Thiên đình, Sở Nguyệt lão.
Tô Quân ôm theo một đống sợi dây tơ hồng rối rắm loằng ngoằng, trong lồng ngực còn giấu một cây kéo, rón ra rón rén bước vào nhà kho chất đầy đống dây kia.
Buổi sáng lúc cậu thắt dây tơ hồng, đã đụng phải một tên đàn ông cặn bã một chân đạp bảy chiếc giường, Tô Quân mất cả buổi sáng nhọc nhằn khổ sở gỡ ra nút thắt chết của một đống nghiệt duyên cho gã, mà vẫn chưa được.
Cuối cùng cậu tuyệt vọng, đành lựa chọn cách dùng đến chiếc kéo, chẳng cần biết của gã là duyên tốt hay là duyên xấu, đều cho làm lại từ đầu hết.
Tô Quân cố gắng bước đi hết sức nhẹ nhàng, còn quay đầu lại xem ở đằng sau có ai phát hiện ra hướng đi không bình thường của mình hay không.
Dù sao vẫn còn một lão Sở trưởng thoắt ẩn thoắt hiện thích trừ tiền lương ở đây, cậu bắt buộc phải cẩn thận, cẩn thận và cẩn thận hơn nữa.
Sau khi trốn trong một xó, Tô Quân mới lôi kéo ra, khi đang chuẩn bị dùng bạo lực xoạt xoạt mấy nhát cắt đứt đi chỗ nút thắt chết kia, thì bên tai bỗng nhiên có tiếng nói lạnh lùng như sấm rền vang lên.
"Tô Quân, cậu đang làm gì đấy? Dùng bạo lực để gỡ nút thắt chết của dây tơ hồng là bị trừ lương đó nhé."
Phản ứng của Tô Quân rất nhanh, cậu lập tức đổi hướng của chiếc kéo, làm ra vẻ "nhẹ nhàng cẩn thận" như đang chuẩn bị cắt đi những sợi toẽ ra không hề tồn tại trên đống dây tơ hồng trong tay mình kia.
Dáng vẻ cậu tuy nghiêm túc mà thực chất lại đang nói láo.
"Báo cáo Sếp, sợi dây tơ hồng này hình như có hơi toẽ ra một tý, em đang cắt sửa lại ấy mà, tuyệt đối không hề có ý đồ muốn cắt xẹt đi đâu ạ!"
Chân mày của Sở trưởng Tần Vô Duyên khẽ nhíu lại, ông ta cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nói:
"Ồ ra vậy? Đáng tiếc là dây tơ hồng còn chưa có chức năng đó đâu, tiền lương tháng này trừ một trăm linh thạch nhé."
Tiền lương của Tô Quân bị tuyên án "tử hình", vẻ mặt vốn còn đang giả vờ bình tĩnh mà trong phút chốc đã hoàn toàn sụp đổ, mấy sợi tóc ngốc nghếch chổng lên trên đỉnh đầu cũng gục xuống.
"Sếp nói đúng lắm ạ, em nhất định sẽ ghi nhớ kỹ càng những lời Sếp đã dạy dỗ, ngày đêm thành tâm đọc một trăm lần."
"Nhưng mà..."
Tần Vô Duyên chẳng buồn để tâm đến những lời nịnh nọt lung ta lung tung của Tô Quân, ông ta nhìn thẳng vào cậu, đổi đề tài khác, nói:
"Hiện tại có một cơ hội vào biên chế chính thức, còn được thăng tiến tăng lương đang được bày ra trước mặt cậu đó."
Tô Quân lập tức bật dậy, mấy sợi tóc ngốc nghếch trên đỉnh đầu vốn đang ủ rũ trong nháy mắt cũng dựng đứng lên, cậu kích động nói: "Sếp, cho dù cơ hội này có khó khăn nguy hiểm thế nào, sếp chịu dành cho em chính là đánh giá cao đối với..."
"Xuống trần gian một chuyến đi, giúp một người thắt lại dây tơ hồng."
Tô Quân trong chớp mắt bình tĩnh ngồi xuống, vùi đầu vào đống dây ở bên cạnh, giọng điệu có chút đau thương mà nói rằng: "... Nhưng Sếp ơi, em thấy trên Thiên đình này lại càng cần chú ốc sên nhỏ bé cần cù chăm chỉ như em ấy ạ."
Thời điểm lỗ tai bắt được từ khóa "xuống trần gian", Tô Quân lập tức liền hiểu ra vì sao Sở trưởng lại muốn lôi mình từ trong xó lôi ra rồi, còn cố gắng kiềm nén cái tính nóng nảy của mình mà nói ngon nói ngọt với cậu nữa chứ.
Bởi vì Sở Nguyệt lão tuy có bao la bát ngát mấy trăm số Ông Tơ Bà Nguyệt, nhưng lại chả tìm ra nổi một ai bằng lòng xuống trần gian cả.
Nguyên nhân cũng chẳng có gì khác, chỉ là vì gần đây các thần tiên được các sở ban nghành phái xuống đó, cuộc sống vô cùng thê thảm mà thôi.
Tiểu Tài thần bởi vì kinh doanh công ty không quen mà đang giãy dụa bên mép bờ vực phá sản, mỗi ngày chỉ được một bát mỳ ba tệ, ngay cả quả trứng kho cũng chả gọi thêm nổi.
Cuối cùng chỉ có thể dựa vào việc xúi giục thần thú cá chép của mình, mua nhiều vé số để sống qua những ngày thảm thương.
Mà ở đây, chẳng biết là tiểu Nguyệt lão thứ mấy bị phái xuống trần, sợi dây tơ hồng kia không những chưa thành công thắt lại được còn khiến bản thân mình bị cuốn vào vòng xoáy cuộc đời, bị lừa tình lừa tiền, cuối cùng ngồi xổm bên bờ sông gào khóc nói mình không bao giờ tin tưởng vào tình yêu nữa.
Ngay khi Tô Quân đang nhớ lại những câu chuyện bi thảm của các vị thần tiên khác khi xuống trần, thì có một người mặt như đưa đám lảo đảo chạy lại chỗ Tần Vô Duyên.
Cậu ta vừa thở hồng hộc vừa nức nở khóc toáng lên: "Sếp ơi! Chuyện lớn không ổn rồi! Dây tơ hồng của người đó lại đứt rồi!!!"
Hàng lông mày của Tần Vô Duyên lập tức nhướng lên một cái.
Đống dây tơ hồng mà người mới chạy vào kia mang đến, trên đường đi bị rớt xuống đất, lượn thẳng đến bên chân Sở trưởng Tần.
Tô Quân thấy thế run như cầy sấy, cậu kia cũng không màng đến dáng vẻ chật vật của chính mình, thuận thế ôm lấy chân của Tần Vô Duyên lớn tiếng khóc.
"Sếp ơi! Sau khi dây tơ hồng của người kia bị đứt, những cái tên trên mặt đá Tam Sinh đều trở thành màu xanh, xanh đến nỗi sắp phát sáng đến nơi rồi! Bọn em đã làm theo chỉ thị của Sếp, đạp liên tiếp mấy phát vào hòn đá kia mà vẫn không khôi phục được như cũ..."
Tần Vô Duyên vội vàng nhìn chăm chú vào quyển sổ ghi chép mà người kia đưa lên, những chữ viết dày đặc đậm màu trên đó đang từ từ nhạt dần đi.
Hô hấp của ông ta đã không còn ổn định được nữa, Tô Quân thậm chí còn lờ mờ nghe thấy được tiếng sấm sét nổ vang rền nơi cuối chân trời do sóng linh lực của ông ta quá mức mãnh liệt gây nên.
"Còn có hơn một nửa những quyển sổ ghi ghép nhân duyên trong điện Phụng Duyên đều bị thiêu cháy rồi! Chúng ta còn chưa kịp chuẩn bị gì cả! Lại phải tăng ca đến bình minh rồi Sếp ơi, số chúng ta sao lại khổ thế này cơ chứ..."
Tần Vô Duyên nhắm mắt lại, cười lạnh mấy tiếng, ngón tay ông ta khẽ dùng sức, không kiềm chế được mà nắm chặt quyển sổ ghi chép trống trơn trong tay thành cục giấy vụn.
Từ trong những tiếng cười lạnh kia, Tô Quân đã nghe ra được sát ý dày đặc, khí lạnh trong nháy mắt thuận theo sống lưng của cậu dâng lên.
Tần Vô Duyên siết chặt nắm tro tàn của quyển sổ kia trong tay, khẽ nói: "Cắt đứt đủ chín mươi chín lần dây tơ hồng, liên lụy đến Tam Sinh Thạch và sổ ghi chép nhân duyên quý báu, khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn, mấy trăm người Sở Nguyệt lão chúng ta vì hắn làm đêm tăng ca không biết bao nhiêu ngày, nếu không phải tôi bị cấm xuống trần thì đã nhất định phải đi chuyến này..."
Chính vào lúc Tô Quân cho rằng Sở trưởng muốn đích thân ra tay giúp người kia, thì Tần Vô Duyên lại nở một nụ cười lạnh lùng khiến người khác run rẩy, gằn từng chữ nói: "... Để tự mình giết chết hắn."
Tô Quân sợ đến mức trong nháy mắt liền ném hết đống dây tơ hồng ra ngoài, đống dây kia bị ném đến một góc tường, lại tủi thân tủi thân lăn tới trong lồng ngực cậu.
Tần Vô Duyên quẳng những mảnh vụn của quyển sổ trống trơn kia ra bên ngoài, trong nháy mắt những mảnh vụn đó cũng bị thiêu cháy không còn lại chút tăm hơi nào.
Ông ta lại chuyển đề tài, nói, "Nhưng mà, không sao, mặc dù tôi không thể xuống trần, không phải vẫn còn cậu sao? Phải không nào, Tô Quân?"
"Cậu sẽ đi chuyến này thay Sở Nguyệt lão đúng không?"
"Sếp, thật ra em..."
"Chức danh và báo cáo tôi đã thay cậu viết xong rồi, vừa khéo nơi làm việc của Sở Nguyệt lão ở dưới trần còn thiếu đúng một ứng viên, vậy thì chính là cậu rồi."
"... Thật ra em chỉ muốn ở lại trên thiên đình..."
"Ồ đúng rồi, có phải tôi còn chưa nói với cậu về tiền lương và phúc lợi khi làm việc ở dưới đó đúng chứ? Mỗi tháng từ mười nghìn linh thạch trở lên, thưởng cuối năm và các loại thưởng khác đều sẽ tính riêng, ngày lễ ngày Tết cũng có tiền riêng v.v..."
Ông ta còn chưa nói hết lời, Tô Quân đã lập tức đứng lên một chút, cũng không lo bị ngã xuống đống dây kia, cậu nắm chặt lấy tay Sở trưởng, nước mắt đảo vòng quanh nói:
"Sếp đừng nói nữa! Trần gian mới đúng là nơi mà em thuộc về! Nhân duyên của người kia cần được em giải cứu! Sếp hãy tin tưởng rằng, em nhất định sẽ thắt lại được sợi dây tơ hồng đó!"
Mười nghìn linh thạch một tháng!
Đợi cậu cần cù chăm chỉ không ăn không uống tích góp đủ một trăm năm, là có tiền mua một căn hộ rộng cỡ một trăm mét vuông ở trung tâm thiên đình rồi.
Tần Vô Duyên thiếu chút nữa không kịp thích ứng được với sự thay đổi chóng mặt của Tô Quân, ông ta yên lặng trong thoáng chốc rồi dứt khoát nói: "Được rồi, thế bây giờ cậu xuống trần luôn đi, cũng không cần nói với Sở Chưởng mệnh bên kia xin một thân xác đâu."
"Hả? Sếp, thế này có phải là nhanh quá không ạ, em còn chưa chuẩn bị xong mà..."
"Xuống sớm tính lương sớm."
"Sở trưởng Tần, thật ra giờ phút nào em cũng đều trong tư thể chuẩn bị để xuống trần cả, bây giờ em có thể đi ngay lập tức! Không làm lỡ một giây nào nữa!"
Dường như là trong nháy mắt, Tô Quân đã nhét đống dây tơ hồng kia vào trong túi đựng đồ của mình, sau đó nâng lên túi Tiểu Bách Bảo gần như rỗng không của cậu, ngẩng đầu ưỡn ngực.
"Sếp, chúng ta đi thôi!"
Nửa tiếng sau, Tô Quân cõng theo "túi quà lớn cho thần tiên mới xuống trần" mà Sở trưởng đưa cho cậu, cùng hai nghìn linh thạch trong túi Tiểu Bách Bảo được thắt ở bên hông, mang theo quyết tâm giống như sắp chết mà đứng ở bên ngoài lối đi xuống trần gian.
Lối xuống trần gian của Sở Nguyệt lão vô cùng chật hẹp, mang dáng vẻ của một cửa động vừa sâu vừa tối hun hút, xung quanh được quây lại bằng hàng lan can bằng gỗ đơn sơ.
Dù sao mọi người cũng chẳng ai muốn đi xuống đó cả, vì thế bốn phía chung quanh cửa xuống trần gian hoang vu đến nỗi lá đã rụng đầy một lớp mà không có ai đi quét cả, hoàn toàn không xứng mới mảnh đất có giá vài chục nghìn linh thạch thế này.
Tần Vô Duyên đứng bên cạnh cậu, cau mày lại mà lật giở loạt xoạt quyển sổ ghi chép nhân duyên.
"Sau khi cậu xuống đó, nhớ rằng bất cứ lúc nào cũng phải báo cáo tình huống của người kia cho tôi biết, tranh thủ nhanh chóng thắt xong dây tơ hồng cho hắn đó, biết chưa."
Tô Quân đang cúi đầu xuống nhìn lối ra vào đen hù, cậu căng thẳng quá mà nuốt một ngụm nước miếng, chân thử duỗi ra thăm dò một bước rồi sau đó lại cấp tốc rụt lại.
Sao cái lối đi này so với Tru Tiên đài trong tiểu thuyết dưới trần gian, còn âm u kinh khủng hơn thế nhỉ?
Không dám nhảy đâu.
Cảm giác nhảy xong lần này, mình vốn đang là thần tiên sáng loáng trên trời lại rơi xuống đất vạn kiếp bất phục (*) mất.
(*)= Một phen mất thân người, vạn kiếp khó có lại được.
Tần Vô Duyên lại quay đầu qua nhìn điện Phụng Duyên bị hủy hoại gần hết của Sở Nguyệt lão, tâm trạng tệ hại tăng thêm một bậc.
"Chỉ cần cậu trong một năm có thể thắt được dây tơ hồng cho hắn, tôi sẽ thưởng riêng cho cậu năm mươi nghìn linh thạch."
Tần Vô Duyên chưa nói hết lời, đã cảm thấy một cơn gió mát lướt qua khuôn mặt mình, kèm theo cơn gió kia là tiếng nói của Tô Quân từ xa xa truyền đến.
"Em xuống trần ngay đây! Thời gian không thể chậm trễ được nữa! Trong vòng một năm, em nhất định sẽ cầm được tờ giấy đăng ký kết hôn của người kia tới gặp Sếp!"
Tần Vô Duyên vừa ngẩng đầu lên, mới nhận ra bên cạnh lối xuống trần gian đã không còn một bóng người, gió thu hiu quạnh cuốn vài chiếc lá rụng đến chỗ Tô Quân mới đứng vừa rồi.
"..."
Tô Quân vốn còn đang do dự, xem nhảy thế nào để diện tích tiếp xúc với mặt đất là thấp nhất, vậy mà lúc này đã dùng tư thế oanh liệt nhảy xuống rồi.
Mười bảy nghìn linh thạch đang gọi cậu, lúc này mà không nhảy thì còn lúc nào nữa!
Nhảy sớm một giây là sớm được một giây thắt dây tơ hồng cho người kia, là sớm được một giây thăng chức tăng lương cưới vợ, bước vào cuộc đời giàu sang đẹp trai lộng lẫy huy hoàng!
"... Sao cậu ta lại nhảy xuống với tư thế chúc đầu như vậy nhỉ? Có phải là mình chưa nói cho Tô Quân biết, phía bên kia của lối xuống từ Sở Nguyệt lão là đầu ngọn cây Tương tư không?"
Khuôn mặt của Tần Vô Duyên không có biểu cảm gì, ông ta khép quyển sổ ghi chép lại, nói: "Bỏ đi, dù sao cũng chẳng ngã chết được."