu Anh đứng thẳng lại.

“A Anh, em làm sao vậy?” Hạ Thì quan tâm hỏi.

Chu Anh nhìn gương mặt của Hạ Thì, bỗng dưng không nhịn được khóc òa lên.

Hạ Thì: “??”

Người đi đường nhìn thấy một cô gái xinh đẹp bỗng dưng khóc toáng lên bèn tò mò nhìn lại, có tiết mục tranh chấp gì sao?

Hạ Thì vỗ lưng dỗ dành Chu Anh: “Làm sao thế?”

Cô nhận ra từ khi cô bé này bị nhà họ Thẩm bắt cóc bỗng trở nên yếu ớt, hay khóc nhè, trước đây rõ ràng không như vậy.

Chu Anh rất muốn nhịn xuống, nhưng mà cô ta thật sự rất sợ hãi, sợ sẽ chết một cách vô nghĩa. Cô ta che miệng, cố gắng nhẫn nhịn, tự biết bản thân hơi xúc động quá mức, chỉ có thể nghẹn ngào nói: “Chị, chị dâu ơi… Em sợ lắm, ba chị liệu có ăn thịt em hay không…”

Ánh mắt của người đi đường bắt đầu trở nên khác thưởng.

Hạ Thì kéo Chu Anh ngồi xuống ghế bên cạnh, lấy mấy tờ giấy lau nước mắt cho cô ta, dịu dàng nói: “Làm gì có chuyện như vậy, nếu không cần thiết ba chị sẽ không ăn thịt người đâu, quá khó ăn.”

Chu Anh càng khóc to hơn: “HU HU HU…”

Thứ nhất là mùi vị của cô rất khó ăn.

Thứ hai là nếu như lời nói dối bị vạch trần, cô ta cần bị ăn luôn cho hả giận.

Lúc này Hạ Thì đành bó tay không còn cách nào khác, quay sang ngó Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu cũng ngây ngốc nhìn lại.

Chu Anh lau sạch nước mắt trên gương mặt, nhưng vẫn không dám buông bỏ hy vọng, lỡ như vẫn còn hy vọng thì sao, lỡ như anh trai cô có thể khống chế được toàn cảnh thì sao?

Hạ Thì nhìn thấy Chu Anh đột nhiên bình tĩnh lại, còn móc ra gương dặm lại phấn: “Mấy cô gái mới lớn bọn em đúng là…”

Ba người cùng nhau đi dạo trong khu trung tâm thương mại, bởi vì Tiểu Tiểu quá mập mạp, lúc đi đường không tránh khỏi việc va chạm vào người khác, trực tiếp đụng ngã người ta lăn xuống đất, Tiểu Tiểu cũng không chủ động xin lỗi.

Người nọ đứng dậy liền chỉ vào mặt Tiểu Tiểu mà mắng ầm lên, chê bai vóc dáng của cậu ta.

Nhưng Tiểu Tiểu không hề phản ứng lại, cậu ta không để ý đến mấy chuyện này.

Người kia thấy cậu không quan tâm, lại đi cùng hai cô gái xinh đẹp, bèn đổi hướng cũng mắng cả sang Hạ Thì và Chu Anh.

Chu Anh vô cùng thương hại nhìn người nọ, mặc dù người này mắng rất khó nghe, nhưng mà trong xã hội loài người thì chắc chắn không đến mức chết, chỉ tiếc rằng anh ta lại gặp phải Tiểu Tiểu và Hạ Thì.

Nhưng mà nằm ngoài dự đoán của Chu Anh, Hạ Thì vô cùng tốt tính nói lại: “Cậu ta không xin lỗi, nhưng anh cũng đã mắng người rồi, vậy thì bỏ qua đi.” Sau đó kéo Chu Anh và Tiểu Tiểu rời đi.

Chu Anh không hiểu lắm về Hạ Thì, anh trai cô ta từng nhắc nhở, điểm giới hạn của Hạ Thì co dãn không có quy tắc.



Đợi đến buổi tối khi Hạ Thì chia tay Chu Anh quay về nhà, thì Chu Sâm đã về nhà trước rồi.

Hạ Thì hỏi Chu Sâm đã nói cho bác trai và bác gái biết chuyện ba mẹ cô sẽ đến đây hay chưa.

Mẹ Chu vô cùng kinh ngạc: “Tiểu Hạ, công việc của ba mẹ cháu không còn bận nữa sao?”

Chu Sâm chỉ nghĩ báo tin này muộn một chút, anh có thể đoán được ba mẹ mình sẽ có phản ứng khiến anh giở khóc giở cười như thế nào.

Hạ Thì gật đầu đáp lại: “Dạ vâng, bọn họ nghe nói quan hệ của cháu và A Sâm rất ổn định, bèn nói đến đây xem thử.”

Mẹ Chu vừa nghe thấy đã thực sự vui mừng, nháy mắt hiểu ý đồ của ba mẹ bên kia, vỗ tay một cái nói: “Bác cũng cảm thấy nên như vậy, mặc dù cháu mất trí nhớ, nhưng mà trước và sau khi mất trí nhớ tình cảm của cháu và A Sâm vẫn luôn tốt đẹp, cũng không cần đợi đến khi hồi phục lại trí nhớ mới kết hôn. Bác thấy, đúng là có thể ngồi xuống bàn bạc chuyện hôn sự của hai đứa rồi!”

Hai mắt Hạ Thì mở to: “Kết hôn ấy ạ?”

Mẹ Chu nhìn thấy Hạ Thì ngượng ngùng như vậy (nhầm to), trong lòng càng có cảm giác vui sướng khi lên chức mẹ chồng, cười khanh khách: “Kết hôn sớm một chút, còn sinh con đẻ cái, bác còn có thể bế hộ cho.”

Ba Chu ngồi bên cạnh buồn cười: “Đến con trai bà mà còn không trông được, phải thuê cả bảo mẫu, năm đó đầu của Chu Sâm đập vào thành giường u cả đầu.”

Mẹ Chu bị vạch trần, vô cùng mất mặt: “Không phải Chu Sâm vẫn đang rất ổn sao!”

Chu Sâm thở dài, không ổn, anh không hề cảm thấy ổn chút nào.