Ta Ở Đại Đường Mở Tửu Lâu

Chương 30: Làm sao có thể trùng hợp như vậy

Ngay khi buổi thượng triều vừa kết thúc, Thái tử Lý Thừa Càn đã vội vã đi tìm Trường Nhạc công chúa.

Vì lẽ đó bọn họ khi xuất cung thời gian vẫn còn rất sớm, chỉ khoảng hơn 9h sáng thôi, một nhóm người đi một cách vội vàng, nhất là mỗi người đều mặc cẩm bào, vừa nhìn liền biết không là người có thân phận bình thường.

Rất hấp dẫn tầm mắt!

Nhưng khi bọn họ đến Tước Tiên Lâu, lại há hốc mồm. Tước Tiên Lâu cửa lớn đóng chặt, không mở cửa. Rất nhiều người đứng xếp hàng, trong đó có không ít người đang ngồi có vẻ hơi mất kiên nhẫn, thế nhưng bọn họ vẫn không dám gõ cửa. Dù sao cũng có người gõ cửa và đã bị Dương Hiên cho vào danh sách đen vĩnh viễn không tiếp đãi

"Chuyện này....." Lý Thừa Càn mí mắt giật giật: "Vào lúc này rồi còn chưa mở cửa. Làm gì có cái loại tửu lâu thế này chứ..... ngươi xem, những tửu lâu khác đã sớm ồn ào huyên náo rồi."

Trường Nhạc công chúa cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, cũng há mồm không biết phải nói gì. Dù sao thì những lần trước nàng đến đây, đều là thời điểm cơm trưa chứ không có đến sớm như vậy.

Quy củ của Tước Tiên Lâu bọn họ đều biết rõ. Thế nhưng bọn họ cũng không biết là Tước Tiên Lâu mở cửa lại trễ như vậy.

"Chỉ là một tên đầu bếp có chút tay nghề mà thôi, lại còn có tính khí to lớn như thế." Lý Thái ánh mắt lạnh lùng, không nhịn được trào phúng một câu.

Những người còn lại cũng không tiếp lời, bởi vì bọn họ đều biết Lý Thái có mâu thuẫn với Dương Hiên, Lý Thái vô cùng khó chịu, trào phúng vài câu cũng đều bình thường. Bất quá làm bọn họ bất ngờ là Lý Thái lại có thể nhịn được không ra tay đối phó Dương Hiên.

Chỉ là bọn hắn lại không biết Lý Thái đã sớm phái người ra tay, nhưng đã bị Dương Hiên xử lý hết toàn bộ, hơn nữa còn bị hệ thống xóa sạch không còn dấu vết.

"Giờ phải làm sao đây?" một hoàng tử nhỏ tuổi thắc mắc.

"Chờ chứ biết làm sao bây giờ." Lý Thừa Càn không nhịn được lắc đầu một cái, thở dài nói.

Đến cũng đã đến rồi, hơn nữa với thanh thế rầm rộ như vậy giờ lại trở về khi chưa ăn được Thịt Dê Bọt Biển thì quả thật là hắn không cam tâm. Các hoàng tử còn lại, tự nhiên cũng nghĩ như vậy. Bất quá bọn hắn là Hoàng Tử thân phận cao quý, tự nhiên là không thể nào xếp hàng sau lưng người khác được, trực tiếp lệnh cho nô bộc mang bọn hắn chen ngang vào đoàn người đang xếp hàng. Có vài người không quá đồng ý nhưng có tiền thì chuyện gì cũng dễ nói. Sau đó một đám Hoàng Tử với Trường Nhạc công chúa đứng đầu dòng người xếp hàng chờ trước cửa Tước Tiên Lâu, chờ đợi Dương Hiên mở cửa.

Có thể làm cho một đám Hoàng Tử các công chúa xếp hàng, nếu tin này truyền đi, có thể làm khiếp sợ toàn bộ thành Trường An. Dương Hiên liền có khả năng nổi danh.

....

Cùng lúc đó, Trình Giảo Kim cũng là mang theo hơn mười mấy nam đinh Trình phủ, nghênh ngang đi tới Tước Tiên Lâu. Hậu bối Trình Giảo Kim có rất nhiều, trong đó cũng có một ít tiểu hài tử tuổi chỉ có bảy, tám tuổi, nhưng đều bị Trình Giảo Kim bắt đi theo. Bởi vì thời điểm xây dựng chắc chắn cơ sở Luyện công cho tiểu hài tử là vào lúc tuổi còn rất nhỏ, càng nhỏ càng tốt.

Có món Thịt dê bọt biển bổ sung cho khởi đầu của chúng đương nhiên phải tốt hơn so với người khác nhiều vì vậy Trình Giảo Kim trực tiếp đem bọn hắn dẫn tới! Người dân Trường An ở gần đó cũng vô cùng nghi hoặc, ngày hôm nay đến tột cùng là cái ngày gì mà lúc trước một nhóm người vội vã đi qua, hiện tại lại tới một nhóm người khác. Chẳng lẽ là định đánh nhau hay sao?

Bất quá đám người Trình Giảo Kim, cũng gặp tình cảnh giống Thái Tử Lý Thừa Càn. Đại môn chặt chẽ!

Hơn ba mươi người nhìn Trình Giảo Kim không biết nên làm sao bây giờ. Khuôn mặt Trình Giảo Kim biến thành màu đen, hầm hầm hạ lệnh: "Đi tới gõ cửa, đến lúc nào rồi mà tên chưởng quỹ tửu lâu này lại có thể lười biếng như vậy."

Trình Xử Lương ngày hôm qua bị đánh vô cùng đáng thương, băng bó khắp người, đầu sưng thành đầu heo, chống nạng đứng ra thều thào nói: "Không thể gõ cửa a.... cái này.... chưởng quỹ tính khí rất lớn, nếu quấy rối giấc ngủ của hắn có thể sẽ bị cho vào danh sách đen, vĩnh viễn không tiếp đãi. Đã có mấy cái gia hỏa bị chưởng quỹ cho vào danh sách đen rồi... đáng thương lắm a!"

" Chuyện này....trong thiên hạ còn có đạo lý như vậy sao???" Trình Giảo Kim không cam lòng, thế nhưng nhìn thấy Trình Xử Lượng có vẻ rất sợ hãi hắn cũng không có cách nào.

Hắn thật rất muốn bắt Dương Hiên lại túm tóc tạt tai tát tới tấp cho hắn thanh tỉnh lại một chút nhưng Trình Xử Lượng vốn thường xuyên tới đây, khẳng định biết rõ hơn so với bọn họ nhiều. Không thể manh động a.

"Phụ thân, vậy chúng ta tiếp theo nên làm gì???." Trình Xử Tự mở miệng hỏi.

Trình Giảo Kim sắc mặt biến ảo không ngừng nhìn chăm chú ba chữ "Tước Tiên Lâu" trên bảng hiệu, một lát sau mới cắn răng phun ra một chữ: "Chờ!"

"Đi xử lý một chút, để chúng ta xếp ngay vị trí đầu tiên." Trình Xử Tự trực tiếp hạ lệnh.

Trình Xử Lượng có chút bất đắc dĩ hướng về người xếp hàng đầu tiên đi đến, phương pháp hữu hiệu nhất để chen ngang đơn giản chính là dùng tiền.

Một xâu tiền lấy ra: "Ngươi, chỗ này cho ta. Ngươi đứng sau đi!" Trình Xử Lượng từ trong túi móc ra một xâu tiền, chỉ là còn chưa nói hết liền thấy từng cái từng cái bộ mặt quen thuộc....... vô số ánh mắt chăm chắm nhìn Trình Xử Lượng.

Trình Xử Lượng giật mình, môi cũng run run... hắn làm sao nghĩ tới, một lần nữa lại gặp các Hoàng Tử ở chỗ này đã vậy còn có Thái tử Lý Thừa Càn dẫn đầu!

"Thật là đúng dịp a." Trình Xử Lượng lúc này trên mặt cố nặn ra vẻ tươi cười.

Các hoàng tử đều đối với hắn gật gù không nói gì. Bọn họ lần này xuất cung, không muốn rêu rao quá nhiều, cũng còn tốt là Trình Xử Lượng cơ linh, cũng không có đem thân phận bọ hắn tiết lộ ra ngoài, nếu không thì hơi có chút phiền toái!

"Ngươi, nghịch tử này đến cùng đang làm cái gì, là muốn tức chết ta sao. Một chút chuyện nhỏ cũng làm không xong!" Trình Giảo Kim bước nhanh đi tới, thấy Trình Xử Lượng nửa ngày đều không có làm tốt, lúc này nổi giận đùng đùng, chuẩn bị một bạt tai đánh bay Trình Xử Lượng.......

.Đột nhiên ánh mắt thoáng nhìn thấy............. những người này....... xem ra hơi có chút quen thuộc. Nhìn kỹ lại, tay lập tức đình trệ ở giữa không trung, mí mắt giật giật, đây có phải là sự thật hay chỉ là môt giấc mơ đây!