Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam đi vào một gian nhã phòng trong một tửu lâu gần đó.
Như Tiểu Lam cúi đầu, dùng đôi đũa gảy loạn đĩa thức ăn, có chút không yên lòng.
"Sao vậy, không hợp khẩu vị?" Thanh Mặc Nhan chú ý tới sự khác thường của nàng.
"Không có a." Như Tiểu Lam nhét đồ ăn vào miệng, ánh mắt lại thường nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Đáy mắt Thanh Mặc Nhan hiện lên một tia ánh sáng nhạt.
Vật nhỏ tuyệt đối là đang có tâm sự.
Bộ dáng này của nàng khiến cho hắn cảm thấy bất an, hắn không thích nàng như vậy.
Vật nhỏ của hắn, từ đầu đến chân đều phải thuộc về hắn, không nên có bí mật của riêng mình.
Rõ ràng nàng đang ở trước mặt, nhưng hắn lại sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, thật giống như tùy thời nàng đều có thể xoay người bỏ đi.
Như Tiểu Lam đột nhiên bỏ đôi đũa xuống, nhăn mặt nói: "Ta đau bụng, ta muốn đi nhà xí."
Thanh Mặc Nhan nhíu nhíu mày, lúc này Như Tiểu Lam đã đứng lên đi ra phía ngoài cửa.
"Huyền Ngọc, đi theo nàng." Thanh Mặc Nhan phân phó.
Huyền Ngọc đáp lời, đi ra ngoài theo Như Tiểu Lam.
Như Tiểu Lam đi về phía trước theo dãy hành lang, tay đang ôm bụng lặng lẽ rút ra một lá bùa, phía trước có ngã rẽ, lúc này xung quanh không có một bóng người, nàng đi qua ngã rẽ, đồng thời tay kẹp lấy lá bùa, kết ấn, trong lòng âm thầm mặc niệm: "Thế!"
Lập tức thân mình nàng bé lại, chạy đến trốn phía sau chậu hoa ở gần đó.
Thời điểm Huyền Ngọc đi tới thì chỉ thấy thân ảnh Như Tiểu Lam sau ngã rẽ, cho nên hắn không hề chú ý tới có một tiểu nhân nhi đang lấm la lấm lét trốn ở phía sau chậu hoa.
Thành công!
Như Tiểu Lam thở phào nhẹ nhõm, nàng xoay người chạy vội xuống lầu, dựa vào trí nhớ đi tìm kiếm người bán hàng rong kia.
"Nàng thật sự đi rồi." Trên tửu lâu, một cánh cửa sổ rộng mở, Ngũ tiểu thư đang ngồi cùng với Mục công tử phủ thừa tướng, nhìn thân ảnh nho nhỏ đang càng chạy càng xa ở trên đường.
Mục công tử hiếu kỳ nói: "Ngũ tiểu thư sao có thể đoán được đứa nhỏ này sẽ vì một câu nói mà một mình chạy đến đó?"
Ngũ tiểu thư cười xinh đẹp: "Ta cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi."
Nếu nàng đoán không sai, đứa nhỏ này chính là Như Tiểu Lam, tuy rằng bộ dáng của nàng đã thay đổi, nhưng mà ánh mắt kia nàng tuyệt đối không thể nào nhận nhầm được.
Tuy rằng nàng không biết tại sao Như Tiểu Lam lại lớn nhanh đến vậy, nhưng bất quá dựa vào tin tức mà nàng hỏi thăm được, thì Như Tiểu Lam được Thanh Mặc Nhan "nhặt" về từ hiện trường vụ án con rối mặt ngọc, cho nên đứa nhỏ này có thể là quái vật cũng không chừng.
Hơn nữa nàng nghe được Như Tiểu Lam đã mất đi hết ký ức trước đây, cho nên nàng mới mạo hiểm đi hiến kế cho Mục công tử.
Chỉ là một câu nói không đầu không đuôi, thế nhưng thật sự khơi dậy được lòng hiếu kỳ của Như Tiểu Lam.
"Nàng hẳn là muốn biết bản thân là ai đi." Ngũ tiểu thư mỉm cười nâng chén trà lên, rồi tao nhã húp một ngụm: "Hơn nữa với thân phận của nàng, nhất định là không muốn để cho Thanh Mặc Nhan biết rõ chân tướng."
Mục công tử gật đầu liên tục: "Không tệ, không tệ." Việc này hắn có thể hiểu được, nếu như sủng nhi của hắn có việc giấu hắn, thì dù cho hắn có sủng ái đối phương đi chăng nữa vẫn sẽ giận dữ đưa nàng vào chỗ chết.
"Tiếp theo còn phải nhờ vào thủ đoạn của Mục công tử rồi." Ngũ tiểu thư buồn bã nói: "Cướp người từ trên tay của Thiếu Khanh đại nhân, cũng không thể nào xong việc dễ dàng như vậy."
Mục công tử phe phẩy cây quạt tà tà cười: "Ngũ tiểu thư yên tâm, một lúc nữa ta sẽ có được thân thể của nha đầu kia, cho dù Thiếu Khanh có sủng ái đến đâu thì nàng cũng đã không còn được như xưa nữa."
Ngũ tiểu thư vẫn là một cô nương chưa xuất giá, nghe xong loại lời nói này khó tránh khỏi sẽ đỏ mặt, lập tức cúi thấp đầu xuống.
Mục công tử lại chẳng hề để ý, đứng dậy cười nói: "Được Ngũ tiểu thư giúp đỡ ta sẽ ghi nhớ ở trong lòng, ngày sau có dịp nhất định sẽ hồi báo." Nói xong vội vàng ra khỏi cửa.
Nha hoàn ở bên người Ngũ tiểu thư nhịn không được mở miệng: "Tiểu thư vẫn nên bớt tiếp xúc với loại người này đi, miễn cho ô uế lỗ tai của người."
Ngũ tiểu thư biết Mục công tử vội vàng rời đi là muốn "ăn luôn" Như Tiểu Lam, tránh cho đêm dài lắm mộng, không cẩn thận còn bị Thanh Mặc Nhan bắt người trở về.
"Tìm một người đáng tin cậy đi theo Mục công tử, xem bọn hắn mang tiểu tiện nhân kia đi đâu." Ngũ tiểu thư phân phó nói.
Nha hoàn kinh ngạc nói: "Tiểu thư, người đây là muốn làm gì?"
Ngũ tiểu thư mỉm cười nói: "Chờ đến khi mọi việc diễn ra thuận lợi, liền đến đưa tin cho Thiếu Khanh, để hắn tận mắt nhìn thấy mới khiến hắn hết hi vọng được."
"Không có khả năng, cái gì ta cũng không biết." Ngũ tiểu thư mở hai tay ra: "Ta có lòng tốt phát hiện ra Như Tiểu Lam nên mới phái người đi nói cho Thiếu Khanh biết, hắn còn phải cảm ơn ta mới đúng."
Lúc này nha hoàn mới đi ra tìm một tên gia đinh là tâm phúc của Ngũ tiểu thư, lệnh cho hắn lặng lẽ đi theo sau Mục công tử.
Thanh Mặc Nhan ngồi trong nhã gian, chờ đến mức có chút sốt ruột.
"Thế... Thế tử..." Ngoài cửa chuyền đến thanh âm sốt ruột của Huyền Ngọc, còn mang theo một tia kinh hoảng.
Thanh Mặc Nhan nhìn về phía ngoài cửa, chỉ thấy Huyền Ngọc một thân mồ hôi đầy đầu đang chạy tới, chỗ thái dương mồ hôi đã chảy thành dòng.
"Có chuyện gì?" Thanh Mặc Nhan trầm sắc mặt, bởi vì ở phía sau Huyền Ngọc, hắn không hề nhìn thấy thân ảnh của vật nhỏ.
"Thế tử, không tốt, không thấy Như tiểu thư đâu!"
Thanh Mặc Nhan vèo một cái từ ghế dựa đứng lên.
"Tại sao lại không thấy. Không phải là ngươi luôn đi theo nàng sao?"
Huyền Ngọc chưa bao giờ cảm thấy bản thân chật vật như thế, đến ngay cả một tiểu hài tử cũng không trông coi được, lần này chính là đã ném hết mặt mũi đi.
"Thuộc hạ luôn đi theo phía sau Như tiểu thư, nhưng mà đột nhiên lại không thấy tăm hơi nàng đâu, chỉ thấy một tờ giấy." Huyền Ngọc ủy khuất nói, cũng lấy ra một tờ giấy ở trên có chữ viết nhìn giống như hình người.
Thanh Mặc Nhan vừa liếc mắt một cái đã nhận ra đó là bùa chú mà Như Tiểu Lam vẽ ra, trong mắt tức khắc hiện lên một mảnh băng hàn.
Hắn không dám tưởng tượng, vật nhỏ của hắn là tự mình bỏ trốn.
Chẳng lẽ nàng đã mưu tính từ lâu?
Không... Không có khả năng, dù cho nàng phải rời đi, thì nàng cũng sẽ nói cho hắn biết.
Tuy rằng ngoài miệng nha đầu kia luôn nói là muốn được tự do, nhưng mà trong lòng nàng khẳng định vẫn có hắn, buổi tối mỗi lần cổ độc phát tác, nàng đều gắt gao dựa vào trong lòng hắn, đến ngay cả lúc ngủ bàn tay nhỏ bé vẫn nắm chặt lấy y phục của hắn.
"Đi tìm." Thanh Mặc Nhan lạnh lùng nói: "Dù cho phải đào ba tấc đất, cũng phải tìm ra nàng bằng được."
"Vâng!" Huyền Ngọc như được đại xá, lập tức mang theo đám tử sĩ ra khỏi nhã gian, giám thị toàn bộ tửu lâu.
Không đến nửa canh giờ, Huyền Ngọc lại triệu tập đến hơn một trăm tên thuộc hạ nữa, đem phong tỏa toàn bộ con phố lại.
Tất cả thực khách trong tửu lâu đều bị đuổi ra ngoài, phần đông tụ họp ở đầu đường ồn ào nghị luận.
"Đây là có việc gì?"
"Đại Lý Tự Thiếu Khanh manh theo nữ hài tử hắn nhận nuôi đến đây ăn cơm, kết quả là nữ hài kia bị mất tích..."
"Vì một hài tử mà điều đến nhiều người như thế, Thiếu Khanh đại nhân cũng quá kiêu ngạo đi."
"Ai bảo hắn là tâm phúc bên cạnh Hoàng Thượng chứ, tuổi còn trẻ mà đã có thể ngồi vào vị trí này, nhận được bao nhiêu thánh sủng, người nào còn có được cái diễm phúc này nữa..."
"Bất quá hắn manh bệnh trong người, dù có được diễn phúc thì cũng như thế nào, còn không biết có thể chịu đựng được mấy năm." Trong đám đông cũng có người tỏ vẻ khinh thường nói.
Ngũ tiểu thư xen lẫn ở trong đám đông, nghe thấy lời mọi người nghị luận thì liền cười lạnh.
Thanh Mặc Nhan, quả nhiên là một nhân vật lớn.
Chỉ có nam tử tài năng như vậy mới xứng đôi với nàng, còn giống với kẻ bất lực như tên nhị thiếu gia kia, dù cho có sống đến một vạn năm, cũng mãi chỉ là phế vật!