Hàn Hành Ngạn vẫn là biểu tình ban đầu, có nghĩa là không có biểu tình gì. Mội mỏng dần dần nhả ra hai chữ: "Nói đi."
Thẩm Sở Sở đứng lên từ sô pha, đi tới bên cạnh Hàn Hành Ngạn, đỏ mặt nói: "Tôi muốn nhờ anh giúp tôi hủy hợp đồng với công ty tôi. Không cần anh trả phí bồi thường, tôi chỉ mong anh giúp tôi, ra mặt giúp tôi giải quyết việc này. Tiền vi phạm tôi sẽ tự ra."
Trải qua chuyện như vậy, Thẩm Sở Sở thực sự là không cách nào tiếp tục ở trong công ty quản lý hiện tại nữa. Nhưng cô lại sợ mình đắc tội với công ty, đắc tội người đại diện và nghệ sĩ đang nổi tiếng trong công ty, sẽ gặp khó dễ, khó giải quyết.
Tiền bồi thường vi phạm hợp đồng cô sớm đã có đủ, mấy tháng này cô thông qua bói quẻ kiếm được mấy trăm nghìn, lại thêm vào tiền trước đó quay quảng cáo của Tập đoàn Hàn thị kiếm được, tổng cộng tất cả cũng có hơn một triệu tệ rồi.
Chỉ là, cô không có bối cảnh, lại sợ công ty sau khi giải ước sẽ làm khó cô, vì thế vẫn chưa đề cập tới. Ngoài ra, cô cũng chưa tìm được ngôi nhà tiếp theo, vì vậy chỉ có thể làm đà điểu, tạm thời ở nhà qua nốt những tháng còn lại. Nhưng xảy ra chuyện tối qua, cô thật sự tránh không nổi nữa. Cô muốn nhanh chóng giải ước! Cho dù không thể tồn tại trong giới giải trí nữa, cô cũng muốn giải ước.
Hàn Hành Ngạn không ngờ lại là một yêu cầu đơn giản như vậy, nói: "Có thể."
Thẩm Sở Sở đối với Hàn Hành Ngạn cúi người, nói: "Cảm ơn anh, Hàn tổng. Không cần biết sau này anh có bất kỳ yêu cầu gì, đều có thể gọi tôi."
Sau khi nói xong, cô liền chuẩn bị rời đi. Ở đây dù sao cũng từng phát sinh vài chuyện không quá vui vẻ, hơn nữa cô cũng mong muốn về nhà giải quyết mấy việc này.
Hàn Hành Ngạn đứng lên, cúi người lấy ra một tờ danh thiếp đưa cho Thẩm Sở Sở, nói: "Nếu cần có thể gọi điện cho tôi."
Kể cả Lý Vũ Đào không có đắc tội cô, cô cũng cảm thấy người này đủ xấu xa. Nếu như đã đắc tội rồi, vậy thì càng không thể bỏ qua anh ta. Cô mới không thèm quan tâm có phải anh ta và vị nữ minh tinh kia đã hợp đồng sẵn giúp nhau giả tin tức yêu đương, chỉ cần đạt mục đích thắng lợi hay là anh ta đang lừa nữ minh tinh kia.
Túm lại, anh ta đã lừa dối phần lớn người dùng mạng, các fan CP! Còn muốn lợi dụng cô để đạt được mục đích, thành công gia nhập giới điện ảnh. Nghĩ về chuyện tối hôm qua, Thẩm Sở Sở liền cảm thấy buồn nôn muốn chết.
Thẩm Sở Sở cẩn thận xem xong hệ thống hôn nhân của Lý Vũ Đào và Vạn San San, sau đó tìm trong danh bạ Weibo một người, gửi qua một tin nhắn.
Điện thoại của người kia giống như là mọc ở trên tay vậy, lập tức liền trả lời.
{Ngu ký thứ nhất – Hồng Mao}: Lão thần tiên, đừng đau lòng, có chuyện gì có thể nói cho tôi. Tôi có thể giúp ngài xếp ưu giải nạn!!
Đoạn tin nhắn trên điện thoại là do Hồng mao run tay gõ ra được, với cảm giác của anh với các loại tin bát quái, phát giác được đây tuyệt đối là một tin tức lớn! Nhân vật của công chúng? Xuất quỹ? Nếu nhân vật của công chúng này là một ngôi sao trong làng giải trí, vậy thì anh liền kiếm được rồi!
Chủ blog này chính là trước giờ không nói dối, hơn nữa chỉ cần là chuyện liên quan đến nhân duyên, đều tính được cực kỳ chuẩn. Cho dù không phải là thần tiên, cũng tuyệt đối là có chút bản lĩnh. Mà anh càng thiên về hướng chủ blog này thật sự là thần tiên! Trong giới giải trí những thứ bí mật gì đó đều là nói không chuẩn được, rất nhiều người đều là mơ mơ hồ hồ chỉ trong một đêm nổi tiếng, hoặc là chỉ một đêm liền thân bại danh liệt.
Thực rất khó đề không tin vào những thứ huyền học này.
Anh ta đã dựa vào chủ blog này đạt được một lần nổi bật, nghĩ đến sắp tới tin tức này nếu vẫn là có chút thu hút, anh ta không phải lại có thể được nổi lên lần nữa sao? Chuyện này so với việc anh ta mỗi ngày chầu chực ở cửa nhà các ngôi sao dễ dàng hơn rất nhiều. Nghĩ thế, nước miếng của anh ta cũng muốn chảy ra rồi.
Vị phóng viên này vẫn là rất đáng tin cậy, trước đó cô tiết lộ vài chuyện đều không bị người ta phát hiện là do cô làm, cũng không có ai báo thù vị phóng viên này. Trước mắt cô có thể tin tưởng cũng chỉ có chủ blog này.
{Tôi là Nguyệt lão}: Nhưng... chuyện như thế này không thể nói, bởi vì thiên ý là không thể tiết lộ. Ta sợ là nói ra sẽ bị phản phệ, sẽ phải chịu trời phạt. Một nhân vật nổi danh như anh ta... haiz... thật là đau lòng! [Cau mày]
Thẩm Sở Sở càng là nói kiểu này, Hồng Mao càng thấy hiếu kỳ. Anh ta rất muốn biết nhân vật công chúng này rốt cuộc là ai vậy!
{Ngu ký thứ nhất – Hồng Mao}: Lão thần tiên, ngài hãy nghĩ xem, ngài đây là đang làm chuyện tốt đó! Người này nếu đã xuất quỹ còn ở cùng người khác, vậy không phải là tổn thương nửa còn lại của mình sao. Người như thế hẳn là nên bị phơi bày, đây là vì xã hội trừ hại. Ngài quên rồi sao, lần trước ngài phơi bày ra chuyện kia với tôi, biết bao nhiêu người đã vỗ tay nhiệt liệt ý!
{Tôi là Nguyệt lão}: Thật sao? Đây cũng có thể coi là chuyện tốt? Chỉ là nếu như bị người ta phát hiện bản thần tiên đang làm chuyện như thế này, mặt của bản thần tiên biết để vào đâu.
Hồng Mao thấy thái độ của đối phương dịu xuống, nhanh chóng dùng hết công lực để trả lời: Lão thần tiên, ngài yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho bất kỳ ai cả. Ngài cũng đã biết đó, tôi cái khác không thể, chỉ có miệng kín!!
{Tôi là Nguyệt lão}: Vậy được rồi, tôi là tin tưởng anh đấy tiểu ca. Anh phải nhớ, nghìn vạn không thể bị người khác phát hiện là do tôi nói ra đó. Nếu không, chúng ta đều sẽ bị trời phạt.
{Ngu ký thứ nhất – Hồng Mao}: Được!
Tiếp sau đó, Thẩm Sở Sở liền biên kịch vài câu thoại, đem tin tức mang tính bùng nổ này gửi cho Hồng Mao.
Qua khoảng một phút, Hồng Mao mới trả lời lại.
{Ngu ký thứ nhất – Hồng Mao}: Lão thần tiên, ngài nói chính là sự thật sao! Ngài đã dọa chết tôi rồi, chiếc cốc trên bàn đều không cẩn thận bị tôi làm đổ. Lý Vũ Đào thật là cùng với Vạn San San á? Ngài không nhìn sai chứ?
Thẩm Sở Sở giả vờ giận dữ mà đáp lời: Đây là đang nghi ngờ bản tiên sao? Một tiểu đồng tử dưới trướng bản tiên vừa mới nối cho đôi vợ chồng này một đường tơ hồng ngày 15 tháng 2, làm sao có thể sai được!
Có được câu trả lời xác thực này, Hồng Mao nhanh chóng nói: Lão thần tiên, tôi sai rồi, đều là lỗi của tôi. Đúng đúng, ngài nhất định là sẽ không nhớ sai. Tôi hoàn toàn tin tưởng ngài.
Trả lời tin nhắn này xong, Hồng Mao lại gửi tới một câu: Lão thần tiên, sau này ngài lại có phiền não như vậy thì cứ qua nói cho tôi nhé, tôi nhất định sẽ giữ miệng kín như bưng, tuyệt sẽ không nói là ngài nói cho biết.
Thẩm Sở Sở hài lòng nhìn vào tin nhắn đến, gửi đi 4 chữ: Còn xem tâm trạng.
Sau khi rời khỏi Weibo, Thẩm Sở Sở liền tiếp tục tra cứu hệ thống hôn nhân của Trần tổng và Tân Minh. Nhưng điều khiến người ta đau khổ là trong đó căn bản không có tin tức gì có thể lợi dụng.
Nghĩ đến chuyện lần này, người khởi xướng là Vạn San San và Lý Vũ Đào, Thẩm Sở Sở trước tiên giải quyết vấn đề của hai người này.
Cô làm việc trước giờ đều là tự lượng sức mình, hơn nữa, chuyện ai làm thì người đó phải gánh chịu hậu quả. Chuyện lần này rõ ràng là Vạn San San và Lý Vũ Đào hai người đó làm ra, lại còn liên hệ với Trần tổng và Tân Minh, mới lừa được cô đến khách sạn.
Cô không phải là không muốn báo thù Trần tổng và Tân Minh, nhưng Trần tổng cô không động vào được, Tân Minh là người đồng tính cả đời không kết hôn, cô cũng tìm không ra bước đột phá, vì vậy mới bỏ cuộc. Nếu cô thật sự là người có bối cảnh lợi hại sau lưng, cô khẳng định sẽ lập tức đi báo thù hai người này. Chính vì không có cách nào chọc vào, nên mới không làm.
Vạn San San nhìn theo bóng lưng Tân Minh, nụ cười trên mặt cũng thu lại, nghĩ thầm, chờ Lý Vũ Đào nổi tiếng rồi, ai còn quan tâm tới anh ta, một người đại diện nho nhỏ. Chỉ có hiện tại, anh ta mới có thể đắc ý một chút.