Ta Rất Mỹ Vị

Chương 17

Hôm nay trong phòng làm việc chỉ có một mình Hạ Thì, những người khác người thì đi nhận tài liệu, người thì đi xử lý công văn, một mình Hạ Thì ngồi trước máy tính gõ chữ. Máy tính của họ đều không kết nối mạng, nhưng Hạ Thì cũng không cần, cô mò mẫm trên máy tính viết bản thảo, đợi về nhà mới đăng.

Lúc này chuông điện thoại vang lên, Hạ Thì bớt thời giờ cúi đầu nhìn, là bạn trên mạng của cô, cô ấy nói muốn đến thành phố X.

Cuốn sách mà Hạ Thì đang viết gần như đã hoàn thành, người bạn này đã giúp cô in, giai đoạn thiết kế ban đầu đã hoàn thành, bưu thiếp cũng in rồi, cô ấy nói lần này đến đây chơi, tiện thể đưa bưu thiếp đến cho Hạ Thì ký tên.

Hạ Thì vui vẻ đồng ý, hẹn thời gian với cô ấy xong, đến lúc đó đi đón cô ấy.

"Kẹt."

Cửa bị đẩy ra, một người đàn ông nhỏ gầy đứng ở cửa.

Hạ Thì ngước mắt nhìn: "Anh có chuyện gì?"

Người đàn ông không nói lời nào, chỉ nhìn Hạ Thì.

Hạ Thì trừng mắt nhìn: "Xin chào, anh có việc gì sao?"

Người đàn ông khàn giọng nói: "Là Hạ tiểu thư sao?"

"Là tôi..." Điện thoại trong tay Hạ Thì vẫn vang lên tiếng thông báo, người đang tìm cô trò chuyện vẫn đang sôi nổi tả về chuyến đi, nhưng trong lòng cô lại khó hiểu, đỡ bàn từ từ đứng lên: "Anh có chuyện gì sao? Hình như tôi không biết anh?"

Người đàn ông nói: "Cô không biết tôi, nhưng hẳn là cô biết Thẩm Cẩm Minh."

Hạ Thì biến sắc, tay siết chặt điện thoại.

"Cô đừng kích động, nhìn đi, tôi vẫn đứng yên ở đây, tôi không làm gì cả, không thể làm gì cả." Người đàn ông vịn cửa, thậm chí có ý tốt nhắc nhở Hạ Thì: "Nói thật, cầm điện thoại còn không bằng đeo nhẫn."

Hạ Thì nhìn thoáng qua chiếc nhẫn ngọc thạch trên tay như có vẻ nghi ngờ, đây là nhẫn Chu Sâm tặng cô.

Người này chắc chắn là người của nhà họ Thẩm, nhà họ Thẩm vì cái chết của Thẩm Cẩm Minh nên đối nghịch với Chu Sâm, sự xuất hiện của người này khiến Hạ Thì không thể không căng thẳng. Nhưng hành động của anh ta không như vậy, có vẻ như là sẽ không làm hại người khác.

Người đàn ông: "Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô thôi."

"Nói chuyện gì?" Hạ Thì cảnh giác.

Người đàn ông: "Nói một chút về Chu Sâm, cô có biết anh ta không phải người tốt không? Anh ta tiếp cận cô là có ý đồ cả."

Hạ Thì cảm thấy buồn cười, người này nói lằng nhà lằng nhằng, vô cùng giả tạo, vừa nhìn đã biết là người có mưu đồ bất chính: "Bạn trai tôi thế nào, không cần anh nói."

"Cô coi anh ta là bạn trai, chưa chắc anh ta cũng nghĩ thế." Người đàn ông tỏ vẻ thương hại: "Lẽ nào cô không cảm thấy, hình như anh ta hơi quá nhiệt tình với cô à?"

Hạ Thì hùng hồn nói: "Tôi cũng rất nhiệt tình với anh ấy! Anh đừng nói nữa, anh đang muốn gây xích mích chia cắt để tôi bán đứng Chu Sâm sao? Không thể nào." Cô cầm điện thoại lên, phải gọi bảo vệ.

Người đàn ông vòng vo cả ngày, thấy cô gọi người thì vội vàng nói: "Xin hãy nghe tôi nói..."

Hạ Thì nghi ngờ nhìn anh ta, trong lòng thầm nghĩ dù tiếp theo anh ta có nói gì thì cũng định sẵn là mình sẽ có thái độ khinh thường.

...

Thẩm Trực ngồi trên chiếc ghế mây, trên tay cầm một con dấu, đang  nhắm mắt dưỡng thần. Bởi vì con trai lớn qua đời nên ông ta thoáng cái đã già hơn rất nhiều, tinh thần cũng uể oải.

Một người đàn ông mặc đồ màu nhạt lặng yên không một tiếng động đi tới, cúi đầu cung kính: "Sư phụ, người đã về rồi. Thái độ của Lâm Thượng Thanh là đứng cùng chiến tuyến với Chu Sâm."

Sau khi xác nhận tiểu sư đệ qua đời, sư phụ đã bùng lửa giận, phái người đi

gặp Hạ Thì. Chu Sâm được Lâm Thượng Thanh giúp đỡ, dám để Hạ Thì ra ngoài hoạt động, nhất định là đã có cách. Nhưng bọn họ có thể xúi giục Hạ Thì, để Hạ Thì biết Chu Sâm có ý đồ khác với cô.

Chỉ tiếc, dù sao thành phố X cũng là địa bàn của Chu Sâm, người âm thầm trà trộn vào cũng im hơi lặng tiếng biến mất, thậm chí còn không có bất cứ ai quay về.

Thẩm Trực mở mắt ra, nặc mùi tàn khốc: "Được, Chu Sâm cậy có Lâm Thượng Thanh giúp nó thì cho rằng sẽ không có sơ hở gì, không ai làm gì được nó sao? Nực cười, Lâm Thượng Thanh là cái thá gì chứ?"

Đệ tử cúi đầu càng thấp hơn. Lâm Thượng Thanh một mình một cõi, cũng được xem như là có danh tiếng, nhưng chắc chắn kém hơn nhà họ Thẩm. Chẳng qua về những mặt khác thì nhà họ Thẩm không bằng Chu Sâm mà thôi, nhưng nếu ép Thẩm Trực quá, ông ta sốt ruột muốn báo thù thì chắc chắn sẽ đồng ý dẫn sói vào thành phố X, dù không thể độc hưởng đế nữ Dao Thảo cũng không sao.

Thẩm Trực nghiến chặt răng, gần như rặn ra từng chữ: "Tốt nhất nó nên có can đảm chống cự, đỡ sư phụ lên, sư phụ muốn đích thân đến gặp mấy người bạn già."



Lúc tan tầm, theo thường lệ sẽ có người tới đón Hạ Thì, chỉ là gần đây đã đổi từ trợ lý Liễu sang người khác, kể cả Kha Kha cũng bắt đầu thành người đưa đón. Hôm nay hơi khác mọi ngày, Hạ Thì phải đi gặp người lớn nhà Chu Sâm nên bây giờ cô sẽ về nhà mình trước để thay quần áo, chỉnh trang lại một chút.

Hạ Thì chuẩn bị một chút quà biếu, một mình đến nhà Chu Sâm, còn Chu Sâm thì đã về thẳng nhà ba mẹ rồi.

Nhà ba mẹ của Chu Sâm rất lớn, lúc Hạ Thì đến đã thấy Chu Sâm chờ ở cửa, giúp cô cầm đồ rồi nắm tay cô vào nhà.

Hạ Thì mặc váy liền không tay để lộ cánh tay trắng mềm, lúc cô vào cửa đã phát hiện chú Lâm cũng ở đây, vô cùng kinh ngạc, còn tưởng chỉ có ba mẹ Chu Sâm, hẳn chú Lâm và nhà anh thân thiết lắm?

Ba Chu luyện chữ trên lầu, mẹ Chu ở trong bếp, hôm nay bà đích làm vài món tiếp đãi Hạ Thì. Biết Hạ Thì đã đến, ba Chu đi xuống, mẹ Chu cũng tạm thời buông đồ ăn xuống, chạy ra chào hỏi Hạ Thì.

Bởi vì Hạ Thì có ảnh hưởng đặc biệt với Chu Sâm nên họ hết sức hòa ái với Hạ Thì, trước khi gặp nhau đã hỏi thăm rất nhiều, bây giờ vừa thấy Hạ Thì lại càng hài lòng. Mặc dù Hạ Thì không có tài năng gì đặc biệt nhưng vẫn rất xứng đôi với Chu Sâm nhà bọn họ, chỉ hận nhà họ Thẩm gần đây quá phiền phức.

Lâm đại sư  nhìn họ nói chuyện mà không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Hạ Thì.

"Tôi tiếp tục nấu cơm, mọi người cứ nói chuyện đi!" Mẹ Chu từ chối yêu cầu giúp một tay của Hạ Thì, quay vào bếp, những người khác bèn ngồi xuống.

Lâm đại sư không nhịn được hỏi: "Hạ tiểu thư, hôm nay có ai kỳ lạ xuất hiện không?"

Ba Chu và Chu Sâm đều đã biết chuyện, lập tức nhìn về phía Hạ Thì.

Hạ Thì cầm tay Chu Sâm, mỉm cười nói: "Có thể xem là có ạ, có một người kỳ lạ, toàn nói những lời lung tung, nhưng chỉ là mấy câu vớ vẩn thôi, cháu đuổi đi rồi."

"Hèn gì, vậy là tốt rồi." Lâm đại sư nói xong lại nhìn vào mắt Hạ Thì, còn muốn nói gì đó, nhưng lần này Hạ Thì tới đây để gặp ba mẹ Chu Sâm nên ông ấy đành phải nghẹn lại.

Ba Chu không để ý, ông chưa bao giờ quản việc nhà, tâm trí đều đặt ở tranh sơn thủy hết rồi, bây giờ lại có hứng thú nói: "Mọi người đi xem chữ của tôi đi, tiểu Hạ có biết viết thư pháp không? Sau này cháu ra sách, chú viết lưu niệm cho cháu nhé!"

Trong lòng Hạ Thì cực kỳ xấu hổ, nhưng vẫn cười tươi đối phó: "Trình độ của cháu có hạn, chỉ được học qua, rất muốn thưởng thức tác phẩm của bác trai ạ."

Ba Chu dẫn họ vào phòng sách trên lầu, bày hết những chữ mình vừa viết ra: "Khi còn bé Chu Sâm cũng luyện đấy, không phải bác khen con trai mình, thằng bé cũng có chút tài năng. Nhưng chuyện luyện chữ này phải kiên trì bền bỉ, bây giờ e là không viết được nữa rồi, suốt ngày múa bàn phím."

Chu Sâm thản nhiên nói: "Ba, dù không dùng máy tính thì cũng không còn ai dùng bút lông hàng ngày nữa."

Ba Chu hừ một tiếng, đột nhiên tò mò hỏi Hạ Thì: "Tiểu Hạ cũng đến viết hai chữ đi? Nét chữ nét người, cho bác xem tính cách cháu thế nào."

Hạ Thì cứng người, ngượng ngùng nói: "Gần đây cháu mới sắp xếp tài liệu, bị viêm gân ạ, e là tay không đủ lực."

Ba Chu tiếc nuối nói: "Vậy đành để lần sau vậy."