Ta Rất Mỹ Vị

Chương 37

Hạ Thì dùng một tư thế rất không đề phòng nằm trước mặt Chu Sâm, nhưng Chu Sâm biết rõ, là giả đó. Nhìn cái bụng của cô trắng nõn mềm mại như vậy đúng không, nhưng cho dù có dùng đạn bắn thì chưa chắc có thể bắn thủng được.

Cho nên Chu Sâm chỉ có thể ghé sát vào bên cạnh bồn tắm, khom lưng sờ sờ lên cằm Hạ Thì.

Vị trí này cũng rất nhạy cảm, bình thường rất nhiều loại động vật không được chăm sóc nên rất thích được người khác xoa chỗ này. Mặc dù Hạ Thì đã có thể biến hình từ lâu rồi nhưng vẫn thích được người khác xoa xoa chỗ đó.

Từ cổ họng Hạ Thì phát ra tiếng rầm rì, vòi hoa sen vẫn chưa tắt, nước ấm tràn ra khỏi bồn tắm, chảy qua chỗ làn da Hạ Thì tiếp xúc với mặt đất, cào cào, cô bỗng xoay người, trong lúc cả người ma sát xoay một vòng trên mặt gạch bóng loáng thì cô cũng đã biến thành hình người.

Thân thể trần truồng trắng như tuyết nằm ghé trên nền gạch màu xám tro, cứ mặc cho dòng nước chảy xuôi, mái tóc dài và đen dày che chắn hết nửa tấm lưng của cô, cũng che luôn cả phần lớn khuôn mặt xinh xắn của cô, gần như chỉ lộ ra một mắt, mềm mại đáng thương nhìn người phía trước.

Chu Sâm lại không kìm chế được hít một hơi, tay của anh vẫn đang đặt lên người của Hạ Thì, đương nhiên, cùng với sự xoay người và biến hình của Hạ Thì, lúc này tay anh đang đặt lên sườn cổ của Hạ Thì.

Dù thế nào đi chăng nữa, kiểu sinh vật hấp dẫn thức ăn cực hạn này có vẻ ngoài cực kỳ hấp dẫn kẻ khác.

Mặc dù Chu Sâm hiểu rõ bản tính của cô, anh vẫn không kìm được vén mái tóc dài của cô lên, lộ ra gò má và đôi môi đỏ mọng của cô.

Hạ Thì yêu kiều nhìn anh, từ dưới đất ngồi dậy, đến gần Chu Sâm, vươn hai cánh tay mềm mại, cuốn lấy bả vai Chu Sâm…



Từ sau lần lăn giường đó, thái độ của Hạ Thì với Chu Sâm đã có một sự thăng hoa.

Giống như bây giờ, bọn họ đi ra ngoài ăn gì đó. Hạ Thì đang khoác vai Chu Sâm.

Trước đây cô cũng thường làm vậy với Chu Sâm, nhưng giống như đang đối xử với đồ mà mình chiếm hữu hơn, bây giờ thì có thêm một chút thân mật, nguyên nhân là vì mong muốn tiếp xúc thân thể của chủ nhân nên sự tự do của vật bị sở hữu đã được đề cao.

Trên đường đi ra từ bãi đỗ xe, Chu Sâm kể cho Hạ Thì biết mình đã tìm được nhà hàng này như thế nào.

Hạ Thì cũng nói hết cho Chu Sâm nghe: “Ở thế giới loài người có rất nhiều kẻ ẩn nấp, không ít kẻ nửa người nửa thú như anh, bọn họ càng ẩn nấp kỹ hơn. Nhưng mà, cũng dễ tìm hơn trước kia nhiều.”

“Nhất là ở thành phố lớn giống như thế này, mật độ sẽ càng cao, em chỉ cần quơ tay đại trên phố cũng có thể gặp được.”

Chu Sâm: “...” Anh không hề muốn nghe chút nào.

Hạ Thì: “Em rất thích loài người, trong lúc không có dị thú để ăn, những món ăn ngon mà họ nấu là thứ em thích nhất.”

Anh nhìn ra được.

Chu Sâm lạnh nhạt nói: “Vậy còn chính loài người thì sao?”

Hạ Thì nheo mũi một cái: “Không thích, không ăn được. Em có thể nhịn đói được trong thời gian dài, vì thế nên em không thích ăn thịt con người, sẽ có cảm giác không thoải mái giống như ăn phải thực phẩm bẩn vậy.”

“Người nhà họ Thẩm ở Tây Thiên chắc đang khóc.” Chu Sâm nghĩ.

Đối với Hạ Thì mà nói, không có gì là không ăn được, chỉ là chia ra ăn ngon hay không ngon mà thôi. Hơn nữa đối với cô mà nói đôi khi ăn chỉ là ăn cho thỏa mãn ham muốn, đôi khi cũng là một cách chiến đấu.

Hạ Thì không giống với những rất nhiều thú dữ dị thú khác, bọn nó sẽ coi việc săn giết là thú vui nhưng cô ấy thì không. Nhưng chuyện này cũng chỉ là tương đối, sức ăn của cô rất lớn cho nên cũng rất khủng khiếp.

Hai người đi vào nhà hàng, đây là một nhà hàng nhỏ mới khai trương chưa được bao lâu, mở ở trung tâm thành phố nơi tấc đất là tấc vàng, quy mô cũng không được xem là lớn lắm.

Sau khi ngồi xuống, Hạ Thì nhìn một lượt menu của chỗ này, giống như chỉ là những món ăn bình thường.

Người phục vụ đề cử cho họ: “Cô có thể chọn món ăn kinh điển nhất của chúng tôi, đây là món ăn mà bếp trưởng đã dồn hết tâm tư tình cảm để làm ra, có thể cảm nhận được hương vị mẹ làm trong món ăn.”

Cô ấy thấy vẻ mặt của Hạ Thì và Chu Sâm đều lạnh nhạt, lại nói tiếp: “Hai vị hiểu không? Là mùi vị lúc còn nhỏ ạ.”

Hạ Thì vô tội nói: “Tôi không biết, tôi lại chưa từng ăn món mẹ nấu.”

Người phục vụ: “...”

Chu Sâm: “...”

Người phục vụ bị chọc giận, buồn bực nói: “Cô cứ xem đi, chọn xong thì gọi tôi…”

Sau khi người phục vụ đi khỏi, Hạ Thì nói với Chu Sâm: “Mất hết trí nhớ nên cũng không nhớ rõ hương vị của mẹ nữa rồi, theo lý thì chắc là rất thơm…”

Chu Sâm đỡ trán: “...”

Gọi xong đồ ăn, Hạ Thì mong chờ cái gọi là mùi vị của mẹ, cũng không biết có giống như mùi vị của mẹ cô hay không.

Cũng thật trùng hợp, oan gia ngõ hẹp, Tôn tiểu thư và bạn trai đang cùng nhau đi dạo phố, bàn bạc xem nên đi ăn ở đâu. Bạn trai nói có thể ăn ở đây, Tôn tiểu thư đứng ở cửa nhìn nhìn đánh giá bên trong, đúng lúc đang suy nghĩ thì nhìn thấy Chu Sâm và Hạ Thì đang ngồi bên trong.

Thị lực của Hạ Thì khá tốt, khứu giác cũng được, nhìn thấy Tôn tiểu thư và bạn trai của cô ta thì mắt sáng lên, còn giơ tay vẫy.

Chu Sâm xoay đầu lại nhìn chỉ trông thấy Tôn tiểu thư đang cứng đờ đứng bên ngoài.

Tôn tiểu thư không hề muốn qua lại với cô chút nào, ngày đó cô ta còn dạy dỗ bạn trai một trận, bắt anh ta thề thốt nhiều lần là không có ý gì với Hạ Thì. Nhưng bây giờ Bạch Liên Hoa này lại kiêu ngạo vẫy tay như thế thì Tôn tiểu thư sao có thể tỏ ra yếu thế được chứ.

“Đi vào, chúng ta sẽ ăn ở đây!” Tôn tiểu thư dào dạt ý chí chiến đấu, kéo bạn trai bước vào cửa. Cô ta không nhận ra lúc bạn trai nhìn thấy Hạ Thì thì đã trợn cả mắt lên.

Tôn tiểu thư bèn ngồi ở bàn bên cạnh hai người, cười lấy lệ với hai người: “Thật trùng hợp, Hạ tiểu thư, anh Chu Sâm.”

Chu Sâm gật đầu, liếc nhìn bạn trai cô ta một cái.

Hạ Thì cũng nói với Tôn tiểu thư: “Chào cô.” Lại nhìn bạn trai của cô ta, cười nói: “Còn nữa, chào anh.”

Không có việc gì thì cười với bạn trai của người khác làm gì chứ? Đây mới là lần đầu chúng ta gặp nhau một cách nghiêm túc đấy!

Tôn tiểu thư rất tức giận, càng giận hơn là lúc cô ta ngẩng đầu lên, thấy bạn trai cũng đang cười như một tên ngốc.

Tôn tiểu thư: “...”

Trong lòng cô ta thật sự cảm thấy rất buồn nôn, nếu không phải đang ở trước mặt Chu Sâm và Hạ Thì thì chắc chắn cô ta sẽ cho tên này một đạp ngay tại chỗ. Tại sao trước đây cô ta không hề phát hiện ra anh ta cũng có một mặt như vậy chứ, cuối cùng thì bạch liên hoa này hấp dẫn đến mức nào chứ.

Tôn tiểu thư giẫm chân bạn trai một phát, thấy anh ta đã tỉnh táo lại, mới lạnh lùng nói: “Đây là Triệu Bằng.”

Triệu Bằng đưa tay ra, nhìn Hạ Thì nói: “Chào cô, rất vui được gặp cô.”

Hạ Thì cười ha ha một tiếng rồi cũng đưa tay ra…

Một giây đó, hiếm khi cả Chu Sâm và Tôn tiểu thư lại ăn ý như vậy, Chu Sâm cầm tay Triệu Bằng, Tôn tiểu thư cầm tay Hạ Thì.

Tôn tiểu thư lại nhấn mạnh giới thiệu với Triệu Bằng, đây là Hạ tiểu thư, là bạn gái của cấp trên của ba cô ta, Triệu Bằng có vẻ như mới bình tĩnh lại.



Món ăn của Chu Sâm và Hạ Thì đã được đưa lên, mọi người chỉ ngồi gần nhau, lúc này mỗi bên tự ăn đồ của mình.

Trong lòng Tôn tiểu thư không vui nên tất nhiên lúc nào cũng bới móc và nổi giận với Triệu Bằng. Triệu Bằng tự biết đuối lý, vẫn luôn tươi cười dỗ dành Tôn tiểu thư, bị mắng cũng không cãi lại, khiến Tôn tiểu thư nhìn vào đôi tình nhân “kính nhau như khách”, mới cảm thấy đỡ bực hơn.

Ăn được một nửa, Hạ Thì lau miệng, nói: “Em vào nhà vệ sinh một lát.”

Khóe miệng Chu Sâm hơi co giật, nói: “Anh cũng đi.”

Chu Sâm và Hạ Thì cùng đi đến nhà vệ sinh, nhà hàng này hơi nhỏ, không có nhà vệ sinh riêng, họ phải đi nhà vệ sinh của cửa hàng tiện lợi. Trên đường, anh nói với Hạ Thì: “Bữa cơm này cũng ăn no rồi, em còn muốn ăn nữa không?”

Hạ Thì: “... Anh nhận ra rồi sao?”

Chu Sâm: “Vừa nhìn đã thấy anh ta không bình thường.”

Hạ Thì làm nũng, nói: “Anh yên tâm đi, em sẽ không mập đâu.”

Chu Sâm: “...”

Chu Sâm nhạy bén giống như đã nhận ra, từ sau lần đó, Hạ Thì có vẻ nuông chiều anh hơn một chút, anh cẩn thận thăm dò điểm mấu chốt của sự nuông chiều này: “Hôm nay em không ăn anh ta có được không?”

Hai người đã đi đến cửa nhà vệ sinh, Hạ Thì dừng lại, lưỡng lự nói: “Nhưng không biết còn cơ hội sau không…”

Chu Sâm kéo tay Hạ Thì: “Lát nữa chúng ta còn phải đi hẹn hò, nếu em ăn no quá, không có tinh thần thì phải làm sao đây?”

Hạ Thì cười hì hì: “Vậy anh xoa bụng cho em nhé.”

Chu Sâm: “Nhưng mà…”

Hai người đang thảo luận, không biết Triệu Bằng đã đi theo từ lúc nào, anh ta nở một nụ cười không mấy tốt đẹp: “Hạ tiểu thư…”

Hạ Thì: “Ôi, em muốn ăn quá làm sao bây giờ?”

Chu Sâm thấy giữa hai hàng mày của Hạ Thì vẫn thả lỏng, nói: “Đợi lát nữa chúng ta sẽ đi ăn điểm tâm ngọt có được không?”

Triệu Bằng thấy bọn họ không thèm để ý đến mình, hơi mất mặt, lên giọng, còn phát ra tiếng cười âm trầm: “Hạ… tiểu… thư.”

“Ồn ào cái gì thế!” Hạ Thì hung hăng xoay đầu trừng mắt một cái, một khí thế hung ác tản ra.

Khí thế này thật sự giúp nâng cao tinh thần, bản năng sợ hãi tột cùng được khởi động lập tức lan từ đỉnh đầu Triệu Bằng ra toàn thân. Không biết trước mắt là cái gì, chỉ biết được hai chữ sợ hãi viết rất to.

“...” Thân thể Triệu Bằng run rẩy, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ thẳng xuống đất.



Tôn tiểu thư thấy Chu Sâm và Hạ Thì nắm tay nhau đi nhà vệ sinh, trong lòng thầm mắng là làm màu. Không lâu sau, đột nhiên Triệu Bằng cũng đứng dậy muốn đi vệ sinh.

Theo lý, Hạ Thì và Chu Sâm đi cùng nhau, hẳn là không có gì phải lo lắng. Thế nhưng Tôn tiểu thư nghĩ đến lần trước cũng ở buồng vệ sinh, Thẩm Cẩm Minh và Hạ Thì đã làm gì đó, cô ta bỗng cảm thấy là lạ.

Rầu rĩ ăn được một lúc, Tôn tiểu thư vẫn không kìm chế được, cầm lấy túi xách lên đi theo.

Cách không xa, Tôn tiểu thư đã thấy Triệu Bằng rẽ vào lối vào nhà vệ sinh, cô ta tăng tốc đuổi theo, trong lòng mờ mịt. Nếu như cô ta lại nhìn thấy hình ảnh gì quá trớn thì cho dù có bị ba mình mắng chết cô ta cũng phải vạch mặt bạch liên hoa, còn cả tên vô dụng Chu Sâm nữa, ngay cả bạn gái mình mà cũng không quản được…

Lúc gần đến, Tôn tiểu thư hình như nghe được giọng nói của Hạ Thì, cô ta vội vàng bước nhanh mấy bước, đi vào ngã rẽ.

Vừa mới bước vào, bước chân của Tôn tiểu thư bỗng nhiên dừng lại, vì cô ta nhìn thấy Hạ Thì và Chu Sâm đang đứng ở cửa phòng vệ sinh, mà ở chỗ cách cô ta không xa, Triệu Bằng thế mà... đang quỳ như một con sên? Đây cmn là tình huống gì chứ?